Kinh Thiên

Chương 52: Vân Lĩnh Tửu Lâu


Đọc truyện Kinh Thiên – Chương 52: Vân Lĩnh Tửu Lâu


Lại nói Kinh Thiên sau khi rời khỏi Vạn Thương Bảo Các, mục tiêu ban đầu của anh là đến Tán tu dịch quán để tìm hiểu một số thông tin và cơ hội để kiếm chút tài nguyên.

Nhưng không ngờ việc bán ba viên đan dược Tẩy Tủy Đan lại đạt được một món tài phú ngoài sự mong đợi của anh.

“Méo ngờ được, ba viên đan dược tầm phào lại có giá ngất ngưởng.

Không sai khi chọn thêm một nghề tay trái là luyện đan sư a”.

Kinh Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm.

Do chưa tiếp xúc nhiều với tu luyện giới nên một số các thông tin của Kinh Thiên vẫn còn hạn chế, nên mặc dù nắm trong tay một khoản tài nguyên khổng lồ và vô cùng có giá trị.

Các loại đan phương mà Kinh Thiên có trong tay đa phần đều là những đan phương cổ, thất truyền hoặc đều là những đan phương bí truyền của những gia tộc môn phái lớn, do vậy giá trị của chúng không phải đơn giản như Kinh Thiên đang nghĩ.

Những thông tin này dần dần theo thời gian tên ngáo ngơ này mới biết rõ được.

Điểm khác biệt của Kinh Thiên với những tu luyện giả đương thế là anh hiểu được tầm quan trọng của tri thức, tri thức mới thực sự là sức mạnh lớn nhất.

Người nắm giữ tri thức trong tay mới là người có thể định đoạt được cuộc chơi.

Do vậy khi đoạt được những thông tin hay bí phương anh thường gom góp sưu tầm lại.

Thêm vào đó với nền tảng kiến thức được đào từ một xã hội công nghệ tiên tiến hiện đại, nên khả năng tổng hợp phân tích thông tin khoa học, đánh giá của anh luôn ở một cấp độ cao hơn những tu luyện giả cùng thế hệ đương thời.

Lang thang trên đường ngắm nhìn phố phường và con người thành Vân Long, điều vẫn làm anh nghi ngờ nhất là số lượng binh sĩ của thành Vân Long càng ngày càng nhiều hơn, và tần suất đi tuần trên đường cũng cao hơn.

Thỉnh thoảng lại thấy những đội tuần tra chặn tán tu lại tra hỏi trên đường, nếu có bất kỳ người nào gây sự trong thời gian này sẽ bị các đội tuần tra thẳng tay trấn áp.

Đang lang thang trên đường Kinh Thiên bất ngờ nhìn thấy một tửu lâu (nhà hàng) có tên gọi ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’, thiết kế của nó khá đặc biệt và tương đối ấn tượng với Kinh Thiên.

Tửu lâu có ba tầng không gian tương đối mở, khách khứa ngồi có thể quan sát được khung cảnh đường phố thành Vân Long.

Thêm vào đó vị trí của nó nằm ngay trung tâm thành Vân Long, nơi đây rất nhiều tu luyện giả, người dân trong thành qua lại.

Tửu lâu cũng la nơi có thể tìm hiểu nhiều thông tin về thế giới này.

Kinh Thiên quyết định tiến vào tửu lâu thưởng cho mình một bữa.

Dù sao cũng vừa kiếm được một khoản kha khá, không đến mức nghèo đói đến mức phải cân nhắc chi tiêu.

Tiến vào trong tửu lâu, lên tầng hai lựa chọn một bàn sát phía ngoài ban công, từ vị trí này có thể quan sát được một khu vực rộng lớn của thành Vân Long.

Kinh Thiên cảm thấy khá thoải mái với vị trí ngồi của mình, vừa lựa chọn xong bàn ngồi xuống thì một người phục vụ của tửu lâu tiến đến.

.


ngôn tình sủng
“Chào khách quan, chúng tôi vui mừng được phục vụ ngài, ngài dùng gì ạ”.

