Kính vạn hoa - Tập 11 - Theo dấu Chim Ưng

Chương 2Tập 11 - Theo Dấu Chim Ưng -


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 11 – Theo dấu Chim Ưng – Chương 2: Tập 11 – Theo Dấu Chim Ưng –

Chương 3
Gửi xe cho bà bán thuốc lá dưới chân cầu thang, Quý ròm nắm tay Mạnh phóng vù lên những bậc cấp.
Vừa thò tay nhấn chuông, chợt nhác thấy con Tai To đứng sau cửa lưới, Quý ròm hỏi lớn:
  – Tai To chú mày có nhà không?
Tai To lúc lắc đôi tai dài chưa kịp “trả lời” thì nhỏ Hạnh đã chạy ra:
– Quý ròm kéo tay Mạnh, than thở:
  – Tôi dẫn thằng Mạnh đi kiếm thằng Tùng! Tụi nó làm khổ tôi quá xá!
– Chuyện gì thế? – Nhỏ Hạnh lật đật mở cửa, ngơ ngác hỏi.
  Quý ròm không trả lời thẳng câu hỏi của bạn. Mà nheo mắt hỏi lại:
  – Thằng Tùng có một chiếc cặp sách phải không?
 – Ừ! – Nhỏ Hạnh gật đầu, vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
 Quý ròm lại gật gù:
  – Và trên chiếc cặp sách đó có hình một con chim ưng?
  Nhỏ Hạnh lại gật đầu.
  – Thế đấy! – Quý ròm nhún vai – Mọi tai họa đều từ đấy mà ra!
 Nhỏ Hạnh thót bụng lại:
  – Tai họa gì?
Quý ròm dang hai tay:
– Suốt từ trưa đến giờ thằng Mạnh bắt tôi chở đi khắp phố đến vẹo cả lưng để tìm mua cho bằng được một chiếc cặp giống hệt như thế! Nhưng tìm muốn rớt con mắt mà chẳng được tích sự gì! Thế là đành phải mò tới đây!
  Nhỏ Hạnh “xí” một tiếng:
– Có vậy mà Quý cứ nói lung tung làm Hạnh tưởng có chuyện gì ghê gớm!
  Rồi quay vào nhà trong, nhỏ Hạnh hắng giọng gọi:
  – Tùng ơi, Tùng!
 Ở trên gác thằng Tùng “ơi” lên một tiếng và lẹ làng phóng xuống, theo sau có cả thằng Ðạt.
  – Chị kêu em có chuyệng gì thế? – Tùng hỏi.
Nhỏ Hạnh chỉ Mạnh:
  – Anh Mạnh muốn mua một chiếc cặp sách giống như chiếc cặp của em nhưng không biết người ta bán ở đâu! Em chỉ chỗ cho ảnh đi!
– Loại cặp sách đó ở đâu chẳng có! – Tùng giương mắt ngó Mạnh – Anh cứ đến các cửa hiệu bán dụng cụ học sinh ấy!
  – Xạo đi mày! – Quý ròm đứng bên cạnh khịt mũi chen ngang – Tụi tao tìm muốn nổ con ngươi mà có thấy một chiếc cặp nào giống như chiếc cặp của mày đâu!
  – Trời đất, em xạo mấy anh làm chi! – Tùng nhăn nhó, rồi nó chỉ tay qua thằng Ðạt – Không tin anh hỏi bạn em coi!
 – Khỏi hỏi! – Quý ròm lạnh lùng – Tụi tao đã hỏi những người bán hàng rồi! Họ bảo họ chưa từng thấy một chiếc cặp có thêu hình chim ưng như vậy bao giờ!
  – Chiếc cặp… thêu hình chim ưng ư? – Tùng hỏi lai, giọng nó đột nhiên trở nên lúng túng.
Không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Tùng, Quý ròm thản nhiên gật đầu:
  – Ừ! Giống như chiếc cặp của mày ấy! Chiếc cặp của mày có thêu hình chim ưng phải không?
