Kiêu –> Xiêu và…Yêu

Chương 4: Axon - Chương 04


Bạn đang đọc Kiêu –> Xiêu và…Yêu – Chương 4: Axon – Chương 04

Chương 04: Cảnh cáo lần đầu
Chuông đồng hồ reo inh ỏi. Tôi quờ quạng lên cái tủ đầu giường cố gắng với lấy thật nhanh cái vật đang làm tôi muốn điếc hết cả hai lỗ tai. Bấm vào nút tắt chuông, tôi quẳng nó sang bên cạnh. Ngủ tiếp.
“Tít tít tít tít tít…” lại cái gì nữa đây? Một lần nữa tay tôi lần tìm trên cái tủ. Phải mất một lúc sau tôi mới tóm được cái máy điện thoại cầm tay. Nút tắt đâu rồi nhỉ? Mắt nhắm, mắt mở lần mò trên chiếc điện thoại rồi tôi cũng tìm ra cái nút đó. Tắt luôn. Quăng mày nốt, dế yêu ạ. Lúc này, tao yêu giấc ngủ hơn. Và…tôi lại say sưa.
Buổi sáng tôi thường hay dậy sớm để tập thể dục, ngắm trời ngắm đất, tắm gội…nhưng đó là trước đây thôi. Kể từ lúc đi làm đến giờ, tôi đánh mất hẳn thói quen đó. Tôi cũng để chuông đồng hồ và cũng đặt báo thức cho điện thoại nhưng dường như chúng bất lực với tôi. Chỉ có tiếng gọi của mẹ là xem ra còn có tác dụng. Vậy mà sáng nào mẹ cũng phải gọi tôi như hò đò thì tôi mới chui ra khỏi giường.
– Hân ơi! Hân!
– Daaaaạ…
– Hân ơi! Dậy đi con
– Daaaaạ…Tôi lồm cồm bò dậy. Ôi! Sao mà cái gối này quyến rũ thế! Nó được làm bằng cái gì mà êm đến là êm! Tôi gục mặt vào chiếc gối, giữ nguyên tư thế đang bò dậy, tôi…tiếp tục ngủ. (Hic! bó tay!)
– Hân! Ơ kìa, con bé này…Muộn rồi đấy!
– Dạ! Con dậy đây! Tôi lập tức bật dậy như lò xo. Từ “muộn” nhắc cho tôi nhớ đến lời của chị Thúy “Đến muộn là phải tự túc đi xuống Công ty đấy”. Như một cơn lốc, tôi ù té nhảy ra khỏi giường, lao vào toilet. Chưa bao giờ tôi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo nhanh như lúc này. Chạy vội xuống cầu thang, suýt nữa thì tôi ngã.
Nhìn thấy con gái cuống quýt suýt nữa thì cho không mấy cái răng, ba tôi xót con ra mặt. Ông nhăn trán, lắc đầu rồi hỏi:
– Sao không để báo thức hả con?
– Dạ, con có để nhưng hình như nó…không kêu. Chắc hỏng rồi, ba. Tôi nói dối cho qua chuyện và khẩn trương xỏ giầy.
– Để ba dắt xe máy cho. Rõ khổ!
– Thế không ăn gì hả Hân? Tiếng mẹ hỏi vọng ra.
– Dạ, thôi. Con chào ba mẹ. Tôi nhảy vội lên xe máy và lao đi.
– Đi cẩn thận con nhé. Ba tôi dặn với theo.
Con nhỏ Hiền đi chưa không biết? Theo đường đi làm thì từ nhà tôi rồi qua nhà Hiền thuận đường hơn cả. Vì vậy, chúng tôi quy định nếu tôi không qua rủ thì Hiền sẽ đi trước. Cái Hiền khỏi phải qua nhà tôi vì như thế nó phải mất công quay lại. Chắc chắn nó đi rồi. Tôi khẳng định. Nhấn mạnh ga, tôi lao thật nhanh. May mà buối sáng con đường này vẫn còn vắng. Qua khỏi con đường đó đến ngã tư thấy đèn đỏ nhưng vội quá tôi không dừng lại. Mấy chú công an còn bận ăn sáng nữa chứ nhỉ? Các chú cứ thong thả ăn đi nhé cho cháu thong thả…vượt đèn đỏ. Hihihi…Tôi khoái chí.
