Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 21: Duyên tình trao gởi
Vật ở trong tay Liệt Hỏa Thần Quân chính là ba hạt
“Hỏa trung liên”. Cầm ba hạt đó trong tay, lão không khỏi lúng túng vì
cả đời có bao giờ mang ơn ai.
Nghe những lời trung thực của La Như Long, Liệt Hỏa Thần Quân vô cùng cảm động, ánh mắt nhòe lệ nhìn chàng …
Không thẹn là lão đại hiệp lừng danh, Liệt Hỏa Thần Quân ngăn dòng lệ trào ra, nói:
– La Như Long, ngươi làm như vậy ắt không đáng là người truyền nhân của ta, đứng dậy ! Đứng dậy !
Thấy La Như Long ngỡ ngàng đứng dậy, lão ta mỉm cười hỏi:
– Ngươi được cả thảy bao nhiêu hạt “Hỏa trung niên”? Đã uống mấy hạt ?
La Như Long kể rõ đầu đuôi cho lão nghe, đoạn lấy ra thêm ba viên nữa, đưa cho Trình Phương, nói giọng trìu mến:
– Hai năm nay làm khổ công cô nương, ba viên này tại hạ xin tặng cô nương!
Trình Phương vui mừng nhưng cũng lắm ngạc nhiên, bước đến đứng cạnh bên Liệt Hỏa Thần Quân không nói lời nào.
Liệt Hỏa Thần Quân nhíu mày hỏi:
– Còn lại ba viên trong người ngươi xử lý thế nào ?
La Như Long từ tốn trả lời:
– Ba viên còn lại vãn bối dự định dâng cho Giả lão tiền bối.
– Trao cho Giả Như Chân hả ?
Qua thoáng ngạc nhiên, Liệt Hỏa Thần Quân bảo với Trình Phương:
– Ta thấy La Như Long thành tâm thành ý, Phương nhi, hãy uống ba viên đó rồi vận khí hành công đi !
Lão quay lại hỏi La Như Long:
– Ngươi có lòng khẳng khái tùy tiện trao tặng như ngươi, ngươi có biết giá trị của “Hỏa trung liên” không?
– Vãn bối không biết!
– “Hỏa trung liên” là trân vật trăm năm khó kiếm được. Chớ thấy nó nhỏ
nhắn vậy mà xem thường. Nó được kết tinh từ địa khí và tinh hoa trong
“Thiên hỏa”, uống nó vào được tăng tiến mười năm nội lực, còn phục hồi
các chứng trọng thương.
Không ngờ “Hỏa trung liên” có diệu dụng đến như vậy, La Như Long tràn trề niềm vui. Liệt Hỏa Thần Quân nói tiếp:
– Cách đây ba mươi năm, lão phu có cơ duyên lấy được “Hỏa trung liên”, cả thảy chỉ chín hạt, lão phu uống hết sáu hạt, cộng thêm mấy mươi năm nội lực vốn có, lão phu đã trở thành Liệt Hỏa Thần Quân vô địch thiên hạ.
Nếu ngươi uống hết mười hai hạt này, công lực của ngươi sẽ tăng tiến
biết dường nào ?
Nhìn Trình Phương đang ngồi vận hành khí công, lão bèn tiếp:
– Phương nhi cũng là kẻ cô quạnh vong phụ táng mẫu. Ba hạt “Hỏa trung
liên” còn lại trước đây, Phương nhi đã uống hai hạt, giờ uống thêm ba
hạt của ngươi tặng nừa, như hổ mọc thêm cánh, công lực thiên hạ vô song.
Liệt Hỏa Thần Quân lấy hạt “Hỏa trung liên” cất giữ trong người bấy lâu nay, đưa lên nói:
– Hạt này lão phu muốn vốn để dành cho ngươi, không ngờ được ngươi thiên
trợ kỳ duyên. Thôi được, ta tạm thời giữ để sau này có duyên lưu tặng.
Lão cất hạt đó vào người, còn ba hạt “Hỏa trung liên” La Như Long đưa lão vẫn cầm ở tay trái.