– Dạ!
 Tùng gật đầu và khẽ đánh mắt sang Ðạt.
– Thế mày mua chiếc cặp đó ở đâu? – Quý ròm lại hỏi.
Tùng ngập ngừng một lát rồi cắn môi đáp:
 – Thực ra cái hình chim ưng đó không phải là hình thêu! Cái đó là hình do em dán vào!

 – Dán vào ư? – Mạnh bật nói, giọng không nén vẻ sửng sốt – Sao trông giống y như thêu vào vậy?
 Tùng chép miệng giải thích:
  – Ðó là loại hình đề-can trong giấy bọc kẹo chewing-gum! Muốn in hình vào đâu, mình đặt đề-can lên đó rồi lấy tay chà mạnh, cái hình sẽ lập tức in qua!
Quý ròm hất hàm:
  – Ðâu, mày đem cái cặp ra tao nhìn thử xem!
Khi Tùng đem chiếc cặp ra, Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh lập tức chụm đầu ngắm nghía, thậm chí Mạnh còn lấy tay sờ tới sờ lui trên tấm hình để tin chắc rằng đó không phải là con chim ưng được thêu sẵn vào cặp.
  Vừa rờ rẫm, Mạnh vừa tặc lưỡi xuýt xoa:
  – Hay thật! Thế mà mình cứ tưởng!
  Quý ròm không bỏ lỡ cơ hội để cà khịa thằng nhóc.
  – Rõ là trông gà hóa cuốc! – Nó huých khuỷu tay vào hông Mạnh – Từ nay muốn gì mày phải nhìn trước ngó sau cẩn thận, đừng có mắt nhắm mắt mở rồi ra sức hành hạ ông anh mày như chiều nay nữa đấy nhé!
  Quý ròm làm Mạnh tên tò. Mạnh giả tảng bằng cách quay sang Tùng:
– Em mua những thỏi chewing-gum có hình đề-can này ở đâu thế?
  – Ở cửa hiệu gần trường.
  – Vậy ngày mai đi học em mua giùm anh mấy thỏi được không?
 – Tùng chớp mắt:
  – Anh cũng định dán hình lên cặp?
– Tất nhiên rồi! Chứ chẳng lẽ để dán lên trán?
Mạnh cười đạp, nhưng giọng khôi hài của nó chẳng làm Tùng nhếch mép tí ti, thậm chí còn khiến mặt mày thằng này lộ vẻ căng thẳng.
  Trong khi Tùng đang ngần ngừ thì Ðạt bỗng vọt miệng:
  – Hình đề-can có nhiều loại lắm! Ngoài hình chim ưng, còn có hình sư tử chúa, hình voi bay, hình bảy chú lùn…
 Ðạt chưa kịp quảng cáo dứt câu, Mạnh đã nhún vai cắt ngang:
 – Anh chỉ thích hình chim ưng thôi! Mấy hình kia chán bỏ xứ, chả có gì hay ho!
Vẻ cương quyếg của Mạnh khiến Ðạt cụt hứng nín thinh.
 – Ðược rồi! – Cuối cùng Tùng chép miệng – Trưa mai đi học về, em sẽ đem hình đến cho anh.
 Trưa hôm sau, y hẹn, vừa đi học về đến nhà, Tùng liệng đại chiếc cặp lên bàn rồi lật đật phóng xe qua nhà Quý ròm.
Mạnh đang ngồi nghịch với con búp-bê chạy pin của nhỏ Diệp trước hiên, thấy Tùn xuất hiện, liền đứng bật dậy:
 – Có hình rồi hả Tùng?
  – Tùng xuống xe. Nó móc túi lấy ra mấy thỏi kẹo:
  – Em mua cho anh bốn thỏi!
  Mạnh liếm môi:
 – Toàn hình chim ưng hả?