Đến chỗ đợi xe thấy đám đông vẫn còn đứng ở đó, tôi mừng quá. Cất vội xe vào bãi tôi chạy thật nhanh ra ngoài. Vừa lúc đó, chiếc xe đưa đón nhân viên của Công ty đỗ xịch lại. Mọi người ùa lên xe tìm chỗ ngồi. Tôi không thấy cái Hiền. Quái lạ! Con nhỏ này đâu rồi nhỉ? Rõ ràng là tôi đâu có đi sớm? Chiếc xe lăn bánh rồi vẫn chưa thấy cái Hiền. Tôi ngoái đầu cố nhìn lại đằng sau. Hơi khó chịu vì mọi ánh mắt cứ đổ xô về phía tôi. Chắc họ thấy mình là nhân viên mới nên họ tò mò thôi mà, tôi tự trấn tĩnh.
Không thấy bóng dáng con nhỏ. Thôi mặc kệ nó! Đằng nào thì cũng sẽ gặp ở Công ty. Tôi chỉ lo cái Hiền đi chưa vững tay lái thôi. Mà sao nó không gọi điện cho tôi nhỉ? Kể cũng lạ! Bình thường như mấy hôm trước thì nó vẫn gọi điện hỏi tôi đã đi đến đâu để nó còn chờ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ối, trời ơi! Chiếc xe đang đỗ lại ven đường kia mới là xe của Công ty tôi. Vẫn chưa thể tin nổi vào mắt mình nên tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Úi, chết tôi rồi. Sao chả có ai quen mà tôi không nhận ra ngay nhỉ? À, hình như là tôi có nhìn mà tôi không chịu thấy thì đúng hơn. Làm sao bây giờ? Tôi mà gọi người lái xe thì thể nào cũng bị mọi người cười ồ lên à xem. Ngượng quá đi mất! Mà không bảo ngay thì nhỡ xe rẽ hướng khác thì lại còn rắc rối hơn. (chỉ tại ngủ cố, lần sau thì chừa…hức)
Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy một anh chàng mặt mũi trông có vẻ hiền. Anh ta đeo kính trắng. Chắc là dân trí thức, hiền lành tử tế đây. Tôi an tâm khẽ gọi:
– Anh gì ơi!

– Em gọi anh hả? Anh không phải tên là “gì”. Anh ta nhìn sang tôi và nheo mắt cười hóm hỉnh. Anh chàng đã phát hiện ra “vị khách không mời” là tôi.
– Vâng, em xin lỗi. Anh giúp em với! Tôi khẩn khoản.
– Anh rất sẵn sàng. Nhưng mà giúp em cái gì nhỉ? Anh ta nhìn tôi với ánh mắt thích thú
– Em…em lên nhầm xe. Anh…anh giúp em…nói hộ với bác lái xe với ạ. Tôi nhẹ nhàng năn nỉ và không quên kèm theo một nụ cười đầy thuyết phục.
– À, tưởng chuyện gì! Anh biết là em lên nhầm xe từ lúc nãy cơ.
Anh ta nói xong rồi cười như… con nắc nẻ (thú thật tôi cóc biết con nắc nẻ trông như thế nào, gọi vậy cho bõ tức!) Đồ …điên! Biết rồi mà còn không bảo người ta luôn. Tôi ấm ức rủa thầm trong đầu.
– Tại vì thấy em hay hay nên cứ để cho em ngồi một lúc xem sao. Anh ta như hiểu ý tôi nên thanh minh.
– Dạ… tôi ấp úng. Tôi chẳng biết nói gì nữa đành ngồi im.
– Anh sẽ giúp em nhưng với một điều kiện… Cuối cùng thì anh ta cũng tỏ vẻ nhân nhượng.
– Vâng ạ, em đồng ý. Tôi nhanh nhẩu. (Mừng muốn nhảy cẫng lên ý chứ!) -Tôi hỏi luôn-Điều kiện gì ạ?
– Em cho tôi biết tên và địa chỉ của em.
Không cần suy nghĩ nhiều tôi trả lời ngay lập tức:
– Dạ, em tên Hiền. Nhà em ở 312 phố Y, phường Z…Cho mày chết! Con nhỏ kia, ai bảo tự dưng bặt vô âm tín làm tao khốn khổ. Tôi thấy hả dạ ghê.
– Em nói thật chứ? Anh ta nhìn tôi nghi ngờ.
