Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 17 – Lọ thuốc tàng hình – Chương 2
Chương 2
Cứ thế, người trước kẻ sau hai đứa bé cứ lặng lẽ nhích dần vào bờ. À lộn, không phải lặng lẽ. Cứ bước hai, ba bước, thằng bé lại nhắc:
– Mày nhớ nhìn kỹ chân tao đấy nhé!
Và con bé lại trả lời:
– Em nhớ rồi!
Nhưng mặc dù thằng bé vẫn nhắc chằm chặp và con bé vẫn thận trọng làm theo lời căn dặn, đi đến giữa quãng đường, con bé đột nhiên lảo đảo như người say sóng.
Nghe tiếng con bé buột miệng “ối” lên một tiếng, thằng bé hốt hoảng quay đầu lại:
– Mày sao thế?
– Tảng đá này trơn quá!
Con bé xanh mặt đáp, những ngón chân cố bám vào lớp rêu trơn tuột một cách tuyệt vọng.
Thằng bé lập tức chồm người về phía sau và vội vã chìa tay ra:
– Mày bám lấy tay tao đây nè!
Con bé gắng gượng rướn người về phía bàn tay đang chìa ra nhưng không kịp nắm lấy, nó bỗng hét lên một tiếng và chao người đi.
Thằng bé chưa kịp phản ứng gì thì con bé đã rơi tòm xuống biển.
– Rõ là đồ hậu đậu!
Thằng bé lằm bằm và không một phút chần chờ, nó lao vút người theo cô bạn mới quen.
Con bé sống ở làng chài từ bé nhưng không rành thuỷ tánh. Nó chưa kịp theo những đứa trẻ cùng lứa lội xuống biển nô đùa cùng sóng nước thì ba nó đã ra đi. Từ ngày đó, mỗi lần theo mẹ hoặc người làng ra bến cá, nó chỉ ngồi bó gối trên bờ, mơ màng dõi mắt ra khơi.
Vì vậy, khi thằng bé lôi được nó lên, mặt mày nó đã xanh mét như tàu lá chuối. Hai tay ôm choàng lấy tảng đá trơn nhẫy, nó nhắm tịt mắt, còn miệng thì hổn ha hổn hển.
Thằng bé bám bên cạnh, lo lắng hỏi:
– Mày có bị uống nước nhiều không!
– Có! – Con bé thều thào.
– Nhiều không?
– Nhiều! – Con bé vừa đáp vừa phun phì phì – Mặn chát hà!
Dù đang lo ngay ngáy, thằng bé cũng bật cười:
– Nước biển mà lại!
Rồi nó trách:
– Tại mày hết đó! Tao đã bảo cẩn thận mà mày không nghe!
– Em vẫn nghe, nhưng té thì vẫn té! – Con bé cãi, nó quên khuấy nó vừa chết hụt và vẫn còn ngâm mình dưới nước.
Thái độ bướng bỉnh của con bé khiến thằng bé tức anh ách. Nhưng nhìn cặp môi tái xanh của cô bạn mới, thằng bé không nỡ mắng. Nó chép miệng giục:
– Thôi, mày leo lên đi! Ở dưới nước một hồi mày sẽ chết cóng liền!
– Thế còn anh?
Thằng bé hừ mũi:
– Tất nhiên tao cũng leo lên! Mày leo lên trước còn tao leo sau!
Nghe vậy, con bé yên tâm lồm cồm trèo lên tảng đá. Tảng đá khuất dưới mặt nước, lại mướt rêu, nên con bé loay hoay mãi mới trèo lên được.
Đợi con bé đứng chân trên tảng đá, thằng bé mới bơi sang tảng kế tiếp, nhún mình trèo lên.
– Bây giờ mày phải cẩn thận nghe chưa!
Trước khi bước tiếp, thằng bé quay đầu lại dặn. Rồi chừng như chưa yên lòng, nó chìa tay ra sau:
– Hay là mày nắm tay tao để tao dắt đi. Như vậy mày khỏi phải ngã xuống biển lần nữa!
