Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 20: Bái sư thu đồ
La Như Long một phần do tính hiếu kỳ, một phần do hai năm sống trên đảo rất đơn giản, chàng muốn mạo hiểm để thỏa chí bình
sinh. Hơn nữa từ nhỏ chàng nghe nói vật kỳ bảo này như hoa Đàm thoắt
hiện rồi mất đi, nếu không kịp lấy nó sẽ nuối tiếc suốt đời.
Bởi vậy chàng quyết định lấy cho bằng được.
Thân hình lơ lửng trên không, chàng nhắm một lá sen đáp xuống.
Đây chính là chiêu gia truyền “Ngư long tam diệu”. La Như Long bỏ không ít
công phu để luyện thành, từng được mẫu thân chỉ vẽ. Khi đáp xuống, chàng trổi dậy ý nghĩ:
“Mẫu thân thường quở trách ta thi triển chiêu
này chưa thấu đạt vẹn toàn, bây giờ phía dưới có lửa và nham thạch, ta
lỡ chân một tí sẽ biến thành con thiêu thân ngay. Bởi vậy ta phải đặc
biệt thận trọng.
Thấy khoảng cách chỉ còn độ năm xích, La Như Long liền co chân trái, dùng chân phải đáp nhẹ xuống lá sen …
Trong tích tắc này, tay chàng khoa nhanh, thân hình dựa vào lực điểm chân
trên lá sen, búng người bay ngược lên không trung, cánh sen đã nằm gọn
trong tay, chàng bay trở lại trên tảng đá, lòng vui mừng khôn xiết.
Ánh bình minh hé rọi, La Như Long ngắm nhìn vậtmà chàng đã dám đánh đổi cả tính mạng để lấy.
Cánh hoa sen này cũng giống như hoa sen bình thường, duy có một điều khác là toàn bộ đều màu hồng, nhất là những hạt sen nhô lên có màu hồng tươi
trông rất đẹp mắt.
Cánh sen có màu sắc rực rỡ như vậy, La Như
Long tuy chưa bao giờ nhìn thấy nhưng nghĩ rằng nó nhất định chníh là
“Hỏa trung liên”.
Chàng ngồi bàn tọa, nhẹ nhàng đưa tay gỡ ấy tưng hạt sen, cả thẩy mười hai hạt.
La Như Long chọn lấy ba hạt, số còn lại cất vào trong người. Cầm ba hạt sen trong tay, chàng thầm nghĩ:
“Trước hết ta uống thử ba hạt này xem, nếu nó thật sự chính là “Hỏa trung liên”, ta tin rằng sẽ có diệu dụng ngay!”.
La Như Long liền bỏ một hạt vào miệng nuốt xuống, thấy không có phản ứng
gì, chàng nuốt tiếp hai hạt còn lại, ngồi yên để xem chuyển biến như thế nào.
Quả không sai, La Như Long bắt đầu cảm thấy có luồng nhiệt
khí chạy ở vùng bụng làm nóng ran. Chàng nghiến răng cố trấn định tinh
thần.
Luồng nhiệt khí mỗi lúc một tăng kịch liệt, xung lên đến tận cổ họng, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ tung, co thắt từng hồi.
La Như Long cố nén cơn đau, mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng.
chịu đựng độ một tuần trăng, cơn đau trong nội thể vẫn không hề giảm, chàng chợt nghĩ:
“Ta thử vận chân khí xem, nếu không tiêu trừ được cơn nhiệt khí trong người, e rằng chết mất.
Chàng liền đề tụ chân khí vận hành toàn thân, luồng nhiệt khí bị nội lực tống khứ phát tán ra tứ chi làm cốt tiết kêu răng rắc.
La Như Long cảm thấy nhiệt khí trong cơ thể giảm đi nhiều, tiếp tục vận hành chân khí để tiêu trừ hoàn toàn.
Lúc này không những toàn thân thư giãn mà chân lực cũng tăng tiến rất nhiều.
Tăng tiến đến mức nào? Chàng chưa rõ.
Vì ở trên khoảng đất chỉ rộng năm xích này lấy gì để thi triển.
La Như Long đứng dậy nhìn chung quanh, chàng không dám thử thi triển khinh công thân pháp, vì lỡ sẩy chân sẽ rơi xuống vực thẳm ngay.