– Chỉ có hai thỏi là có hình chim ưng thôi! – Tùng ấp úng – Hai thỏi kia là hình khủng long và hình thằng người gỗ!
  Mạnh ngạc nhiên:
  – Em mua hình khủng long và hình thằng người gỗ chi! Anh dặn chỉ mua hình chim ưng thôi mà!
Tùng gãi cổ:
  – Em mua phòng hờ vậy thôi! Anh thích hình nào thì dán hình đó!
  Rồi nó đưa mắt nhìn quanh hỏi:
 – Cặp sách của anh đâu?
  – Anh chưa mua! Lát nữa anh Quý về anh sẽ nhờ ảnh chở đi mua!

  – Anh không cần phải mua cặp ở đây! – Tùng bỗng nói – Những chiếc cặp như vậy ở Vũng Tàu người ta bán thiếu gì! Lại rẻ nữa!
  – Sao em biết cặp ở dưới anh rẻ hơn ở trên này? – Mạnh cười hỏi.
Tùng nhún vai:
  – Chuyện đó ai chẳng biết! Ở những thành phố lớn vật giá bao giờ chả đắt đỏ hơn!
  Thằng Tùng nói năng hệt người lớn, cái kiểu nhún vai của nó lai càng y hệt. Con nhà báo có khác! Mạnh nghĩ và cố mím môi để khỏi phì cười.
  – Thôi được! Nếu đúng như em nói thì anh sẽ về Vũng Tàu mua vậy!
  Nghe Mạnh nói vậy, Tùng tươi tỉnh quay xe ra:
  – Em về đây!
  – Ừ, anh cũng vô nhà đây! Cám ơn em nhé!
  Mạnh nói, nhưng thay vì vô nhà nó vẫn đứng đực lai chỗ nhìn theo Tùng bằng ánh mắt đăm chiêu.
  Ðến khi thằng nhóc khuất sau góc đường, Mạnh cúi xuống mân mê mấy thỏi kẹo trên tay rồi lần lượt bóc ra từng thỏi một.
  Quả như Tùng nói, ở mỗi thỏi kẹo, giữa lớp giấy bọc ngoài và lớp giấy bạc bên trong là một tấm đề-can có in hình. Mạnh không quan tâm đến tấm hình khủng long và tấm thằng người gỗ. Nó cầm hai tấm đề-can có in hình chim ưng đưa lên sát mắt xoay ngang xoay dọc xem xét một hồi rồi cau mày lẩm bẩm:
– Lạ thật! Có gì bí ẩn trong những tấm hình này nhỉ?
Chương 4
Sao, thằng Tùng đã đem mấy “con chim ưng” đến cho mày chưa?
  Vừa ôm cặp bước vô nhà, nhác thấy Mạnh ngồi thư trên chiếc xa-lông giữa phòng khách, Quý ròm hỏi ngay.
  – Rồi! Nó vừa đem tới!
  Mạnh vừa đáp vừa rút mấy tấm hình trong túi áo chìa ra trước mặt ông anh.
  Quý ròm cầm mấy tấm hình nghiêng ngó một hồi rồi trả lại:
– Hình đẹp đấy chứ?
 – Thì đẹp! Nhưng… Nhưng…
  Vẻ ấp úng của Mạnh khiến Quý ròm nheo mắt:
  – Mày mới bị trúng gió hả?
– Ðâu có! – Mạnh thật thà – Ai bảo anh vậy?
  – Cần quái gì ai bảo! – Quý ròm cười láu lỉnh – Chỉ những người trúng méo miệng mới nói năng lắp bắp như mày vừa rồi thôi!
  – Không phải em lắp bắp! – Mạnh vò đầu – Nhưng chuyện này kỳ lạ lắm!
  – Chuyện gì vậy? – Quý ròm vội nghiêm mặt.
  Mạnh tặc lưỡi:
  – Hình như có cái gì đó đằng sau tấm hình chim ưng này!