La Như Long vội nói:
– Lão uống cả bốn hạt đi, chẳng những công lực tăng tiến, mà sức khỏe cũng cường tráng, tăng thêm mấy mươi năm tuổi thọ.
Liệt Hỏa Thần Quân ngậm ngùi than:
– Lão phu nay đã tám mươi ba tuổi, dù sống thêm hai ba mươi năm nữa cũng
chẳng có ích gì. Đối với “Lục âm chưởng” của nữ ma đầu Miêu Cương, lão
phu chỉ cần thấy đến cũng phải vong mạng.
La Như Long thảng thốt nói:
– Nghe nói người bị trúng “Lục âm chưởng” chỉ hôn mê thần trí chứ không táng mệnh.
– Bản thân ta nếu lọt vào tay ma đầu Miêu Cương, họ có dễ gì tha mạng sống không?
Chợt lão chuyển giọng:
– Nhắc đến ma đầu Miêu Cương, ta trịnh trọng đề tỉnh ngươi, “Thái cực đồ” có diệu dụng về võ công như thế nào nay ta chưa được biết, đợi Giả Như
Chân đến đảo, hẳn sẽ rõ về nó. Hiện tại ngươi đã đạt được Liệt Hỏa Thần
công, “Huyết quang chưởng” của bọn ma đầ Miêu Cương không làm thương hại đến ngươi. Đối với “Lục âm chưởng”, ngươi phải lưu ý tránh xa.
Mọi điều dường như đã nói xong, Liệt Hỏa Thần Quân chợt hỏi:
– La Như Long, ngươi ở đây có hai năm có từng thấy hiện tượng thiên nhiên kỳ vĩ không?
– Hiện tượng gì ?
– Ngươi xem kìa.
Lão ta chỉ tay về phía khoảng trời xa xa. La Như Long vội quay đầu nhìn theo, hỏi với giọng hiếu kỳ:
– Ở đâu ? Ở đâu ?
Chưa dứt lời, chàng bỗng phát giác vùng huyệt “Chí đài” bị tê rần, trợn mắt há miệng đứng yên bất động.
Liệt Hỏa Thần Quân xuất chỉ phong bế huyệt đạo, thấy La Như Long trong trạng thái kinh hãi, lão cất giọng cười, nói:
– Ta đã từng nói là không muốn thi ân cũng không muốn chịu ân, ba hạt
“Hỏa trung liên” vào thẳng trong miệng La Như Long, tiếp lấy bình nước
đổ vào miệng một ít để ba hạt ấy chạy thẳng vào bụng, rồi lão mới yên
lòng giải huyệt đạo cho chàng, cười kha khả bảo:
– Ngươi nhanh vận khí hành công, nếu chậm sẽ bị khổ hình của hỏa khí đấy !
Dứt lời, lão bay vút đi mất.
La Như Long thả mắt nhìn hình bóng Liệt Hỏa Thần Quân khuất hẳn, nghĩ không ra duyên cớ thế nào.
Chàng bịn rịn lắc đầu than, không biết làm sao đành phải ngồi xuống vận khí hành công.
Điều vận chân khí một hồi, lạnh lùng choàng mở mắt thấy Trình Phương vẫn còn ở lại, ánh mắt long lanh đắm nhìn chàng.
Hai ánh mắt bắt gặp nhau, hai con tim cùng xao xuyến rung động. Nét mặt như hoa của Trình Phương thoạt hiện hai đóa hồng vân, cô ta e lệ mở lời:
– Không ngờ huynh có lòng tốt như vậy, muội xin cám ơn !
Hai năm nay La Như Long thấy Trình Phương lúc nào nét mặt cũng lạnh lùng
xen lẫn tự phụ, nhưng không hẳn thế, cô ta mặt lạnh giá nhưng tâm nồng
ấm. Nay cô ta biểu lộ đầy vẻ thân thiết và quan tâm đến chàng.
