Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 17 – Lọ thuốc tàng hình – Chương 4
Chương 4
Vừa bước qua khỏi cửa, Tiểu Long đã nhìn thấy Mạnh.
– A, Mạnh! – Tiểu Long reo lên – Mày đi đâu mà mất biệt từ chiều đến giờ thế? Tụi tao định rủ mày xuống phố mà chẳng thấy mày đâu!
Mạnh đưa tay gãi đầu:
– Hồi nãy em đi xuống Bãi Sau.
Nhỏ Hạnh chun mũi:
– Em đi bơi mà không rủ bọn chị há!
– Em đâu có đi bơi. Em ghé nhà thằng bạn trên đường Thuỳ Vân!
Quả là hồi chiều Mạnh định ghé nhà một đứa bạn ở Bãi Sau thật. Nhưng rốt cuộc nó đã không ghé. Vừa đổ dốc xuống chân Núi Nhỏ, nó đã nhìn thấy Mèo Con đứng khóc một mình ngoài cù lao. Thế là dự định ban đầu của nó lập tức tan biến.
Tất nhiên Mạnh giấu nhẹm mọi chuyện. Tiểu Long cũng chẳng nghi ngờ gì, lại nói:
– Thế lát nữa tụi tao rủ mày đi chơi, mày có đi không?
Mạnh dè dặt:
– Đi chơi là đi đâu?
– Thì đi loanh quanh đây thôi!
Mạnh khụt khịt mũi:
– Lát nữa em bận!
– A ha! Chuyện lạ à nghen! – Quý ròm đột nhiên xen ngang – Trước nay nghe tới đi chơi là nó nhảy cẫng, bữa nay lại làm ra vẻ bận bịu! Mày trở thành người ngiêm túc tự bao giờ thế hả Mạnh?
Giọng điệu giễu cợt của Quý ròm làm Mạnh chột dạ. Nó nuốt nước bọt:
– Em bận thật mà!
Nhỏ Hạnh dịu dàng:
– Em bận chuyện gì thế? Có cần tụi chị phụ một tay không?
– Dạ không cần! – Mạnh hoảng vía – Chuyện này tự em có thể giải quyết được!
– Nhưng chuyện đó là chuyện gì? – Quý ròm có vẻ muốn truy đuổi đến cùng – Làm gì mà mày cứ úp úp mở mở thế?
– Úp mở gì đâu! – Mạnh hít vào một hơi, đáp bừa – Chỉ là giải mấy bài tập toán thôi!
– Ối trời, tao có nghe nhầm không đấy! – Quý ròm đưa hai tay ôm đầu – Thằng Mạnh chúa lười không màng đi chơi chỉ vì muốn ở nhà làm toán! Mày không định làm cho tao xỉu đấy hở Mạnh?
Quý ròm bảo xỉu nhưng chưa xỉu thì Mạnh đã muốn xỉu trước. May cho nó, nhỏ Hạnh đã kịp thời can thiệp.
Nhỏ Hạnh đập tay lên vai Quý ròm:
– Thôi, đừng chọc ghẹo nó nữa! Vào phòng lấy tờ bản đồ thành phố Vũng Tàu cho Hạnh mượn đi!
Đợi cho Quý ròm và nhỏ Hạnh đi khỏi, Mạnh mon men lại cạnh Tiểu Long:
– Anh Tiểu Long nè!
– Gì hở mày?
– Bộ các anh chị định lát nữa đi chơi thật hả? – Mạnh hỏi dò.
– Tao cũng chưa biết nữa! – Tiểu Long nhún vai – Định bụng như vậy nhưng cũng chưa rõ nên đi đâu!
– Ở đây thiếu gì chỗ đi! – Mạnh hăm hở – Lên rừng thông phía trên dạo mát hoặc xuống Bến Đình phía dưới xem cá về. Còn không thì leo lên mỏm núi sau nhà xem ngọn hải đăng!
Tiểu Long nháy mắt:
– Mày chưa gia nhập nhóm hướng dẫn du lịch Hải Âu mà giọng lưỡi quảng cáo đã trơn tru, mùi mẫn gớm!
– Anh đừng trêu em! -Mạnh cười méo xẹo – Em nói thật đấy!
– Thế mày có đi cùng không?
Câu hỏi đột ngột của Tiểu Long khiến Mạnh đâm lo. Nó mím môi:
– Không! Em đã nói rồi. Hôm nay em không đi được.
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:
– Đi có mày mới vui. Mày không đi tụi tao cũng ở nhà quách!
