Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Chương 16


Đọc truyện Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch – Chương 16

Tin tức An Lăng vương phái nghĩa muội tới kết thân cùng hoàng tộc mới truyền đến chưa được bao lâu,đoàn sứ giả đưa người liền mang theo rương lớn rương nhỏ đồ cưới,chậm rãi đi vào kinh thành.

Mười lăm tháng chín năm âm lịch thứ 8 Cảnh Hạo,đoàn người đến kinh thành,hoàng đế tại điện Chiêu Dương thiết yến khoản đãi,trong triều từ quan tứ phẩm đến quan viên bên ngoài đều nhận được lời mời.

Khi Lạc Hương quận chúa tiến vào đại điện,hướng hoàng đế hành đại lễ,mọi người đều bị mỹ mạo kinh người của nàng làm cho kinh sợ.

Da thịt trắng như tuyết,ngũ quan xinh đẹp,mềm mại đáng yêu,dáng điệu uyển chuyển,giơ tay nhấc chân toát ra phong tình vạn chủng,làm cả sảnh đường trong điện Chiêu Dương chết sững

Thân là hoàng đế Cảnh Trình Hiên tuy có lục cung mỹ nữ,nhưng chúng phi tử tề tụ một chỗ,cư nhiên không địch lại một cái Tô Lạc Hương! 

Các nữ nhân sinh hoạt tại hậu cung,nhìn thấy nàng thanh lệ thoát tục,mỹ mạo giống như bức họa thần tiên làm lòng người kinh sợ,trong lòng lại làm sao có thể không ghen tị?

Nếu để cho một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành như vậy vào cung,phi tử các nàng cách nhóm thất sủng chỉ sợ cũng không xa.

Cảnh Trình Hiên có vẻ thực bình tĩnh,sau một lúc tinh tế đánh giá Tô Lạc Hương hướng mình hành lễ vấn an,mới tươi cười đầy mặt gật đầu,“Lạc Hương quận chúa quả nhiên như lời nói của An Lăng Vương,xinh đẹp tựa thần tiên,chim sa cá lặn.”

“Tạ Hoàng Thượng ca ngợi.” Chẳng những người bộ dạng xinh đẹp,nàng liền ngay cả nói chuyện thanh âm cũng như chim hoàng oanh rời cốc. 

Thần tử trẻ tuổi tham dự thịnh yến trong điện,một đám trên mặt đều lộ ra thần thái yêu quý,ước gì một ngày kia chính mình có thể có được tuyệt sắc giai nhân như thế.

Cảnh Trình Hiên tính cùng nàng hàn huyên tượng trưng vài câu,liền sai người đem nàng đến bàn tịch cách mình không xa,chuẩn bị khai tịch dùng bữa.

Lúc này,thái giám ngoài điện cao giọng xướng:“Thất vương gia,Thất vương phi đến.” 

Chúng thần nghe tiếng đều bị kinh giật mình,hai mặt nhìn nhau,Thất vương gia này tác phong thích làm theo ý mình trong triều sớm đã không phải chuyện mới mẻ gì,nhưng mà dám can đảm ở hoàng gia thịnh yến mà đến muộn,đã thế lại còn như chuyện giữa ban ngày,đương kim triều đình trừ bỏ Cảnh Trình Ngự một người,thật đúng là tìm không thấy người thứ hai.

Không bao lâu,đoàn người chỉ thấy một nam tử áo trắng anh tuấn tuấn mỹ,mang theo một nữ nhân y phục màu hồng,dáng người mượt mà,hướng đại điện đi tới.

Tô Lạc Hương vừa ngồi xuống,cũng theo bản năng hướng ngoài điện nhìn lại.

Nam tử kia trên thân mặc mãng bào màu trắng thêu kim long,đầu đội mũ khảm châu tử kim bàn long,giày thêu đoạn mặt ngũ trảo kim long,tóc dài như mực,ngũ quan tuấn lãng,thân hình cao lớn,giống như tiên nhân công tử mới lên trời.

