Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 22: Chim bằng gãy cánh


Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 22: Chim bằng gãy cánh

Trình Phương giống như một người tinh thông pháp thuật, cô ta chẳng để ý đến câu hỏi của chàng, cũng không nhìn nét kinh ngạc biểu hiện trên mặt chàng. Cô ta đưa ngón tay chỉ trên lỗ nhỏ màu trắng, mỉm cười nói:

– Xin huynh xem kỹ, đây có phải là bốn chữ “Tứ hải quy tâm” không?

– “Tứ hải quy tâm” hả ?

La Như Long hốt nhiên thốt lên, đưa sát mắt nhìn kỳ lỗ màu trắng, chợt cất giọng cười thỏa chí:

– Không sai ! Không sai ! Chính là bốn chữ “Tứ hải quy tâm”!

Trình Phương chẳng động nét ngọc, chỉ đến lỗ màu đen, hỏi:

– Xin huynh tiếp nhìn kỹ, đây giống như một bức sơn thủy họa đồ, núi bao
bọc lấy biển hồ, chính giữa biển hồ có một hòn đảo lẻ loi nhô lên, đúng
không?

La Như Long chớp chớp mắt nhìn, cười lớn:

– Ha ha ! Cô nương nói như thần, sao cô nương nhìn chuẩn xác vậy ?

Chàng lau láu mắt nhìn, hỏi tiếp:

– Xin hỏi, tuyệt thế kỳ công nằm ở đâu ?

– Muội đã nói với huynh là nằm ở bức sơ thủy họa đồ đó rồi mà ?

– Sơn thủy họa đồ ? Có lẽ bức sơn thủy họa đồ là nhằm chỉ một vùng nào đó phải không?

– Không sai !

– Đó là vùng nào ?

Trình Phương chỉ sang lỗ nhỏ màu trắng nói:

– Huynh muốn hỏi vùng nào, trước hết hãy giải bày được bốn chữ này.

– Chính là “Tứ hải quy tâm” mà ?

– Đúng là “Tứ hải quy tâm” !

La Như Long động não tiết suy nghĩ:

“Tứ hải quy tâm ? Tứ hải quy tâm gì ?”.

Suy tưởng một hồi lâu, La Như Long bỗng vỗ tay reo lên:

– Đúng rồi ! Đúng rồi ! Chính là nơi này !

Chàng đột ngột la lên làm Trình Phương phải thất kinh giật mình. Cô ta tròn xoe đôi nhãn châu hỏi:

– Sao ? Huynh nghĩ ra rồi à ?

– Ha ha ! Cô nương khỏi giải thích, nó biểu hiện rất rõ, ta biết rồi !

– Hiển hiện rõ à ? … Tổ phụ vượt cả vạn dặm đường, phí công hơn một năm với thấu hiểu được nó. Huynh chỉ nhìn qua đã đoán được ngay ư ? Cứ nói
ra đi !

La Như Long nghe vậy trầm hẳn nét mặt, nhíu mày hỏi:

– Thần Quân tiền bối giải ra cái này phải mất cả năm trời với vạn dặm đường luôn sao ?

Thấy Trình Phương gật đầu, chàng lại lắc đầu nói:

– Khó đến như vậy, lẽ nào ta đoán nhầm ?

Trình Phương liếc mắt hỏi:

– Huynh đã đoán ra nó chỗ nào, sao không nói ra ?

La Như Long gượng cười chỉ xuống chân trả lời:

– Ta đoán chính là nơi này !

– Chính là nơi này à ? Hi hi, hi hi hi !

Trình Phương cười rộ lên, cũng đưa tay chỉ xuống, hỏi:

– Nơi huynh đoán chính là “Liệt tâm đảo” này hả ?

– Có lẽ vậy !

Trình Phương cười ngặt nghẻo nói:


– Tuyệt ! Tuyệt ! Hi hi ! Xin được biết lý do … Hi hi !

La Như Long dở khóc dở cười, muốn nói cũng không nói được.

Chàng đằng hắng một tiếng, đứng thẳng người làm bộ nghiêm nghị, nói:

– Ta nghĩ chẳng có gì đáng cười ? Ta đoán đảo Liệt Hỏa này cũng có lý do. Cô nương thấy đảo Liệt Hỏa xung quanh là biển, khớp với hàm nghĩa hai
chữ “Tứ hải”. Còn hai chữ “Quy tâm”, trên đảo Liệt Hỏa có “Liệt tâm đảo” chúng ta đang đúng, không sát đề hay sao ? Lẽ nào ta đoán nhầm?