– Em không biết nói dối- Tôi đáp liền- Mà tại sao phải nói dối với người giúp mình chứ?
– Hẹn gặp lại em. Anh ta nói nhỏ và nhìn tôi chăm chăm như muốn ghi khuôn mặt tôi vào bộ nhớ vậy.
Tôi đỏ mặt cúi đầu.
– Bác tài ơi, dừng xe lại cho em nhờ chút. Anh ta gọi to. Tất cả mọi người tập trung ánh mắt vào chỗ chúng tôi ngồi.
– Em có cô em gái đi nhờ xe. Bác cho xuỗng chỗ này với. Chiếc xe dừng lại ngay lập tức.
Quay sang tôi, anh ta bảo:
– Em xuống xe đi đường cẩn thận nhé.
– Dạ, vâng ạ. Tôi không dám nhìn lên. Tôi cố đi thật nhanh và vội vàng nhảy xuống xe. Thêm một bài học cho thói lề mề, tôi nhủ thầm.
Đang không biết làm thế nào để đến Công ty thì tôi thấy chiếc xe con của giám đốc Vương chạy vụt qua. Hình như anh chàng “que củi” cũng trông thấy tôi nên chiếc xe đi chậm lại. Đèn xe tín hiệu sang đường nhấp nháy, chiếc xe đỗ gọn vào bên lề đường. Tôi lúng túng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào cho phải. Chả nhẽ lại chạy đến rồi năn nỉ “ Anh ơi, cho em đi nhờ xe”. Nhất quyết tôi không bao giờ làm vậy. Tự anh ta đỗ lại chứ tôi có vẫy đâu? Tôi bẻ mấy ngón tay răng rắc, hết ngón này đến ngón kia mà chân thì vẫn đứng yên tại chỗ. Nếu như tôi không nhìn nhầm thì cái xe kia đang đi lùi lại vì khoảng cách giữa tôi với cái xe cứ ngắn dần.

Vừa lúc xe của giám đốc Vương dừng ngay cạnh chỗ tôi đứng thì chiếc xe của Công ty đi đến. Chiếc xe này phải đón nhân viên dọc trục đường này nên đi chậm hơn chiếc xe tôi vừa lên nhầm lúc nãy. Vẫy xe rối rít, tôi mừng hơn là bắt được vàng. Nhưng leo lên được xe rồi mà tôi vẫn thấy băn khoăn: chả biết giám đốc có bực tôi không nhỉ? Lúc chiếc xe này lăn bánh tôi vẫn thấy xe của giám đốc Vương vẫn còn dừng ở chỗ đó. Thôi kệ. Coi như không phải lỗi tại tôi.
– Hân! Sao mày đi muộn thế? Sao lại lên xe ở đây? Cái Hiền từ đâu đi lại chỗ tôi ngồi. Nó đứng ngay cạnh nhìn tôi lạ lẫm. Tôi hậm hực lườm lại nó và bỗng phát hiện ra cả xe đang trố mắt nhìn tôi. Họ nhìn tôi với ánh mắt cứ như thể tôi là sinh vật lạ của Trái Đất vậy. Tôi chả hiểu sao lại thế? Hứ, hôm nay là ngày gì mà thiên hạ cứ phải nhìn tròng trọc vào tôi ấy nhỉ? Người tôi vẫn vậy, đâu có mọc thêm bộ phận nào mới đâu?
– Mày định để tao đứng đấy à? Cái Hiền giật giật tay áo tôi. Sau khi nguýt con nhỏ một cái tưởng đến rách cả mí mắt, tôi ngồi xịch vào bên trong. Tôi nhường chỗ cho cái Hiền nhưng im lặng không trả lời nó. Tôi bực lây sang con nhỏ. Chỉ tại nó mà đâm ra sáng nay mọi việc cứ rối tung lên. Giá như nó gọi cho tôi thì đâu đến nỗi…
– Sao thế? Mày giận tao à? Cái Hiền thúc nhẹ cùi chỏ vào người tôi.
– Không giận. Ghét luôn! Tôi nhấm nhẳng.
– Tao làm gì mà mày ghét?
– Còn gì nữa? Tôi sẵng giọng.
– Tao không hiểu. Mày thử nói xem.
– Còn phải nói nguyên nhân nữa à?
– Ơ hay, không nói thì bố tao cũng chả biết. Nó bắt đầu cáu.
