Đọc truyện Kinh Thiên – Chương 50: Vạn Thương Bảo Các Thiếu Các Chủ
“Hoàng Nhi, không được vô lễ với Phiên tông sư”.
Vị thiếu gia lên tiếng trách móc cô tiểu thư xinh đẹp, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng thể hiện rõ vị cưng chiều.
Thấy anh trai lên tiếng nhắc nhở, cô tiểu thư xinh đẹp chỉ nè lưỡi tròn xoe mắt ra vẻ nũng nịu.
“Không sao thiếu gia, tiểu thư hỏi rất đúng”.
Phiên tông sư vuốt râu cười vui vẻ, không hề có chút ý trách móc gì vị tiểu công chúa của Vạn Thương Bảo Các.
“Theo thời gian có rất nhiều loại đan dược đã bị thất truyền, đan phương của nó có thể bị mất trong chiến trường, bị vùi lấp trong những bí cảnh hay bị hủy hoại theo tàn môn (Môn phái suy tàn).
Tẩy Tủy Đan cũng là một loại đan dược thất truyền trong số này, tuy nhiên tên tuổi và công dụng của nó vẫn được ghi chép trong một số thư tịch.
Trong quá trình các võ giả thám hiểm những bí cảnh, hoặc các tàn môn có lúc sẽ thu được những đan phương thất truyền nguyên vẹn, có lúc chỉ thu được tàn phương của đan dược.
Trên Lạc Hồng thế giới có rất nhiều luyện đan sư rất thích nghiên cứu phục hồi những tàn phương, chỉ cần có thể phục hồi được một đan phương thất truyền có thể đem lại cho luyện đan sư danh vọng, tiền bạc địa vị… Đan Các là một ví dụ, trong đó tập hợp rất nhiều gã điên chuyên sưu tầm tàn phương đan dược để phục hồi, nghiên cứu”.
Phiên tông sư nhẹ nhàng giải thích cho vị tiểu thư hiểu.
“Ta có một ông bạn già cũng là luyện đan sư của Đan các, ông ta cũng là người rất say mê tàn phương đan dược và bỏ rất nhiều công sức thời gian, tiền bạc vào việc phục chế các loại đan dược thất truyền.
Tẩy Tủy Đan cũng là một trong số tàn phương mà lão ta có được, thỉnh thoảng giao lưu với lão nên ta mới có thể nhận biết được loại đan dược này”.
Nhấp xong một ngụm trà cho mát giọng Phiên tông sư tiếp tục giải thích.
Những người trong căn phòng này thì tất cả đều yên lặng lắng nghe, là thiếu gia của Vạn Thương Bảo Các nhưng vị thiếu gia này sẽ phải quản lý rất nhiều chuyện làm ăn của thương hội.
Do vậy càng hiểu biết nhiều càng tốt, đặc biệt với những loại linh tài quý hiếm của thế giới này, đôi khi cơ hội đến và đi chỉ chênh nhau một chút hiểu biết.
Cũng như nếu không có Phiên tông sư ngồi đây thì chi nhánh của Vạn Thương Bảo Các tại thành Vân Long có thể đánh mất một giao dịch rất đáng giá.
Còn những người khác chi các chủ, chi các phó, đặc biệt là Tịnh lão thì đây là cơ hội được mở rộng tầm mắt và hiểu biết của mình, nên tất cả đều yên lặng lắng nghe không bỏ sót một từ của Phiên tông sư.
“Vậy vị luyện đan tông sư đó có phục chế được tẩy tủy đan không?” Vị tiểu thư chăm chú nghe giải thích thấy Phiên tông sư ngừng lại thì lại cất tiếng oanh vàng hỏi.
“Đáng tiếc là lão ta chưa thể phục hồi loại đan dược này.
Bởi khi phục hồi đan phương của mỗi loại đan dược đòi hỏi rất nhiều yếu tố.
Nếu tàn đan phương chỉ thiếu những linh dược phụ thì khả năng phục hồi sẽ có cơ hội cao hơn.