Tô Lạc Hương không khỏi tâm thần rung động,trí nhớ trong đầu lập tức bị kéo về một hồi rất xa trước kia.

Cảnh Trình Ngự người này,nàng cũng không xa lạ,hai năm trước hắn phụng chỉ đi An Lăng kiểm tra thiên tai,nàng cùng hắn từng gặp mặt qua một lần,tuy rằng khi đó Thất vương gia thanh danh hiển hách này đối với nàng cũng không ấn tượng,nhưng nàng lại thừa dịp khi phụ thân cùng nghĩa huynh thịnh tình khoản đãi hắn,vụng trộm đánh giá hắn thật lâu. 


Hai năm trôi qua,dung mạo của hắn không chút biến đổi,chỉ có khí thế so với dĩ vãng càng thêm tôn quý cùng nghiêm khắc,lãnh ngạo bức người.

Nữ nhân xinh đẹp tất sẽ bị nam nhân thưởng thức,đồng dạng,tuấn tú nam nhân cũng sẽ được nữ nhân ái mộ.

Hoàng đế đương triều Cảnh Trình Hiên có lẽ cũng được xưng là mỹ nam tử,nhưng so với vị mặt như ngọc Thất vương gia trước mắt này,vẫn là kém một chút.

Cảnh Trình Ngự mang theo thê tử đi qua bên người Tô Lạc Hương,ngay cả xem cũng không có liếc nàng một cái,đi thẳng đến trong điện,hai tay chắp lại nói:“Hoàng huynh!” Không có quỳ lạy,không có dập đầu,liền ngay cả giọng điệu cũng không thể tính là khiêm tốn.

“Thất đệ như thế nào lại đến muộn?” Cảnh Trình Hiên cũng không có bởi vậy mà tức giận,hắn tựa như một người huynh trưởng khoan dung,trong giọng nói tràn đầy dung túng.

Ánh mắt dò xét Quan Ninh Nhi bên cạnh,Cảnh Trình Ngự không kiêu ngạo,không siểm nịnh trả lời:“Đêm qua có việc tư bận rộn,buổi sáng khởi hành chậm.” Hắn thần sắc đứng đắn,biểu hiện ra vẻ mặt một bộ “Ta chính là đã tới chậm,ngươi có thể đến sớm thì sao”.

Các thần tử khác nghe xong câu nói lớn mật ái muội này,đều nhịn không được nhìn Thất vương phi lời đồn vừa béo vừa ngốc liếc mắt một cái,đều nói Quan gia tam tiểu thư vừa béo vừa ngốc,mà sao hôm nay vừa nhìn thấy,cũng là nghe đồn không thể tin.

Tuy rằng so với mấy cô nương thân nhẹ như chim yến,Quan Ninh Nhi thật là có chút đầy đặn mượt mà,nhưng bởi vì ngũ quan ngày thường đáng yêu,làn da lại thật trắng nõn,y phục đoạn bào thêu ám sắc kim văn màu hồng nhạt,cũng hiện ra vài phần mềm mại xinh đẹp tuyệt trần.

Thất vương phi như vậy,đứng bên người Thất vương gia tuấn tú anh lãng,chẳng những không xung đột,ngược lại còn ngoài ý muốn có vài phần hợp đôi.

Liền ngay cả Quan Thanh Vũ ở một bên cũng đột nhiên cảm thấy tam nữ nhi này của hắn sơ với trước kia,giống như có chỗ nào đó không giống.

Quan Ninh Nhi sắc mặt ửng đỏ,vụng trộm trừng mắt nhìn Cảnh Trình Ngự,như đang oán trách hắn.