Người phục vụ (tiểu nhị) của quán cất tiếng chào và đồng thời đưa một thực đơn tới trước mặt Kinh Thiên.

Kinh Thiên có vẻ hơi chút ngạc nhiên, vì trước giờ cũng không để ý lắm, vì chưa có nhiều thời gian tiếp xúc với các thành thị lớn và các nhà hàng lớn của thế giới này.

Không ngờ chất lượng phục vụ ở các nhà hàng (tửu lâu) ở thế giới này lại khá cao, và lịch sự đến như vậy.

Kinh Thiên hài lòng đưa cho vị tiểu nhị năm viên linh ngọc hạ phẩm, coi như là tiền bo.

Dù sao ở thế giới tu luyện giả này thì ngày cả tiểu nhị cũng là một tu luyện giả, tất nhiên tu vi thực sự rất thấp nên cũng cần có tài chính tài nguyên để tu luyện.

Hiện giờ anh cũng có chút mát mặt về tiền bạc nên cũng không tiếc mấy đồng lẻ, thêm vào đó hiện đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng cũng phải thể hiện chút cho ra dáng.

Trong khi tiểu nhị rất kiên nhẫn đứng chờ để phục phụ thì Kinh Thiên lật giở xem những món ăn, thức uống mà nhà hàng này phục vụ.

Lật đi lật lại chủ yếu là xem giá tiền các món ăn, còn thực tế anh cũng chẳng biết món nào ngon, món nào không ngon.

Suy cho cùng từ lúc đến thế giới này đây là lần đầu tiên anh thực sự chú tâm vào món ăn.

Lần trước anh cũng có gọi vài món ở nhà trọ, nhưng mải mê tìm hiểu thông tin là chính nên cũng không để ý đến các món ăn ngon hay dở.

Hơn nữa, nhà hàng đó cũng chỉ là nhà hàng bình dân, từ chất lượng phục vụ đến các món ăn không thể cao cấp như ở đây được.

“Cho ta một bình rượu ngon nhất của quán, cộng thêm ba món ngon đi.

Ba món này ngươi đề xuất cho ta”.

Kinh Thiên đưa lại thực đơn cho tiểu nhị lên tiếng nói.

Rất nhanh chóng một bình rượu và một chiếc ly nhỏ được đưa đến trước mặt Kinh Thiên.

“Đây là ‘Hoắc Ban’ rượu có màu tím than.

Loại rượu này là loại rượu nổi tiếng nhất thành Vân Long chỉ có ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ mới có.

Mời quý khách thưởng thức trong khi chờ đợi các món ăn được đưa lên”.

Tiểu nhị giới thiệu với Kinh Thiên.

Rót một chén rượu nâng lên ngửi, một mùi hương rất đặc biệt thơm nồng với khoảng ba mùi hương khác nhau đều đem lại một cảm giác khoan khoái.

Nhấp một hớp rượu nhỏ, uốn đầu lưỡi để cảm nhận mùi vị, cái vị cay cay vốn có của rượu hòa vào mùi hương thơm từ thảo dược chạy thẳng lên mũi rồi chạy thẳng lên não.

Nuốt ngụm rượu xuống, chỉ còn lại một vị cay nồng và ngòn ngọt còn đọng lại trên đầu lưỡi thơm ngon.


Rượu tiến qua thực quản vào trong dạ dày từ từ êm dịu, trong dạ dày bắt đầu được tiêu hóa và hấp thu đưa lượng cồn kèm theo chút linh lực bắt đầu chạy theo khắp mạch máu cơ thể, tạo ra cảm giác hưng phấn và thích thú.

“À, rượu ngon…” chép miệng một cái và lẩm bẩm khen rượu ngon, Kinh Thiên đặt ly rượu xuống bàn và bắt đầu chút suy tư.

Rượu ở thế giới Lạc Hồng này cũng tương đối khác biệt với những loại ở kiếp trước của anh.