Bởi các linh dược phụ của đan phương có nhiều tác dụng như: tác cân bằng các loại linh dược trong đan phương, có loại phụ tài làm giảm bớt sự cuồng bạo của chủ tài, có loại phụ tài làm cân bằng dược lực của hai hay ba loại chủ tài của đan phương có nhiều chủ tài, có phụ tài giúp cho quá trình hấp thu dược lực của tu luyện giả được hiệu quả hơn, có loại phụ tài linh dược giúp cho dược lực của đan dược bị sói mòn với tốc độ rất chậm… Do vậy việc thử nghiệm và phục hồi các loại phụ tài sẽ có nhiều cơ hội để phục hồi đan phương.
Nhưng với tàn đan phương mà mất đi chủ tài của đan dược thì việc phục hồi là vô cùng khó khăn, có thể nói gần như vô vọng.
Vì chủ tài của đan dược quyết định công dụng của loại đan dược đó và đó là linh tài không thể thay thế của đan phương, bởi nếu thay thế chủ tài có thể sẽ tạo ra một loại đan dược khác với công dụng hoàn toàn khác”.
Phiên tông sư vui vẻ giải thích cho mọi người hiểu thêm.
“Rất đáng tiếc lão bạn già của ta lại lấy được tàn phương của Tẩy Tủy Đan không có chủ tài”.
Phiên tông sư lại cười bồi thêm một câu, sau đó mới nhấp thêm một hớp trà.
“Lão hủ còn biết một loại tàn phương mà các lão già tại Đan các đang cố gắng phục hồi có thể làm cho các nữ hài rất thích đấy”.
Phiên tông sư cười nói.
“Nó là loại đan dược nào vậy, Phiên tông sư”.
Nghe nói đến loại đan dược dành cho các nữ hài, vị tiểu thư trẻ tuổi này lập tức thấy hấp dẫn lên tiếng hỏi.
“Đó là hai loại đan dược Định Nhan Đan và Hoàn Định Nhan Đan, công dụng của nó… (hai loại đan dược này giải thích rõ trong chương 37).
Nhưng điều đáng tiếc là hai loại tàn đan phương này đều bị thiếu chủ tài, do đó cho đến nay vẫn chưa có luyện đan sư nào phục hồi thành công.
Tuy nhiên căn cứ vào dược tính và công dụng mấy lão quái thai của Đan Các đã sáng tạo ra một loại đan dược tương tự có tên ‘Thanh xuân đan’.
Tất nhiên loại đan dược này không thể so sánh được với hai loại đan dược thất truyền được kể cả về công hiệu và thời gian hiệu quả”.
Phiên tông sư giải thích công dụng của hai loại đan dược này khiến vị tiểu thư xinh đẹp hai mắt tròn xoe hấp háy lắng nghe không bỏ xót một chữ.
“Với loại hai loại đan dược này thì đến lão nữ hài cũng rất thích nữa là”.
Cô tiểu thư xinh đẹp nghe Phiên tông sư giải thích buột miệng nói.
“Lão nữ hài, ha ha ha”.
Phiên tông sư nghe xong câu nói đó bất chợt vui vẻ vuốt râu cười to.
Đợi cho mọi người trong căn phòng cười vui vẻ một lát, chi các trưởng của Vạn Thương Bảo Các lên tiếng hỏi:
“Phiên tông sư, vậy đan dược này định giá thế nào”.
Phiên tông sư cầm trên tay viên đan dược đưa lên ngang tầm mắt bắt đầu nói:
“Lúc nãy lão phu cũng đã xem qua viên đan dược này, có thể nói nó cũng mới được luyện chế trong mấy ngày gần đây chứ không phải là đan dược lấy được trong bí cảnh.
Dựa vào màu sắc và mùi vị của nó có thể nói đây là một viên đan dược trung phẩm.
Định giá của nó khoảng năm nghìn hạ phẩm linh ngọc một viên”
Mức giá của Phiên tông sư đưa ra khiến chi các trưởng, chi các phó và Tịnh lão đều há hốc mồm trợn tròn mắt.
Chỉ là một viên đan dược cấp một đỉnh phong trung phẩm mà có giá lên đến năm nghìn hạ phẩm linh ngọc một viên.
Con số này vượt ngoài dự tính của những người đang ngồi trong này, hầu hết mọi người đều chỉ nghĩ rằng nó chắc khoảng vài trăm linh ngọc hạ phẩm là cùng.