Cúi nhìn xuống tảng đá dưới chân, chàng thầm nghĩ:
“Liệt Hỏa Thần Quân nói rồi có một ngày ta sẽ lật nổi nửa tảng đá lên, ngày
đó là ngày nào ? Lão nói chỉ cần ta lật được tảng đá, “Thái cực đồ”
thuộc về tay ta. Giờ ta thử xem sao ?
Cơn hào khí trong lòng trổi dậy, La Như Long đứng chân hình chữ “bát”, vận lực ở hai tay đưa lên,
tay trái cách không án lấy tảng đá, dùng “hấp lực” để nâng lên …
Một điều hết sức bất ngờ, nửa tảng đá nặng cả ngàn cân bị “hấp lực” từ bàn tay La Như Long hút lên đến cả xích …
Đạt được kỳ công, La Như Long mừng rỡ nhìn xuống khe hở …
“Thái cực đồ” hai mặt âm dương ráp hợp nằm nguyên vẹn ở dưới.
Chàng reo lên hớn hở, liền cúi xuống lấy nó, chưa kịp nhìn kỹ, chàng vội cất vào trong người, thầm nghĩ:
“ta nhanh lật tảng đá này trở lại vị trí cũ, xem như không có chuyện gì xảy ra. Vì trên đảo này toàn là quái nhân cả.”.
Tả chưởng vung lên, nửa tảng đá nằm lại như vị trí ban đầu.
La Như Long mặt rạng nét cười, quay người lại, bất chợt nụ cười biến mất, chàng ngạc nhiên đứng lặng người …
Vì không biết từ lúc nào có hai người đứng sau lưng chàng. Đó là hồng y thiếu nữ và Liệt Hỏa Thần Quân.
Liệt Hỏa Thần Quân biệt dạng hai năm nay, giờ lại thình lình xuất hiện, dám chắc lão đã biết ta lấy được “Thái cực đồ” ?
Liệt Hỏa Thần Quân có phải đến đưa ta đi như lời hứa không ? Hay lão không muốn để mất “Thái cực đồ” ?
Liệt Hỏa Thần Quân là người khó hiểu, La Như Long không thể đoán được tâm ý
của lão. Giờ thấy lão xuất hiện, chàng vô cùng hồi hộp.
La Như Long lấy “Thái cực đồ” ra, thi lễ nói:
– Theo lời dạy bảo của lão tiền bối, vãn bối đã lấy được nó, kính xin lão xem xét !
Liệt Hỏa Thần Quân liếc nhìn thần sắc La Như Long, nghe vậy bèn cười hỏi:
– Tiểu tử, có lẽ ngươi dự định muốn rời khỏi đảo ngay, đúng không ?
Câu hỏi đó xuyên tận đáy lòng, đáng ra La Như Long chỉ cần “dạ” hoặc gật đầu một cái là được.
Nhưng chàng vẫn im lặng không có biểu hiện gì.
La Như Long mang nặng mối huyết hải thâm cừu, muốn trở về sớm để trả thù,
cứu Vân ca ca. Nhưng hai năm qua được người ta chiếu cố tài bồi, chàng
không cảm động sao được ?
Tuy Liệt Hỏa Thần Quân hỏi thật lòng, nhưng chàng rất khó mở miệng trả lời.
Nhìn hồng y thiếu nữ tay vẫn cầm giỏ thức ăn đứng cạnh bên, chàng cũng không biết nên nói gì đây.
Thấy La Như Long đứng lặng một hồi lâu không trả lời, Liệt Hỏa Thần Quân
ngẩng đầu cười mấy tiếng, đẩy tay chàng ra, nói; – “Thái cực đồ” đã
thuộc về ngươi, bây giờ nhanh trả lời điều ta hỏi, ngươi dự định rời
khỏi đảo ngay, hay là …
La Như Long nghe vậy thầm nghĩ:
“Ý lão nói ta có thể tự do lựa chọn hay sao ?”.
Chàng bèn bước lên cúi mình thi lễ trịnh trọng mở lời:
– Đa tạ lão tiền bối ban tặng “Thái cực đồ” và giúp vãn bối thành toàn, còn vãn bối đến hay ở lại là do lão quyết định.
– Ngươi có thật lòng không ?
– Thật !
– Thật sự muốn lão phu đề xuất chủ ý hả ?
– Vâng !