Bản chất rượu của hai thế giới đều không khác nhau là mấy, đều cùng là loại nước uống được tạo ra từ sự lên men của một số loại ngũ cốc hay hoa quả.

Trong đó có chứa một lượng cồn nhất định để phân biệt sự nặng nhẹ của rượu, và hương vị riêng của loại rượu được làm từ loại ngũ cốc nào.

Phương pháp tạo ra rượu cơ bản cũng có hai phương pháp là ủ rượu từ các loại hoa quả, hay được trưng cất lên từ một số loại ngũ cốc.

Rượu cơ bản cũng có hai chủng loại rượu:
Loại rượu thứ nhất được tạo ra từ ngũ cốc hay hoa quả được tu luyện giải sử dụng theo phương cách khác nhau làm nên.

Tùy theo công thức và cách chế biến người sản xuất sẽ lấy nồng độ cồn để phân chia rượu nặng hay rượu nhẹ.

Loại rượu này cũng giống như nước, không khí (bên trong có ẩn chứa linh khí) đều không phân cấp bậc phù hợp với tất cả tu luyện giả có thể sử dụng.

Bởi vì bên trong nó chỉ chứa chủ yếu là nồng độ cồn, hương vị rượu và chỉ chứa một lượng linh khí rất ít có trong một số loại ngũ cốc hay hoa quả.

Còn độ ngon của rượu thì tùy thuộc vào độ êm của rượu, hương vị rượu… mà đánh giá.

Các tu luyện giả khi uống rượu họ thường không vận dụng linh lực của mình để hấp thu, mà để cho rượu được cơ thể hấp thu bình thường và tự nhiên.

Để từ đó họ cảm nhận sự kích thích, hưng phấn và cơn say của rượu đem lại.

Trong trường hợp cần thiết họ có thể vận dụng linh lực của mình để xua tan cơn say chỉ trong giây lát.

Loại rượu thứ hai là sự kết hợp của loại rượu thông thường phía trên ngâm với những loại linh dược hay linh thảo khác để tạo ra một loại rượu theo cấp bậc khác nhau, tùy vào cấp bậc của linh dược.

Về bản chất cũng giống như ở cái thời trước mà Kinh Thiên biết người ta sẽ đem rượu ngâm ba kích, ngâm tay gấu, ngâm sâm cau… Khi nó được ngâm với linh dược ngoài việc mang lại hương vị đặc trưng khác biệt, thì nó cũng mang lại những công dụng khác nhau tùy thuộc vào loại linh dược nó được ngâm.

Thêm vào đó trong loại rượu này được phân cấp rõ ràng, bên trong nó ẩn chứa lượng linh lực rất lớn tùy theo cấp bậc lớn nhỏ của linh dược.

Do đó loại rượu này không thể uống bậy, nếu không đủ tu vi mà uống loại rượu này thì chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát.

Đây cũng chính là cái mà lão giả bí ẩn trước khi đưa rượu cho Kinh Thiên đã tác động làm tiêu hao linh lực có trong rượu, đều phù hợp với tu vi của anh.

Tất nhiên loại Kinh Thiên đang uống tại ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ chỉ là loại rượu phổ thông phù hợp cho tất cả tu luyện giả sử dụng.

Có điều nó là loại rượu ngon đặc trưng làm nên tên tuổi ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’.


Rất nhanh, trong khi Kinh Thiên còn đang cảm thán, thẩm thức rượu thì các món nhậu cũng được đưa lên.

Vẫn người tiểu nhị lúc trước đưa đồ ăn đến trên bàn của anh với một nụ cười niềm nở trên môi.

“Món nhâm nhi đã lên, mời quý khách thưởng thức”.

Tiểu nhị nói.

“Đây là thịt hươu sốt, món này là thịt thỏ nướng, còn món này là thịt chim công xào lăn.

Chúc quý khách ngon miệng”.

Vị tiểu nhị tiếp tục giới thiệu các món ăn với Kinh Thiên.

Tiểu nhị nhanh chóng rời đi không làm phiền khách hàng thưởng thức bữa ăn, và tiến lại bàn khác để phục vụ.