Mạnh nghe tim mình giật thon thót. Nếu bọn Tiểu Long không chịu rời khỏi nhà, nó chẳng biết phải làm sao “giải thoát” cho Mèo Con. Về phần mẹ thì Mạnh không ngại. Mẹ suốt ngày chỉ lui cui dưới bếp, Mèo Con có vừa ra cửa vừa huýt sáo chắc mẹ cũng không hay. Mạnh chỉ ngán các ông anh bà chị. Nó nhăn nhó:
– Hôm nay các anh chị cứ đi chơi đi! Ngày mai em sẽ đi chung!
Tiểu Long thản nhiên:
– Thế thì đợi đến ngày mai tụi tao mới đi!
Thái độ bướng bỉnh của Tiểu Long khiến Mạnh phát khóc. Đầu xoay như chong chóng, nó nghĩ mãi vẫn chưa tính được mẹo nào để bẫy các ông anh bà chị “kỳ đà cản mũi” này ra khỏi nhà.
Đã vậy, trong lúc Mạnh đang loay hoay nghĩ kế, tiếng la hoảng của nhỏ Hạnh lại vọng ra từ trong phòng:
– Ối trời! Bộ đồ mặc ở nhà của Hạnh đâu rồi?
Tai Mạnh như ù đi. Nó vội vã nhắm mắt lại, tưởng như nhỏ Hạnh đang sắp sửa nhảy bổ khỏi phòng và xồng xộc đi tìm nó.
Tiểu Long phóc ba bước đã tới cửa phòng, thò đầu vào:
– Chuyện gì thế?
Nhỏ Hạnh giương đôi mắt ngơ ngác:
– Bộ quần áo trắng sọc nh của Hạnh không hiểu sao lại biến đâu mất!
– Tìm kỹ lại xem! – Tiểu Long đảo mắt quanh phòng – Có thể Hạnh để lạc ở đâu đó!
– Hạnh đã bới tung cả phòng lên rồi! Vẫn chẳng thấy!
Quý ròm nãy giờ ngồi im cạnh bàn nước, chợt tủm tỉm cười:
– Hay là Hạnh bỏ quên đâu ngoài tiệm hủ tiếu bò viên?
– Vô duyên! – Nhỏ Hạnh nguýt Quý ròm một cái dài – Tìm giùm không tìm, ngồi đó mà xiên xỏ!
– Tìm thì tìm!
Nói xong, Quý ròm uể oải đứng dậy đi lảo rảo quanh phòng, vừa đi vừa dòm dáo dác và thuận tay mở các cánh cửa tủ và các ngăn kéo, lật cả gối và nệm trải giường, thậm chí bò mọp dưới đất thò đầu vào gầm giường, gầm tủ tối om om. Nhưng cũng như nhỏ Hạnh, Quý ròm chỉ công cốc. Nó lùng sục toát mồ hôi vẫn chẳng tìm thấy bộ quần áo kia đâu.
Cuối cùng chán quá, Quý ròm lồm cồm đứng lên, phủi phủi hai đầu gối và lắc đầu:
– Chắc chắn bộ quần áo của Hạnh không có trong phòng này!
Nhỏ Hạnh thật thà:
– Hay tìm thử trong phòng của Quý và Long xem!
– Trời đất! – Quý ròm trợn mắt – Bộ Hạnh cho hai đứa tôi là dân ăn cắp quần áo chuyên nghiệp hả?
– Đừng có gieo tiếng ác cho người ta! – Nhỏ Hạnh chun mũi – Hạnh chỉ nghĩ có thể Long và Quý cầm nhầm thôi!
Quý ròm hừ giọng:
– Nhầm sao được mà nhầm!
– Có thể nhầm lẫn lắm chứ! – Tiểu Long đột ngột lên tiếng – Gì chứ quần áo là rất dễ lộn!
Thấy người trong cuộc là Tiểu Long không hề phản đối, Quý ròm đành cười trừ:
– Thế thì cứ lục soát thử xem sao!
Nhà cô Tư được thiết kế nhiều phòng theo dạng nhà nghỉ để cho khách đi tắm biển cuối tuần thuê. Vì vậy, đến Vũng Tàu vào những hôm vắng khách như hôm nay, bọn Quý ròm mỗi đứa ung dung chiếm một phòng.
Bây giờ Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh đang kéo nhau vào từng phòng để tìm kiếm.
Mạnh đứng ngấp nghé . Đã mấy lần nó định chuồn quách đi chỗ khác nhưng lại sợ bọn Tiểu Long nghi ngờ. Nó nổi tiếng là đứa có máu hình sự, nay gặp một “vụ án” như thế này, nếu nó tỏ ra thờ ơ chắc chắn các ông anh bà chị lập tức sẽ đánh dấu hỏi.