Liệt Hỏa Thần Quân cất giọng cười lớn, nói:
– La Như Long, lão phu tuy không đi trong ruột ngươi, nhưng cũng có thể
hiểu được ngươi. Bây giờ ngươi chấp nhận để ta quyết định, sau này hối
hận chẳng kịp !
– Vì sao ?
Liệt Hỏa Thần Quân để mặc cho La Như Long ngạc nhiên, cười hỏi:
– Trước hết, ta muốn hỏi ngươi, ngươi đến đảo Liệt Hỏa thời gian bao lâu rồi ?
– Khoảng hơn hai năm !
Liệt Hỏa Thần Quân gật đầu hỏi tiếp:
– Ngươi có biết nay đã đến mùa gì không ?
La Như Long ngạc nhiên thầm nghĩ:
“Kỳ quái thật, ta rời khỏi đảo hay không có liên quan gì đến thời tiết?”.
Nhưng miệng vẫn trả lời:
– Nếu vãn bối đoán không sai, nay đang ở giữa tiết thu đông !
– Nhầm rồi ! Nay đã cuối năm rồi !
Liệt Hỏa Thần Quân mỉm cười, nói tiếp:
– Nếu lão phu đề xuất chủ ý, ngươi ở lại cho ta chín mươi ngày nữa !
– Tức là ba tháng hả ? Nguyên nhân vì sao hở lão tiền bối?
– Vì sao ? Ha … ha … ha … nguyên nhân rất nhiều nhưng chưa nói bây giờ được, điều tối trọng yếu là “đợi người”!
– Đợi người hả ? Người nào vậy ?
– Giả Như Chân!
– Giả lão tiền bối à ?
La Như Long vui mừng thốt lên.
Liệt Hỏa Thần Quân gật đầu nói:
– Giả Như Chân cẩn trọng phó thác ngươi cho ta, bây giờ ngươi đã đạt kỳ công, lão phu nên giao ngươi cho lão ta mới phải !
Lão chuyển giọng:
– Ta vốn dự liệu ngươi muốn luyện được Liệt Hỏa Thần công của ta phải mất từ ba đến năm năm, không ngờ ngươi có kỳ duyên, mới hơn hai năm đã
thành đạt.
Cho đến nay La Như Long vẫn không biết mình đạt được
kỳ công như thế nào, nghe Liệt Hỏa Thần Quân nói dậy, niềm vui trỗi dậy
trong lòng không thể nào tả được.
Liệt Hỏa Thần Quân chợt hỏi:
– La Như Long, ta hỏi tiếp ngươi một điều, bây giờ giữa ngươi và lão phu có danh phận như thế nào ?
La Như Long thoáng ngập ngừng giây lát, rồi hớn hở trả lời:
– Vãn bối học được Liệt Hỏa Thần công của lão, lão chính là ân sư của vãn bối !
Vừa nói chàng chắp tay cúi rập người thi lễ “bái sư”.
Điều này Liệt Hỏa Thần Quân đã đoán được trước, lão đưa tay đỡ chàng dậy, cười ha ha nói:
– Khoan đã ! Khoan đã ! Để ta nói xong, ngươi bái sư cũng không muộn. Ta hỏi ngươi, ngươi có thật lòng tôn ta làm sư phụ không ?
La Như Long nghiêm túc trả lời:
– Đương nhiên thật !
– Lẽ nào ngươi quên rằng Liệt Hỏa Thần Quân là đại ma đầu giết người
không gớm tay, ngươi bái ta làm ân sư như vậy không sợ ảnh hưởng đến
thanh danh của ngươi hả ?
– Lão tiền bối, lão bất tất nghĩ vậy. Vãn bối bây giờ đã lớn rồi, chính vãn bối xin bái lão làm ân sư !
Liệt Hỏa Thần Quân phát ánh mắt hữu thần nhìn La Như Long, chợt lắc đầu nói:
– Bái sư và nhận đệ tử là thỏa ý giữa song phương mới được, nếu tự nguyện như vậy e rằng có phần khiên cưỡng, đúng không ?
La Như Long vội hỏi:
– Lão không muốn nhận vãn bối làm đệ tử hay sao ?
Liệt Hỏa Thần Quân chậm rãi tiếp lời:
– Có được đệ tử cốt cách tinh anh như ngươi, lão phu vui lòng là có người kế truyền, không gì mãn nguyện bằng. Nhưng có một người sẽ phản đối
điều đó …
– Ai phản đối ?