Lúc này Kinh Thiên chỉ còn lại một mình với những món ăn trên bàn, và một bình rượu ‘Hoắc Ban’.

Anh bắt đầu thưởng thức hương vị món ăn của thế giới này để cảm nhận xem thế nào.

Từ lúc thức tỉnh trí nhớ ở kiếp này đây là lần đầu tiên anh thực sự dành thời gian để thưởng thức và cảm nhận nhân sinh, nhân tình thế thái a.

Lúc chưa thức tỉnh trí nhớ thì sống bữa đói bữa no, lấy đâu ra thời gian, tiền bạc mà thưởng thức.

Khi thức tỉnh trí ức thì đa phần thời gian là tu luyện, cũng có nhiều lúc ăn ngon nhưng là đều tự mình làm theo phong cách hoàn toàn khác biệt với phong cách ẩm thực của thế giới này.

Lúc này mới là lúc thực sự cảm nhận xem những món ăn của thế giới này như nào và nó có thực sự khác biệt với khẩu vị khác người của anh không.

Gặp một miếng thịt thỏ đưa vào trong miệng để cảm nhận hương vị, Kinh Thiên cảm giác không hài lòng lắm.

Thịt thỏ nhạt nhẽo, ít hương vị, hầu như lượng chất béo huyết nhục đã được thanh lý hết mặc dù đây là thịt yêu thú cấp một.

Thử lại một miếng thịt thỏ khác, hương vị vẫn vậy.

Thử sang thịt hươu và thịt chim công cũng không có nhiều khác biệt.

Hương vị vẫn nhạt nhẽo và không gây hứng thú nhiều.

“Các thưởng thức ẩm thực ở thế giới này thực sự khác biệt a.

Rượu thì ngon hơn thế giới trước nhiều, nhưng các món ăn thì chán thật”.

Kinh Thiên lầm nhẩm suy nghĩ.

Quả thực tại Lạc Hồng thế giới, ẩm thực không được các tu luyện giả chú trọng nhiều, không có nhiều món ăn ngon và cách chế biến đặc biệt.

Cái này cũng dễ hiểu, bởi đây là thế giới của tu luyện giả, thế giới của tâm pháp, vũ kỹ… tu luyện giả bình thường tu luyện có thể nhịn ăn vài ngày, thậm chí cả tháng vẫn có thể bình an.

Những tu luyện giả khi đạt đến mức độ tu vi nhất định còn có thể hấp thu linh khí để nuôi sống cơ thể.

Thêm vào đó các gia vị dành để nấu nướng đa phần lại là linh dược, việc mang linh dược vào món ăn là điều xa xỉ không phải ai cũng dám ăn chơi.

Nên do đó nền ẩm thực của thế giới này rất đơn giản và nhạt nhẽo.


Còn rượu thì lại là một thú vui rất tao nhã, được rất nhiều tu luyện giả dùng để giải khuây, thư giãn, giao lưu bằng hữu… nên được chú trọng hơn rất nhiều.

Với sự phong phú của linh dược, dược thảo ở thế giới này thù rượu ngon lại là những thứ hết sức bình thường.

Nhấm nháp một vài miếng, uống vài hớp rượu nhỏ Kinh Thiên bắt đầu quan sát xung quanh cảm nhận nhân sinh quan của thế giới này.

Có lẽ đây là lúc anh sống chậm lại một chút, bỏ bớt áp lực để cảm nhận không gian cuộc sống xung quanh mình.

Trong ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ thực khách cũng tương đối đông, mỗi người một vẻ đang thưởng thức các món ăn và trò chuyện giao lưu.

Mặc dù linh giác của anh tốt hơn rất nhiều các tu luyện giả thông thường vì tu luyện luyện thể, nhưng việc nghe trộm người khác cũng không lịch sự lắm.

Ngắm nhìn các con phố từ lan can tầng hai của quán Kinh Thiên nhận thấy rất nhiều điều thú vị, mà trước đây anh đã không để ý.