Hai vị thiếu gia, tiểu thư đều sống trong nhung lụa chưa bao giờ phải nghĩ đến chuyện tiền bạc thì coi như nó chỉ cái móng tay, nên không phản ứng gì.
Còn những người khác thì đều vì số tiền định giá đan dược mà đều mắt tròn mắt dẹt.
“Đan dược này có tác dụng với Hoàng Nhi không Phiên tông sư?” Vị thiếu chủ lên tiếng hỏi.
“Với tiềm năng tư chất của thiếu chủ và tu vi hiện giờ của người thì đan dược này không có mấy tác dụng.
Còn với tu vi hiện tại của tiểu thư nếu đây là viên đan dược thượng phẩm có lẽ sẽ có tác dụng tăng thêm một phẩm, nếu là đan dược tuyệt phẩm có lẽ sẽ nâng lên được hai ba phẩm”.
Phiên lão cười nói giải thích cho vị thiếu chủ hiểu được.
Thực tế mặc dù là thiếu chủ của Vạn Thương Bảo Các nhưng vị thiếu gia này cũng là một thiên tài võ giả, tu luyện giả tam hệ thủy, kim, phong tư chất thiên cấp cửu phẩm.
Trong thế hệ những thiên tài trẻ tuổi của cả tu luyện giới, cộng thêm với địa vị thiếu gia của Vạn Thương Bảo Các nên danh tiếng của anh khiến những thiên tài khác nghe tên cũng phải nể vài ba phần.
Còn vị tiểu thư viên minh châu của Vạn Thiên Bảo Các này cũng không thua kém người anh trai của mình là mấy về tiềm năng và tư chất.
Cũng là tu luyện giả tam hệ thủy, kim, băng tư chất thiên cấp thất phẩm.
Còn lý do di truyền tư chất tiềm năng thì cha mẹ của hai vị thiếu gia này cũng là những tu luyện giả đã thành danh trên Lạc Hồng thế giới.
Cha của họ cũng là tu luyện giả song hệ Phong, kim, còn mẹ của họ thì thậm chí lại có tư chất cao hơn là tu luyện giả tam hệ thủy, kim, băng.
Do vậy cả hai đều được thừa hưởng tiềm năng to lớn từ những người thân sinh ra họ.
“Mời người đem linh dược này bán cho chúng ta lên đây, ta muốn gặp trực tiếp để xem người này thế nào?” Vị thiếu gia lên tiếng nói với chi các chủ.
“Dạ vâng thiếu gia”.
Vị chi các chủ, chi các phó và lão Tịnh đồng thanh đáp.
“Để ta đi”.
Vị chi các phó xung phong nhận việc.
Từ đầu đến giờ hắn chỉ đứng nghe và nghe, chưa làm được việc gì cả nên lần này hắn xung phong nhận việc.
Vị thiếu gia chỉ đơn giản gật đầu đồng ý và ra hiệu cho những người dưới chủ động làm việc, bởi những việc này đều là những việc đơn giản người phía dưới ắt biết phải làm thế nào, không cần anh phải nói rõ.
Kinh Thiên đang ngồi uống trà dưới sảnh tiếp khách của Vạn Thương Bảo Các thì hai vị lão giả tiến lại gần, một người anh nhận ra là Tịnh lão một người còn lại thì anh không biết là ai.
“Đây là vị công tử muốn bán đan dược cho Vạn Thương Bảo Các chúng ta”.
Tịnh lão giới thiệu Kinh Thiên với lão giả đi cùng.
Tuy nhiên lão không nói rõ loại đan dược gì, vì cả lão và chi các phó đều biết không cần phải nó ở nơi đông người.
Bởi lẽ Vạn Thương Bảo các sẽ có những kế hoạch đặc biệt với loại đan dược này, nên không thể ăn nói linh tinh không đúng nơi, đúng lúc.
Đây là kinh nghiệm nhiều năm của lão làm việc ở Vạn Thương Bảo Các.
“Ta là Kim Văn Vác chi các phó của Vạn Thương Bảo Các này.
Mời công tử quá giang lên lầu trên chúng ta nói chuyện, không biết ý công tử sao?” Vị chi các phó giới thiệu bản thân mình với Kinh Thiên.
“Không vấn đề gì, mời dẫn đường”.