Nhưng Mạnh không muốn tò tò đi theo bọn Quý ròm. Nó đứng ngoài hành lang thấp thỏm theo dõi, thỉnh thoảng đánh mắt về cửa phòng mình. Nó hy vọng bọn Quý ròm sẽ chui vào trong phòng lục lọi lâu lâu một chút, ở lì trong đó càng tốt. Như vậy nó sẽ có đủ thời gian để “đánh tháo” cho Mèo Con. Nghĩ đến Mèo Con, Mạnh lại sốt vó. Tội nghiệp con bé! Bị nhốt trong phòng từ nãy giờ, chắc nó sợ hãi lắm!
Nhưng dù ruột gan nóng như lửa đốt, Mạnh vẫn không đào đâu ra cơ hội để thực hiện ý định của mình. Cứ mỗi lần nó chờn vờn tính chạy lại chỗ chiếc đôn sứ nhặt lên xâu chìa khoá thì bọn Tiểu Long lại lục tục kéo ra. Thế là Mạnh lại ngồi xổm xuống, vờ như đang dọ dẫm tìm kiếm cái gì đó dưới đất.
Mải lo tìm quần áo nên thoạt đầu các ông anh bà chị không để ý đến Mạnh. Nhưng sau khi lục tung cả phòng mình lẫn phòng Tiểu Long vẫn chẳng có kết quả, Quý ròm sực nhớ đến ông em bảo bối:
– Hay ta qua phòng thằng Mạnh thử xem! Thằng đó hậu đậu, dám nó cầm nhầm bộ quần áo của Hạnh lắm à!
– Ê, Mạnh! Mày đang làm gì đó? – Quý ròm vừa nói xong, Tiểu Long đã nhìn thấy Mạnh đang lui cui giữa lối đi, liền gọi giật.
Mạnh ngẩng đầu lên:
– Em đang tìm cái này!
Tiểu Long cười:
– Mày tìm cái gì thế? Quan trọng không?
– Cái này quan trọng lắm! – Mạnh đáp.
Quý ròm nheo mắt:
– Quan trọng hay không thì để lát nữa tìm! Bây giờ dẫn tụi tao vô phòng mày xem có bộ đồ trắng sọc nh của chị Hạnh trong đó không!
Đã liệu trước tình hình, Mạnh cố làm ra vẻ kinh ngạc:
– Quần áo của chị Hạnh sao lại ở trong phòng em?
Tiểu Long quẹt mũi:
– Thì tụi tao chỉ tìm thử thôi! Biết đâu mày chẳng mắt nhắm mắt mở ôm lộn về phòng!
– Không thể có chuyện đó được! Trước nay em chưa bao giờ cầm nhầm quần áo của ai! – Một ý nghĩ loé lên trong đầu, Mạnh vội vàng đề nghị – Hay các anh chị tìm thử ở dây phơi phía sau nhà xem!
Mạnh định dùng kế “điệu hổ ly sơn”, nhưng rồi thất vọng ngay. Nhỏ Hạnh lắc đầu:
– Bộ đồ đó chị đã đem vào nhà từ hồi sáng, đã ủi cẩn thận và mắc và tủ áo rồi kia mà!
– Thôi, mày đừng có lằng nhằng nữa! – Quý ròm khịt mũi – Cứ việc dẫn tụi tao vào phòng đi! Biết đâu bộ quần áo của chị Hạnh mày đang nằm đợi tụi tao trong đó!
Dù biết ông anh mình nói đùa, Mạnh vẫn không khỏi chột dạ. Nó nhăn nhó:
– Nhưng bây giờ em không thể dẫn các anh chị vào phòng được!
Thái độ kỳ lạ của Mạnh khiến bọn Quý ròm sửng sốt. Cả ba cái miệng cùng hỏi:
– Sao thế?
Mạnh chớp mắt:
– Em để lạc chìa khoá phòng đâu mất rồi!
– Thì ra vậy! – Tiểu Long thở phào, rồi nó gật gù hỏi – Thế ra cái mày đang tìm nãy giờ là xâu chìa khoá đấy?
– Thì em đã nói rồi! Nếu không phải xâu chìa khoá thì em đã không bảo là quan trọng!
Mạnh đáp khi thấy các ông anh bà chị không ai buồn “chất vấn” thêm nữa, nó cúi nhìn xuống đất và nhè nhẹ thở ra