Kiến trúc của thế giới này cũng tương đối đơn giản, nó không theo một phong cách nào giống hoặc tương tự như kiếp trước mà anh biết.

Những ngôi nhà được thiết kế chỉ có khoảng hai, ba tầng, những ngôi nhà cao lắm cũng chỉ đến bốn tầng.

Các loại hoa văn kiến trúc cũng tương đối lạ lẫm mang theo nhiều kiểu dạng hình thù khác nhau.

Có những căn nhà trang trí bằng những đường phào chỉ theo hình dáng những bông hoa, có những ngôi nhà lại đắp phù điêu theo hình các loài thú… Có lẽ phong cách thưởng thức nghệ thuật của tu luyện giả ở thế giới này tương đối trần tục, nên miêu tả nó thực sự rất khó để dùng từ ngữ diễn giải.

Điểm nữa khiến Kinh Thiên có cảm nhận khác biệt về thế giới này là phong cách thời trang của những tu luyện giả này.

Mỗi người mang một kiểu phong cách khác nhau, chả ai giống ai, cũng chẳng theo một mốt hay một kiểu dáng nhất quán nào.

Có tu luyện giả thì dùng áo bào, có tu luyện giả lại thích dùng trang phục như hiệp sĩ, có tu luyện giả lại vận vào phong cách như thổ dân… Có người sử dụng các loại da thú để tạo nên trang phục, có tu luyện giả lại sử dụng một số loại kim loại để tạo ra những bộ giáp bên ngoài mặc lên…
Điều làm Kinh Thiên cảm thấy hứng thú nhất là các nữ tu luyện giả ở thế giới này thì lại có nhiều điều đáng để thưởng thức.

Đa phần nữ giới đều mặc những loại áo bào dạng váy làm bằng các loại vải, trang phục tương đối bó sát để lộ ra những đường cong quyến rũ trên cơ thể.

Rất nhiều nữ tu luyện giả mặc những chiếc váy xẻ tà sâu để lộ ra những cặp giò thon dài trắng ngần, phía trên là cặp mông tròn chịa lúng liếng.

Làn da của tu luyện giả nói chung và nữ tu luyện giả nói riêng ở thế giới Lạc Hồng đa phần đều có nước da trắng hồng mịn màng, có lẽ do đều là người tu luyện được linh lực tẩy trần.

Thêm vào đó có thể là do gen di truyền dáng người phụ nữ đa phân cao ráo thanh thoát, khúc nào ra khúc đó, rất ít khi gặp những nữ giới có cặp ngực sân bay.

Khuôn mặt thanh tú thoát tục, quyến rũ, đôi môi đỏ hồng với hàm răng trắng đều tăm tắp, màu tóc thì khá đa dạng: đen, xanh, tím… nhưng rất ít người có màu tóc đỏ, kể cả nam tu luyện giả.

“Đàn bà, con gái ở cái thế giới này thực sự rất đẹp, rất quyến rũ a.

Kiếp trước hơn ba mươi tuổi đầu vẫn là trai tân, nghĩ lại mà thấy ức”.

Kinh Thiên cảm thán, trong khi đang ngồi trên ban công của tửu lâu thưởng thức ẩm thực.

Thế giới mới muôn màu muôn vẻ từ cây cỏ, đất đá, hoang thú, yêu thú… đến cả con người cũng rất đặc trưng, khiến cho Kinh Thiên có một cảm nhận hoàn toàn khác so với không gian sống kiếp trước.

Văn hóa và kết cấu xã hội cũng có rất nhiều điểm đặc trưng khác biệt, nơi đây là nơi dành cho võ giả, tu luyện giả.

Nhưng nó lại không phải là một chế độ phong kiến cứng ngắc theo kiểu nho giáo, cũng không phải là thế giới kiếm hiệp giống như những bộ truyện hay phim ảnh mà anh đã từng xem.

Một cuộc sống mới ở một thế giới mới với rất nhiều điều thú vị, thử thách đang chờ đón anh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.