Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 48: Tuyệt Cảnh
Một chàng trai vẻ mặt tiều tụy ngã ngồi bên giường bệnh, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô bé đang chìm vào hôn mê.
Đã hai ngày rồi, bé cưng vẫn tiếp tục sốt cao không lùi, còn anh thì suốt hai ngày cũng không chợp mắt. Giờ phút này, hai mắt anh tràn ngập tơ máu, mờ mịt nhìn chất lỏng trong suốt theo ống truyền dịch chậm rãi chảy vào cánh tay nhỏ gầy của bé cưng.
Tại sao em còn chưa tỉnh lại? Không phải em sợ nhất là bị tiêm sao? Không phải em cũng sợ anh hai sẽ lo lắng sao?
Cửa phòng bệnh bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một nữ y tá đi đến, nhìn người đang ngồi dưới đất, hốc mắt cô có chút đỏ lên. Mặc dù ở trong bệnh viện đã quen nhìn cảnh ốm đau, sinh tử nhưng nhìn người đàn ông đáng thương trước mắt, bất chấp tất cả mà quan tâm đến em gái của mình vẫn khiến cô cảm động vô cùng. Còn có người đàn ông trung niên bên ngoài phòng bệnh kia nữa, ông ta cũng cố chấp canh giữ một ngày rồi.
Do dự một chút mới bước đến gần, nữ y tá nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Kiều Mặc nhưng anh hoàn toàn không có phản ứng gì. Cô bất đắc dĩ thở dài, thoáng đề cao giọng nói lên một chút:
“Kiều tiên sinh, bác sĩ Cao mời anh đến văn phòng bác sĩ một chuyến, là chuyện về bệnh tình của em gái anh!”
Nghe được hai chữ em gái, Kiều Mặc đột nhiên tỉnh táo lại. Anh quay đầu nhìn về phía nữ y tá. Trong mắt, ánh nhìn mờ mịt của anh dần tản ra. Anh phản ứng chậm chạp, mơ hồ đứng lên. Toàn thân anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, suy sút. Anh đau lòng nhìn bé cưng trên giường bệnh, rồi quay sang cầu khẩn nữ y tá: “Giúp tôi chăm sóc em ấy, tôi lập tức trở lại ngay!”
“Anh yên tâm…” Nữ y tá vội vàng gật đầu nhận lời.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, hình ảnh người đàn ông trung niên đang ngồi chờ đợi bên ngoài hành lang đập vào mắt anh. Nghe tiếng mở cửa, vốn dĩ ông ta vẫn cúi đầu liền vội vàng ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người đối diện nhau, trong lòng Kiều Mặc bỗng chốc nổi lên một trận khủng hoảng và oán hận. Đúng! Tất cả đều do người đàn ông này quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của anh và Kiều Kiều. Chính ông ta hủy đi hạnh phúc của bọn anh và khiến bé cưng phải nằm trên giường bệnh chịu đủ khổ sở…
“Con bé thế nào rồi?” Cổ Bách Lâm vọt tới trước mặt Kiều Mặc, hoàn toàn mất đi sự tao nhã và trấn định thường ngày.
Ngày đó khi Kiều Kiều từ công ty ông chạy đi, ông cảm thấy lo lắng vô cùng nên lập tức theo sau. Quả nhiên, một khắc khi nhìn thấy bé cưng té xuống đất, ông kinh hãi thiếu chút từ trên xe nhảy xuống. Sau đó, hai ngày nay, ông lập tức canh giữ tại chỗ này nhưng vẫn không được nhìn thấy đứa con gái mà mình tâm tâm niệm niệm.
Đúng ra ông với Kiều Kiều không nên có nhiều cảm tình mới đúng. Dù sao bọn họ cũng không có tiếp xúc gì nhiều, thậm chí ông còn chưa thấy qua con bé vài lần. Nhưng đứa con gái này vẫn luôn tồn tại trong lòng ông suốt mười hai năm, khiến ông đau lòng mười hai năm. Mỗi khi nhớ đến thời khắc mười hai năm trước, lúc Y Lan nói cho ông biết đứa nhỏ đã không còn, tâm ông đều không nhịn được đau đến run rẩy.
