Kiêu –> Xiêu và…Yêu

Chương 3: Axon - Chương 03


Bạn đang đọc Kiêu –> Xiêu và…Yêu – Chương 3: Axon – Chương 03

Chương 03 : Ngày đầu tiên đi làm
Thế là chúng tôi cũng đến được Nhà máy an toàn.
Phù! Tôi mệt quá đi mất. Hôm qua và hôm trước đó nữa, tôi tập cho cái Hiền đi xe máy. Một kẻ mới tập tọe như tôi lại bày đặt dạy dỗ cho cái đứa nhát hơn con cáy là cái Hiền kể cũng liều thật! (xin đính chính là con cáy còn phải gọi nó bằng… bà cô tổ) Con nhóc đó nó làm tôi mấy phen hoảng hồn. Đường rộng thênh thang nó chẳng chịu đi cứ nhằm bờ tường và mấy cái cột điện để lao vào. Chỉ khổ thân tôi cứ phải nhảy tới nhảy lui rồi la hét ầm ĩ. Có lúc vì kéo chiếc xe lại cho nó mà suýt nữa tôi tạo công ăn việc làm ấy bác sĩ Răng-Hàm-Mặt. Chả biết kiếp trước tôi có mắc mớ, nợ nần gì nó không? Tôi có phải nam nhi đâu mà phải khổ vì nó thế cơ chứ? Không thể để yên thế này được. Tôi phải chọc con nhỏ cho bõ ghét.
Dừng xe trước cổng, tôi nhăn nhó quát:
– Hiền!
– Gì?
– Mày nhìn lại tao này. Ngắm cho kỹ nhé.
– Biết rồi. Lúc khác tao…bồi thường. Cái Hiền vừa nói vừa cười cầu hòa.
– Tao cóc cần mày bồi thường. Chỉ cần mày nhìn cho thật kỹ vào. Tôi cáu kỉnh.
– Gớm, cái mặt mày thì tao còn lạ gì? Hay là sợ tao quên mất mày có mấy cái mụn…
– Tao không thuê mày đếm cái gì trên mặt tao nhá. Tôi chua ngoa.
– Thế thì cái gì nữa đây? Con khỉ! Con nhỏ bắt đầu nghiêm túc.
– Nhìn cho rõ tao nhé. Ngắm kỹ từng nét.
– Rồi. Sao?
– TAO LÀ VỆ SĨ CỦA MÀY ĐẤY HẢ? Tôi hét.

– Thôi mà! Làm gì nghiêm trọng thế? Cái Hiền năn nỉ tôi.
– Bực rồi đấy. Tôi làm mặt hình sự.
– Cho xin đi. Ai can, ai xin iu.
Tôi vờ vịt lườm con nhỏ. Cái Hiền rối rít. Nó xoa xoa lên cánh tay tôi. Miệng con nhóc cười nịnh nọt. Trông con nhóc thật tội nghiệp. Tôi hơi quay đi để cười. Một lát sau, tôi xòe tay:
– Trả tiền đây. Hì, tao không làm không công. Cái Hiền chừng đã hiểu ra, nó đánh vào tay tôi:
– Con khỉ! Chiều nay ốc nóng nhé. Bây giờ thì vào gửi xe đi, muộn rồi.
Hahaha…Chúng tôi cùng cười vang.