Con bé có lẽ chả mong gì hơn. Vừa té xuống nước, bụng nó còn giật thon thót. Nó thò tay nắm chặt tay thằng bé và nhoẻn miệng cười:
– Ừ, như vậy em đỡ sợ hơn!
Con bé đỡ sợ hơn, do đó bàn chân nó đặt trên những tảng đá cũng vững vàng và tự tin hơn.
Đứa dìu đứa vịn, thoáng mắt cả hai đã đặt chân lên bãi cát.
Đến lúc này, con bé mới sực nhớ mình chưa cảm ơn ân nhân:
– Cảm ơn anh… anh…
Thằng bé cười khì:
– Tao tên Mạnh!
Con bé cũng cười:
– Cảm ơn anh Mạnh!
Mạnh xua tay:
– Không có gì! Trước nay tao cứu hàng tỉ người! Cứu một đứa nhóc như mày chỉ là chuyện vặt!
Nghe Mạnh ba hoa, con bé hồn nhiên vỗ tay reo:
– Ôi, thế anh làm nghề cứu hộ đấy!
– Bậy! – Mạnh đỏ mặt – Nhà tao ở gần đây! Tao thường ra biển chơi, thấy ai gặp nguy thì tao cứu, thế thôi!
Con bé chẳng hề nghi ngờ gì về “thành tích” của Mạnh. Nó gật đầu thán phục:
– Anh còn bé mà giỏi ghê!
Lời khen ngợi thật thà của con bé làm Mạnh nhăn húm:
– Ai bảo mày là tao còn bé? – Vừa nói nó vừa ưỡn ngực – Tao đã mười hai tuổi rồi cơ đấy!
Mười hai tuổi đối với con bé vẫn là bé. Nó không hiểu tại sao ân nhân của nó cứ nhất quyết phản đối điều đó. Nhưng nó không muốn làm phật lòng ân nhân, đành nói xuôi theo:
– Ừ, anh là người lớn. Còn em thì bé.
Thấy con bé “tâng bốc” mình lên hạng người lớn, Mạnh khoái chí cười toe:
– Mày bé đứt đuôi chứ lị! Nhưng mà mày thông minh!
Đang nói, nó bỗng chớp chớp mắt:
– Ê! Nhưng tao quên hỏi mày mấy tuổi!
– Em mười một tuổi!
Câu trả lời của con bé khiến Mạnh giật thót. Hoá ra con bé này chỉ nhỏ hơn mình có một tuổi. Mà khoảng cách giữa “người lớn” và “trẻ con” không thể chỉ xê xích nhau có một tuổi như thế! Nhưng đã trót bảo đối phương là trẻ con rồi, Mạnh chẳng muốn thú nhận là mình bộp chộp. Nó ậm ừ một hồi rồi hắng giọng:
– Mười một tuổi thực ra vẫn còn bé lắm! Sang năm mày mới trở thành người lớn như tao được!
Con bé dường như chẳng quan tâm đến chuyện “trẻ con” hay “người lớn” lắm. Nghe Mạnh ra oai, nó chỉ mỉm cười:
– Ừ, sang năm em mới giống như anh được!
Thấy mình nói gì đối phương cũng ngoan ngoãn tán đồng, Mạnh sướng rơn. Nó tít mắt khen:
– Mày không những thông minh mà còn lễ phép với… người lớn nữa! À quên, tao hỏi tuổi mày mà quên hỏi tên mày! Thế mày tên gì?
Con bé liếm môi:
– Em tên là Mèo Con!
– Ối trời ơi! – Mạnh ôm bụng – Mày là người chứ đâu phải là mèo!
Trước thái độ bất lịch sự của Mạnh, Mèo Con chẳng hề tự ái hay mắc cỡ. Nó thản nhiên:
– Từ nhỏ ba em vẫn gọi em như thế!
Mạnh nheo nheo mắt, nó thẳng người lên:
– Thôi được thế thì tao bắt chước ba mày gọi mày là Mèo Con vậy!
Rồi nó giở giọng bông đùa:
– Thế ba Mèo Con đâu rồi?
– Ba em ấy ư?
Mạnh hừ giọng:
– Thì tao hỏi ba mày chứ chẳng lẽ tao lại hỏi ba tao!