Qua Liệt Hỏa Thần Quân, La Như Long rõ được gia cảnh của Trình Phương, có
phần thấu hiểu nội tâm cô ta, vì cả hai đều cùng chung cảnh ngộ, từ đó
trong đáy lòng chàng trào dâng sự đồng cảm và mến thương.
Sự mến thương đó đâu chỉ là tình cảm đơn thuần bởi cùng chung cảnh ngộ ?
Trước đây hai năm, La Như Long là bạn giao tình thanh mai trúc mã với Hách
Linh Châu. Trên bước đường hành trình về phương Nam, tình cờ chàng giải
cấu tương phùng Biện Khởi Phụng. Giờ đối mặt với Trình Phương, gợi cho
chàng nhớ lại tình cảm cao đẹp của thời non trẻ.
La Như Long cho rằng chỉ có Hách Linh Châu và chàng mới chính là đôi uyên ương được trời kết định.
Đối diện với Biện Khởi Phụng, La Như Long tuy mặc cảm với Biện gia bảo, căm ghét phụ thân cô ta, nhưng tình cảm tốt đẹp mà huynh muội Biện Khởi
Phụng dành cho chàng, chàng luôn khắc mãi trong lòng. La Như Long cũng
biết Biện Khởi Phụng rất yêu thương mình.
Còn đối với Trình
Phương, không những cô ta có dung nhan tuyệt thế, mà hai năm nay cô ta
bất quản sớm trưa đưa cơm nước đến, thử hỏi người ta không rung động con tim sao được?
Huống gì, Liệt Hỏa Thần Quân đã có ý gợi lên muốn cho hai người nên duyên.
Ngồi đối diện với vị giai nhân tuyệt thế có ân tình này, La Như Long bất
chợt xao động trong lòng, mặt ửng đỏ, trái tim đập vội, biển sóng tình
yêu trào dâng. Không tự chủ được mình, chàng đưa tay ra nắm lấy cánh tay ngọc ngà của cô ta, ánh mắt đắm nhìn đầy vẻ khao khát tình yêu.
Trình Phương lớn hơn La Như Long một tuổi, đương nhiên tâm lý cũng trưởng
thành hơn, cô ta không ngờ chàng lại có cử chỉ bạo dạn như vậy, chỉ cần
nhìn qua ánh mắt chàng, cô ta đủ hiểu được trái tim chàng đang cuồng
nhiệt trong ngọn lửa tình yêu.
Trình Phương cô độc từ nhỏ không
nơi nương tựa, theo Liệt Hỏa Thần Quân đến ở trên đảo đã bảy năm tròn.
Mấy năm nay cô ta rất ít ngao du trên giang hồ, đã từng tiếp xúc với nam nhân đâu. Nhất là với một người có gương mặt tuấn mỹ như La Như Long.
Trình Phương rất muốn gần gũi với La Như Long. Hai năm nay phụng theo lời
Liệt Hỏa Thần Quân, cô ta cố ngăn cách và lạnh nhạt đối với chàng, nhưng đó cũng là bản tính nên có đối với một người thiếu nữ.
Nhìn La
Như Long đang ngây ngất trong cơn sóng tình, vì phải quan tâm lo lắng
cho chàng, Trình Phương gỡ tay chàng ra, trách nhẹ:
– Làm gì kỳ vậy, người ta thấy được thì sao ?
La Như Long cười gượng:
– Trình cô nương không phải đã yêu thích ta rồi sao ? Cầm tay đâu nhằm
nhò gì ? Ở đây chỉ có cô nương và ta, có ai đâu mà ngại ngùng.
Trình Phương liếc chàng một cái, nói:
– Nói bậy, huynh cho rằng nơi này không có người thứ ba hay sao ? Huynh nên biết, tổ phụ luôn ở bên cạnh huynh !
– Thật à ?
La Như Long như choàng tỉnh cơn mộng, nét mặt đầy vẻ lúng túng ngượng ngùng.