Tất cả có 30 nữ nhân viên chăm sóc khách hàng. Chúng tôi được đưa vào một căn phòng lớn. Hôm nay, người ta tập trung chúng tôi đến đây để đào tạo các kỹ năng Chăm sóc khách hàng. Tôi chưa bao giờ thấy một căn phòng dùng để học và dạy học nào lại lớn như thế. Trông nó hơi giống mấy căn phòng chuyên để tổ chức tiệc cưới ở các khách sạn. Bàn ghế cũng được kê theo kiểu y hệt. Chỉ có điều bàn không phủ khăn, ghế không bọc lót gì cả. Đối diện lối ra vào là một khung hình lớn màu trắng toát. Giống như cái màn hình ở rạp chiếu phim, tôi phát hiện ra. Đính ngay trên khung hình trắng là một băng rôn màu đỏ chói với dòng chữ trắng nổi bật “CHÀO MỪNG CÁC NHÂN VIÊN MỚI THAM DỰ KHÓA ĐÀO TẠO KỸ NĂNG CHĂM SÓC KHÁCH HÀNG NGÀY …THÁNG…NĂM…”
Bất chợt tôi thấy rùng mình. Một cảm giác sung sướng, tự hào bắt đầu len lỏi khắp cơ thể của tôi. Xúc động quá! Ngày hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của tôi. À, của chúng tôi chứ nhỉ? Ngày đầu tiên đi làm của tôi và Hiền. Mấy ai có được may mắn như hai đứa tôi? Lúc còn ở cái thuở “ngày hai buổi đến trường” thì chúng tôi chung nhau một lớp học rồi khi lớn lên lại cùng làm một chỗ. Tôi nắm lấy tay cái Hiền xiết nhẹ. Chắc con bạn thân của tôi cũng cảm nhận được điều giống tôi. Nó quay sang tôi với cái nhìn đầy vẻ hiểu ý. Cả hai đứa cùng hít một hơi thật sâu rồi cùng lúc bật cười sung sướng.
Phòng chỉ có bọn chúng tôi mà ồn hơn cả chợ Đồng Xuân. Người ta bảo “ba người đàn bà và một con vịt họp thành một cái chợ”. Chúng tôi thì rõ không phải là đàn bà rồi nhưng chắc chắn chả cần đến một con vịt nào cũng chính xác là một cái chợ ồn ào. Cả bọn hồ hởi tay bắt, mặt mừng làm quen với nhau ra chiều phấn khởi lắm. Quan sát hết khắp lượt tôi mới nhận ra: ai cũng xinh đẹp và tươi tắn (hức, có lẽ chỉ trừ tôi và cái Hiền) Họ giống như những bông hoa đủ các loại, sặc sỡ đủ các sắc màu đang đua nhau khoe sắc. Những cặp chân dài, những áo, những váy đi đi lại lại làm tôi hoa hết cả mắt.
Sao mình lại đứng thứ nhất trong cái danh sách trúng tuyển nhỉ? Bây giờ tôi mới chịu để ý đến điều vô lý này. Hôm phỏng vấn chúng tôi là ngày cuối cùng của đợt tuyển chọn. Chúng tôi cũng gần như là những thí sinh cuối cùng vì chú Thịnh bảo Công ty chỉ phỏng vấn nốt buối sáng hôm đó thôi. Lạ nhỉ? So sánh mình với những cô gái kia tôi chợt nhớ đến câu chuyện cổ tích “Vịt con xấu xí”. Lúc này tôi chính là con vịt bé nhỏ giữa đàn thiên nga xinh đẹp. Bất giác nhìn xuống mình, tôi chỉ đơn giản trong chiếc áo màu trắng và quần jean. Liếc sang cái Hiền, nó thì mặc áo sơ mi kẻ sọc và cũng cái quần jean mà chúng tôi cùng mua một chỗ.
Có hai đứa học sinh đi lạc vào đây. Tôi thầm nghĩ và bật cười. Cái Hiền ngạc nhiên:
– Mày cười gì thế?
– Trên sàn diễn thời trang có hai bé học sinh đi lạc.

– Tao và mày ấy à?
– Chứ còn ai vào đây?
Cái Hiền nhìn quanh:
– Ơ tao thấy…
Chợt căn phòng im lặng hẳn đi. Tất cả đám con gái đều hướng mắt về phía màn hình. Tôi và cái Hiền cũng nhìn về phía đó. Một chị xinh xắn với bộ váy hoa màu xanh dương nhìn chúng tôi với nụ cười tươi tắn trên môi:
– Xin chào các em. Hoan nghênh các em gia nhập Công ty X
Một tràng pháo tay vang lên. Tôi thấy chị này trông quen lắm. Hình như là tôi đã gặp chị trong buổi phỏng vấn hôm đó.
– Xin tự giới thiệu với các em, chị là Thùy Dương, cán bộ phòng Nhân sự.
Lại một tràng pháo tay. Chị Thùy Dương. A, tôi nhớ ra rồi. Đấy chính là chị có má lúm đồng tiền.
