Đọc truyện Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch – Chương 15
Quan Ninh Nhi không tiếp thu được lý do cha nàng lần này đăng môn,là vì nhớ nữ nhi nên đặc biệt tới thăm,bởi vì trước khi nàng xuất giá,nàng ở Quan gia đã sớm giống như người vô hình,bị bỏ qua so với nô bộc còn không hơn,ngày thường muốn gặp mặt cha nàng,so với dân chúng trong kinh thành muốn gặp hoàng đế còn khó hơn.
Hơn nữa,cha nàng là người,trong mắt trừ bỏ đệ đệ Quan Tử Phi,căn bản không đem một cái nữ nhi để vào mắt.
Từ vài năm trước,hai tỷ tỷ của nàng liền bị gả ra tỉnh ngoài,nhìn theo hướng các nàng,dù sao không phải là cùng một mẹ sinh,thân tình tỷ muội tự nhiên bị cắt đứt,bởi vậy nàng cũng vô pháp không biết cha có hay không có thói quen thăm nữ nhi xuất giá.Nhưng có thể xác định là,hắn tám phần là “có việc cần mà đến.”
Quan Thanh Vũ đi vào vương phủ,thân mặc cẩm bào,tuy đã hơn năm mươi nhưng vì bảo dưỡng thích đáng nên gương mặt vửa trẻ vừa trắng nõn.Cũng khó trách hai vị tỷ tỷ của nàng đều dung mạo như tiên,chỉ tiếc đến phiên nàng,cũng không biết là cái tình huống gì,chẳng những không có di truyền mỹ mạo của mẹ,liền ngay cả ưu điểm của cha cũng không dính được nửa phần.
“Đây là ta cố ý sai người lấy sừng hươu cho ngươi bồi bổ,ngày thường sai phòng bếp trộn một ít vào đồ ăn cho ngươi dưỡng thân bổ khí.Còn có vàng bạc châu sai này,cũng đều là hàng thượng đẳng trong cửa hàng Trần đại phúc ở kinh thành.Về phần tơ lụa vải dệt kia,là cho ngươi giữ làm xiêm y.” Quan Thanh Vũ chỉ chỉ trên bàn đang để mấy cái hộp lớn hộp nhỏ lễ vật,cười đến vẻ mặt tự phụ.
Trước mặt tam nữ nhi,hắn luôn luôn thích làm dáng,đã vượt ra ngoài tư thái giả bộ đến mức khoe ra chính mình quyền uy cùng tài phú.
Quan Ninh Nhi hơi hơi khiếp sợ,không hiểu cha nàng đột nhiên mang nhiều lễ vật như vậy tới cửa đến tột cùng có mục đích gì.
Đi theo phía sau nàng,Xuân Mai vụng trộm kéo kéo ống tay áo nàng,lấy ánh mắt ý như đang hỏi: Lão gia đối với người nhiều như vậy năm chẳng quan tâm,liền ngay cả đêm trước khi gả người cũng không cùng người nói được nửa câu,hiện tại lại gặp riêng cùng tặng lễ,đến tột cùng có âm mưu gì?
Quan Ninh Nhi nhún vai trả lời,Xuân Mai liếc mắt một cái,cũng hiểu được nàng đang mạc danh kỳ diệu
Nàng nào biết nói đây là chuyện gì xảy ra,chẳng lẽ cha nàng đột nhiên phát hiện nhiều năm qua đối với nàng chẳng quan tâm,thấy thẹn trong lòng,cho nên sau khi nàng gả làm vợ người khác,liền nghĩ muốn liên lạc một chút xây dựng cảm tình cha và con gái?
Trong lòng nàng không ngừng đoán,trên mặt lại lộ ra khéo tươi cười,“Cha thật sự là đa lễ,nữ nhi ở vương phủ ăn mặc chi phí luôn luôn không thiếu,người lần sau nếu lại đến,không cần lại lãng phí bạc mua mấy thứ này.”
Quan Thanh Vũ vuốt vuốt chòm râu,khẽ gật đầu,lộ ra biểu tình người cha tốt,quan tâm hỏi:“Sau khi ngươi gả cho Thất vương gia,Thất vương gia đối với ngươi như thế nào?”