Kiều Kiều đối với Cổ Bách Lâm ông không phải là đứa con gái bỗng nhiên xuất hiện, mà chính xác là đứa con gái luôn ở trong lòng ông, vẫn là đứa con gái mà ông yêu thương nhất.
“Ông không cần quan tâm!” Kiều Mặc lạnh lùng, vươn tay đẩy ông ta qua một bên rồi nhanh chóng đi tới phòng của bác sĩ Cao.
Giờ phút này Cổ Bách Lâm hoàn toàn buông xuống thân phận và địa vị theo sát phía sau Kiều Mặc, kiên nhẫn lại lo lắng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào? Có nặng lắm không? Nếu không chúng ta chuyển viện đi. Tôi biết một vài chuyên gia nổi danh ở lĩnh vực này…”
“Tôi lặp lại một lần nữa, chuyện của chúng tôi không cần ông lo!” Kiều Mặc bỗng dưng dừng bước, xoay người, dùng ánh mắt tràn ngập tơ máu, hung tợn nhìn Cổ Bách Lâm. Gân xanh trên trán anh nổi lên, bàn tay nắm chặt tùy thời điểm đều có thể đánh ra một đấm.
So với sự mất kiểm soát của Kiều Mặc, Cổ Bách Lâm có vẻ kiên nhẫn hơn, ông nói: “Bây giờ, điều quan trọng nhất là bệnh tình của Kiều Kiều, chuyện khác khi Kiều Kiều ổn định, chúng ta lại thương lượng sau…”
Có lẽ không kiên nhẫn chờ tiếp nữa, bác sĩ Cao nhìn về phía hai người đang giằng co trước cửa văn phòng hô lớn: “Hai người các người, ai là người nhà của bệnh nhân phòng 309?”
“Tôi là anh trai của cô bé!”
“Tôi là ba ba của con bé!”
Hai người trăm miệng một lời khiến bác sĩ ghé mắt kinh ngạc. Hai người này là cha con? Sao thấy thế nào cũng không giống nhỉ?
“Tôi là anh trai của cô bé, còn người này, không có quan hệ gì với chúng tôi cả!” Kiều Mặc dùng ánh mắt giết người quét về phía Cổ Bách Lâm, rồi nhanh chóng bước tới trước mặt bác sĩ Cao.
Bác sĩ Cao liếc nhìn Cổ Bách Lâm sau lưng Kiều Mặc một cái, sau đó chuyển mắt về phía Kiều Mặc, bình tĩnh nói: “Vậy mời anh đi theo tôi!”
Nhìn bóng dáng hai người chậm rãi biến mất sau cánh cửa văn phòng, Cổ Bách Lâm cũng không kiên trì muốn cùng đi qua, chẳng qua khi nhìn thấy hai người bước vào phòng, khóe miệng ông ta gợi lên một chút tươi cười quái dị.
Kiều Mặc cầm bản báo cáo xét nghiệm khó hiểu kia, cảm thấy như có một tiếng sấm nổ tung trên đỉnh đầu, trời đất rung chuyển giống như tận thế. Cho dù anh không hiểu hết nhưng ba chữ trong dòng kết quả xét nghiệm kia như một con dao nhọn đang hung hăng cắt vào lòng anh vậy.
Ung thư tủy! Tại sao có thể như thế được? Bé cưng của anh còn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, tri kỷ như vậy, sao có thể mắc bệnh này?? Tại sao lại đối xử với bé cưng của anh, đối xử với bọn họ như vậy? Chẳng lẽ những gì bọn họ trải qua còn chưa đủ sao?