Kinh Thiên cũng vui vẻ đồng ý, bởi khách hàng được mời lên lầu trên tiếp đón, nghĩa là sẽ trở thành khách quý của Vạn Thương Bảo Các mà không phải ai cũng được những quản lý cấp cao nhất tiếp đón và trò chuyện.
Riêng điều này thì Kinh Thiên cũng nắm rõ và anh cũng chẳng sợ Vạn Thương Bảo Các giở trò.
Kinh Thiên đứng dậy theo bước chi các phó Kim Văn Vác lên phòng khách của lầu trên, Tịnh lão và thiếu nữ tiếp đón Kinh Thiên thì ở lại tầng dưới không đi theo.
Bởi vì giờ đây việc tiếp khách và xử lý đơn hàng sẽ do thượng tầng cao nhất của chi nhánh Vạn Thương Bảo Các giải quyết.
Tất nhiên doanh thu và hoa hồng vẫn được tính cho thiếu nữ tiếp đón và chăm sóc Kinh Thiên từ đầu.
“Ngươi lần này đã nhặt được khách hàng lớn rồi đấy.
Cố gắng lên”.
Tịnh lão nói với thiếu nữ.
“Cảm ơn Tịnh não, tiểu nữ sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ”.
Thiếu nữ trả lời vui vẻ, vì cô biết rằng tháng này thu nhập của cô sẽ rất cao.
Còn những nhân viên khác khi thấy chi các phó xuống tận nơi mời Kinh Thiên lên lầu trên thì tất cả đều biết họ đã bỏ qua một khách hàng rất lớn.
Tiến vào phòng khách trên tầng ba Kim Văn Vác bắt đầu giới thiệu Kinh Thiên với mọi người trong căn phòng.
“Đây là vị công tử muốn bán đan dược cho Vạn Bảo Các chúng ta”.
Kim Văn Vác chỉ Kinh Thiên giới thiệu với những người trong căn phòng.
“Vị này là Tạ Yến Cân luyện đan đại sư cấp bốn trung cấp, còn vị Phùng tông sư đây là luyện đan tông sư cấp bảy sơ cấp.
Còn hai vị công tử và tiểu thư này là người từ chi nhánh cao hơn xuống đây thị sát”.
Kim Văn Vác giới thiệu mọi người với Kinh Thiên, tất nhiên trước đó Kim Văn Vác đã nhận được chỉ thị không được để lộ thân phận thiếu gia và tiểu thư của hai người trẻ tuổi, nên chỉ giới thiệu qua loa.
“Xin chào các vị tiền bối, công tử, tiểu thư”.
Kinh Thiên cũng rất lịch thiệp đáp lễ lên tiếng chào hỏi những người xung quanh, nhưng vẫn giữ được sự trầm ổn của mình mà không hề có chút e ngại hay sợ sệt gì.
Chỉ lướt qua Phùng tông sư và vị thiếu chủ này có thể nhận ra rõ ràng tu vi của Kinh Thiên, thêm vào đó với phong cách ăn mặc đơn giản của Kinh Thiên thì có lẽ cũng chỉ là tán tu hoặc xuất thân từ gia tộc nhỏ.
Điều này khiến cho Phùng tông sư và vị thiếu gia có phần hơi kinh ngạc với sự bình tĩnh và phong thái của Kinh Thiên, lịch sự có thừa nhưng không hề rụt rè kinh sợ.
Có thể nói anh đang đối đáp ứng xử ngang hàng với những cự đầu đang ngồi ở đây mà chả có chút gì câu nệ luồn cúi cả.
Trong khi những người ở đây có chút ngạc nhiên và ấn tượng với Kinh Thiên về phong thái đường hoàng, tự tin của anh thì anh lại có các nghĩ rất đơn giả theo kiểu thời đại mới.
Ta là khách hàng của các ngươi, mà khách hàng là thượng đế các ngươi không tôn trọng phục vụ ta thì thôi, ta làm gì phải nịnh bợ các ngươi.
Đan dược không bán cho các ngươi thì đem bán chỗ khác.
“Mời công tử ngồi, người đâu dâng trà”.
Vị thiếu gia ngồi vị trí chính giữa lên tiếng mời Kinh Thiên đồng thời chỉ tay về vị trí bên phải cạnh ngay vị trí của Phùng tông sư.