Mèo Con quay đầu nhìn mông lung ra biển:
– Ba em đang ở ngoài đảo!
– Ba mày là lính đảo hở?
– Không!
– Hay ba mày làm nghề đánh cá?
– Trước đây ba em vẫn đi đánh cá! – Mèo Con gật đầu, đáp bằng giọng buồn bã – Nhưng bây giờ ba em không đi đánh cá nữa!
Mạnh ngơ ngác:
– Không đi đánh cá nữa thì ba mày ra đảo làm gì?
Mắt Mèo Con sáng lên:
– Ba em chẳng làm gì cả! Ba em là người tốt nên được rước ra đảo Thần Tiên! – Đang hăm hở Mèo Con bỗng cụp mắt xuống – Nhưng ba em sẽ ở luôn ngoài đảo! Ba sẽ không trở về với em nữa!
Mạnh lắng nghe một hồi bỗng vùng kêu:
– Mày chỉ giỏi xạo! Tao xem bản đồ thấy ngoài biển chỉ có đảo Phú Quốc, Côn Sơn với lại Hoàng Sa, Trường Sa,… thôi! Làm quái gì có hòn đảo nào tên là đảo Thần Tiên!
– Em không xạo – Giọng Mèo Con ấm ức pha chút giận dỗi – Chính mẹ em đã nói với em như thế!
– Chính mẹ mày nói? – Cặp mắt Mạnh tròn xoe.
– Ừ! – Mèo Con gật đầu – Mẹ em nói. Những người khác trong làng cũng nói.
Tiết lộ của Mèo Con khiến Mạnh ngạc nhiên quá đỗi. Quên cả rụt rè, nó cầm tay Mèo Con lay lay:
– Câu chuyện đầu đuôi ra sao, mày kể tao nghe xem! Ba mày đi ra đảo Thần Tiên gì đấy khi nào?
Mèo Con lại chớp mắt nhìn ra khơi. Bao giờ nhớ đến, nó cũng nhìn ra khơi. Trong tâm tưởng của nó, hòn đảo nơi ba nó đang sống là một nơi chốn đẹp đẽ nhưng mịt mù. Chỉ có người tốt mới ra đấy được, còn người xấu thì không thể đặt chân tới, thậm chí không thể nhìn thấy.
Mèo Con từ từ nhớ lại. Chuyện đã xảy ra nhiều năm về trước nhưng trong ký ức Mèo Con, dường như ba nó mới ra đi ngày hôm qua. Nó kể:
– Một buổi sáng nọ, em tỉnh dậy mà không nhìn thấy ba…
Mạnh đứng nghe bên cạnh, há hốc miệng nghe. Giọng kể ngậm ngùi của cô bạn mới ngấm dần vào tâm hồn nó. Bỗng chốc, nó cảm thấy xót xa. Nó thấy thương Mèo Con vô ngần. Như vậy Mèo Con không hay biết ba mình đã chết. Ba của Mèo Con không ra đảo Thần Tiên như nó tưởng. Không có một hòn đảo nào như thế.
Thuyền của ba nó chắc chắn đã bị giông bão đánh chìm giữa biển khơi. Vậy mà Mèo Con không biết. Nó cứ đinh ninh ba nó còn sống và hiện giờ đang ngồi đánh cờ với mấy ông tiên. Tội nghiệp nó ghê!
Trước đây Mạnh chưa bao giờ khóc. Vậy mà bây giờ nó phải quay mặt đi để Mèo Con không nhìn thấy đôi mắt ướt của nó. Cả khi Mèo Con thuật xong câu chuyện về ba mình, Mạnh vẫn chưa hết xao xuyến.
– Anh nhìn gì ngoài đó thế? – Mèo Con hỏi khi thấy Mạnh cứ đứng chôn chân nhìn chăm chăm ra biển.
Mạnh đáp, vẫn không quay đầu lại:
– Tao đang đoán xem đảo Thần Tiên nằm về hướng nào!
– Ôi! – Mèo Con reo lên – Thế anh tin có đảo Thần Tiên rồi ư?
