Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Chương 17


Đọc truyện Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch – Chương 17

Ra cửa cung,ngồi trên xe ngựa hồi phủ,dọc theo đường đi,Cảnh Trình Ngự thủy chung mặt lạnh không nói lời nào.

Quan Ninh Nhi vụng trộm đánh giá hắn nửa ngày mới thật cẩn thận vươn tay,nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay lạnh như băng của hắn.

Hẵn khẽ run lên,một lát sau,tay còn lại đưa ra,rồi hai cái tay liền gắt gao nắm cùng một chỗ.

Vì địa thế không bằng phẳng,đường đi lập tức xóc nảy chấn động.

“Vương gia sở dĩ đối xử không tốt như thế với vị Lạc Hương quận chúa kia,có phải hay không bởi vì nàng là người do An Lăng vương phái đến?”

Thình lình nói một câu,đánh vỡ yên lặng trong xe.

Hắn không nói chuyện,chính là quay đầu nhìn nàng.


Bị ánh mắt như mũi tên nhọn của hắn đánh giá hồi lâu,nàng mới chậm rãi nói:“Không lâu mới đây,sư phụ đem chuyện năm đó của chàng kể cho thần thiếp nghe.”

Chẳng qua sau khi nói xong,ngày hôm sau,Mạc Thượng Ly lại mất tích khỏi vương phủ,cũng là đi dạo chơi tứ hải.

Lúc còn trong phủ lão từng nói với Quan Ninh Nhi,chính mình tiết lộ bí mật của đồ đệ,khẳng định sẽ bị đồ đệ trả thù,không nghĩ lại để bị cấm rượu cấm thịt,lão quyết định thu thập một gánh đồ đạc,chuồn trước một bước.

Cảnh Trình Ngự mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái,thủy chung không nói được lời nào.

Cánh môi nàng khẽ run,không tự chủ được nói:“Thần thiếp biết,lúc trước Vương gia thú thần thiếp nhập phủ chính là không muốn cho An Lăng vương đạt được mục đích,hắn muốn gì,Vương gia nhất định nghĩ cách cướp đoạt,cho nên hôm nay thần thiếp mới làm Thất vương phi…..Dĩ vãng người ta nói thần thiếp béo,đầu óc không linh mẫn,không có chỗ nào tốt,khi đó thật ra cũng không biết chuyện này thì có làm sao,dù sao miệng cũng là mọc trên mặt người khác,bọn họ thích nói như thế nào,cứ để bọn họ nói đi,thần thiếp cũng không giữ trong lòng.”

“Lúc trước cha nói cho thần thiếp biết,nói Thất vương gia trong kinh thành muốn lấy mình làm vợ,thần thiếp như thế nào cũng không tin việc hôn nhân này là thật.Khi đó thần thiếp lại nghĩ,Thất vương gia rốt cuộc là cái dạng người gì,mình chỉ là một cái nho nhỏ nữ nhi nhà Quan gia,còn bị người ta đồn đại những lời không thể chịu nổi như vậy,hắn làm sao có thể coi trọng mình?

Sau khi gả vào vương phủ,thần thiếp chưa từng ảo tưởng qua một ngày kia có thể được Vương gia ưu ái,cho nên Xuân Mai luôn lo lắng thần thiếp không được chịu sủng,tương lai ở vương phủ khẳng định sẽ không tốt.”

Nàng cằn nhằn nói liên miên,Cảnh Trình Ngự mặt lạnh nghiêm trang lắng nghe,thủy chung không nói một tiếng.

“Thần thiếp luôn trách Xuân Mai nghĩ ngợi nhiều,chịu sủng không chịu sủng thì thế nào,dù sao thần thiếp vẫn là người luôn luôn bị xem nhẹ,hiểu được ăn,hiểu được tồn tại,không bị ngược đãi trách đánh,đã muốn là hạnh phúc.