Có thể nói trong dãy hàng thứ hai từ trên xuống thì Phùng nào ngồi trên Kinh Thiên ngồi dưới.
Rất nhanh chóng một thị nữ mang một tuần trà mới lên cho tất cả mọi người trong căn phòng.
Đợi khi tuần trà mới được dâng lên xong xuôi, thị nữ lui ra ngoài, vị thiếu gia ngồi trên cùng lên tiếng:
“Mời công tử thưởng thức chút trà nhạt”.
“Trà của quý Các dưới sảnh chờ tại hạ cũng đã uống một bụng đầy rồi, mọi người cứ tự nhiên”.
Kinh Thiên không bưng trà lên thưởng thức ngón tay ngõ trên mặt bàn cười nói.
“Công tử người chê trà của chúng ta không hợp khẩu vị của ngài sao.
Để ta bảo thị nữ thay chén trà khác cho ngài”.
Tạ Yến Cân chi các chủ lên tiếng nói.
“Trà chưa uống, sao nói không hợp khẩu vị”.
Kinh Thiên lại cười trả lời.
“Vậy ý ngài là…?” Tạ Yến Cân thăm dò.
Phía trên vị thiếu chủ, tiểu thư và Phùng tông sư nghe cách nói chuyện của Kinh Thiên có chút vấn đề, những chưa rõ ở đâu nên rất bình tĩnh lắng nghe đối đáp của Kinh Thiên với Tạ Yến Cân.
Tu dưỡng tâm tính của cả Phùng tông sư và vị thiếu chủ kia đều đã đạt tĩnh tâm, mặc dù có đôi chút không thích thái độ hành xử của Kinh Thiên nhưng họ vẫn yên lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.
“Đan dược của ta đưa các vị xem xét, nếu các vị không muốn mua thì có thể đưa lại cho ta.
Thuận mua vừa bán không ai ép ai cả”.
Kinh Thiên nói.
Người hỏi một đằng, kẻ trả lời một nẻo.
Đến lúc này thì ai trong căn phòng này cũng hiểu Kinh Thiên đang gây sự.
“Công tử, mời công tử lên đây là để thương lượng việc mua bán…” Tạ Yến Cân nói.
“Các vị mời ta lên đây? Chứ không phải ta tự lên?” Kinh Thiên đặt câu hỏi.
“Đúng vậy”.
Tạ Yến Cân trả lời.
“Vậy đây là đạo đãi khách của Vạn Thương Bảo Các?” Kinh Thiên lại hỏi tiếp.
“Công tử bên cạnh công tử là Phiên tông sư…” Kim Văn Vác lên tiếng giới thiệu.
“Luyện đan tông sư cấp bảy sơ cấp, ta biết, lúc nãy ngài cũng đã giới thiệu.
Các vị không mời tại hạ lên đây đàm đạo luyện đan thì phải?” Kinh Thiên tiếp tục nói.
“Ngươi luyện đan thì kệ cha ngươi, ta đâu có đến đây xin ngươi đan dược, hay đến đây học hỏi các ngươi luyện đan.
Ông đây là khách hàng chứ đâu phải ăn mày”.
Kinh Thiên thầm nghĩa.
Ngay từ khi bước vào căn phòng này nhìn thấy vị trí ngồi của hai người trẻ tuổi Kinh Thiên đã biết hai người này không đơn giản.
Địa vị của họ ở Vạn Thương Bảo Các này có lẽ còn cao hơn cả mấy lão già ngồi ở đây.
Dù sao thì anh cũng là một người có trí tuệ của một người trưởng thành trong thân hình một thiếu niên.
Đến lúc này có lẽ mọi người cũng đều hiểu được ý Kinh Thiên muốn nói gì.
Việc anh ở đây là với tư cách khách hàng, mà cách đối xử với thượng khách lại để anh ngồi ở hàng dưới cùng đó là điều rất làm anh không hài lòng.
Đó không phải là cách mà những thương nhân khôn khéo hành xử.
“Công tử tại hạ là Đỗ Thiên Quân, thật sự xin lỗi công tử.
Mời công tử lên trên này chúng ta cùng thương lượng”.
Vị thiếu gia của Vạn Thương Bảo Các đứng lên chắp tay xin lỗi và mời Kinh Thiên lên vị trí của cô em gái mình lúc nãy, giờ đã đứng lên.