Trình Phương cảm thấy có phần bất nhẫn, bèn nở nụ cười hiền dịu:
– Huynh còn ở lại ba tháng nữa, mong huynh nên chuyên chú tâm vào học võ công.
Chỉ cần sau này huynh đãng tích trên giang hồ, gặp đến Biện cô nương, huynh không bỏ quên muội là được !
Nhắc đến Biện Khởi Phụng, La Như Long sực nhớ lại, bèn chỉ tay mỉm cười, nói:
– À, ta rõ rồi ! Ta trên đường đi về phương Nam, cô nương đã lưu lại lệnh bài của Thần Quân mỗi nơi ta dừng chân. Trên ngọn đồi Thê Phụng, cô
nương đã xuất hiện lấy đi lệnh bài trên tay ta, phải không ?
Trình Phương mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
La Như Long hỏi giọng ngạc nhiên :
– Ta cảm thấy kỳ lạ, Phương cô nương sao không lộ diện để bảo hộ ta ?
Thậm chí khi ta bị bọn hắc đạo vây khốn triền miên, cô nương cũng không
ra tay cứu viện ? Vì sao ?
Trình Phương cười yểu điệu:
–
Muội biết rõ huynh có chiêu “Lão Ngưu phá xa” phòng thân, vả lại có mỹ
nhân hộ giá theo cạnh bên, muội việc gì phải lộ diện đi thêm khó xử.
Lời đó nghe ra chua cay làm sao ?
Cô ta nói tiếp :
– Lúc đó có tổ phụ bên cạnh, dù muội muốn lộ diện cũng không được !
– Sao ? Lúc đó có cả Thần Quân nữa hả ?
– Đương nhiên, huynh nghĩ xem, trước quần hùng bạch đạo võ lâm, nếu không có lão truyền âm thì họ dễ gì tuân thủ theo ?
La Như Long phân vân hỏi:
– Phương cô nương, ta còn có điều không rõ, cô nương và Thần Quân bám sát theo ta lúc nào ?
– Sau khi huynh rời Vũ Đương sơn.
– Thế mà ta không hề phát giác ra !
Thoáng suy nghĩ trong giây lát, La Như Long chuyển giọng hỏi:
– Phương cô nương, Thần Quân nói võ công của ta đã đạt, có thật không ?
– Ai dối huynh làm gì ?
– Thật khó tin, sao ta không cảm nhận được.
Trình Phương tươi cười :
– Huynh nghĩ xem, huynh quanh năm ngồi vận khí hành công, nhiệt độ nơi
này rất cao, huynh hít nó vào trong cơ thể, vận hành toàn thân, sự tiến
triển đâu phải tự huynh muốn mà thành.
Như có phần tin, La Như Long hỏi tiếp:
– Hiện tại ta thành đạt kỳ công đến mức nào ? So với cô nương ra sao ?
Trình Phương trầm ngâm khoảnh khắc, nói:
– Có sáu hạt “Hỏa trugn liên” trợ lực, giờ công lực của huynh hơn xa so
với muội trước đây hai năm hỏa thiêu đoàn thuyền. So với công lực của
muội bây giờ, huynh còn kém một bậc.
– Đạt đến cao vậy hả ?
La Như Long mừng đến phát cuồng, liền vụt đứng dậy, chỉ tay về phía mỏm đá cách ngoài mười trượng, nói:
– Như vậy với cự ly mười trượng ta đã dễ dàng vượt qua.
– Đương nhiên !
La Như Long hăm hở kéo Trình Phương dậy, vội giục:
– Phương cô nương, chúng ta cùng bay qua bên đó xem, thật mà nói, ở đây mãi buồn quá !
Chàng vươn người định lao đi.
Trình Phương chợt biến sắc, vội kéo lại lớn tiếng:
– Huynh muốn chết hả ? Nhìn kìa !
Cô ta chỉ xuống địa hình sâu thẳm xung quanh, nói:
– Huynh lỡ sẩy chân, tài nghệ xuất thần nhập hóa như tổ phụ sợ rằng cũng không cứu huynh hồi sinh được.