Cũng không nghĩ đến,mấy ngày ở cùng Vương gia,chàng tuy rằng bề ngoài lạnh lùng,ngôn ngữ khó nghe,nhưng đối với thần thiếp khắp nơi che chở,tràn ngập quan tâm.Cha thần thiếp tới cửa nghiêm khắc trách cứ thần thiếp,chàng đúng lúc xuất hiện giúp thần thiếp giải vây,Lạc Hương quận chúa công nhiên khiêu khích,chàng lại động thân mà ra tay giúp thần thiếp nói chuyện…..” Nói tới đây,Quan Ninh Nhi ngây ngốc cười,“Thần thiếp nghĩ,kỳ thật Vương gia…….Đáy lòng cũng là để ý thần thiếp đi…….”

Lời nàng nói khiến lòng hắn thấy đau,hắn nhịn không được vươn tay,nhẹ nhàng che môi của nàng lại.“Đừng nói.”

Nàng gật gật đầu,trong mắt nhuốm mấy phần lệ quang.“Vương gia không muốn nghe,thần thiếp sẽ không nói.”


Kỳ thật Cảnh Trình Ngự cũng không phải không muốn nghe,mà là nghe xuống,trong lòng chỉ biết càng ngày càng đau.

Nữ nhân này bị hắn biến thành công cụ cưới vào cửa,luôn thật cẩn thận lấy lòng hắn,gần gũi hắn,không có mục đích,không có tính kế,có chính là một cái thê tử đối với trượng phu trung thành cùng ái mộ.

Mà hắn đối với nàng không phải không thương,là không biết nên như thế nào yêu đi.

Trầm mặc một hồi lâu,hắn mới giống như tùy ý mở miệng nói:“Lúc trước ta mang theo ý tưởng tính kế cùng lợi dụng thú nàng nhập phủ,nàng một chút cũng không trách ta sao?”

Nhìn nàng lắc đầu,biểu tình thực chân thành,nhịn không được lại hỏi:“Nếu lúc trước ta không lấy nàng,nàng sẽ thế nào? Nữ nhân hai mươi mốt tuổi,nếu không mau xuất giá,tương lai liền thật sự sẽ không gả ra ngoài được.”

Nàng suy nghĩ một chút,“Uhm,có lẽ qua tiếp hai ba năm,sẽ đi vào miếu quy y xuất gia đi.”

Cảnh Trình Ngự nghe xong mặt lập tức biến sắc,thập phần khẩn trương giữ chặt tay nàng,“Bổn vương không cho phép!”

“Vương gia,cha thần thiếp không có khả năng nuôi thần thiếp cả đời.Đối với ông mà nói,nữ nhi tuổi quá lớn liền mất đi giá trị lợi dụng,đến lúc đó nếu thần thiếp không rời phủ,khẳng định cũng sẽ bị người yếm khí.” (yểm bùa?? Trù úm??? ⊙﹏⊙)  Con đường xuất gia này,tại thời điểm khi nàng qua hai mươi tuổi mà vẫn chưa có người đến hỏi thăm,cũng đã nghĩ đến phi thường rõ ràng. “Nếu có một ngày nào đó,Vương gia chán ghét thần thiếp,chùa miếu sẽ là chỗ cư trú tốt cho thần thiếp.”


“Không,bổn vương sẽ không cho nàng cơ hội quy y xuất gia.”

Nàng cười cười,đáy mắt có cảm động,lại không nói thêm cái gì nữa.

Cảnh Trình Ngự biết đáy lòng nàng để ý ân oán giữa hắn cùng với Võ Tử Ưng,bởi vậy cho dù hắn không phải người có thói quen giải thích,giờ phút này lại nhịn không được nói:“Võ Tử Ưng năm đó tưởng hại chết ta,thù này,ta không thể không báo.”

Quan Ninh Nhi gật đầu,“Vương gia đáy lòng kết oán,thần thiếp biết,chính là thần thiếp không hy vọng chàng sống quá mệt mỏi.”

Hắn cười cười,thuận tay đem nàng ôm vào lòng,“Hóa ra nàng nói nhiều như vậy,là lo lắng cho ta.”

“Thần thiếp sợ Vương gia oán hận chất chứa quá sâu,sẽ làm thân thể bị thương.”

“Ninh Nhi…..Có lẽ sư phụ nói đúng,nàng thật sự là phúc tinh của ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.