Vị tiểu thư này lúc này đã thay đổi vị trí ngồi của cô và Kinh Thiên.
Việc cô đổi chỗ là đã nhận được truyền âm của anh trai cô trước đó, tuy rằng cũng không hiểu rõ là gì lắm, mà với tâm tính của cô thì cô cũng chẳng để đến mấy cái quy cách lằng nhằng này.
“Đan dược của tôi các vị cũng đã cầm, các vị có đề nghị gì chúng ta cứ thoải mái đưa ra”.
Ngồi vào vị trí mới nhấp một ngụm trà lúc này Kinh Thiên mới cất tiếng nói.
“Ngoài ba viên đan dược trung phẩm này, công tử còn có đan dược phẩm chất chất cao hơn không? Vạn Thương Bảo Các sẽ cho công tử cái giá công đạo”.
Vị thiếu gia Đỗ Thiên Quân nói với Kinh Thiên.
“Công tử người nói đến Tẩy Tủy Đan?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi lại.
“Đúng vậy, số lượng công tử có bao nhiêu Vạn Thương Bảo Các đều có thể thu hết”.
Đỗ Thiên Quân nói.
Chỉ với câu hỏi ngược lại của Kinh Thiên cũng làm cho những người trong căn phòng này có cái nhìn khác về anh.
Rõ ràng anh biết rõ loại đan dược này là Tẩy Tủy Đan, điều đó khẳng định anh có đan phương hoặc có người có đan phương luyện chế ra đan dược đưa cho anh.
Vì không có bằng chứng rõ ràng nên mọi người trong căn phòng này không ai dám khẳng định.
“Công tử, chắc ngài cũng nghe nói đến loại đan dược này? Tuy rằng chỉ là đan dược cấp một đỉnh phong, nhưng không phải cứ nói luyện chế là luyện chế được.
Nó còn phụ thuộc vào nhiều loại linh dược không phải đơn giản chỉ là cứ đem linh dược cấp một cho vào trong đan đỉnh rồi luyện chế ra Tẩy Tủy Đan a”.
Kinh Thiên lên tiếng nói.
Dù sao sau khi rời khỏi Đan các và trong suốt quá trình tìm hiểu thông tin về thế giới tu luyện giả và lĩnh vực luyện đan, Kinh Thiên cũng hiểu được rằng luyện đan là một nghề không đơn giản.
Còn tùy thuộc vào rất nhiều yếu tố mới có thể luyện chế ra đan dược được.
Với tâm trí của một kẻ sống qua hai kiếp người thì anh thừa hiểu được những lợi thế mà mình hiện đang có trong tay để có thể đưa ra những điều có lợi nhất cho mình.
“Ha ha ha, công tử nói phải, nếu công tử có loại đan dược này, nhớ đến Vạn Thương Bảo Các chúng tôi luôn sẵn sàng thu mua với giá cao nhất”.
Vị thiếu gia Đỗ Thiên Quân lên tiếng nói.
“Sư thừa của công tử là ai, có thể cho lão hủ biết quý danh”.
Phùng tông sư bất chợt lên tiếng hỏi.
“Sư phụ của ta thật sự không tiện nói, ta đến đây để bán đan dược chứ không phải đến đây để cố ý khoe khoang hay đàm đạo luyện đan”.
Kinh Thiên không trả lời thẳng mà chỉ nói lấp lửng, bởi rút kinh nghiệm lần trước ở Đan Các dù có nói thật thì mấy lão già quái đản cũng không tin.
Nên giờ cứ lấp lửng nước đôi, ai muốn hiểu thế nào thì hiểu.
“Chúng ta quay lại vấn đề chính đi, các vị ra giá thế nào? Ta còn có việc phải làm không thể ở mãi một chỗ lâu được”.
Kinh Thiên chuyển chủ đề nói.
“Chúng ta mua với giá năm nghìn linh ngọc hạ phẩm một viên, tổng cộng ba viên tẩy tủy đan và số đan dược Hồi Huyết Đan, Hồi Linh Đan tổng cộng là một vạn năm nghìn không trăm năm mươi lăm linh ngọc hạ phẩm”.
Đỗ Thiên Quân nói.