– Tham dự buổi đào tạo nhân viên mới ngày hôm nay còn có anh Phạm Quân Vương, giám đốc phòng kinh doanh. Xin mời anh Vương.
Cả bọn chúng tôi đều đưa mắt về phía cửa ra vào. Không thể tin nổi vào mắt mình, mắt tôi chớp chớp liên tục. Tôi dán tia nhìn của tôi lên hình dáng người đàn ông đang bước vào. Đó có thực sự là “thủ phạm” tạt bùn vào quần tôi không? Đó là gã đàn ông mà tôi ví với cái mắc áo ư? Chính xác rồi! Hôm nay tuy anh ta trông không giống cái mắc áo cho lắm nhưng vẫn chả thể lẫn đi đâu được hình dáng gầy gầy ấy. Ờ thì không gọi là mắc áo nữa mà chuyển sang hẳn biệt hiệu là “Que củi” đi. Tôi đắc ý và cười thầm. Cơ mà gã “que củi” hôm nay thật lạ đấy nhé! Nhìn anh ta trong bộ ple sáng màu cùng với chiếc áo sơ mi xanh đậm, cà-vạt cùng tông màu với bộ quần áo khoác ngoài. Thật là người có phong cách ăn mặc ấn tượng đấy! Phải gọi là gì nhỉ? Đúng rồi! Là sành điệu.
Từ hôm phỏng vấn đến giờ tôi còn bận ghét anh ta nên chưa nhận ra điều này. Anh ta khá đẹp trai. Khuôn mặt anh ta xương xương trông rất nam tính, sống mũi thẳng. Đôi môi anh chàng có nét gì đó làm người ta liên tưởng đến sự ngạo mạn. Đúng rồi, môi dưới của anh ta hơi dầy hơn một chút tạo cho người nhìn cảm giác lúc nào cũng như muốn chê bai, trêu tức người khác vậy. Đôi mày rậm của anh ta rất ăn ý với cặp mắt sâu sáng rực có tia nhìn đủ khả năng làm lũ con gái cứ gọi là ngã liểng xiểng.
Anh chàng cao nhưng gầy quá. Chính chiều cao đó tố cáo sự lười biếng chăm sóc cơ thể của anh ta. Cơ thể đó nếu là của một người có chiều cao trung bình hay chỉ cần thấp hơn 5-7 cm thì trông cũng chả đến nỗi nào. Đằng này anh ta cao hơn nhiều so với khổ người nên dáng người anh ta cứ lênh khênh thế nào ấy. Được cái là “que củi” rất biết chọn quần áo. Ngoài sự phối hợp chuẩn của mầu sắc thì bộ ple của anh chàng được may rất phù hợp với vóc dáng. Nếu anh ta đầy đặn hơn một chút thì có thể so sánh với một số người mẫu. Tôi thầm nghĩ và chợt thấy ngượng vì mình đã để ý anh ta hơi nhiều. Anh ta là sếp lớn của chúng tôi cơ mà, quan sát một chút thì có sao nhỉ, tôi tự bào chữa ình.
Với dáng đi nhanh nhẹn và đầy tự tin, giám đốc Vương bước lên phía trước. Sau khi đứng cạnh chị Thùy Dương, anh ta nói:

– Chào các bạn.
Một tràng vỗ tay thật lớn kèm theo là tiếng ồn ào khuấy động không gian trật tự của căn phòng. Hơ, anh ta mới chỉ có chào thôi, mắc mớ gì mà mọi người ra vẻ nhiệt liệt thế nhỉ? Tôi nhíu mày.
Anh chàng ”que củi” làm động tác yêu cầu mọi người yên lặng và tiếp tục nói:
– Chị Thùy Dương xinh đẹp và duyên dáng đã giới thiệu tên nên tôi không phải mất công giới thiệu nữa. Cảm ơn Thùy Dương. Hôm nay Dương có chiếc váy đẹp thế!
Cả phòng cười ồ lên. Mọi người được thể thi nhau tán thưởng chị Thùy Dương làm chị mặt mũi đỏ bừng và luôn miệng nói cảm ơn.