Ngày hôm qua Hoàng thượng đặc biệt phái người đến trong phủ thông báo,nói buổi sáng hôm nay muốn ở điện Chiêu Dương thiết yến khoản đãi Lạc Hương quận chúa,muốn bọn họ vô luận như thế nào đừng đến muộn,mà Vương gia nhà nàng tối hôm qua lại cứng rắn quấn quít lấy nàng muốn một lần lại một lần,đến tận nửa đêm hai người mới ôm nhau mà ngủ.

Nếu không phải Nhạc tổng quản kêu cửa nhắc nhở,bọn họ hiện tại có khi vẫn còn trên giường mộng chu công.

Cảnh Trình Hiên trong lòng lắc đầu thở dài,thất đệ này của hắn,có khi nói chuyện thật đáng đánh đòn.Lời này nếu theo trong miệng người khác nói ra,hắn không phán đối phương một cái tội danh không hiểu phép tắc là không thể,nhưng cũng là xuất phát từ miệng thất đệ,hắn đành phải bất lực cho qua.Dù sao chính mình thân là Thiên tử,nếu vì việc nhỏ này mà ở trước mặt bách quan trách cứ thất đệ,thật sự sẽ làm mất mặt hoàng gia.

Hắn bảo trì mỉm cười trên mặt,liếc mắt nhìn Quan Ninh Nhi một cái nói,“Vị này là thất đệ tức đi? Từ sau khi ngươi gả cho thất đệ,trẫm thủy chung chưa có cơ hội cùng ngươi gặp mặt.”

Sau một lúc cẩn thận đánh giá,Cảnh Trình Hiên cười gật đầu,“Được,quả nhiên là một cô nương có phúc khí.Tiểu Hỉ Tử,tiền thưởng năm ngàn lượng,lăng la tơ lụa mười tấm,vàng bạc châu sai năm mươi kiện,đưa cho Thất vương phi làm lễ vật gặp mặt của trẫm.”

Quan Ninh Nhi vội vàng tiến lên tạ ơn,trong lòng bế tắc,không lâu trước sau khi phu quân tiến cung trở về còn nói,Hoàng Thượng ngại nàng mập mạp ngây ngốc sợ làm mất mặt Vương gia,tính tuyển lựa mỹ nhân cho hắn làm sườn phi mà.Hiện tại sao lại giả vờ giả vịt nói nàng có phúc khí,còn thưởng một đống hoàng kim châu báu làm lễ gặp mặt?


Xem ra,hoàng đế muốn diễn thì nàng phải diễn cùng mới được.

Bất quá nếu Hoàng Thượng ban thưởng,nàng đương nhiên muốn nhận toàn bộ,hảo cấp thêm vào phòng thu chi trong vương phủ.

Tuy rằng Vương gia đã gần như là giàu nhất nước,nhưng trên đời này làm gì có ai ngốc đến chê bạc nhiều?

Sau một phen hàn huyên,Cảnh Trình Ngự mang theo Quan Ninh Nhi đến ngồi xuống vị trí thứ nhất bên trái Hoàng Thượng,phía đối diện,Tô Lạc Hương vẫn đang âm thầm nhìn hắn.

Đối thoại vừa nãy của hắn cùng hoàng đế,Tô Lạc Hương nghe vào trong tai không khỏi giật mình,nguyên lai hoàng đế đúng như đồn đãi thực dung túng Thất vương gia.

“Thất đệ,ngươi đã tới muộn,còn chưa có gặp qua nghĩa muội An Lăng vương Lạc Hương quận chúa nha?” Cảnh Trình Hiên giúp hai người nhận thức,lại trước mặt quần thần,đem dung mạo  Tô Lạc Hương khen một phen.“Từ lúc Lạc Hương quận chúa chưa vào kinh,có người đồn đãi nàng mỹ mạo thế gian ít có,hôm nay vừa thấy,quả nhiên như trong lời đồn là một tuyệt sắc khuynh thành,đúng không?”