– Ừ! Bây giờ tao mới nhớ lại! Hình như tao đã từng nghe về hòn đảo này!
– Thấy chưa! – Mèo Con tiếp tục nói bằng giọng hớn hở – Khi nãy em đã bảo mà anh không tin!
Mạnh mỉm cười quay đầu lại:
– Nhưng bây giờ thì tao tin! Tao cũng tin đó là hòn đảo của thần tiên và của những người tốt!
Mèo con nheo nheo mắt:
– Thế anh có muốn ra đó không?
– Ai mà chẳng muốn! – Mạnh khịt mũi – Chỉ nghe mày kể ngoài đó suối làm bằng sữa, núi làm bằng kem tao đã thích mê! Có điều tao không phải người tốt!
– Xí! – Mèo Con chun mũi – Anh mà không phải không phải người tốt? Thế vừa rồi anh chẳng cứu em là gì!
– Đó là chuyện nhỏ!
Mèo Con chớp mắt:
– Nhưng nếu anh làm nhiều chuyện tốt nhỏ thì sẽ thành chuyện tốt lớn! – Đang nói, Mèo Con bỗng mơ màng – Em cũng cố gắng làm nhiều việc tốt để một ngày nào đó anh và em sẽ cùng nhau ra đảo Thần Tiên một lượt. Em sẽ dẫn anh đi gặp ba em.
Không muốn Mèo Con cụt hứng, Mạnh gật đầu “ừ” chiếu lệ, rồi nó tặc lưỡi nói:
– Nhưng chuyện ra đảo Thần Tiên từ từ tính sau! Bây giờ mày phải về nhà kẻo dì mày trông!
– Ờ há! – Mèo Con nói, rồi chợt nhìn xuống người – Nhưng quần áo em ướt thế này, về nhà dì lại mắng cho!
Bây giờ Mạnh mới để ý Mèo Con mình mẩy tóc tai ướt đẫm. Nó sực nhớ nãy giờ đứng nói chuyện với mình, Mèo Con vẫn mặt mày tím tái và chốc chốc lại rùng mình vì lạnh.
– Thôi đựợc rồi! – Mạnh khoát tay – Bây giờ tao sẽ dẫn mày về nhà tao! Tao sẽ kiếm quần áo sạch cho mày thay!
– Nhà anh ở đâu? – Mèo con tròn mắt hỏi.
Mạnh chỉ tay lên dốc:
– Nhà tao ở đằng sau mỏm núi này! Cũng trên đường về nhà dì mày đấy!
Mèo Con định nghe theo Mạnh nhưng đến phút chót, nó lại lắc đầu nguây nguẩy:
– Không được! Không được!
– Sao không được?
– Em mặc quần áo con trai về nhà sao được!
Mạnh cười hì hì:
– Mày ngốc quá! Ai bảo mày tao sẽ đưa mày quần áo con trai? Tao sẽ mượn quần áo chị Hạnh cho mày mặc!
– Như thế cũng không được!
Lần này, lời từ chối của Mèo Con làm Mạnh chưng hửng:
– Đây là quần áo con gái kia mà!
– Con gái cũng thế! – Mèo Con nhăn nhó – Em mặc quần áo người lạ về thế nào dì em cũng mắng!
– Thì ra vậy!
Mạnh nói, thoắt lộ vẻ bối rối. Nhưng rồi nó nghĩ ngay ra cách gỡ bí:
– Bây giờ thế này! Tao dẫn mày về nhà lấy quần áo của chị Hạnh tao cho mày thay. Còn quần áo của mày thì mày cố vắt cho thật khô, sau đó đem ra ủi…
Mạnh chưa nói dứt câu, Mèo Con đã tươi tỉnh ngắt lời:
– Em hiểu rồi! Sau khi ủi cho khô, em lại mặc quần áo của em và trở về nhà!
– Thì thế! Mày thông minh ghê!
Lần thứ ba trong một buổi chiều, Mạnh khen Mèo Con thông minh. Nhưng Mèo Con không để ý đến chuyện đó. Nó hí hửng kéo tay Mạnh:
– Ừ, cách này hay đấy! Anh và em đi đi!