Bất ngờ với giá của Tẩy Tủy Đan không ngờ lại cao như vậy, nhưng Kinh Thiên vẫn giữ cho mình vẻ điềm tĩnh.
“Nếu công tử muốn bán giá cao hơn thì có thể đợi thêm chút thời gian khoảng vài ngày tới, Vạn Thương Bảo Các sẽ tổ chức đấu giá hội hàng tháng.
Lúc đó đưa đan dược của ngài ra đấu giá, có thể bán được với giá cao hơn.
Vạn Thương Bảo Các chỉ lấy chi phí hai phần trăm trên giá bán”.
Đỗ Thiếu Quân đề nghị cách hợp tác mới với nhiều lợi ích hơn với Kinh Thiên.
“Thôi phiền phức lắm, các vị muốn đấu giá có thể tự mang ra đấu giá, coi như nó là đan dược của Vạn Thương Bảo Các đi.
Ta bán đứt nó cho các vị nếu các vị vẫn muốn mua”.
Kinh Thiên dứt khoát trả lời, đợi phải chục hôm nữa mới có đấu giá, hội có thể kiếm được cao hơn chút đỉnh, nhưng giờ anh đang cần tiền để mua vài thứ.
Còn lại đấu giá hội tham gia sau cũng được, còn nhiều cơ hội mà.
“Theo ý của công tử”.
Đỗ Thiên Quân cười nói.
Vạn Thương Bảo Các hàng tháng sẽ tổ chức một cuộc đấu giá hội, các sản phẩm trong đó đều là những sản phẩm đặc thù, có giá trị rất cao.
Một số sản phẩm sẽ do Vạn Thương Bảo Các xuất ra, một số sản phẩm sẽ do các tổ chức hoặc cá nhân các tu luyện giả gửi bán.
Với nhóm sản phẩm này thì Vạn Thương Bảo Các sẽ lấy hai phần trăm trên giá bán làm chi phí tổ chức đấu giá.
Trong những lần đấu giá của Vận Thương Bảo Các sẽ đều xuất hiện những bảo vật khiến giới tu luyện đỏ mắt.
“Ta muốn mua ít tài liệu sau đó đối trừ với số tiền bán đan dược, có được không?” Kinh Thiên bình tĩnh nói.
“Tất nhiên là được, công tử ngài cần gì cứ kê vào tờ đơn này, Vạn Thương Bảo Các sẽ cung cấp đầy đủ cho ngài với giá ưu đãi nhất”.
Đỗ Thiên Quân cười nói.
Một tờ giấy và bút mực rất nhanh chóng được đưa lên bàn trước mặt Kinh Thiên, anh cũng nhanh chóng cầm bút viết ra những tài liệu mà anh cần.
Xong khi viết xong tờ đơn anh đưa lại cho vị chi các chủ Tạ Yến Cân.
“Công tử chờ một chút, ta sẽ cho người chuẩn bị cho ngài ngay”.
Nói xong ông cầm tờ đơn đi ra ngoài.
Liếc nhìn tờ đơn kê tài liệu của Kinh Thiên cả Đỗ Thiên Quân và Phùng tông sư đều cảm thấy rất ngạc nhiên, vì toàn bộ tài liệu mà Kinh Thiên kê trong đơn đều là tài liệu dành cho luyện khí.
Trong đó đa phần là các loại kim loại cấp một, cùng một số phụ tài dùng cho trận pháp.
Bởi ban đầu cả hai người đều cho rằng Kinh Thiên là một luyện đan sư hoặc sau lưng anh có luyện đan sư siêu cấp, vậy mà anh lại không mua tài liệu luyện đan mà lại toàn mua tài liệu luyện khí.
Cả hai người không biết rằng mục đích lần này của Kinh Thiên đến đấy bán chút đan dược và mua tài liệu luyện khí, vì anh dự định luyện chế vài món vũ khí và một vài thứ linh tinh cần dùng nữa.
Dự định của Kinh Thiên sau khi bán đi số đan dược này thậm chí có thể sẽ phải dốc hết số tiền trong túi của anh ra để mua tài liệu luyện khí.
Ai dè lần này bán đan dược lại ra số tiền lớn như vậy, vậy thì chả có lý do gì tăng mua số lượng tài liệu luyện khí lên, sẵn tiện luyện chế thêm vài thứ..