La Như Long bất chợt thốt lên, chàng không ngờ có chuyện đó.
– Chính là cô ta !
Ở đây chỉ có ba người, có phải Liệt Hỏa Thần Quân ám chỉ hồng y thiếu nữ không ?
La Như Long bàng hoàng quay nhìn hồng y thiếu nữ. Cô ta dường như cũng
hiểu được nỗi nghi hoặc của chàng qua ánh mắt, bèn mỉm cười gật đầu nói:
– Không sai, chính là ta phản đối, lý do cũng rất đơn giản. Xin ngươi
nghĩ xem quan hệ và lối xưng hô giữa ta và Thần Quân như thế nào ?
Họ có quan hệ như thế nào ? Người ta nói Liệt Hỏa Thần Quân họ Hồng, còn hồng y thiếu nữ lại họ Trình. Vậy là sao ?
Giả lão tiền bối cũng từng nói, Liệt Hỏa Thần Quân cô độc một mình, như vậy rõ ràng hồng y thiếu nữ không có quan hệ huyết thống với lão ta.
Về xưng hô, họ cứ gọi nhau là “tổ phụ” và “tôn nhi”.
Nghĩ đến điều đó, La Như Long chợt hiểu ra, bèn vỗ đầu nói:
– Trình cô nương thật tinh tế, cô nương sợ tại hạ bái làm đệ tử Thần
Quân, cô nương phải xưng tại hạ bằng “Thúc phụ” phải không ? Kỳ thực
chúng ta đâu theo đó, cô nương không đến nỗi phải chịu thiệt !
hồng y thiếu nữ chưa kịp mở lời, Liệt Hỏa Thần Quân mỉm cười nói:
– Nguyên nhân đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của Trình nhi, thực ra còn có nguyên nhân khác, Trình nhi rất khó nói ra. Ha ha !
Còn nguyên nhân nào nữa ? La Như Long như đắm trong sương mù.
Thấy chàng đứng sững người, hồng y thiếu nữ ửng hồng đôi má vẻ e thẹn.
Nét biểu lộ trên mặt cô ta làm La Như Long có phần hiểu được, bất chợt chàng cũng đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu.
Liệt Hỏa Thần Quân bèn cười :
– Ha ha, như vậy cũng tốt ! Cuộc đời lão phu không cầu ai, cũng không
muốn thi ân cho ai. Sau này ngươi đãng tích giang hồ, đừng vì lão phu mà tranh cãi với mọi người. Từ ngày mai trở đi, Trình nhi sẽ đem quyền
chưởng tuyệt pháp của lão phu truyền đạt cho ngươi. Đợi khi nào Giả lão
nhân đến, ngươi theo lão ta trở lại Trung Nguyên.
Như không còn gì để nói gì nữa, lão bèn quay người định đi …
La Như Long vội cầm tay giữ lại, nghiêm túc mở lời :
– Lão tiền bối, xin dừng bước, vãn bối có lời muốn nói.
– Lời gì ?
– Như lão vừa nói, hình như lão không đến gặp vãn bối nữa hay sao ?
Liệt Hỏa Thần Quân vuốt râu cười :
– Tục ngữ có câu:
“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng”. Ngươi sợ chúng ta hành đạo trên giang hồ, có lẽ lão phu phải luôn ở cạnh bên ngươi.
Cố kiềm chế nỗi cảm xúc trong lòng, lão lắc đầu than:
– Đời lão phu gây quá nhiều điều ác, dù có khổ tu sám hối bao nhiêu cũng
không chuốc hết tội lỗi, chính ngay ngươi cũng cho ta là đại ma đầu ác
tính khó cải đổi, huống hồ …
La Như Long sụp lạy dưới chân, nói giọng thành khẩn:
– Chuyện quá khứ lão bất tất suy nghĩ nhiều, từ nay trở đi vãn bối luôn
ghi sâu ân tài bồi của lão. Dù lão nghĩ thế nào, vãn bối vẫn là người
truyền nhân của lão. Vãn bối cần phải làm nên đại sự rung chuyển cả càn
khôn để mọi người cảm phục thanh danh của lão, để lão thanh thản trở về
Trung Nguyên hưởng thọ tuổi già.
La Như Long lấy ra một vật bỏ vào tay lão ta, thành thực nói:
– Vãn bối xin lưu lại lão vật này để báo đáp ân của lão, đây là thể hiện lòng thành của vãn bối.