Quan Ninh Nhi không hiểu phụ thân vì sao hỏi vậy,nội tâm phỏng đoán mục đích của hắn,dù sao Cảnh Trình Ngự là đệ đệ của đương kim hoàng đế,trong tay lại nắm quyền cao,nếu cha nàng muốn lợi dụng thân phận cha vợ đến yêu cầu con rể làm việc,nàng ở bên trong có thể phi thường làm người không tốt.
Nàng nhu thuận trả lời:“Vương gia tính tình có chút lạnh,ngày thường cực kì bận rộn,nhưng đối xử với nữ nhi coi như có lễ.”
Ngụ ý,chính là nàng cùng Vương gia là tương kính như tân,bình thường,bởi vì người ta mỗi ngày việc công sự,nữ nhi ngươi muốn gặp hắn một mặt cũng phi thường khó khăn.
“Được rồi,nếu gả làm vợ người ta,từ nay về sau liền phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc,hảo hảo kính trọng phu quân của ngươi.”
“Nữ nhi biết,đa ta phụ thân dạy bảo.”
Nàng từ nhỏ cùng phụ thân gặp mặt,nói chuyện số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay,không có cảm tình gì,hôm nay lại đối thoại không dài không ngắn như vậy,vẫn là lần đầu tiên kể từ khi Quan Ninh Nhi từ chào đời tới nay.Nhưng nàng không tiếp thu được vì sao cha lại nhàn tản đến đăng môn cùng nàng nói việc nhà,chuyện không có lợi ích gì,cha là sẽ luôn luôn không làm nha.
Quả nhiên,giả vờ giả vịt hàn huyên vài câu,Quan Thanh Vũ chuyện vừa chuyển,liền ngay lập tức đổi chủ đề,“Đệ đệ ngươi Tử Phi,trước đó vài ngày bởi vì làm một ít việc sai,hiện tại bị bắt vào hình bộ.Vi phụ đi hình bộ hỏi qua,quan coi sóc ở hình bộ nói,muốn thả người,chỉ cần Thất vương gia nói một câu.Cho nên vị phụ hôm nay tới cửa tìm ngươi,chính là hy vọng ngươi có thể ở trước mặt Thất vương gia giúp đệ đệ ngươi xin một cái nhân tình.Vương gia chưởng quản hình bộ nhiều năm,tuy rằng rất ít lộ diện,nhưng bảo tha một người cũng không tính việc khó.”
Quan Ninh Nhi vừa nghe lời này,liền thấy một cái đầu hai cái đại.
Xuân Mai cũng vụng trộm liếc cái xem thường,trong lòng thầm mắng vị tứ thiếu gia nhà Quan gia kia.
Quan Tử Phi không ít hơn Quan Ninh Nhi mấy tuổi,lại phi thường ngây thơ,từ nhỏ đến lớn chọc hết tai họa này đến tai họa khác,này đều cùng cha hắn đối hắn quá độ sủng nịnh có liên quan.Ỷ vào phụ thân là quan to tam phẩm trong triều,hắn ơ bên ngoài diễu võ dương oai, quen thói ăn chơi trác táng.
“Đệ đệ lần này lại chọc cái tai họa gì,như thế nào kinh động đến hình bộ?”
Quan Thanh Vũ nghĩ đến đứa con bảo bối cũng thật đau đầu,“Hắn ở tửu lâu cùng vài cái bằng hữu uống mấy chén hơn thua,say đến hồ đồ,không cẩn thận đùa giỡn một sủng thiếp của Vĩnh Bình hầu.Tuy rằng vi phụ cùng Vĩnh Bình hầu cùng làm quan,mà bởi vì lập trường chính trị bất đồng,ngày thường cũng ít khi xuất hiện cùng nhau,thật sự không thể dựa vào quan hệ giải quyết chuyện này.”
“Nói Vĩnh Bình hầu này,là hắn cố ý không buông tha người,vi phụ đã phái người đi quý phủ hắn xin lỗi nhận sai,nhưng đối phương chẳng những không biết phân biệt,còn thái độ kiên định nói nhất định phải hung hăng trừng trị Tử Phi.”
“Nói như vậy,là đệ đệ sai trước,người ta mới cố chấp không tha?”