  – Trời đất! – Quý ròm vung tay – Ðằng sau những tấm hình này là keo dán chứ có quái gì đâu mà kỳ lạ! Người ta phết keo khô lên đó để mình muốn dán đâu thì dán…
  – Không phải em nói chuyên đó! – Mạnh nhăn mặt cắt ngang lời ông anh.
  – Chứ mày muốn nói chuyện gì?
Mạnh hít vào một hơi:
  – Em muốn nói là có một điều gì đó rất bí ẩn trong chuyện này!
  – Rất bí ẩn? – Quý ròm thô lố mắt.
  – Ừ! – Mạnh gật đầu – Em cảm thấy có một điều gì đó không bình thường…
  – Tao biết rồi! – Quý ròm vọt miệng.

  – Anh biết! – Tới phiên Mạnh ngạc nhiên.
 – Ừ! – Quý ròm gục gặc đầu và kéo dài giọng – Cái không bình thường đó chính là cái đầu mày!
  – Anh đừng có giễu cợt em! – Mạnh kêu lên – Chuyện em nghi ngờ là có thật đấy!
– Có thật cái khỉ mốc! – Quý ròm hừ mũi – Mày thì lúc nào chả nghi ngờ! Tao còn lạ gì “cái đầu hình sự” của mày!
Giọng điệu cà khịa của ông anh khiến bụng Mạnh tức sôi. Nó bứt tai:
  – Nhưng lần này anh phải tin em! Em có chứng cớ đàng hoàng!
– Chứng cớ! – Quý ròm nhếch mép – Chứng cớ gì?
Mạnh hăm hở:
– Những con chim ưng đó!
– NHững con chim ưng sao?
  Mạnh lộ vẻ nghiêm trọng:
 – Tại sao tụi thằng Tùng đứa nào cũng dán hình chim ưng lên cặp mà không dán những hình khác?
  – Thế thì sao? – Quý ròm vẫn chưa hiểu ông em của mình định dẫn dắt câu chuyện đến đâu.
Mạnh gãi gáy:
 – Thế thì… có nghĩa tụi nó là những thành viên của một băng đảng nào đó chứ sao!
  – Trời ơi là trời! Mạnh ơi là Mạnh! – Mạnh vừa dứt câu, Quý ròm bật ngửa người ra ghế cười sằng sặc – Băng đảng nào lại khùng đến mức sử dụng toàn bọn nhóc tì hỉ mũi chưa sạch thế hở trời!
  Vẻ chế nhạo của Quý ròm khiến Mạnh đỏ mặt:
  – Biết đâu được! Em thấy chuyện này đáng nghi lắm!
  – Ðó là tại mày đọc sách trinh thám và xem phim hình sự nhiều quá nên tưởng tượng lung tung thế thôi! Nếu nhìn đâu cũng ra kẻ cướp như mày thì thành phố này có hàng đống!
  Mạnh nhăn nhó:
  – Em đâu có bảo tụi thằng Tùng là kẻ cướp?
  Quý ròm ngồi thẳng dậy. Nó nheo mắt nhìn ông em:
 – Thế mày nói cái “đảng Chim Ưng” này làm những trò trống gì? Trấn lột, buôn ma túy hay hoạt động gián điệp?
Câu hỏi kháy của ông anh làm Mạnh nhột nhạt quá xá. Nó khẽ cựa quậy người trên ghế và đáp bằng giọng ỉu xìu:
  – Em chẳng bảo như thế! Em chỉ cảm thấy có điều gì đó không bình thường trong chuyện này thôi!
  – Chả có gì là không bình thường cả! – Quý ròm nhún vai – Chuyện sưu tầm những hình ảnh ưa thích đế dán lên cặp, lên áo hay lên nón là chuyện xưa như trái đất. Bất cứ ai cũng có thể dán lên người một con chim ưng như thế cả!
  – Nhưng thái độ của thằng Tùng rất kỳ lạ! – Mạnh chép miệng, cố tìm cách trình bày những ngờ vực của mình – Nó có vẻ lo lắng khi em hỏi về tấm hình chim ưng.