Cảnh Trình Ngự mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Tô Lạc Hương một cái,ánh mắt kia thập phần sắc bén,tựa như một con dao nhỏ bén nhọn,đâm vào làm tâm thần nàng run lên.

Bưng ly rượu hớp một ngụm nhỏ,hắn không cho là đúng trả lời:“Bề ngoài thì đẹp,bất quá là như cái túi da,vài thập niên sau giống nhau tóc bạc da mồi,hoa tàn bướm ít.” 

Tô Lạc Hương nghe xong lời hắn nói sắc mặt trắng nhợt.Từ nhỏ đến lớn,nàng quen nghe người khác ca ngợi,chưa từng bị đùa cợt như vậy,huống chi,người đùa cợt nàng đây vẫn là nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm suốt hai năm.

Quan Ninh Nhi ở dưới bàn kéo kéo ống tay áo phu quân,ám chỉ nói với hắn,người ta tốt xấu cũng là một vị mỹ nhân,chàng sao lại chỉ chừa có chút cảm tình như vậy.

Hắn bất vi sở động,khó hiểu không biết mình nói có câu nào sai.

Hoàng đế hơi hơi bật cười,vội vàng hòa giải hướng Tô Lạc Hương chịu tội,“Đệ đệ này của trẫm chính là bị trẫm làm hư,miệng mới có thể không tốt như vậy.”

Tô Lạc Hương có chút xấu hổ phe phẩy đầu,khách sáo nói:“Từng nghe nói Thất vương gia tính cách thẳng thắn,hôm nay vừa thấy,quả nhiên không giả.” Nói xong,nàng có dụng ý khác liếc mắt nhìn Cảnh Trình Ngự một cái,thuận tiện đánh giá nữ tử bên cạnh hắn.

Đây là đối tượng cô dâu bị cướp của nghĩa huynh,Quan gia tam tiểu thư,Thất vương phi đương nhiệm sao? Bộ dạng chỉ thường thôi.

Cung nhân một mâm tiếp một mâm đem đồ ăn phong phú đặt lên bàn,Cảnh Trình Ngự  đối với món ngon trên bàn không có hứng thú,ăn không nhiều lắm,nhưng với rượu lê hoa râm do hoàng cung ủ lại có chú ý,một ly tiếp một ly.

Mà đây là lần đầu tiên Quan Ninh Nhi tham gia yến hội hoàng gia,đồ ăn nhiều,hương vị thật ngon,làm nàng kinh hỉ không thôi.


Cảnh Trình Ngự gắp một miếng hương tô lạt gà đặt vào trong chén của nàng,“Nàng bình thường không phải thích nhất ăn thịt gà sao,này hương vị rất ngon,nàng nếm thử xem.”

Nàng nhìn theo miếng thịt gà vàng óng ánh,không khỏi giật giật ngón trỏ,mà vừa thấy trên mặt bọc một tầng mỡ thật dày,liền lại khiếp sợ lắc đầu.

“Ăn nhiều sẽ béo.” Từ sau lần giảm béo trước bị hư,bị phu quân hung hăng đại bổ vài ngày,nàng lại lôi một vòng béo trở về,thật sự là không nghĩ lại béo.

“Nàng lại muốn giảm béo?” Cảnh Trình Ngự thanh âm không lớn,nhưng cũng không nhỏ,làm hoàng đế một bên,mấy bàn đại thần ở chung quanh cùng Tô Lạc Hương nghe đến đứng hình. 

“Thần thiếp chỉ là không nghĩ lại béo thêm.” Quan Ninh Nhi bĩu môi,thanh âm nói rất nhỏ.

Hắn vươn tay,không kiêng nể gì nhéo nhéo mai má mềm mại của nàng,nghiêm khắc nói:“Không cho phép!”

“Vì sao?”

“Thân nhỏ thịt béo này nếu bị mất,về sau bổn vương  lấy gì mà nhéo?”