Chương 2
Cứ thế, người trước kẻ sau hai đứa bé cứ lặng lẽ nhích dần vào bờ. À lộn, không phải lặng lẽ. Cứ bước hai, ba bước, thằng bé lại nhắc:
– Mày nhớ nhìn kỹ chân tao đấy nhé!
Và con bé lại trả lời:
– Em nhớ rồi!
Nhưng mặc dù thằng bé vẫn nhắc chằm chặp và con bé vẫn thận trọng làm theo lời căn dặn, đi đến giữa quãng đường, con bé đột nhiên lảo đảo như người say sóng.
Nghe tiếng con bé buột miệng “ối” lên một tiếng, thằng bé hốt hoảng quay đầu lại:
– Mày sao thế?
– Tảng đá này trơn quá!
Con bé xanh mặt đáp, những ngón chân cố bám vào lớp rêu trơn tuột một cách tuyệt vọng.
Thằng bé lập tức chồm người về phía sau và vội vã chìa tay ra:
– Mày bám lấy tay tao đây nè!
Con bé gắng gượng rướn người về phía bàn tay đang chìa ra nhưng không kịp nắm lấy, nó bỗng hét lên một tiếng và chao người đi.
Thằng bé chưa kịp phản ứng gì thì con bé đã rơi tòm xuống biển.
– Rõ là đồ hậu đậu!
Thằng bé lằm bằm và không một phút chần chờ, nó lao vút người theo cô bạn mới quen.
Con bé sống ở làng chài từ bé nhưng không rành thuỷ tánh. Nó chưa kịp theo những đứa trẻ cùng lứa lội xuống biển nô đùa cùng sóng nước thì ba nó đã ra đi. Từ ngày đó, mỗi lần theo mẹ hoặc người làng ra bến cá, nó chỉ ngồi bó gối trên bờ, mơ màng dõi mắt ra khơi.
Vì vậy, khi thằng bé lôi được nó lên, mặt mày nó đã xanh mét như tàu lá chuối. Hai tay ôm choàng lấy tảng đá trơn nhẫy, nó nhắm tịt mắt, còn miệng thì hổn ha hổn hển.
Thằng bé bám bên cạnh, lo lắng hỏi:
– Mày có bị uống nước nhiều không!
– Có! – Con bé thều thào.
– Nhiều không?
– Nhiều! – Con bé vừa đáp vừa phun phì phì – Mặn chát hà!
Dù đang lo ngay ngáy, thằng bé cũng bật cười:
– Nước biển mà lại!
Rồi nó trách:
– Tại mày hết đó! Tao đã bảo cẩn thận mà mày không nghe!
– Em vẫn nghe, nhưng té thì vẫn té! – Con bé cãi, nó quên khuấy nó vừa chết hụt và vẫn còn ngâm mình dưới nước.
Thái độ bướng bỉnh của con bé khiến thằng bé tức anh ách. Nhưng nhìn cặp môi tái xanh của cô bạn mới, thằng bé không nỡ mắng. Nó chép miệng giục:
– Thôi, mày leo lên đi! Ở dưới nước một hồi mày sẽ chết cóng liền!
– Thế còn anh?
Thằng bé hừ mũi:
– Tất nhiên tao cũng leo lên! Mày leo lên trước còn tao leo sau!
Nghe vậy, con bé yên tâm lồm cồm trèo lên tảng đá. Tảng đá khuất dưới mặt nước, lại mướt rêu, nên con bé loay hoay mãi mới trèo lên được.
Đợi con bé đứng chân trên tảng đá, thằng bé mới bơi sang tảng kế tiếp, nhún mình trèo lên.
– Bây giờ mày phải cẩn thận nghe chưa!
Trước khi bước tiếp, thằng bé quay đầu lại dặn. Rồi chừng như chưa yên lòng, nó chìa tay ra sau:
– Hay là mày nắm tay tao để tao dắt đi. Như vậy mày khỏi phải ngã xuống biển lần nữa!