La Như Long ngạc nhiên hỏi:
– Ủa ! … Vừa rồi cô nương nói ta kỳ công thành đạt, phi thân qua được, sao giờ lại nói muốn … chết …
Trình Phương dậm chân gắt giọng :
– Trông huynh dáng bộ lanh lợi, sao trong đầu lú lẩn vậy ? Tuy kỳ công đã thành đạt, nhưng huynh không hiểu quyết phát vận dụng thần công. Kỳ
thực chỉ còn chín mươi ngày ngắn ngủi, huynh nôn nóng làm gì ?
La Như Long nghe nói vậy mới rò mọi lẽ. Chàng lắc đầu nói giọng u buồn:
– Phương cô nương có biết không, ở chết một chỗ chốn tịch mịch cô liêu này buồn biết dường nào ?
– Sao không biết ?
Cô ta đánh mắt nhìn, nói tiếp :
– Trước đây muội ở nơi này đằng đẳng bốn năm trời thì sao ? Ngay cả tổ
phụ cũng mất ba năm chín tháng. Huynh được tạo hóa ban phước, chỉ có hai năm ba tháng đã thành đạt, có gì phải trách khổ ?
La Như Long mỉm cười tiếp lời:
– Vậy ta có phần may mắn hơn. Kỳ thực ta không tham vọng gì nhiều, đạt được công lực cao như cô nương ta đã mãn nguyện lắm rồi !
Trình Phương vuốt mái tóc mây, nói:
– Huynh mãn nguyện nhưng tổ phụ chưa mãn nguyện … Huynh khỏi phải ước
mong, đến sang năm công lực huynh hẳn không hơn muội sao ?
– Sang năm ? …
– Không phải à ? Dám chắc huynh quên là trong người có vật kỳ bảo võ lâm ?
Mãi chuyện trò, La Như Long thật sự quên đi chuyện “Thái cực đồ”. Sực nhớ lại chàng lấy nó ra lật qua lật lại, ngạc nhiên hỏi:
– Phương cô nương, người ta nói “Thái cực đồ” ẩn tàng kỳ công tuyệt thế, kỳ công ở chỗ nào ?
Trình Phương chẳng nhìn đến nó, nói giọng đầy kỳ bí:
– Huynh không biết kỳ công ở đâu à ? Cần muội nói ra không ?
– Cô nương biết hả ?
– Đương nhiên !
Cô ta chỉ tay đến hai lỗ nhỏ trên “Thái cực đồ”, nói tiếp:
– Huynh nhìn kỹ xem, vấn đề chính là ở chỗ này !
La Như Long chú mục nhìn để mong tìm ra điều bí ẩn, phát hiện thấy có hai lỗ nhỏ.
La Như Long cất giữ âm diện “Thái cực đồ”, chỉ biết nó là một vật màu đen
hình bán nguyệt. Nay âm dương “Thái cực đồ” sát hợp, không ngờ lại xuất
hiện hai lỗ nhỏ này.
Trên “Thái cực đồ”, lỗ nhỏ màu đen nằm bên
phía âm diện có một lớp đen như mực và mỏng như cánh ve. Lỗ nhỏ màu
trắng nằm bên nửa dương diện, cũng có một lớp mỏng màu trắng. Vì cùng
màu sắc nên không tinh mắt để ý tức khó phát hiện.
Quan sát kỹ một hồi, chàng phát hiện trên đó còn có chữ.
Nhưng ác một điều, trên lỗ màu trắng lại hiện chữ trắng, lỗ màu đen hiện chữ đen nên không tài nào đọc được.
Mãi ham quan sát, chợt nghe Trình Phương cất giọng:
– Không cần phí công, để muội nói cho nghe !
La Như Long trố mắt hỏi:
– Cô nương biết rồi hả ?
– Đương nhiên !
– Sao cô nương biết ? … Kỳ lạ nhỉ !
La Như Long rất đỗi ngạc nhiên, thấp thỏm chờ đợi những điều Trình Phương sắp nói ra.