Đọc truyện Kinh Thiên – Chương 51: Tàn Môn
Rất nhanh chóng chi các chủ của Vạn Thương Bảo Các quay lại trên tay cầm theo một túi trữ vật đưa lên trước mặt của Kinh Thiên.
“Trong này có đầy đủ các tài liệu theo yêu cầu của công tử, toàn bộ số tài liệu của công tử mua hết ba nghìn một trăm linh ngọc hạ phẩm.
Đối trừ với số tiền Vạn Thương Bảo Các mua đan dược của công tử số tiền còn lại của công tử là một vạn một nghìn chín trăm bốn mươi lăm linh ngọc hạ phẩm.
Tại hạ mạn phép làm tròn thành một vạn hai nghìn linh ngọc hạ phẩm cho dễ tính.
Mời công tử kiểm tra lại”.
Tạ Yến Cân nói.
Dùng linh thức quét vào trong túi trữ vật trong đó có đầy đủ những thứ như Tạ Yến Cân nói, Kinh Thiên cười nói:
“Cảm ơn chi các chủ.
Túi trữ vật này giá bao tiền?”
“Không cần thanh toán tiền, túi trữ vật tặng công tử”.
Tạ Yến Cân cười nói.
Đối với những khách hàng có giao dịch lớn linh ngọc, linh dược, tài liệu thường thì Vạn Thương Bảo Các sẽ đưa hết vào trong một túi trữ vật hoặc nhẫn trữ vật để tiện vận chuyển, giao dịch với khách hàng.
Và tất nhiên túi trữ vật sẽ được tặng miễn phí vì nó cũng chẳng đáng bao nhiêu so với con số giao dịch với khách hàng lớn.
Lấy ra vài cái túi trữ vật mình không dùng đến để lên bàn Kinh Thiên nói:
“Ta cũng chẳng dùng gì đến mấy cái túi này, cầm nhiều cũng chẳng để làm gì.
Tặng lại chi các chủ có thể dùng giao dịch với khách hàng khác”.
Kinh Thiên cũng muốn đáp lễ lại, họ đã giảm giá mua tài liệu luyện khí cho anh, lại tặng thêm cái túi trữ vật nữa.
Thêm vào đó cầm trên người vài cái túi trữ vật cũng chẳng làm gì, nên đưa đi cho nhẹ túi.
“Không làm phiền các vị nữa.
Tại hạ xin phép cáo từ”.
Kinh Thiên cầm theo tiền và tài liệu mình mua, lên tiếng cáo từ rời khỏi Vạn Thương Bảo Các.
“Đợi chút Kinh công tử”.
Đỗ Thiên Quân lên tiếng.
Kinh Thiên đang muốn rời đi thì bỗng nghe Đỗ Thiên Quân lên tiếng gọi lại.
Trên tay Đỗ Thiên Quân đã cầm một thẻ bài màu vàng kim lên tiếng nói:
“Đây là thẻ bài khách quý của Vạn Thương Bảo Các, công tử có thể sử dụng ở tất cả các chi nhánh của Vạn Thương Bảo Các trên khắp Lạc Hồng thế giới”.
Đỗ Kinh Thiên đưa thẻ bài tới cho Kinh Thiên, vì thẻ bài khách quý anh cũng không lỡ từ chối tâm ý của vị công tử này, nhưng anh vẫn chưa hiểu lắm.
Nhưng đứng bên cạnh để đưa tiễn anh là vị chi các phó Kim Văn Vác thì lại giục anh mau nhận lấy.
“Cảm ơn Đỗ công tử ưu ái”.
Kinh Thiên nhận thẻ bài khách quý chắp tay cảm ơn.
Một vài câu xã giao lúc này Kinh Thiên cũng rời khỏi căn phòng ra ngoài, dự tính của anh là đi thêm một vài điểm nữa trước khi trở về trang viên.
Tiễn đưa anh ra khỏi Vạn Thương Bảo Các lúc này là vị chi các phó Kim Văn Vác, còn chi các chủ Tạ Yến Cân thì đi giải quyết một số việc của chi nhánh Vạn Thương Bảo Các.
“Công tử cất kỹ thẻ bài khách quý này, lần sau khi đến Vạn Thương Bảo Các công tử có thể đưa thẻ bài này ra có thể được chiết khấu lên đến hai mươi phần trăm tổng giao dịch, tùy từng loại bảo vật mà công tử mua.
Ngoài ra với thẻ khách quý màu vàng kim công tử còn có nhiều ưu đãi khác nữa khi giao dịch ở Vạn Thương Bảo Các”.