Con bé có lẽ chả mong gì hơn. Vừa té xuống nước, bụng nó còn giật thon thót. Nó thò tay nắm chặt tay thằng bé và nhoẻn miệng cười:
– Ừ, như vậy em đỡ sợ hơn!
Con bé đỡ sợ hơn, do đó bàn chân nó đặt trên những tảng đá cũng vững vàng và tự tin hơn.
Đứa dìu đứa vịn, thoáng mắt cả hai đã đặt chân lên bãi cát.
Đến lúc này, con bé mới sực nhớ mình chưa cảm ơn ân nhân:
– Cảm ơn anh… anh…
Thằng bé cười khì:
– Tao tên Mạnh!
Con bé cũng cười:
– Cảm ơn anh Mạnh!
Mạnh xua tay:
– Không có gì! Trước nay tao cứu hàng tỉ người! Cứu một đứa nhóc như mày chỉ là chuyện vặt!
Nghe Mạnh ba hoa, con bé hồn nhiên vỗ tay reo:
– Ôi, thế anh làm nghề cứu hộ đấy!
– Bậy! – Mạnh đỏ mặt – Nhà tao ở gần đây! Tao thường ra biển chơi, thấy ai gặp nguy thì tao cứu, thế thôi!
Con bé chẳng hề nghi ngờ gì về “thành tích” của Mạnh. Nó gật đầu thán phục:
– Anh còn bé mà giỏi ghê!
Lời khen ngợi thật thà của con bé làm Mạnh nhăn húm:
– Ai bảo mày là tao còn bé? – Vừa nói nó vừa ưỡn ngực – Tao đã mười hai tuổi rồi cơ đấy!
Mười hai tuổi đối với con bé vẫn là bé. Nó không hiểu tại sao ân nhân của nó cứ nhất quyết phản đối điều đó. Nhưng nó không muốn làm phật lòng ân nhân, đành nói xuôi theo:
– Ừ, anh là người lớn. Còn em thì bé.
Thấy con bé “tâng bốc” mình lên hạng người lớn, Mạnh khoái chí cười toe:
– Mày bé đứt đuôi chứ lị! Nhưng mà mày thông minh!
Đang nói, nó bỗng chớp chớp mắt:
– Ê! Nhưng tao quên hỏi mày mấy tuổi!
– Em mười một tuổi!
Câu trả lời của con bé khiến Mạnh giật thót. Hoá ra con bé này chỉ nhỏ hơn mình có một tuổi. Mà khoảng cách giữa “người lớn” và “trẻ con” không thể chỉ xê xích nhau có một tuổi như thế! Nhưng đã trót bảo đối phương là trẻ con rồi, Mạnh chẳng muốn thú nhận là mình bộp chộp. Nó ậm ừ một hồi rồi hắng giọng:
– Mười một tuổi thực ra vẫn còn bé lắm! Sang năm mày mới trở thành người lớn như tao được!
Con bé dường như chẳng quan tâm đến chuyện “trẻ con” hay “người lớn” lắm. Nghe Mạnh ra oai, nó chỉ mỉm cười:
– Ừ, sang năm em mới giống như anh được!
Thấy mình nói gì đối phương cũng ngoan ngoãn tán đồng, Mạnh sướng rơn. Nó tít mắt khen:
– Mày không những thông minh mà còn lễ phép với… người lớn nữa! À quên, tao hỏi tuổi mày mà quên hỏi tên mày! Thế mày tên gì?
Con bé liếm môi:
– Em tên là Mèo Con!
– Ối trời ơi! – Mạnh ôm bụng – Mày là người chứ đâu phải là mèo!
Trước thái độ bất lịch sự của Mạnh, Mèo Con chẳng hề tự ái hay mắc cỡ. Nó thản nhiên:
– Từ nhỏ ba em vẫn gọi em như thế!
Mạnh nheo nheo mắt, nó thẳng người lên:
– Thôi được thế thì tao bắt chước ba mày gọi mày là Mèo Con vậy!
Rồi nó giở giọng bông đùa:
– Thế ba Mèo Con đâu rồi?
– Ba em ấy ư?
Mạnh hừ giọng:
– Thì tao hỏi ba mày chứ chẳng lẽ tao lại hỏi ba tao!