Chàng nói có vẻ rất tự tin.

– Sát đề ? Hi hi hi !

Trình Phương không ngớt cười, nói:

– Đơn giản như huynh nghĩ, e rằng mỗi hòn đảo đều sát đề cả ?

La Như Long hỏi:

– Phương cô nương không được cười ta, Thần Quân lão tiền bối mất cả năm
trời, vượt qua vạn dặm, cuối cùng có tìm nơi địa cầu sơn thủy không?

Trình Phương nhéo mắt trả lời:

– Đương nhiên tìm ra ! Nếu không thì muoôi làm sao dám khẳng định huynh đoán sai ?

– Ở nơi nào ?

– Tổ phụ từng căn dặn, đối với vị trí tàng bảo vật không thể nói trước
với huynh. Vì chỉ còn lại chín mươi ngày, không muốn để cho huynh phân
tâm. Xin lỗi, muội không thể nói ra !

Trình Phương sợ chàng hỏi cặn kẽ, bèn nói:

– Đợi Giả lão tiền bối đến, mọi điều sẽ rõ tận tường.

La Như Long tiếp lời:

– Giả lão tiền bối thật là người chân thật, nhiệt tình, khổ công lão không quản vạn dặm để giúp đỡ ta.

– Huynh bây giờ bất tất nói nhiều, đợi lão đưa huynh đến vùng địa đầu, luyện thành đạt kỳ công, lúc đó tạ ân không được sao ?

– Cô nương, Giả lão tiền bối muốn đích thân đưa ta đi ư ?

– Muội nghĩ vậy !

La Như Long vui mừng, vì có Giả Như Chân ở cạnh bên, chàng đỡ lo lắng nhiều.

Chàng bất chợt hỏi:

– Thần Quân lão tiền bối có đi không?

Trình Phương lắc đầu trả lời:

– Tổ phụ không muốn vào Trung Nguyên, bởi vậy không đi !

– Còn cô nương?

Trình Phương ánh mắt thoáng buồn, nói:

– Muội là kẻ cô độc đáng thương, khi được tổ phụ đưa đến đảo Liệt Hỏa,
muội có thề rằng khi nào tổ phụ chưa quy tiên, muội quyết không giẫm
bước chân trên giang hồ tầm cứu báo thù, bởi vậy muội không đi được.

La Như Long cảm động, tiếp lời:

– Thần Quân lão tiền bối tuy niên kỷ cao nhưng sức khỏe vẫn tráng kiện, ít lắm phải sống thêm hai ba mươi năm nữa.

Không ngờ Trình Phương lại lắc đầu nói:

– Không đúng ! Sợ rằng tổ phụ chỉ sống được thêm vài năm nữa thôi !

– Cô nương sao biết ?

La Như Long hết sức ngạc nhiên.

Trình Phương giọng nói đượm buồn:

– Chính tổ phụ nói vậy.

– Lão biết trước được sự sinh tử à ?


– Theo tổ phụ nói, đó là phép “Tâm linh cảm ứng”.

Cô ta chợt ngẩng mặt lên nghiêm túc hỏi:

– Long huynh, muội muốn hỏi một điều, trong ý niệm của huynh dường như rất có thiện cảm đối với Giả lão gia, phải không ?

La Như Long gật đầu đáp:

– Vâng ! Giả lão tiền bối có ân cứu mệnh, ban tặng bảo vật, ân đó lớn lao như núi, ta không bao giờ quên.

– Còn đối với tổ phụ thì sao ?

Trình Phương chăm ánh mắt nhìn chàng.

La Như Long trả lời:

– Thần Quân lão tiền bối cũng hết lòng lo cho ta, tuy nhiên …

– Tuy nhiên sao ?

– Tuy nhiên, Thần Quân lão tiền bối khiến người ta sợ hãi, không như Giả lão tiền bối,bình tĩnh, dễ gần gủi thân cận.

Trình Phương tiếp lời:

– Không sai, cách suy nghĩ của huynh giống như lời tổ phụ đã đoán định.
Nhưng muội khác, muội không phân biệt thiện ác qua hình tướng, cũng
không thích người ta cố làm ra mặt từ thiện bên ngoài, muội không nhận
định một cách thiên kiến.