Kim Văn Vác nói khi để ý thấy Kinh Thiên vẫn cầm trên tay thẻ bài khách quý màu vàng kim lật lên lật xuống xem xét.
“Thật sao chiết khấu lên đến hai mươi phần trăm cơ à”.
Kinh Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, lão hủ sao dám nói dối”.
Kim Văn Vác tươi cười đáp lại.
“Cảm ơn chi các phó chỉ điểm”.
Kinh Thiên chắp tay cảm ơn và cáo từ rời khỏi Vạn Thương Bảo Các.
Theo quy định của Vạn Thương Bảo Các những khách hàng lớn, có số lượng giao dịch lớn và tần suất nhiều thường sẽ được Vạn Thương Bảo Các tặng cho một tấm thẻ khách hàng.
Cũng giống như huy hiệu của Đan Các thẻ khách hàng của Vạn Thương Bảo Các cũng được thiết kế rất đặc biệt.
Trên đó biểu tượng đặc trưng của thương hội, và một hệ thống trận pháp phức tạp để chống làm giả.
Trên huy hiệu của Đan Các là hình chiếc đỉnh, còn trên thẻ khách quý của Vạn Thương Bảo Các là hình một bông hoa hướng dương.
Đối với huy hiệu của Đan Các thì nếu có làm giả thì cũng dễ dàng bị lộ bởi lúc đó có người đặt luyện chế đan dược mà không luyện được thì sẽ lòi đuôi hàng giả ra.
Còn đối với Vạn Thương Bảo Các thậm chí trận pháp chống làm giả còn tinh vi hơn bởi nó liên quan đến quyền lợi và uy tín của Vạn Thương Bảo Các.
Vạn Thương Bảo Các có tất cả năm loại thẻ khách quý được phân chia theo cấp độ khác nhau.
Thẻ đồng dành cho khách hàng có số giao dịch ổn định nhưng không nhiều, mức chiết khấu tối đa của thẻ đồng cho khách hàng là từ ba đến năm phần trăm.
Thẻ màu bạc là thẻ cấp cao dành cho những khách hàng lớn hơn mức chiết khấu dành cho khách hàng thẻ bạc cao nhất có thể lên đến tám phần trăm tùy từng loại sản phẩm mà khách hàng mua.
Hai loại thẻ này sẽ do chi các chủ và chi các phó của Vạn Thương Bảo Các của các chi nhanh cấp thấp nhất như chi nhánh ở thành Vân Long này có thể tùy ý cấp cho khách hàng.
Trường hợp muốn Vạn Thương Bảo Các cấp thẻ vàng kim thì phải xin chỉ thị từ chi nhánh cấp cao hơn.
Thẻ khách quý vàng kim chỉ được cấp cho khách hàng thân thiết có số lượng giao dịch cực lớn, mức chiết khấu tối đa có thể lên đến hai mươi phần trăm tổng giá trị giao dịch.
Có thể thấy mức chiết khấu còn hơn gấp đôi so với thẻ khách quý bạc kim.
Ngoài quyền lợi chiết khấu mua hàng thì khách hàng sở hữu thẻ vàng kim cũng sẽ nhận được quy cách tiếp đãi theo quy cách tiếp khách cao nhất của Vạn Thương Bảo các.
Thêm vào một ưu đãi của khách hàng có thẻ vàng kim nữa là khách hàng có thể mượn nợ Vạn Thương Bảo Các một số tiền lên đến cả trăm vạn linh ngọc hạ phẩm.
Thẻ vàng kim chỉ có thể được cấp bởi chi các trưởng và chi các phó của chi nhánh cấp cao của Vạn Thương Bảo Các, như chi các trưởng và chi các phó của Vạn Thương Bảo các tại thủ đô Cửu Long Quốc thành Hoàng Long.
Còn hai loại thẻ đặc biệt nữa của Vạn Thương Bảo Các là thẻ khách quý ‘bạch kim’ đây là một loại thẻ còn cao cấp hơn thẻ vàng kim, người có quyền cấp chiếc thẻ này phải là người địa vị cực cao trong Vạn Thương Bảo Các.
Số người có thể phát ra loại thẻ này có thể đếm trên đầu ngón tay và số khách hàng có được chiếc thẻ này phải là những người có địa vị cực cao trong tu luyện giới.