– Dương thân mến, hôm nay nhân dịp váy đẹp, Vương có nhã ý mời Dương đi ăn tối. Có chịu không? Anh chàng “que củi” được đà lấn tới. Chị Thùy Dương giứ giứ nắm tay về phía anh ta. Hahaha…anh chàng bật cười.
Đúng là miệng lưỡi của mấy gã kinh doanh. Tôi bĩu môi.
Sau khi lấy lại trật tự, giám đốc Vương nói tiếp:
– Hiện nay, phòng Kinh doanh đang có một đội ngũ bán hàng xuất sắc. Nhờ có đội ngũ này mà sản phẩm của Công ty đã có được số lượng lớn khách hàng biết đến và được người tiêu dùng ưa chuộng. Tuy nhiên, chủ trương của Công ty không chỉ là kinh doanh tốt mà còn phục vụ và chăm sóc khách hàng thật chu đáo.
Dừng lại một chút, anh ta đưa mắt quan sát chúng tôi. Nhận ra mình cũng đang chăm chú lắng nghe và mắt không dời hướng nhìn về phía anh chàng, tôi vội cụp mắt xuống. Trái tim tôi nhảy loi choi trong lồng ngực. Cầu Trời cho anh ta đừng nhận ra mình! Tôi lầm rầm khấn vái nhưng cũng chả mong ông Trời chiếu cố đến mình. Bởi ông ta nếu công bằng thì đã không để tôi bị xe của anh ta tạt ột đống những bùn với nước như thế.
– Tôi rất vui vì hôm nay Công ty nói chung và phòng kinh doanh nói riêng đã có được 30 bạn gái xuất sắc nhất gia nhập.- Giám đốc Vương tiếp tục với bài phát biểu – Tôi hy vọng là những thành viên mới sẽ thực hiện tốt công việc của mình để chứng minh cho Công ty thấy là đã không đặt niềm tin sai đối tượng. Công ty trông chờ vào các bạn. Xin cảm ơn.
Anh ta chào chúng tôi với một nụ cười và đi xuống. Lạ thật! Vẫn con người đó, vẫn nụ cười đó mà tuyệt nhiên tôi không thấy có bóng dáng của sự đểu giả. Không thể phủ nhận một điều là anh ta có nụ cười thật quyến rũ! Ít ra cũng là vào lúc này (@@)
Người tiếp theo là anh chàng béo ú hôm nọ. Anh ta tên Dũng. Hóa ra anh ta là giám đốc đào tạo (ở đây nhiều giám đốc thế không biết?). Còn chị nữa cũng tham gia phỏng vấn chúng tôi hôm nọ thì tên là Thúy. Chị ấy là trưởng nhóm của chúng tôi, một cựu nhân viên chăm sóc khách hàng. Chúng tôi được anh chàng Dũng giới thiệu như vậy. Trước đây Công ty cũng có đội ngũ này nhưng chỉ có 5 người tất cả. Họ có người đã chuyển sang bộ phận khác hoặc là đã nghỉ việc.
Chương trình đào tạo kéo dài đến hết ngày. Chúng tôi được đề nghị chụp ảnh kỷ niệm. Tôi thúc nhẹ vào người cái Hiền:
– Mệt quá mày ơi. Tao chỉ muốn về luôn thôi.
– Tao có hơn gì mày đâu? Nhức hết cả đầu đây này. Thôi chịu khó thêm chút nữa. Cái Hiền an ủi.

– Cười làm sao nổi mà bày đặt. Ghét thế không biết. Tôi lẩm bẩm. “Cái lão que củi kia. Tự dưng lão yêu cầu chụp ảnh. Đúng là đồ… đồ que củi!”
Sau khi ổn định được hơn 30 con người. Giám đốc Vương bắt đầu đưa ống kính lên và nhắm nó về phía bọn tôi. Anh ta đích thân đòi chụp ảnh mặc dù có gã thợ ảnh đang ở đó. Mãi chẳng thấy đèn lóe sáng, cả bọn bắt đầu lao nhao:”Giám đốc ơi, sao lâu quá vậy?”,”Anh ngắm gì mà kỹ thế?”, “Em cười mỏi miệng rồi, sếp ơi”… Hứ, sao lại phải cười cơ chứ? Ai quy định chụp ảnh thì bắt buộc phải cười nhỉ? Tôi lại bĩu môi.