La Như Long suy nghĩ giây lát, nghi hoặc :

– Phương cô nương nói thái độ thân thiết và hòa thiện của Giả lão tiền bối là giả hay sao ?

Trình Phương vội xua tay, nói:

– Chớ nói bậy ! Giả lão tiền bối là bằng hữu thâm giao với tổ phụ, muội
sao dám loạn ngôn vọng ngữ. Muội nói ở đời là vậy, chỉ trọng áo mũ chứ
không trọng người, dựa vào hình thức để phân tốt xấu thì quá mất công
bằng. Đó cũng là nguyên nhân chính tổ phụ gởi thân ở chốn đảo hoang vu
này !

Cầm chiếc giỏ không lên, cô ta nói giọng buồn buồn:

– Tổ phụ thường nói câu:

“Ta không muốn cầu ai, cũng không muốn thi ân cho ai”.

Gần gủi bảy năm trời, muội nhận thấy nửa câu đầu, tổ phụ thực hiện đúng,
còn nửa câu sau thì không đúng, nhất là đối với huynh, tổ phụ có tâm tài bồi cho huynh, cũng muốn huynh trở thành người truyền nhân của tổ phụ.

La Như Long gật đầu tiếp lời:

– Điều đó ta đã hiểu rõ.

Trình Phương nhấn mạnh:

– Tổ phụ hình tướng có dị dạng, không thích người khác phụng thừa trước
mặt, bởi vậy mong huynh không nên hành sự trái ý lão, thiện hay ác cứ để trong lòng.

Cô ta e lệ bước lên nắm lấy tay chàng, nói giọng ngọt ngào:

– Sáng này chúng ta nói chuyện quá nhiều, từ ngày mai trở đi huynh nên
chú tâm luyện võ công. Cuối cùng muội có mấy lời muốn nói …

– Lời gì ?

– Thứ nhất, huynh sau này luyện được kỳ công “Thái cực đồ”, đừng quên ân tổ phụ.

Nếu một ngày muội ra đi báo thù, huynh gắng giúp muội nhiều.

– Cô nương khỏi phải dặn bảo, điều đó là tất nhiên.

– Còn một điều nữa, những tháng ngày huynh cùng Giả lão gia hành đạo ở
Trung Nguyên, huynh nên quan tâm lo lắng cho lão, vì hoàn cảnh của lão
cũng giống như tổ phụ, không có người thân thuộc. Hơn nữa tính khí lão
không được tốt, tính hay cố chấp …

La Như Long ngắt lời:


– Vâng, ta hiểu. Ta xem Giả lão tiền bối không có gì cố chấp, tính khí cũng tốt.

– Đó là căn bệnh của lão, sau này huynh nên chú ý nhiều hơn. Xin huynh
đặc biệt lưu ý một điều, công lực của huynh hiện tại “Huyết quang
chưởng” của ma đầu Miêu Cương chẳng tổn hại đến huynh, nhưng cần phải
tránh xa “Lục âm chưởng” của họ.

Nói xong, Trình Phương vẫy tay rồi nhún người lao đi.

Hai năm nay, bao nhiêu điều phiền muộn chứa chấp trong lòng, giờ được cởi
mở tâm sự với Trình Phương, lòng chàng vơi nhẹ đi nhiều. Tuy nhiên còn
những điều chàng dường như chưa hiểu hết, vẫn cứ liêu nhiễu trong đầu.

Thả hồn nhìn theo hình bóng Trình Phương, La Như Long như đang nuối tiếc, thở một tiếng dài.

Cất “Thái cực đồ” vào trong người, chàng quay lại, thấy giỏ thức ăn để cạnh bên, chàng buồn cười thầm nói:

“Mãi chuyện trò quên mất cả ăn uống !”.

oo Thời gian chín mươi ngày ngắn ngủi thoắt trôi nhanh …

Trong khoảng thời gian này, La Như Long tràn trề niềm vui. Từ sáng đến tối,
Trình Phương luôn ở bên cạnh chàng, cô ta truyền đạt cho chàng quyết
phép về quyền chưởng, binh nhẫn, khinh công thân pháp của Liệt Hỏa Thần
Quân. Lâu nay học được bao nhiêu, cô ta dốc lòng truyền ra hết.