Mức chiết khấu tối đa có thể lên đến ba mươi phần trăm và mức độ huy đồng tài chính từ Vạn Thương Bảo Các có thể lên đến vài trăm vạn linh ngọc trung phẩm.
Và loại thẻ đặc biệt cuối cùng là ‘hắc kim’ đây là loại thẻ đặc biệt nó chỉ được Các chủ hoặc các phó của Vạn Thương Bảo Các mới có quyền cấp ra ngoài, và người có thể nhận được loại thẻ này cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mức chiết khấu có thể lên đến bốn mươi lăm phần trăm tùy từng chủng loại sản phẩm, và quyền lợi khác đi kèm thì không thể điễ đạt bằng một hai từ.
Ngay cả vị thiếu gia Đỗ Thiên Quân cũng không có đặc quyền để cấp ra loại thẻ này cho khách hàng.
Quyền hạn của Đỗ Thiên Quân cũng chỉ đến thẻ bạch kim mà thôi.
Lúc này trên phòng tiếp khách quý Đỗ Thiên Quân đang đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống phía dưới đường phố, hai tay chắp sau lưng dáng vẻ thâm sâu khó dò và dường như đang suy tư điều gì đó.
“Thiếu gia đặt kỳ vọng vào tên tiểu tử đó?” Phùng tông sư vừa ngồi thưởng thức trà bất chợt lên tiếng hỏi.
“Phùng lão vẫn trách ta mời hắn lên phía trên Phùng lão?” Không trả lời trực tiếp vào câu hỏi Đỗ Thiên Quân lên tiếng hỏi lại.
“Ha ha ha, lão hủ với thiếu gia chả nhẽ lại để bụng ba cái chuyện nhỏ nhặt, tên tiểu tử đó thú vị a”.
Phùng tông sư cười lớn nói.
“Đúng vậy tên tiểu tử đó rất thú vị đó.
Tuổi còn rất trẻ, nhưng lại có chút khí phách ngang tàng và cả trí tuệ nữa.
Ở cái tuổi của hắn rất ít kẻ có được sự trầm ổn và đối đáp rất thông minh”.
Đỗ Thiên Quân nói.
Đỗ Thiên Quân tuổi lớn hơn Kinh Thiên cả chục tuổi, lại là thiếu gia của một thương hội lớn nhất nhì Lạc Hồng thế giới.
Từ bé đã tiếp xúc với giao thương buôn bán, trong thời gian gần đây khi tu vi có chút thành tựu thì cũng bắt đầu tham gia vào công việc quản lý buôn bán của thương hội, gần như không có loại người nào là hắn chưa tiếp xúc.
Nên từ đó cũng học hỏi, đánh giá, và rút ra rất nhiều những bài học kinh nghiệm.
Những thiếu gia, công tử trẻ tuổi như Kinh Thiên hắn không biết gặp qua bao nhiêu người, nhưng không ai có thể ứng xử được như Kinh Thiên.
Giống như cô em gái của hắn ở trong căn phòng này, tuổi cũng trạc Kinh Thiên lại xuất phát là tiểu thư quyền quý, nhưng để có thể vững vàng tâm lý ứng xử trầm ổn như Kinh Thiên thì có lẽ còn một khoảng cách rất xa.
Với việc tiễn đưa một chiếc thẻ khách hàng vàng kim cũng đủ thấy Đỗ Thiên Quân rất coi trọng và kỳ vọng vào Kinh Thiên.
“Anh cả tên tiểu tử đáng ghét đó có gì đặc biệt sao, em chỉ thấy tên đó quá kiêu ngạo”.
Hoàng Nhi lên tiếng nói.
“Chúng ta là những người buôn bán, hòa khí sinh tài a”.
Đỗ Thiên Quân chỉ cười nói ngắn ngọn với cô em gái nhỏ này của mình, và không giải thích gì thêm.
“Công tử nhắm vào người sau lưng hắn”.
Phùng tông sư lại lên tiếng nói.
“Cả hai”.
Đỗ Thiên Quân lên tiếng trả lời, trong khi vẫn đứng chắp tay nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới đường.
Phùng tông sư cũng không hỏi nữa, bởi lão cũng hiểu rằng với đan dược mà Kinh Thiên xuất ra có rất nhiều điều đáng nói.
Nếu đan dược đó Kinh Thiên được một tuyệt đỉnh đan sư đưa cho thì người phía sau anh có thể nói là quái vật, nếu không phải thì với đan phương và tài năng luyện đan của Kinh Thiên cũng đáng để đầu tư.