Mèo Con quay đầu nhìn mông lung ra biển:
– Ba em đang ở ngoài đảo!
– Ba mày là lính đảo hở?
– Không!
– Hay ba mày làm nghề đánh cá?
– Trước đây ba em vẫn đi đánh cá! – Mèo Con gật đầu, đáp bằng giọng buồn bã – Nhưng bây giờ ba em không đi đánh cá nữa!
Mạnh ngơ ngác:
– Không đi đánh cá nữa thì ba mày ra đảo làm gì?
Mắt Mèo Con sáng lên:
– Ba em chẳng làm gì cả! Ba em là người tốt nên được rước ra đảo Thần Tiên! – Đang hăm hở Mèo Con bỗng cụp mắt xuống – Nhưng ba em sẽ ở luôn ngoài đảo! Ba sẽ không trở về với em nữa!
Mạnh lắng nghe một hồi bỗng vùng kêu:
– Mày chỉ giỏi xạo! Tao xem bản đồ thấy ngoài biển chỉ có đảo Phú Quốc, Côn Sơn với lại Hoàng Sa, Trường Sa,… thôi! Làm quái gì có hòn đảo nào tên là đảo Thần Tiên!
– Em không xạo – Giọng Mèo Con ấm ức pha chút giận dỗi – Chính mẹ em đã nói với em như thế!
– Chính mẹ mày nói? – Cặp mắt Mạnh tròn xoe.
– Ừ! – Mèo Con gật đầu – Mẹ em nói. Những người khác trong làng cũng nói.
Tiết lộ của Mèo Con khiến Mạnh ngạc nhiên quá đỗi. Quên cả rụt rè, nó cầm tay Mèo Con lay lay:
– Câu chuyện đầu đuôi ra sao, mày kể tao nghe xem! Ba mày đi ra đảo Thần Tiên gì đấy khi nào?
Mèo Con lại chớp mắt nhìn ra khơi. Bao giờ nhớ đến, nó cũng nhìn ra khơi. Trong tâm tưởng của nó, hòn đảo nơi ba nó đang sống là một nơi chốn đẹp đẽ nhưng mịt mù. Chỉ có người tốt mới ra đấy được, còn người xấu thì không thể đặt chân tới, thậm chí không thể nhìn thấy.
Mèo Con từ từ nhớ lại. Chuyện đã xảy ra nhiều năm về trước nhưng trong ký ức Mèo Con, dường như ba nó mới ra đi ngày hôm qua. Nó kể:
– Một buổi sáng nọ, em tỉnh dậy mà không nhìn thấy ba…
Mạnh đứng nghe bên cạnh, há hốc miệng nghe. Giọng kể ngậm ngùi của cô bạn mới ngấm dần vào tâm hồn nó. Bỗng chốc, nó cảm thấy xót xa. Nó thấy thương Mèo Con vô ngần. Như vậy Mèo Con không hay biết ba mình đã chết. Ba của Mèo Con không ra đảo Thần Tiên như nó tưởng. Không có một hòn đảo nào như thế.
Thuyền của ba nó chắc chắn đã bị giông bão đánh chìm giữa biển khơi. Vậy mà Mèo Con không biết. Nó cứ đinh ninh ba nó còn sống và hiện giờ đang ngồi đánh cờ với mấy ông tiên. Tội nghiệp nó ghê!
Trước đây Mạnh chưa bao giờ khóc. Vậy mà bây giờ nó phải quay mặt đi để Mèo Con không nhìn thấy đôi mắt ướt của nó. Cả khi Mèo Con thuật xong câu chuyện về ba mình, Mạnh vẫn chưa hết xao xuyến.
– Anh nhìn gì ngoài đó thế? – Mèo Con hỏi khi thấy Mạnh cứ đứng chôn chân nhìn chăm chăm ra biển.
Mạnh đáp, vẫn không quay đầu lại:
– Tao đang đoán xem đảo Thần Tiên nằm về hướng nào!
– Ôi! – Mèo Con reo lên – Thế anh tin có đảo Thần Tiên rồi ư?