Quan Thanh Vũ hạ mi,mất hứng nói:“Không phải chỉ là một cái sủng thiếp của Hầu gia thôi sao? Tử Phi tốt xấu gì cũng là Thượng thư gia công tử,chẳng lẽ so ra còn kém một nữ nhân của Vĩnh Bình hầu gia hắn?”
Quan Ninh Nhi nhẹ nhàng thở dài.Cha nàng chính là như vậy,vô luận chính con mình làm cái chuyện xấu gì,trong mắt hắn đều chính là bé nhỏ không đáng kể.
“Cha,người có hay không nghĩ tới,đệ đệ sở dĩ một lần lại một lần gây tai họa,có lẽ cùng người sủng nịch quá đáng cùng dung túng hắn có quan hệ.”
Quan Thanh Vũ nghe xong lập tức lộ ra biểu tình không hờn giận,“Hắn là hương khói duy nhất của Quan gia,vi phụ tự nhiên biết nên quản giáo như thế nào.Tóm lại lúc này,ngươi tốt nhất ở bên gối Thất vương gia nói nhiều lời dễ nghe,đệ đệ ngươi được nuông chiều từ bé,ở lâu trong đại lao hình bộ,loại địa phương này,nếu không cẩn thận sẽ có chuyện,ngươi có thế tự tha thứ cho mình sao?”
Xuân Mai vừa nghe lời này,đáy lòng một phen bốc hỏa,tứ thiếu gia chính mình chọc phiền toái đến phải vào tù,liên quan gì đến tỷ tỷ?
Lão gia cho dù bất công,như bây giờ nói cũng quá quá đáng đi!
Không chờ Quan Ninh Nhi tỏ thái độ,một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến.
“Nàng nói tốt,cũng phải đợi bổn vương nghe lọt tai mới được đi.”
Cảnh Trình Ngự xuất hiện,chẳng những dọa Quan Ninh Nhi,cũng đem kiêu ngạo đến không ai bì nổi Quan Thanh Vũ làm hoảng sợ,hắn hôm nay chọn ngày đi cửa sau đăng môn bái phỏng,cũng là trước đó hỏi thăm rõ,xác nhận Vương gia thường ngày lúc này là không ở quý phủ.
Hắn tuy là nhạc phụ của Thất vương gia,mà đối mặt với con rể ác danh này,trong lòng hắn cũng sợ hãi không ít thì nhiều.
Cảnh Trình Ngự mặc một bộ y phục hàng ngày thêu công tinh xảo,áo trắng hơn tuyết,ngũ quan tuấn mỹ,tuy rằng đùi phải có chút thiếu hụt,nhưng chưa ảnh hưởng hắn khí thế sẵng giọng ngạo nghễ.
“Thất vương gia.”Quan Thanh Vũ vội vàng đứng dậy,hướng đối phương chắp tay hành lễ.Bào đệ này của Hoàng Thượng là Vương gia nổi danh điêu ngoa trong triều,không thể trêu chọc.
Cảnh Trình Ngự hừ một tiếng,sắc mặt xem không được tốt.Bọn họ cha và con gái hai người đối thoại bị hắn nghe xong cái mười thành mười,Quan Ninh Nhi trong mắt bất đắc dĩ,cũng bị hắn nhìn đến nhất thanh nhị sở.(ý nói bị Ngự ca bắt gặp trong tình cảnh bất đắc dĩ này làm Nhi tỷ cảm thấy khổ sở,chua xót)
Hắn đã sớm nghe nói Quan Thanh Vũ không coi trọng nữ nhi,hiện tại con đã xảy ra chuyện mới nghĩ đến nữ nhi,biết đăng môn đến thăm,giả vờ giả vịt đưa chút lễ mọn muốn nhận lòng người.Loại có việc thì nhờ cậy,vô sự thì coi như không quen biết làm cho hắn xem thường,từ đó đối với nhạc phụ này mức phản cảm cũng tăng lên.
“Ninh Nhi là cái phận nữ nhi,rất nhiều chuyện nàng không thích hợp tham dự,có chuyện gì,ngươi trực tiếp tìm bổn vương.” Hắn nhìn Quan Ninh Nhi liếc mắt một cái,chỉ thấy trong mắt nàng toát ra loại tình cảm cảm kích.
Quan Thanh Vũ mang theo vài phần thần sắc lấy lòng tiến lên nói:“Tiểu nhi lỗ mãng,đắc tội sủng thiếp của Hầu gia,chuyện này…….”