“Bị chàng rà qua rà lại như vậy,rất đau.” Nàng xoa xoa mặt,nhẹ giọng oán hận.

“Thịt thịt,buổi tối ở trong chăn ôm sưởi ấm mới thoải mái.” Hắn làm như  thật nói.

Quan Ninh Nhi thấy bộ dáng nghiêm trang của hắn,nhất thời không nói gì.

Nàng quay đầu xem bốn phía,phát hiện chỉ có hoàng đế hứng thú nhìn bọn họ,mà còn lại đại thần chung quanh là biểu tình xấu hổ,thậm chí có làm bộ ho khan,cúi đầu.Hai gò má nàng đỏ bừng,oán hận trừng mắt liếc nhìn phu quân một cái.

Nam nhân này cũng không nhìn xem trường hợp địa điểm,cư nhiên trước mặt mọi người nói những lời rõ ràng như vậy,thật sự là quăng chết người.

Tô Lạc Hương xem bọn hắn ngươi một lời ta một câu ngọt ngào cãi nhau,nhưng lại bắt đầu ghen tị với nữ nhân béo kia.

Cái đứa mập mạp kia rõ ràng ở các phương diện đều so ra kém nàng,nhưng có thể có được tướng công giống như Thất vương gia tuấn mỹ như vậy,được hắn công nhiên sủng nịch.Nàng cũng là nữ nhân,cũng hy vọng có được một phu quân yêu thương của mình,nếu có một ngày bên người nàng có thể có một cái nhân vật giống như hắn bao dung mình,thật là chuyện tốt đẹp đến nhường nào?

Nàng gắp đồ ăn,vừa ăn,một bên nhìn hai vợ chồng đối diện,kiếm chế ghen tị lộ ra nụ cười nói:“Không nghĩ tới Thất vương gia cùng Vương phi ân ái như vậy,làm cho người ta nhìn rất hâm mộ.”

Quan Ninh Nhi đáp nàng một cái ngây ngốc tươi cười,“Vương gia tình tính có lúc không tốt,Lạc Hương quận chúa là chưa được nhìn thôi.”

Vừa nói xong,lập tức bị Cảnh Trình Ngự trừng mắt liếc một cái,nàng nghịch ngợm thè lưỡi,vội vàng rót ly rượu lấy lòng,“Lê hoa râm tốt nhất,so với hương vị ủ trong phủ chúng ta còn ngọt hơn,Vương gia ngài mau nếm thử.”

Cảnh Trình Ngự lại liếc nàng một cái,tiếp nhận ly rượu,chậm rãi uống hết.Quan Ninh Nhi tiếp theo lấy ra khăn lụa,ôn nhu giúp hắn nhẹ nhàng lau rượu bên môi,nhìn bộ dáng hai người ân ái làm người xem bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối,đây là cái kiêu ngoa bá đạo Thất vương gia sao?

Cô dâu mới ân ân ái ái,Tô Lạc Hương lại càng xem càng cảm thấy chói mắt,trong lòng một cỗ hỏa nhắm thẳng ra bên ngoài,lời nói cũng không khách khí nữa.


“Nghe nói thời điểm Vương phi gả cho Vương gia,đã hai mươi mốt?”

Quan Ninh Nhi đang vội vàng giúp đưa phu quân đĩa rau,vừa nghe lời này,liền cảm thấy đối phương khẩu khí có chút không tốt,nhưng nàng vẫn là cười gật đầu,“Đúng vậy,qua hai tháng nữa,chính là sinh nhật hai mươi hai tuổi của ta.”

“Như thế nào lại vậy? Theo ta được biết,nữ tử đến mười sáu tuổi đã nên kết hôn,vì sao Vương phi hai mươi mấy tuổi còn không có hứa gả cho ai nha? Chẳng lẽ nói,trước khi Vương phi gả cho Thất vương gia,vẫn không có người đến quý phủ cầu hôn sao?”