Chả lẽ lại nói cho nó biết là tại nó không gọi điện nên tôi lên nhầm xe? Ôi, tôi chẳng dại gì kể ra chuyện đó đâu. Con nhỏ đó sẽ được dịp cười vào mũi tôi. Chúng tôi thay phiên tố cáo lẫn nhau về hậu quả của sự lề mề. Nếu tôi mà hé lộ chuyện này ra thì kể như tôi giật giải quán quân của sự chậm chạp. Danh hiệu “chúa lề mề” thuộc về tôi rồi còn đâu? Chịu khó ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, tôi thầm tính toán trong đầu.
Nhưng mà tôi vẫn ấm ức lắm. Tôi phải hỏi cho ra nhẽ mới được. Nghĩ rồi tôi quay sang hỏi nó:
– Thế điện thoại của mày đâu? Sao mày không gọi tao?
– Điện thoại hả? Nó như sực nhớ ra. Con nhỏ lục lọi hết túi xách rồi lại túi quần rồi nó nghệt mặt:
– Tao quên ở nhà rồi! Sáng dậy tao đã nhớ cầm theo rồi chứ nhỉ? Nó nhìn tôi với bộ mặt vô tội.
– Thế sao bây giờ mới phát hiện ra? Mày hay gọi tao lắm cơ mà?
– Hì, sáng nay mải “buôn” với mấy đứa kia. Tao quên mất.
– Ghét! Tôi nói dỗi.
– Này, lúc nãy mày đi nhờ xe giám đốc Vương à? Cái Hiền hỏi nhỏ tôi:
– Đâu. Tao đâu có đi nhờ xe lão.
– Sao xe của anh ấy lại đỗ gần chỗ mày?
– Đi mà hỏi lão ấy nhé. Tao không biết.

– Tao thấy thế cũng hơi lạ nhưng mà này, cả xe lúc nãy nháo nhác đấy nhé. Cái Hiền thì thầm.
Tôi giương mắt nhìn nó. Con nhỏ hiểu tôi muốn nói gì nên nó nói tiếp:
– Anh Dũng béo còn bảo mày là bạn gái của giám đốc cơ đấy. Thế là cả xe ầm ĩ cả lên. Người bảo không phải, người bảo đúng rồi, cứ loạn xạ hết cả. Tao hơi bị choáng.
– Điên à? Tại sao tao lại là bạn gái của gã đó chứ? Mày chả lẽ lại tin?
– Tất nhiên là tao tin mày nhưng cái cảnh xe của sếp đỗ gần mày thế, ai mà chả nghi ngờ?
– Nếu tao là bạn gái của gã đó thì sao mày không biết? Tao giấu giếm cái gì với mày từ trước tới giờ hả? Tôi bực bội.
– Tao tin mày nhưng là tin thời gian trước khi mày và tao vào đây. Còn bây giờ ai mà biết được. Con nhỏ đủng đỉnh.
– Nhảm nhí thế chứ! Không có chuyện đó đâu nhé. Tao mà lại thèm …làm bạn gái của lão ấy hả? Tôi thật sự nổi cáu nên nói hơi to. Mấy chị và mấy anh ngồi ở trên quay lại nhìn chúng tôi ngạc nhiên. Có một ánh mắt khó chịu nhìn về phía tôi. Đó là ánh mắt của chị Thúy.
***
Phòng kinh doanh lúc nào cũng vậy. Ồn ào và sôi động. Nhưng chỉ ồn ào khi có chúng tôi và những người nhân viên bán hàng ở đó mà thôi. Tất nhiên là dân bán hàng và chăm sóc khách hàng thì phải ở ngoài thị trường là chính rồi. Chúng tôi chỉ về đây vào mỗi buổi sáng và buổi chiều. Sáng đến họp mặt, chiều về bọn tôi thì nộp báo cáo còn đội bán hàng thì cũng vậy chỉ khác ở chỗ họ có thêm việc nộp tiền cho Thủ quỹ.