“Tình trạng thân thể của em gái anh hoàn toàn không tốt chút nào, lấy điều kiện chữa bệnh trong nước sợ là cô bé không chịu nổi, như thế khả năng chữa khỏi cũng vô cùng thấp. Nhưng trước mắt, kỹ thuật chữa trị bệnh này của các quốc gia ở Châu Âu là tiên tiến nhất, họ có thể dễ dàng liên hệ với các chuyên gia do đó khả năng chữa khỏi sẽ lớn hơn. Đương nhiên chi phí chữa trị cũng không phải là người bình thường có thể gánh được…”
Bác sĩ khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, cũng không mang đến cho Kiều Mặc hy vọng gì. Ông ta chỉ khiến cho anh nhận rõ bản thân mình không có năng lực chăm sóc tốt cho bé cưng mà thôi.
Châu Âu… Chuyên gia… Anh phải làm thế nào mới có thể làm được? Anh có thể đem tất cả những gì mình có cho bé cưng! Nhưng bây giờ, tất cả những gì anh có đều vô dụng cả. Anh, không có năng lực chữa khỏi bệnh cho bé cưng, chữa khỏi căn bệnh nan y đáng sợ này…
Giống như người mất hồn, Kiều Mặc kéo lê thân thể trầm trọng của mình trở về phòng bệnh…
Cô bé nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, nữ y tá đã đem đầu giường kê lên cao một chút để cô bé có thể thoải mái nửa ngồi trên giường. Khi nhìn thấy người đứng trước cửa, cô bé bỗng nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ. Bé cố chấp nâng cánh tay lên, làm nũng muốn anh ôm bé, nụ cười suy yếu nhưng sự vui vẻ lại phát ra từ nội tâm.
Chàng trai đứng ở cửa ngây ngốc nhìn cô bé đang tươi cười với mình, nhưng lại phát hiện chính mình không thể động đậy được. Nếu thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này, thời khắc bé cưng cứ cười với anh như vậy, mà anh cũng cứ lẳng lặng nhìn bé… Cái gì cũng không cần nghĩ đến, không cần quan tâm kẻ như hổ rình mồi ngoài hành lang kia… Cũng không cần nghĩ đến báo cáo công tác của bác sĩ, chỉ cần thời khắc im lặng ngắn ngủi này thì tốt biết bao! Đúng vậy, bây giờ anh không mong ước xa vời là mỗi ngày cùng bé cưng trải qua cuộc sống ấm áp, hạnh phúc như trước kia của bọn họ nữa, anh chỉ cần bé cưng luôn khỏe
mạnh, chỉ cần bé luôn vui vẻ tươi cười với anh là đủ rồi…
“Anh hai… Ôm…” Tiếng nói khàn khàn suy yếu của bé vang lên nhưng vẫn không hề che giấu sự mất hứng trong đó. Bởi vì bé đã giơ tay thật lâu nhưng anh hai cũng không đáp lại và bởi vì anh hai cứ ngơ ngác đứng ở cửa nhìn bé ngây người.
Tiếng nói bất mãn của bé cưng đã đánh vỡ sự trầm mặc của Kiều Mặc. Lồng ngực anh cứng lại. Anh nhanh chóng tiến lên, gắt gao ôm bé cưng vào lòng. Thanh âm nức nở, nghẹn ngào hơi kìm nén vang lên: “Bé cưng… Bé cưng của anh…”
Trên giường bệnh nhỏ hẹp có một chàng trai với vóc dáng cao to đang nằm và lúc này người anh đang ôm trong lòng là một cô bé có thân hình nhỏ gầy. Thân thể cô bé cuộn tròn thân thiết dán trên ngực anh.
Bé mở to mắt nhìn chất lỏng trong suốt trong bình truyền dịch, đôi mày nho nhỏ nhẹ nhàng nhăn lại, miệng nhỏ thì thầm oán giận nói: “Anh hai, chúng ta về nhà được không, em không thích nơi này một chút nào cả…”
Kiều Mặc đem cánh tay nhỏ bé bị truyền dịch của bé nhẹ nhàng cầm lấy để bé không lộn xộn mà làm chính mình bị thương. Rồi anh cúi đầu hôn tóc trên đỉnh đầu bé, cưng chìu nói: “Được, nghe bé cưng, cái gì cũng đều nghe bé cưng…”
Giọng nói anh mềm nhẹ cưng chìu nhưng lại lộ ra cô đơn và tuyệt vọng…