Lúc này,cho dù Quan Ninh Nhi có ngốc,cũng nghe ra đối phương là ý định làm khó mình.

Khi nàng xuất giá tuổi xác thực phi thường xấu hổ,nữ tử hai mươi mốt tuổi còn chưa lấy chồng,bỏ qua chính là không có người hỏi thăm.

Bởi vì lời đồn nàng vừa béo vừa ngốc vô cùng ồn ào huyên náo,cho nên những thiếu gia công tử xứng đôi với bộ binh thượng thư gia cũng không có hứng thú đến quý phủ cầu hôn,mà quan chức thấp,cha nàng lại không có khả năng đồng ý.

Phí thời gian như thế,tuổi nàng lại càng nhiều,chậm rãi vượt qua tuổi gả chồng.

Mọi người cũng nghe ra Tô Lạc Hương ngôn ngữ có chỗ không tốt,nhưng nàng là một đại mỹ nhân,liền ngay cả bộ dáng làm khó dễ người cũng khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui,cho nên mọi người bản năng xem nhẹ vô lễ của nàng.Tránh ở một bên xem náo nhiệt.

Cảnh Trình Ngự nhíu mày,liếc mắt nhìn Tô Lạc Hương,“Ngươi năm nay hai mươi mấy?”

Hai mươi mấy? Lời này hỏi phi thường không khách khí,cho thấy ở trong mắt hắn nàng tuổi cũng không nhỏ.

Tô Lạc Hương biến sắc,cầm khăn xoa xoa miệng,ra vẻ trấn định trả lời,“Nghĩa huynh ta trong thư không đề cập qua tuổi của ta sao? Ta sinh ngày năm tháng tư năm Cảnh Đức bốn mươi bảy,năm nay mười tám.”

Cảnh Trình Ngự nghe xong hừ một tiếng,cười lạnh nói:“Vậy mà bộ dạng ngươi trông đủ già.”

Nữ nhân kiêng kị nhất là người khác nói mình già,huống chi Tô Lạc Hương tâm cao khí ngạo,như thế nào có thể dễ dàng tha thứ người khác dùng từ “Già” để hình dung nàng? Nàng lập tức liền bị Cảnh Trình Ngự làm cho tức giận đến khuôn mặt từ tươi cười chuyển sang trắng bệch,nghiến răng nghiến lợi.

Hoàng đế thấy thế,dùng sức khụ vài tiếng,ý bảo thất đệ có chừng có mực,cho dù muốn giúp nương tử đòi công đạo,cũng không cần phải nói ra những lời không tốt lại ác độc như vậy.

Xem,vị Lạc Hương quận chúa kia đã muốn tức giận đến cả người phát run.

Cảnh Trình Ngự nhún vai,không hề tội lỗi ác cảm bổ sung,“Bổn vương chính là muốn nói,bổn vương chưa có hướng Vương phi cầu hôn,nàng có thể dám tùy tiện gả cho người khác?” Ngụ ý,chính là Quan Ninh Nhi tuổi có lớn bao nhiêu,sớm muộn gì cũng là nữ nhân của hắn.

Tô Lạc Hương không nghĩ tới hắn lại sẽ bảo vệ nữ nhân béo kia,lập tức tức giận,mà lại không có chỗ phát tiết,chỉ có thể đem đầy ngập tức giận trút lên đồ ăn,hung hăng ăn.

Quan Ninh Nhi thấy phu quân che chở mình như thế,trong lòng ấm áp,kéo kéo y bào của hắn,nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn:“Vương gia,cám ơn chàng giải vây cho thiếp.”

Hắn giả bộ lạnh lùng liếc nàng một cái,“Bổn vương chính là ăn ngay nói thật.”

Nàng cười hì hì gật đầu,thức thời gắp đồ ăn đưa đến miệng hắn,hắn thực tự nhiên há mồm ăn,chậm chạp nhấm nháp thức ăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.