Chỉ là Nhân vương cảnh tam giai mà có thể luyện chế được đan dược cấp một đỉnh cấp thì tài năng luyện đan không phải chuyện đùa.
Đỗ Thiên Quân thể hiện mình là một tay buôn bán đầu tư rất có tài năng.
Lúc này có tiếng ngõ cửa và một người đàn ông trung niên từ ngoài bước vào, trên người mặt bộ trang phục của trận pháp sư.
“Thiếu gia, tiểu thư”.
Lão giả lên tiếng chào hỏi hai vị trẻ tuổi.
“Phiên tông sư”.
Cả hai người Đỗ Thiên Quân và Hoàng Nhi cùng lên tiếng đáp lời Phiên tông sư.
“Phiên lão đầu, có tin tức gì hay không?” Phùng tông sư lên tiếng hỏi.
Thì ra người bước vào trong căn phòng này là Phiên tông sư một trận pháp đại sư cấp bảy sơ cấp.
Cả Phiên tông sư và Phùng tông sư đều là người của Vạn Thương Bảo Các tháp tùng hai vị thiếu gia và tiểu thư trong chuyến hành trình này.
Trong thời gian trước lão có việc ra ngoài giải quyết, nên giờ mới trở lại.
“Đã có cả tin tốt và tin xấu?” Phiên tông sư nói.
“Phiền Phiên tông sư giảng chi tiết”.
Lúc này Đỗ Kinh Thiên đã quay người lại nói với Phiên tông sư.
Làm một hớp trà, lúc này ngồi xuống đối diện với Phùng tông sư, Phiên tông sư từ từ nói:
“Thực ra đó cũng chẳng phải là bí cảnh gì, mà đó là một tông môn từ thời cổ đại.
Không rõ có biến cố gì đó xảy ra, hệ thống trận pháp của tông môn đó đã khởi động phong tỏa toàn bộ tông môn rồi chìm xuống dưới lòng đất.
Trải qua hàng vạn năm sơn môn nơi đó đã trở thành một phần của Vân Lĩnh sơn mạch.
Nếu cứ để bình thường thì có lẽ phải hàng trăm năm nữa thì nó mới có thể trồi lên.”
“Các đây vài ngày dường như có trận chiến của hai siêu cấp cao thủ diễn ra ở gần đó, dư ba của trận chiến đã tác động vào hộ trận của tông môn khiến nó trồi lên mặt đất sớm hơn so với bình thường”.
Phùng tông sư tiếp tục nói.
“Ta và mấy lão tên nhãi của Hồng Hạc Môn đã nghiên cứu hộ trận của tông môn cổ này để tìm cách phá giải nhưng kết quả cuối cùng tất cả đều thất bại.
Theo thông tin ta nghiên cứu được có lẽ hộ trận của tông môn này có thể là trận pháp cấp mười một, cấp mười hai.
Người có thể phá được hỗ trận này có lẽ trên Lạc Hồng thế giới không có mấy người”.
Phiên tông sư cảm thán nói.
“Do trải qua tuế nguyệt quá lâu trận pháp cũng đã suy giảm công hiệu, nhưng cũng rất khó để phá giải.
Mấy tên nhãi trận pháp của Hồng Hạc Môn còn sử dụng sức mạnh để cố phá mở trận pháp, nhưng không được cuối cùng còn kích phát trận pháp tiến vào trình tự tự hủy”.
Nhấp một hớp trà Phiên tông sư giải thích tiếp.
“Như vậy toàn bộ trận pháp đó đã tự hủy cũng như thiêu hủy toàn bộ mọi thứ bên trong nó?” Đỗ Thiên Quân lên tiếng hỏi.
“Thật may là trình tự tự hủy của trận pháp diễn ra có thời gian, mà không phải ngay lập tức tiêu hủy toàn bộ.” Phiên tông sư trả lời.
“Nếu nó chưa bị hủy thì có nghĩa là vẫn còn cơ hội thám hiểm tàn môn này?” Phùng tông sư lúc này cũng lên tiếng hỏi.
“Ài, sau khi xác định được hộ trận của tông môn và toàn bộ hệ thống trận pháp của tàn môn này tiến vào tiến trình tự hủy.
Ta và đám nhãi của Hồng Hạc Môn có nghiên cứu qua thì xác định được mấy thông tin sau: Thứ nhất thời gian tự hủy sẽ chính thức xảy ra sau khoảng hai mươi lăm ngày nữa.
Thứ hai sau khoảng mười ngày nữa thì trận pháp sẽ mở ra một thông đạo cho tu luyện giả tiến vào.