Tiếng là nộp báo cáo để phải về Nhà máy cho oai chứ tôi nghĩ việc này không cần thiết. Lũ chúng tôi có trưởng nhóm chăm sóc khách hàng quản lý ngoài ra lại còn được chia theo tổ của đội bán hàng. Mỗi tổ bán hàng lại do một giám sát kinh doanh phụ trách. Vậy sau khi hết việc chúng tôi chỉ cần nộp báo cáo ột trong hai người quản lý trực tiếp là được. Đâu cần thiết phải xuống tận đây? Chắc là Ban giám đốc muốn chúng tôi ríu rít cho vui là chính thôi. Hơn nữa, lúc các giám sát với trưởng nhóm về Nhà máy lấy đâu ra người quản lý chúng tôi nên đưa cả về đây cho yên chuyện. Đằng nào thì họ cũng trả lương cho bọn tôi cả ngày rồi mà.
Trong phòng chả có việc gì làm thì chớ lại ngột ngạt toàn hơi người. Mấy anh bán hàng đi về người nào người nấy ướt đẫm mồ hôi, khói thuốc lá bay mù mịt. Điều hòa và quạt bật hết công suất mà chúng tôi vẫn thấy khó chịu. Ra ngoài. Tôi quyết định và kéo luôn mấy đứa ra cùng với mình.
Cạnh phòng kinh doanh có một bãi cỏ xanh mơn mởn, cây cối râm mát thật là nơi lý tưởng để chúng tôi tụ họp. Ngoài trời thoáng mát, dễ chịu quá. Những chú chim vẫn lích chích truyền cành trên hàng cây phượng, cây xoài um tùm xanh tốt. Chúng chắc cũng phấn khởi sau một ngày làm việc cần mẫn đã kiếm đủ nguồn thức ăn cho đàn con. Tôi mơ màng ngắm vẻ bận rộn đáng yêu của đàn chim sâu xinh xắn.
Tôi là đứa khá lãng mạn. Có lẽ đặc điểm chung của những kẻ lãng mạn là rất thích nghe tiếng chim hót thì phải. Mỗi sáng sớm thức dậy mà nghe thấy chúng ríu ra ríu rít là y như rằng báo hiệu một ngày đẹp trời. Với tôi, đó còn là những âm thanh của tuổi thơ tuyệt đẹp. Ký ức về nơi có những bụi tre duyên dáng uốn mình bên bờ ao, nơi có tấm thảm hoa xoan tím và trắng trải khắp sân nhà, nơi có bụi cây găng hoa tím, quả vàng xen lẫn cánh râm bụt đỏ điệu đàng như sống dậy trong tôi. Đó là khung cảnh của nhà bà nội tôi lúc trước. Bây giờ, khung cảnh đó đã vĩnh viễn không còn nữa. Chỗ bụi tre cạnh bờ ao đã mọc lên một dãy căn nhà mấy tầng của các ông chú tôi. Tiếp đến là nhà tôi, nhà của bác cả. Hàng râm bụt và bụi găng đã được chặt hết đi và thay vào là những viên gạch khô khan được kết nối thành bờ tường kiên cố.
– Chào các em. Giọng đàn ông vang lên cắt đứt mạch hồi ức tuổi thơ của tôi. Ngước lên thì hóa ra anh Nam, nhân viên bán hàng của tuyến tôi. Anh ta chào mọi người nhưng mắt thì nhìn tôi.
– Dạ, các em không dám chào anh ạ…. Tiếng cái Xuyến đáp trả. Nó cố tình kéo dài giọng.
Tất cả bọn cùng ồ lên cười thích thú. Nam ngồi cạnh chúng tôi hòa vào những câu chuyện không đầu không cuối. Công nhận anh chàng này lẻo mép thật đấy. Anh ta cứ liến thoắng cái miệng, chuyện gì cũng có thể xen vào. Chúng tôi cứ thế bàn hết chuyện trên trời lại đến chuyện dưới đất. Thỉnh thoảng cả lũ lại cười ré lên. Chúng tôi đang góp phần khua khoắng, phá tan cái bầu không khí buồn tẻ ở nơi đây.
Tôi chợt có cảm giác nhột nhột. Đây là cảm giác giống y hệt hôm tôi chạm phải ánh mắt của anh ta, cái anh chàng “que củi” trong buổi phỏng vẫn hôm đó. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Không có ai ngoài nhóm bọn tôi. Mày chỉ tưởng tượng vớ vẩn thôi! Tôi ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, thở phào nhẹ nhõm. Tôi khẽ cười chính bản thân mình.
Đang lơ đãng ngắm quang cảnh xung quanh Nhà máy, tôi giật nẩy người vì cái cốc vào đầu của ai đó. Quay mặt lại, tôi thấy anh Nam đang nhìn tôi cười cười.