– Ừ! Bây giờ tao mới nhớ lại! Hình như tao đã từng nghe về hòn đảo này!
– Thấy chưa! – Mèo Con tiếp tục nói bằng giọng hớn hở – Khi nãy em đã bảo mà anh không tin!
Mạnh mỉm cười quay đầu lại:
– Nhưng bây giờ thì tao tin! Tao cũng tin đó là hòn đảo của thần tiên và của những người tốt!
Mèo con nheo nheo mắt:
– Thế anh có muốn ra đó không?
– Ai mà chẳng muốn! – Mạnh khịt mũi – Chỉ nghe mày kể ngoài đó suối làm bằng sữa, núi làm bằng kem tao đã thích mê! Có điều tao không phải người tốt!
– Xí! – Mèo Con chun mũi – Anh mà không phải không phải người tốt? Thế vừa rồi anh chẳng cứu em là gì!
– Đó là chuyện nhỏ!
Mèo Con chớp mắt:
– Nhưng nếu anh làm nhiều chuyện tốt nhỏ thì sẽ thành chuyện tốt lớn! – Đang nói, Mèo Con bỗng mơ màng – Em cũng cố gắng làm nhiều việc tốt để một ngày nào đó anh và em sẽ cùng nhau ra đảo Thần Tiên một lượt. Em sẽ dẫn anh đi gặp ba em.
Không muốn Mèo Con cụt hứng, Mạnh gật đầu “ừ” chiếu lệ, rồi nó tặc lưỡi nói:
– Nhưng chuyện ra đảo Thần Tiên từ từ tính sau! Bây giờ mày phải về nhà kẻo dì mày trông!
– Ờ há! – Mèo Con nói, rồi chợt nhìn xuống người – Nhưng quần áo em ướt thế này, về nhà dì lại mắng cho!
Bây giờ Mạnh mới để ý Mèo Con mình mẩy tóc tai ướt đẫm. Nó sực nhớ nãy giờ đứng nói chuyện với mình, Mèo Con vẫn mặt mày tím tái và chốc chốc lại rùng mình vì lạnh.
– Thôi đựợc rồi! – Mạnh khoát tay – Bây giờ tao sẽ dẫn mày về nhà tao! Tao sẽ kiếm quần áo sạch cho mày thay!
– Nhà anh ở đâu? – Mèo con tròn mắt hỏi.
Mạnh chỉ tay lên dốc:
– Nhà tao ở đằng sau mỏm núi này! Cũng trên đường về nhà dì mày đấy!
Mèo Con định nghe theo Mạnh nhưng đến phút chót, nó lại lắc đầu nguây nguẩy:
– Không được! Không được!
– Sao không được?
– Em mặc quần áo con trai về nhà sao được!
Mạnh cười hì hì:
– Mày ngốc quá! Ai bảo mày tao sẽ đưa mày quần áo con trai? Tao sẽ mượn quần áo chị Hạnh cho mày mặc!
– Như thế cũng không được!
Lần này, lời từ chối của Mèo Con làm Mạnh chưng hửng:
– Đây là quần áo con gái kia mà!
– Con gái cũng thế! – Mèo Con nhăn nhó – Em mặc quần áo người lạ về thế nào dì em cũng mắng!
– Thì ra vậy!
Mạnh nói, thoắt lộ vẻ bối rối. Nhưng rồi nó nghĩ ngay ra cách gỡ bí:
– Bây giờ thế này! Tao dẫn mày về nhà lấy quần áo của chị Hạnh tao cho mày thay. Còn quần áo của mày thì mày cố vắt cho thật khô, sau đó đem ra ủi…
Mạnh chưa nói dứt câu, Mèo Con đã tươi tỉnh ngắt lời:
– Em hiểu rồi! Sau khi ủi cho khô, em lại mặc quần áo của em và trở về nhà!
– Thì thế! Mày thông minh ghê!
Lần thứ ba trong một buổi chiều, Mạnh khen Mèo Con thông minh. Nhưng Mèo Con không để ý đến chuyện đó. Nó hí hửng kéo tay Mạnh:
– Ừ, cách này hay đấy! Anh và em đi đi!