  Quý ròm buông thõng:
  – Ðó là mày tưởng thế thôi!
  – Hoàn toàn không phải tưởng tượng! – Mạnh mím môi – Ngay từ khi phát hiện ra sự bối rối của nó, em đã quan sát kỹ. Khi hỏi về tấm hình chim ưng, em thấy nó và thằng Ðạt lấm lét nhìn nhau như thầm trao đổi điều gì đó. Thậm chí thằng Ðạt còn muốn ngăn em mua tấm hình chim ưng này. Hôm qua anh không nghe nó “quảng cáo” liên tu bất tận về các tấm hình sư tử chúa, voi bay hay bảy chú lùn gì gì đó sao?
 Quý ròm thở một hơi thườn thượt:
 – Tao chẳng thấy có gì dáng ngờ trong toàn bộ câu chuyện của mày cả!
  Mạnh có vẻ cụt hứng trước sự hờ hững của ông anh. Ðang định đứng dậy, nó sực nhớ ra một chuyện:
  – Còn điều này nữa!
– Gì?
 Mạnh khịt mũi:
– Trưa nay, lúc đưa mấy thỏi chewing-gum có hình chim ưng cho em, thằng Tùng đột ngột khuyên em không nên mua cặp sách ở thành phố. Nó bảo cặp ở Vũng Tàu rẻ hơn.
 Quý ròm cười:
  – Như vậy là nó tốt với mày quá rồi còn gì?
  – Anh đừng có bỡn cợt những điều em nói! – Mạnh cau mặt, giọng nó ấm ức pha lẫn đe dọa – Rồi anh sẽ thấy chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu!
 – Thế mày cho là nó phức tạp lắm hay sao? Quý ròm có vẻ muốn trêu tức ông em đến cùng.
Ðến đây thì Mạnh hết nhẫn nại nổi. Nó đứng vụt lên khỏi ghế:
 – Anh cứ đợi đấy! Em sẽ chứng minh cho anh thấy những con chim ưng này đang chứa đựng những bí mật gì. Không phải tự nhiên mà tụi thằng Tùng không muốn em xuất hiện ở đây với chiếc cặp có in hình chim ưng trên tay.
  Trưa đó, Mạnh ngồi vào bàn ăn với vẻ trầm ngâm. Thái độ coi thường của Quý ròm đối với những nhận xét của nó khiến bụng nó tức anh ách. Ðược rồi, nếu anh Quý không chịu tin mình, mình cũng chẳng cần lôi kéo ảnh vào chuyện này! Tự mình sẽ đi tìm hiểu lấy! Mạnh vừa nghĩ ngợi vừa và cơm một cách lơ là.
  – Cháu làm sao thế? – Bà hỏi.

 Mạnh ngơ ngác:
 – Cháu có làm sao đâu ạ!
– Bà thấy cháu ăn uống uể oải làm sao ấy!
  Mạnh chống chế:
  Dạ, có lẽ cháu ăn sáng trễ nên bây giờ bụng vẫn còn no.
  Bụng Mạnh quả còn no thật nhưng dĩ nhiên không phải vì “ăn sáng trễ” mà vì ấm ức về sự nhạo báng của Quý ròm. Vì vậy, ăn qua loa hai chén, nó buông đũa đứng lên. Nhỏ Diệp cười nói:
  – Anh Mạnh biết chiều nay mẹ làm bún nên ảnh để dành bụng.
– Con đừng nói bậy!
Mẹ sợ Mạnh mắc cỡ nên nạt nhỏ Diệp khiến nó thè lưỡi và vội vàng rụt cổ lại.
Trong bàn chỉ có Quý ròm biết tại sao thằng Mạnh ăn cơm không vô nhưng nó chẳng nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo “ông em hình sự” của mình, bụng cười thầm :Thật chưa thấy ai như thằng oắt này! Lớn lên thế nào nó cũng thi vào Ðại học công an!