Có lẽ tàn môn này muốn có cơ hội cho tu luyện giả tiến vào để tìm truyền nhân, nên mới thiết kế trận pháp như vậy.
Như vậy các tu luyện giả có thể có khoảng mười lăm ngày để tiến vào tàn môn này trước khi nó thực sự tan biến.
Thực sự vị trận pháp sư tạo ra trận pháp này phải là trận đế đại sư a”.
Phiên tông sư cảm thán.
Biết Phiên tông sư sẽ tiếp tục giải thích nên không ai trong căn phòng lên tiếng, mọi người đang chờ đợi những thông tin tiếp theo của Phiên tông sư.
Thật vậy hơi trầm tư một chút Phiên tông sư tiếp tục nói:
“Thứ ba do bị tác động khiến nó nổi lên trước thời hạn nên nó phát sinh một số thứ ngoài ý muốn.
Khi đại môn của nó mở ra nó chỉ cho tu luyện giả có tu vi từ Nhân vương cảnh trở xuống tiến vào.
Những tu luyện giả có tu vi cao hơn sẽ không thể đi qua được cổng đại môn a.
Ngoài ra số lượng tu luyện giả có thể tiến vào cũng bị hạn chế về mặt số lượng, theo tính toán có lẽ khoảng một nghìn tu luyện giả Nhân vương cảnh là cực hạn”.
“Vậy bên Hồng Hạc Môn tính toán thế nào?” Đỗ Thiên Quân lên tiếng hỏi.
Tàn môn này xuất hiện trong địa bàn của Hồng Hạc Môn nên môn phái này có quyền sử trí toàn bộ.
Do mới phát hiện ra dị tượng và Hồng Hạc Môn đã sử dụng biện pháp mạnh để phong tỏa tin tức, do đó các môn phái ở gần đây đều không biết.
Do vậy nên tàn môn hiện thế này sẽ không bị các môn phái khác nhảy vào sâu xé.
Vạn Thương Bảo Các và Đan Các đều là các thế lực siêu nhiên trên Lạc Hồng Thế giới, nên cũng không có ý định ăn cướp hoặc tranh chấp với Hồng Hạc Môn.
Cho dù Hồng Hạc Môn có thu được gì đi nữa thì các thế lực này cũng sẽ kiếm bộn phần lợi nhuận.
Nếu trong đó có nhiều bảo vật quý hiếm thì tất nhiên họ sẽ tìm cách tiêu thụ, mà Vạn Thương Bảo Các là đối tác hoàn toàn tin cậy và an toàn để đẩy ra thị trường.
Trong trường hợp tìm được những đan phương hay linh dược hiếm thì mấy lão già Đan Các sẽ có cách để thu được nó về trong tay với giá hời nhất.
Chính vì đi thị sát ở chi nhánh Cửu Long Quốc này mà vị thiếu gia Đỗ Thiên Quân này nắm được tin tức, nên hứng thú chạy qua đây.
Nếu nó là một bí cảnh thì anh ta cũng muốn có một suất để thám hiểm rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên của mình.
Với tầm ảnh hưởng của Vạn Thương Bảo Các để tác động đến một môn phái nhỏ Hồng Hạc Môn để kiếm một vé thông hành thì không phải là việc gì khó khăn cả.
Bên phía Đan Các cũng vậy, các lão giả của Đan các từ chi nhánh cao hơn ở thành Hoàng Long nghe nói có thông tin về bí cảnh cũng chạy đến đây để chực chờ.
Nếu có cơ hội thì các lão sẽ tìm cách đưa đệ tử của mình để tiến vào.
Còn nếu không vào được thì chờ đám choai choai chạy vào mang bảo vật ra, với ảnh hưởng và tài lực của Đan Các kiếm một chén canh to cũng không phải là khó.
Chính vì thế nên khi biết các trận pháp sư của Hồng Hạc Môn không thể lý giải được trận pháp bảo vệ của tàn môn.
Vạn Thương Bảo Các đã tiến cử Phiên tông sư đi một chuyến ra tay giúp đỡ Hồng Hạc Môn.
Do đó lão già này đến giờ mới trở lại chi nhánh của Vạn Thương Bảo Các.
Nghe nói chỉ cho tu luyện giả có tu vi từ Nhân vương cảnh trở xuống tiến vào cả Đỗ Thiên Quân và Hoàng Nhi đều có đôi chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh cả hai đều lấy lại được sự điềm tĩnh vốn có của mình.