La Như Long từ nhỏ đã khổ luyện võ công, hai năm nay có cơ duyên uống được sáu hạt “Hỏa trung liên” thành đạt Liệt Hỏa Thần công, cộng thêm thiên
bẩm siêu quần, thiên chất mẫn tuệ, quán thông được tinh hoa võ học tuyệt thế của Liệt Hỏa Thần Quân.

Nhưng có điều làm chàng hết sức ngạc nhiên là trong thời gian này không thấy Liệt Hỏa Thần Quân xuất hiện.

Qua tiếp xúc gần gũi, La Như Long hiểu rằng Liệt Hỏa Thần Quân không đáng
sợ như chàng tưởng tượng, ngược lại chàng rất muốn được gặp lão.

Mấy lần La Như Long muốn hỏi, nhưng Trình Phương dường như cố tránh đề cập đến Liệt Hỏa Thần Quân, vì sao ?

La Như Long ngầm tính, kỳ hạn ba tháng chỉ còn lại hai ba ngày. Chàng rất nôn nóng sớm được rời khỏi nơi này.

Vào độ giờ Tí nửa đêm …

Do tinh thần không ổn định, La Như Long không thể tiếp tục vận khí hành
công, nỗi hoang mang nghi hoặc đè nặng trong đầu, chàng ngồi xếp bàn
trên đất mở to đôi mắt nhìn khoảng trời bao la, thả dòng suy nghĩ :

“Liệt Hỏa Thần Quân dường như cố ý lánh ta, vì sao ? Vì ta từng nhục mạ lão nên lão ta hận ta hay sao ?

Không đúng, lão sống đến niên kỷ như vậy, đâu đến nỗi có sự nhỏ mọn đó ?

Lão muốn lánh quan hệ với ta vì danh tiếng lão trước đây không tốt, sợ ảnh
hưởng đến ta, để ta đến rồi đi một cách thanh thản chăng ?

Thần Quân lão tiền bối, mong lão không nên nghĩ như vậy, ba mươi năm lão khổ tu sám hối, có gì còn phải hổ thẹn với đời ?

La Như Long này vẫn là một con người, vẫn có dòng máu chảy trong tim. Cho
dù lão biểu hiện bên ngoài lạnh nhạt đối với ta, ta vẫn tôn kính lão,
không bao giờ quên ân đức của lão.

Ta là một kẻ qua sông chặt cầu chăng, ta có thể làm được như vậy không?”.

Nghĩ đến đây, chàng lắc đầu thở dài. Ngước mắt lửa bập bùng phía dưới, chàng thầm nhủ:

“Đã đến lúc ta phải rời nơi đây, Liệt Hỏa Thần Quân đã không muốn gặp ta,
lẽ nào ta không thể đi gặp lão ? Nhưng lão ở đâu, ta hoàn toàn không
biết. Bây giờ ta vượt qua mười trượng là chuyện dễ, sao lại không đi tứ
xứ để tìm xem ?

Trong lòng đã định, La Như Long bèn chống tay đứng dậy, vọt người lao đi.

Lên giữa không trung, chàng bẻ hướng đáp xuống trên mõm đá cách người mười
trượng. Đây là lần thứ nhất chàng biểu lộ thần công, đạt được ngoài sức
tưởng tượng, mặt chàng rạng rỡ niềm vui.

Đứng trên mõm núi đá, La Như Long cảm thấy nhiệt độ giảm đi nhiều, gió đêm lùa từng cơn khiến chàng lành lạnh khắp người.

Như một tù nhân bị cấm cô lâu ngày được thú tự do, chàng vươn người hít thở những luồng không khí mới.

Liệt Hỏa Thần Quân ở đâu ? … chàng không biết.

La Như Long liền thi triển khinh công thân pháp thoắt vút đi như chim sải
cánh, lướt khắp trên đảo với chu vi rộng độ ba mươi dặm.

Liệt Hỏa Thần Quân ở đâu ? … Chàng vẫn không biết.

Đáp xuống đất, chàng thả nhẹ bước, mắt đăm đăm nhìn, tai lắng nghe, ngưng thần quan sát.

Bỗng nhiên …

Giọng nói thất thần của một nữ nhân lọt vào tai …

– Gì ? Lão nói chính là ngày mai hả ? …

La Như Long nghe ra rất quen, chính giọng của Trình Phương.

Biết rằng đã đến đúng nơi, La Như Long chợt dừng chân dõi mắt quan sát.