– Đề nghị anh Vương không lợi dụng máy ảnh nhé. Chị Thùy Dương nói xong cười khúc khích. Cả bọn con gái bật cười. Chúng lại được thể tán tụng giám đốc Vương, rồi cấu rồi chí, rồi lại rúc rích cười. Vô duyên! Chả thấy gì đáng cười cả! Tôi hậm hực hết lườm đám con gái lại gườm gườm nhìn về phía chàng “phó nháy bất đắc dĩ”
– Cười lên nào, cô bé! Anh chàng “que củi” miệng nói nhưng mắt vẫn không rời máy ảnh. Linh tính báo cho tôi biết hình như anh ta đang nói với tôi. Có lẽ chẳng phải đâu vì tôi không cười nhưng chắc gì tôi đã là người duy nhất? Nghĩ thế nên tôi nhất định không cười. Tôi nhìn thẳng vào ống kính. Vẫn chưa thấy anh ta bấm máy.
– Bạn nào không cười thế? Chị Thúy hỏi giọng bực bội. Cả đám đông lại ồn ào. Đứa nọ nhìn đứa kia ngơ ngác. Tôi đưa mắt nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải. Mỗi người một kiểu nhưng ai cũng cười hoặc chí ít cũng tươi tỉnh mặt mũi. Ngại quá! Tôi đành nhếch môi. (hình như là tôi đang bắt chước nụ cười đểu của một ai đó…hic)
“Tách””Tách””Tách”… Giám đốc Vương chụp luôn một lúc mấy kiểu.
– Xong. Cảm ơn các bạn. Anh ta đưa máy cho người chụp ảnh nãy giờ đứng xớ rớ bên cạnh rồi đi thẳng ra ngoài.
– Các em có thể ra về. Ngày mai các em có mặt đúng giờ tại điểm đón xe nhé. Chị Thùy Dương dặn dò.
– Đến muộn là phải tự túc đi xuống Công ty đấy. Chị Thúy nhắc.
– Vâng. Cả bọn đồng thanh. Chúng tôi ào ra ngoài nhanh như chợ vỡ. Đẩy cánh cửa ở khu vực Lễ tân, tôi kéo cái Hiền đi thật nhanh ra ngoài sảnh.
– Dễ chịu thật đấy. Cái Hiền vừa nói vừa hít hà. Nó làm như thể chưa từng được thở bao giờ vậy. (!)
Ngoài trời không khí thật trong lành. Bây giờ, nắng đã thôi không chói chang nhưng trên các cành cây, trên từng khóm hoa, ngọn cỏ những tia nắng màu vàng vẫn còn vắt vẻo. Một làn gió thu lướt qua thổi tung mái tóc của tôi. Từ hôm phỏng vấn đó, tôi đã ấy cái cặp tóc và mấy chiếc chun buộc đi nghỉ hưu sớm. Tôi xõa tóc, vén một bên và thấy thích thú với điều mới lạ này. Dạo này mình điệu chả kém mấy con nhóc kia. Tôi nghĩ thầm và khẽ bật cười vì khám phá mới của mình.
– Em có nụ cười đẹp lắm, bé ạ. Một giọng nói quen quen đột ngột cất lên. Tiếng nói nhỏ nhưng vừa đủ nghe và rất rõ ràng.
Tôi giật mình quay ngoắt lại. Anh ta đấy. Anh chàng “que củi”. Giám đốc Vương của chúng tôi. Anh ta vứt đầu mẩu thuốc lá vào cái thùng gần đó rồi bước nhanh qua chỗ hai đứa. Khi đi ngang qua tôi, anh chàng khẽ nháy mắt và không quên “khuyến mãi” cho tôi một nụ cười nửa miệng. Bây giờ thì nó lại đểu rồi. Cái nụ cười vừa rồi của anh ta đó. Tôi đứng lặng người. Cái Hiền tròn xoe mắt nhìn tôi rồi lại nhìn sang anh ta.
Anh ta đi khuất một lúc rồi mà tôi vẫn cứ ngây người ra. Mặt tôi nóng bừng bừng. Con tim của tôi thật đáng ghét! Sao thấy anh ta, nó lại đập…không đúng nhịp như vậy chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.