– Hạ cánh xuống đất chưa? Anh Nam nói
– Cái anh này, cốc người ta đau thế! Tay xoa xoa đầu, tôi lầu bầu.
– Ai bảo em đang nói chuyện mà hồn bay tận đẩu tận đâu?
– Kệ em! Ai nói cứ nói ai nghe cứ nghe.
– Anh mặc kệ nó. Nói chuyện với em được rồi. Tiếng cái Trâm xen ngang.
– Ừ, đúng rồi. Các người ra gốc cây đằng kia nói chuyện riêng luôn đi. Miễn tôi ra nhé! Tay tôi chỉ miệng tôi nói với giọng điệu đanh đá.
Anh Nam không nói gì chỉ nhìn tôi cười với vẻ nhẫn nhịn. Còn cái Trâm thì tỏ thái độ không thèm chấp. Nó lại quay sang rỉ rả tiếp câu chuyện với lũ con gái. Tôi đỏng đảnh hất mặt nhìn sang chỗ khác. Tôi chúa ghét bị người khác làm cho hết hồn. Mỗi lần bị trêu chọc như vậy là tôi sẵn sàng trút sự cáu kỉnh sang “thủ phạm” một cách không thương tiếc. May ra có mỗi cái Hiền là trường hợp ngoại lệ và hình như cũng may ra chỉ có nó là chịu nổi tính nết thất thường của tôi. Anh Nam và cái Trâm có thể giận tôi vì phản ứng vừa rồi của tôi. Thế nhưng ai bảo họ đụng vào “tổ kiến lửa”? Bị kiến cắn là phải rôi!

Tôi lại tiếp tục thả hồn đi lang thang. Ánh mắt tôi lướt khắp nơi từ bãi cỏ, cây cối, hoa lá ra đến khu văn phòng rồi lại đậu lên khu vực dành cho phòng Sales. Bỗng tôi giật thót người. Lần này là giám đốc Vương. Tôi phải miễn cưỡng xếp anh chàng này vào bên cạnh cái Hiền, kẻ không bao giờ khiến tôi có thể nổi giận. Mà nói cho đúng thì tôi chả dám cáu kỉnh trong bất cứ trường hợp nào nếu “thủ phạm” là giám đốc Vương (hờ hờ, đầu óc đứa này vẫn còn minh mẫn đó!)
Anh ta đang đứng ở khung cửa sổ tầng hai nhìn xuống chỗ chúng tôi. Khoảng cách hơi xa nên tôi chẳng rõ cái nhìn đó ra sao? Liệu gã “que củi” có phát hiện ra là tôi đang nhìn gã không nhỉ? Tôi đưa mắt vội vàng nhìn tránh đi. Một lát sau không nén nổi tò mò, tôi kín đáo liếc về phía đó nhưng anh ta đã rời đi từ lúc nào rồi. Tôi chợt có linh cảm xấu. Có vẻ như điều gì đó không ổn sắp xảy ra!
– Nam! Tiếng gọi giật giọng của anh Chiến. Anh Chiến là giám sát tuyến của tôi và anh Nam. Cả bọn đều quay hết lại nhìn anh Chiến. Tin không tốt rồi. Tôi nhủ thầm.
– Cậu và các bạn này vào phòng ngay lập tức. Sếp đang cáu loạn lên kia kìa!
Bọn tôi lập tức đứng bật dậy đi theo anh Chiến vào thẳng phòng Kinh doanh mà không đứa nào dám ho he gì cả.
Giám đốc Vương đứng ngay giữa phòng, hai tay chống nạnh, mặt anh ta đỏ bừng và nhăn nhó. Tất cả mọi người đã ngồi yên lặng ở đó từ bao giờ. Chỉ có tiếng lộp cộp từ giầy dép của lũ chúng tôi làm căn phòng ồn lên một chốc. Chúng tôi đã ổn định chỗ ngồi. Vô tình tôi ngồi cạnh anh Nam.
Im lặng.
Căn phòng dường như không một tiếng động. Tôi cảm tưởng nếu có chú ruồi nào đi lạc thì chắc bọn tôi cũng có thể nghe rõ tiếng chú ta đập cánh.