Ở nơi này không có nhà, cũng không có hang động cách trước mặt chàng độ
năm mươi trượng dường như có một hàng huyệt, lẽ nào họ ở trong đó ?

Bên tai lại nghe văng vẳng một giọng nói khác:

– Ngày mai có gì không được, Phương nhi ?

La Như Long sững người ngạc nhiên thầm nghĩ:

“Giọng của Liệt Hỏa Thần Quân ư ?”.

Giọng của Trình Phương cất tiếp lên:

– Không được ! Không được ! Chưa đến kỳ hạn chín mươi ngày.

Giọng của một người khác nữa vang lên :

– Ha ha ! Phương nhi, lòng ngươi rung động rồi đấy ! Ha … ha … ha …

La Như Long chợt nghĩ:

“Ngày mai ? Dám chắc ngày mai ta rời khỏi đảo Liệt Hỏa?”.

Kỳ lạ thật ! Giọng cười của người này rõ ràng không phải là Liệt Hỏa Thần Quân.

Ta nghe sao rất quen ?

Chàng sực nhớ lại, thầm nói :

“À, chính là giọng của Giả lão tiền bối, đúng là lão ta. Thì ra lão đã đến rồi.

La Như Long rạo rực trong lòng, liền bước nhanh đến …

– Người nào ? Đứng lại !

Theo tiếng quát, hai bóng người từ trong động vút bay ra.

Đó chính là Trình Phương và Liệt Hỏa Thần Quân.

Phát hiện ra La Như Long, Trình Phương “a” lên một tiếng, nhất thời không nói ra lời.

Thấy Liệt Hỏa Thần Quân vẫn biểu lộ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, La Như Long vội bước lên thi lễ :

– Vãn bối liều mình rời khỏi “Liệt tâm đảo”, xin tham kiến Thần Quân.

– Tìm ta có chuyện gì ?

La Như Long đứng thẳng người dậy, nói giọng rất trang trọng:

– Vãn bối mang ân lão tiền bối giúp cho thành toàn, giờ sắp đến ngày ra đi, đến để bái tạ lão.

Liệt Hỏa Thần Quân cười hắc hắc mấy tiếng, nói:

– Chính là chuyện đó hả ? Ha … ha … ha … ! Lão phu không muốn thi
ân, cũng không muốn người khác báo đáp. Lão phu muốn ngươi một điều,
ngươi thành đạt kỳ công là do ngươi tự nổ lực luyện công, lão phu không
liên quan gì, hiểu chưa ?

La Như Long rõ được tính cách của Liệt Hỏa Thần Quân, bèn đáp:

– Bất quản lão tiền bối nghĩ như thế nào, vãn bối suốt đời không thể nào quên hồng ân của lão.

Liệt Hỏa Thần Quân buông giọng quát:

– Ngươi chớ lải nhải nhiều, trở về “Liệt tâm đảo” ngay, cút !

La Như Long vẫn chần chừ bước lên nói:

– Xin hỏi Thần Quân, hình như Giả lão tiền bối đã đến rồi phải không ?

– Không !

Trình Phương bất ngờ thốt lên, làm bộ rất ngạc nhiên.

Liệt Hỏa Thần Quân nghe vậy cũng sững đi mấy giây, rồi phá lên cười, nói:

– Tiểu tử, ngươi tiến bộ rồi. Dám chắc ngươi vừa rồi nghe giọng của Giả lão gia chứ gì. Không sai, lão ta đã đến rồi !

Nói xong, lão quay phắt qua bảo với Trình Phương :

– Phương nhi, mời Giả lão ra để sớm lên đường.

– Sao ? Đi bây giờ à ?

Trình Phương chừng như chưa tin, biểu lộ nét mặt vẻ bàng hoàng ngạc nhiên.

Liệt Hỏa Thần Quân như đã quyết trong lòng, phất tay áo quát:

– Phương nhi hà tất nhiều lời, đi mời Giả lão ra.

Không dám nói gì thêm, Trình Phương buồn buồn quay người cuối đầu bước đi. Cô ta vòng lui sau lưng La Như Long và trèo lên trên một vùng đất cao.

La Như Long lấy làm kỳ lạ, thầm nghĩ:

“Ủa ? Vừa rồi nghe giọng của Giả lão tiền bối phát lên phía hang động, Phương cô nương lại đi đằng này, vậy là sao ? …”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.