“Thân là con trai nhà Quan gia,lại trên đường đùa giỡn nữ tử,thể theo luật pháp,phạt năm mươi trượng hình.”
“Thất vương gia,vạn lần không thể a,tiểu nhi thân kiều thịt non,từ nhỏ đến lớn không bị ai đánh bao giờ,năm mươi trượng này…….”
Cảnh Trình Ngự sắc mặt lạnh lùng,“Thân là mệnh quan triều đình lại không biết dạy con,tội thêm một bậc,quan thiếu gia trượng hình lại thêm ba mươi cái.”
Quan Thanh Vũ cả kinh,còn muốn nói nữa,lại bị Cảnh Trình Ngự hung hăng trừng mắt liếc một cái,“Ngươi còn cầu tình,trượng hình liền tiếp tục tăng thêm mấy lần.”
Rốt cục,Quan Thanh Vũ không dám lại lên tiếng,ngượng ngùng trên miệng.
Cảnh Trình Ngự gọi Tề Dương tới,muốn hắn truyền mệnh lệnh của mình tới hình bộ,trượng hình Quan Tử Phi tám mươi trượng,đánh xong thì cho người nhà đến mang về.
Quan Thanh Vũ đến cầu xin không được,ngược lại còn làm con đắc tội chịu tám mươi trượng,sắc mặt phi thường khó coi,nhưng nơi này là Thất vương phủ,cho dù hắn có thiên đại bất mãn,cũng không dám trước mặt Thất vương gia mặt dày phát tác ra.Cuối cùng,hắn chỉ có thể nén giận nói câu “Cáo từ”,tức giận xoay người chạy lấy người.
Lúc này ở một bên thủy chung không hé răng Quan Ninh Nhi từ từ đi qua,kéo kéo ống tay áo Cảnh Trình Ngự,“Tám mươi trượng có hay không có thể đánh chết người?”
“Trực tiếp đánh chết có thể giảm đi không ít chuyện.”
“Mà kia dù sao cũng là đệ đệ của thần thiếp.”
“Nó có coi nàng là tỷ tỷ không?” Không hờn giận hừ một tiếng,hắn chỉ chỉ cánh tay nàng,“Nếu nó có nhớ thân tình,trên cánh tay nàng cũng sẽ không có xuất hiện vết sẹo kia.” (aizz….này là thù dai a,là mượn việc công trả thù riêng a!!! XDXD)
“Vương gia,chàng có phải hay không……trong lòng đau xót cho thần thiếp?”
Bị nàng nói trúng tim đen,hắn biểu tình thực xấu hổ,lúc trước trong lúc vô tình nhìn thấy vết sẹo vừa dài vừa sâu kia trên cánh tay nàng,hắn liền âm thầm thề sớm muộn cũng có một ngày giúp nàng báo thù.
Lúc này cũng thật sự là khéo,gần đây hắn vẫn bận rộn,hôm nay hồi phủ sớm hơn mọi khi,một màn tìm tới cửa này của Quan Thanh Vũ đã bị hắn nhìn thấy.
Hắn thật là đau lòng nàng,nhưng lại không nghĩ muốn thừa nhận,bị ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn nửa ngày,hắn mới lạnh lùng nói:“Làm sai nên chịu phạt,tám mươi trượng coi như tiện nghi cho nó.”
Quan Ninh Nhi cũng không vạch trần hắn,cười gật đầu,“Vâng,Vương gia chấp pháp theo lẽ công bằng,anh minh anh minh.”
Thấy nàng tươi cuời,Cảnh Trình Ngự trong lòng ấm áp,gương mặt giả bộ lãnh khốc dần dần nhu hòa xuống.
“Về sau cha nàng nếu tới cửa làm khó dễ,liền sai người thông tri cho bổn vương,bổn vương sẽ trở về giúp nàng xử lý.”
Nàng ngoan ngoãn dịu dàng hướng hắn hơi hơi gật đầu,ôn nhu nói nhỏ:“Vâng,phu quân.”
Tiếng “phu quân” này làm Cảnh Trình Ngự cả người thư sướng,tâm tình tốt,hắn nhịn không được nhéo nhéo hai má mềm mại của nàng,không nhịn được trêu ghẹo:“Được,nương tử thật ngoan.”