– Tôi yêu cầu các bạn nhân viên mới ngồi yên trong phòng cho đến giờ về. Nếu các bạn thấy mình quá nhàn rỗi thì nên phụ giúp các anh bán hàng soạn tiền cũng được. Từ nay tôi sẽ cảnh cáo bất cứ bạn nào bước chân ra chỗ bãi cỏ ngồi tán gẫu. Đây không phải là công viên! Giám đốc Vương nói liền một hơi không ngừng nghỉ. Dường như sếp lớn rất bức xúc về chuyện “buôn dưa” của bọn tôi.
Từ nãy đến giờ, tôi chả có đủ can đảm nhìn mặt sếp. Thấy anh ta như vậy là tôi đã phát khiếp lên rồi. Mà sao mọi người, từ các anh nhân viên bán hàng đến giám sát, ai cũng sợ anh ta quá vậy? Anh ta nói xong một lúc rồi mà cả căn phòng vẫn im lặng như tờ. Chả có ai lên tiếng thanh minh này nọ. Vừa nghĩ đến đây thì tôi thấy anh Nam ngọ ngoạy. Có lẽ anh ấy muốn nói gì đó.
– Tôi xin có ý kiến. Anh Nam chậm rãi đứng lên.
– Xin mời. Giọng nói của Giám đốc Vương không một chút thiện cảm.
– Tôi có hai ý kiến. Thứ nhất, nhân viên đã xong công việc thì có thể ra ngoài. Thứ hai việc để các chị em giúp chúng tôi là không cần thiết vì công việc đếm tiền không nên nhiều người cùng làm…
– Cảm ơn cậu. Công ty tin tưởng giao cho tôi chức vụ giám đốc còn tôi thì tôi tin tưởng tôi không làm gì sai. Yêu cầu mọi người nghiêm túc thực hiện. Nếu ai chống đối thì có thể cầm đơn lên gặp tôi. Giọng nói của giám đốc Vương đầy vẻ gay gắt. Anh ta hẳn là bực tức lắm mới nói liền một hơi như vậy. Không biết vẻ mặt của anh ta thì như thế nào khi cáu giận nhỉ?
Tò mò quá tôi quay đầu nhìn lén về phía giám đốc Vương. Ùi, hình như anh ta cũng đang nhìn về phía tôi. Tôi vội nhìn sang bên cạnh mình. Anh Nam ngồi bên phải. Bên này không có ai ngồi ngoài tôi. Vậy là anh ta đang nhìn về phía mình. Có lẽ từ nãy anh ta đã nhìn mình rồi. Tia nhìn của anh ta không giấu diếm vẻ hằn học. Cúi nhìn xuống bàn, tôi thấy mặt tôi nóng ran. Tim tôi nảy tưng tưng trong lồng ngực. Chân tay tôi run lẩy bẩy.
– Cậu Chiến theo tôi. Giám đốc Vương nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Tội nghiệp anh Chiến lúp xúp đằng sau. Anh Nam ngồi yên lặng trên ghế với vẻ mặt bất mãn. Cả phòng bắt đầu lao xao.
Một lúc sau mới thấy anh Chiến đi xuống với vẻ mặt chán nản. Anh nhìn anh Nam trách móc:
– Cậu im đi cho xong còn lắm chuyện. Đã biết tính sếp rồi còn cãi.
– Giờ sao? Nam hỏi với giọng bất cần đời.
– Đi mà lên hỏi sếp ấy? Anh Chiến gắt.
– Thì lên. Anh Nam oể oải đứng dậy và chậm chạp đi lên cầu thang.
Chả biết họ nói gì với nhau nhưng nhìn khuôn mặt của anh Nam là tôi đã đoán được ra sự chẳng lành đó là như thế nào. Đoán biết được một phần sự việc rồi nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ với anh ấy. Tôi cố hỏi với vẻ mặt hết sức thông cảm:
– Sếp bảo sao hả anh?
– À, không việc gì đâu em? Chuyện bình thường ấy mà, em đừng quan tâm làm gì ệt. Tôi chả tin là không có vấn đề gì. Trong câu nói của anh Nam tôi thấy có điều gì đó hoàn toàn chắng bình thường tẹo nào. Và giọng điệu của anh Nam như thể bảo tôi chính là người cần phải quan tâm đến việc đó.
Hôm sau, anh Nam bị đổi sang tuyến khác. Thì ra đây chính là cái “không việc gì” mà anh ấy bảo tôi đừng quan tâm!?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.