Mạnh không biết Quý ròm tiếp tục cười thầm nó, vẫn kiên quyết thi hành kế hoạch của mình.
  Ðầu giờ chiều, nó mon men lại gần nhỏ Diệp:
  – Chị Diệp này!
  – Gì thế anh Mạnh?
  – Chị có biết thằng Tùng em của chị Hạnh không?
– Biết.
  Mạnh liếm môi:
  – Thế chị có biết nó học trường nào không?
  – Tùng học trường Họa Mi, chung trường với em!
Mạnh “à” một tiếng và gục gật đầu. Trường Họa Mi tức là trường ba nhỏ Diệp, tức câu Hai nó dạy. Năm ngoái, nó có đi với Quý ròm đến đó một lần.
Nhỏ Diệp lộ vẻ ngạc nhiên trước sự dò hỏi của Mạnh:
  – Anh hỏi trường của Tùng làm gì thế?
– Hỏi chơi vậy thôi!
  Mạnh chối quanh, rồi sau một thoảng phân vân, nó lại “hỏi chơi” tiếp:
  – Thế chị có hay gặp thằng Tùng ở trên trường không?
  – Thỉnh thoảng thôi!
 – Thỉnh thoảng thôi à!
 – Ừ! Nó là con trai, em là con gái, lên trường đâu có chơi chung với nhau. Nó lại học lớp bốn, còn em học lớp năm.
  Mạnh nuốt nước bọt:
  – Nhưng chị có nhìn thấy chiếc cặp đi học của thằng Tùng chứ?
  – Chiếc cặp đi học ư? – Nhỏ Diệp tròn xoe mắt – Em chả nhớ nữa. Nhưng tất nhiên là mỗi đứa học sinh đều có một chiếc cặp.
  Mạnh lại gục gà gục gặc. Nó làm bộ thế thôi chứ bụn đã nản lắm. Cuộc điều tra đầu tiên trong kế hoạch của nó xem ra chẳng ăn thua gì. Hỏi gì, nhỏ Diệp cũng ngơ ngơ ngác ngác, đúng là bọn con gái!
– Nhưng em hỏi chiếc cặp của Tùng để làm gì? – Tới phiên nhỏ Diệp hỏi lại.
  – Em muốn mua một chiếc cặp như thế! – Mạnh thản nhiên – Chiếc cặp đẹp ghê là!
– Tưởng gì! – Nhỏ Diệp thở phào – Anh muốn mua thì chiều nay em dẫn anh đi mua. Những chiếc cặp như thế người ta bán thiếu gì!
Mạnh giả bộ ngây thơ:
– Nhưng phái là chiếc cặp có thêu hình chim ưng như của thằng Tùng cơ!
Thêu hình chim ưng ư? – Nhỏ Diệp ngẩn người ra – Thêu ở đâu?
– Thì thêu ngay trên cặp chứ đâu! – Mạnh vò đầu – Chẳng lẽ chị không nhìn thấy tấm hình đó bao giờ sao?
– Em không để ý! – Nhỏ Diệp hồn nhiên – Nhưng nếu thằng Tùng mua được một chiếc cặp có hình chim ưng thì mình cũng có thể mua được một chiếc cặp như thế.
Rồi nó gật đầu sốt sắng:
– Ðược rồi, lát chiều em sẽ dẫn anh đi lùng. Em nghĩ thế nào mình cũng mua được.
Sự nhiệt tình của nhỏ Diệp làm Mạnh dở khóc dở cười. Nó quay mặt đi chỗ khác, miệng méo xẹo:
– Thôi để hôm khác đi! Ðâu có cần phải mua gấp như vậy!
Rồi nó sợ nhỏ Diệp hỏi tới hỏi lui đâm ra rắc rối, vừa nói xong, Mạnh đứng dậy bỏ đi liền, mặc cho bà chị ngồi phía sau ngớ người giương mắt ngó theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.