“Một nghìn suất tu luyện giả Nhân vương cảnh tiến vào tàn môn được Hồng Hạc Môn chia đều cho chín thành của Cửu Long Quốc mỗi thành có một trăm suất.
Một trăm suất còn lại sẽ do môn phái cử đệ tử ngoại môn của họ tiến vào.
Các thành khác phân bổ thế nào lão phu không rõ, nhưng thành Vân Long thì lão phu nắm được.
Cái này là cái tin tức tốt cho Vạn Thương Bảo Các”.
Phiên tông sư úp mở nói.
“Phiên tông sư có tin tức gì vui?” Đỗ Thiên Quân lên tiếng vừa cười vừa hỏi.
“Một trăm suất của thành Vân Long được thành chủ của thành Vân Long phân chia cho năm thế lực địa đầu xà là Phủ thành chủ, Ngô gia, Mai gia, Phương gia mỗi thế lực mười chỉ tiêu.
Còn lại năm mươi chỉ tiêu sẽ đưa ra cho tán tu toàn thành, nhưng số lượng tán tu thì quá nhiều mà chỉ tiêu thì có hạn, nên phủ thành chủ quyết định chuyển nó cho chúng ta tổ chức đấu giá năm mươi chỉ tiêu.
Lão phu to gan nên thay mặt Vạn Thương Bảo Các đồng ý vụ làm ăn này”.
Phiên tông sư nói.
“Không Phiên tông sư làm rất đúng, ta sẽ bảo Tạ Yến Cân tiếp xúc với phủ thành chủ để hoàn thiện thương vụ này”.
Đỗ Thiên Quân vui vẻ cười nói.
Thực vậy khi vị lão giả bí ẩn và người mà lão gọi là lão bạn già tiến hành đọ sức trong Vân Lĩnh sơn Mạch đã tạo ra những chấn động cực lớn.
Một số dư ba của trận chiến đã tác động đến hộ trận của tàn môn này khiến cho nó trồi lên trên mặt đất.
Lúc đó lão giả cũng đã rời khỏi Vân Lĩnh sơn mạch nên hoàn toàn không biết sự việc xảy ra.
Hôm sau một số tán tu mạo hiểm tiến vào khu vực mà hai siêu cấp cao thủ qua chiêu thì phát hiện ra tàn môn xuất thế, nên tin tức nhanh chóng được truyền về Vân Long thành.
Phủ thành chủ cũng nhanh chóng ra tay, phong tỏa tin tức lan ra bên ngoài, và áp chế tin tức lan truyền trong phạm vi càng nhỏ càng tốt.
Đây chính là nguyên nhân thành Vân Long đã tung ra toàn bộ binh sĩ của thành tuần tra kiểm soát khắp các ngõ ngách lớn nhỏ trong thành.
Tất nhiên những nhân vật cao cấp của các gia tộc và các thương hội lớn thì không thể kiểm soát được, nhưng các thế lực này thường không xen vào các sự vụ của những thế lực bản địa.
Sau đó thành Vân Long báo cáo sự việc về kinh đô Hoàng Long, tin tức nhanh chóng được chuyển đến Hồng Hạc Môn.
Thượng tầng của Hồng Hạc Môn quyết định nuốt trọn cơ hội này, nên đã ra lệnh cho Cửu Long quốc phong tỏa tin tức toàn quốc, tránh tin tức lọt ra bên ngoài khiến các thế lực khác chen vào kiếm chén canh làm cho mọi thứ rối loạn lên.
Nhưng sự việc thường không xảy ra theo như mong đợi, trận pháp của tàn môn bá đạo vượt ngoài dự kiến của Hồng Hạc Môn.
Toàn bộ nhưng trận pháp sư của Hồng Hạc Môn được điều đến để phá giải nhưng tất cả đều thất bại.
Trận pháp sư cao cấp nhất của Hồng Hạc Môn mới chỉ đạt đến trận pháp sư cấp năm trung cấp, do vậy mà Phiên tông sư mới gọi là ‘bọn nhãi’.
Lúc này tin tức từ kinh đô Hoàng Long truyền đến có vị trận pháp tông sư của Vạn Thương Bảo Các đang tuần du tại đây, do vậy Hồng Hạc Môn mới đưa ra lời mời sự giúp đỡ từ Vạn Thương Bảo Các.
Đó cũng chính là lý do Phiên tông sư đã đi khảo sát thực địa và nắm được toàn bộ tin tức của tàn môn hiện thế..