Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 49: Buông Tay
Buổi chiều hôm đó, mặc kệ lời khuyên can của bác sĩ, Kiều Mặc vẫn ẵm Kiều Kiều về nhà. Bệnh tình của Kiều Kiều không ổn chút nào, lúc tỉnh lúc mê, nhiệt độ cơ thể lúc cao lúc thấp. Nhưng khi ấy, Kiều Mặc có vẻ rất bình tĩnh, Kiều Kiều nói gì anh cũng trả lời cả.
Khi ông Bảy tới thăm, Kiều Kiều bắt đầu sốt cao. Cơ thể bé cuộn tròn trong lòng Kiều Mặc, mày bé nhăn tít, miệng rên nhẹ, cánh môi hồng hào bấy giờ đỏ sẫm lại bởi những vết khô nẻ rỉ máu. Không hề e ngại ông lão hàng xóm, Kiều Mặc ôm chặt cứng em gái, cúi đầu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp cánh môi khô khốc.
Ông lão ngồi đã lâu, nhưng chỉ im lặng hút thuốc. Nhìn hai đứa nhỏ sống nương tựa vào nhau, đôi mắt đục ngầu hoe đỏ. Tại sao người đó cứ cố chấp ép buộc bọn nhỏ chứ?! Nhìn hai đứa nhỏ từ lúc chập chững cho đến lúc lớn lên, ông luôn hy vọng hai đứa sẽ sống hạnh phúc, cho dù… Cho dù hai đứa không thể sống với nhau, mỗi đứa cũng phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Bọn chúng còn trẻ, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải bước tiếp một đoạn đường dài nữa. Nhưng vấn đề là, một khi hai đứa tách ra, liệu chúng nó có thể sống tiếp một cách bình thường khỏe mạnh hay không? Đã hơn 70 năm lăn lộn trên đời, ông lão nhận ra tình cảm đậm sâu len lỏi giữa hai đứa nhỏ, nếu không phải có người chặn ngang, sợ là muốn dây dưa cả đời.
“A Mặc, đừng cố chấp như vậy… Con bé còn nhỏ, con cũng vừa tuổi đôi mươi thôi…” Hai đứa đều còn trẻ, đời thì còn dài biết bao. Bé Kiều vẫn là cô nhóc bé bỏng đáng yêu, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cháu chỉ mới là thanh niên trai tráng. Cuộc sống riêng phía trước là một chặng đường rộng mở…
Kiều Mặc không biết ông Bảy đi khi nào nữa. Anh không muốn nghe những lời khuyên răn hay an ủi, anh sợ lòng mình sẽ lao đao và dập dền cả lô suy nghĩ nhẽ ra không nên tồn tại.
Bóng trăng huyền ảo ngoái đầu qua ô cửa sổ và nhả những tia sáng mỏng manh vào căn phòng. Ngồi ở trên giường, Kiều Mặc vỗ về cô bé trong lòng. Ánh mắt anh hướng về ánh trăng treo lơ lửng trên ngọn cây, đầu nghĩ lung lắm. Ban đêm là thời điểm bé cưng thích nhất, bởi vì bé có thể ngắm hàng vạn vì sao lấp lánh trên bầu trời. Mỗi lần ngắm sao, bé lại òa vào lòng anh, đôi tay nhỏ chỉ về phía xa xa, miệng ngâm nga bài đồng dao mà ông lão hàng xóm thường hát vu vơ. Bé hát nhẹ bẫng, giọng êm ái cực. Đợi lúc anh ngẩng đầu lên nhìn vì sao bé chỉ, bé sẽ trộm hôn lên má anh, sau đó bé ngã vào lòng anh, cất tiếng cười giòn tan rổn rảng. Nhưng bây giờ, bé đang chìm vào giấc mê sâu, miệng phát ra chuỗi âm thanh đau đớn khe khẽ.
“Anh hai…” Có lẽ giấc mơ không đẹp, cô nhóc đang hôn mê từ từ tỉnh lại. Bé mở to mắt, chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, bé đã gọi thành tiếng.
“Tỉnh?” Kiều Mặc không kinh ngạc, biểu cảm của anh cứ như thể em gái vừa bừng tỉnh sau một giấc ngủ thường nhật. Kiều Mặc bưng cốc nước lên nốc vào miệng, sau đó anh hôn bé rồi mớm nước vào miệng bé. Anh cất giọng dịu dàng: “Bé cưng, muốn uống nước nữa không?”
Kiều Kiều liếm liếm môi, yếu ớt lắc đầu. Cả người bé mệt mỏi bơ phờ, miệng nhạt thếch, cơ thể nhớp nháp, không thoải mái chút nào.
“Anh hai, mấy ngày nay em không tắm, thối thối…”
“Ai nói? Bé cưng thơm lắm, anh hai muốn cắn một cái!” Kiều Mặc nhẹ nhàng cười, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt nhăn nhúm của bé. Nhưng rồi, anh vẫn ôm bé tiến về phía phòng tắm.
“Anh hai, anh tắm cho em nha. Kiều Kiều mệt quá…” Cô nhóc cố gắng nằm ngửa ra trong lòng Kiều Mặc. Đôi mắt to tròn cứ dõi theo gương mặt tuấn tú của anh trai. Tuy mặt cô nhóc tái nhợt, nhưng vẫn đáng yêu lắm.
“Tất nhiên rồi…” Kiều Mặc cưng chiều đồng ý. Anh đặt bé trong bồn tắm. Tuy thời tiết đang là giữa hè, anh vẫn không dám xối nước lạnh. Anh giúp bé cởi quần áo, bé mệt nhoài ngã vào ngực anh. Thấy đôi mắt bé nhắm nghiền, dòng nước mắt không kiềm được lăn dài trên má, nhỏ lên người bé, rồi mất hút trên lớp men trắng ngà. Bé cưng à, em đừng ngủ, nói chuyện với anh hai đi? Anh hai nhớ em…
Anh dịu dàng chà lau cơ thể bé như đang chăm sóc một bảo vật vô giá. Tuy đã cố gắng cẩn thận, làn da trắng ngần của bé vẫn hiện lên những mảng màu đỏ nhàn nhạt. Cô nhóc mặc kệ anh hai. Có lẽ vì bé đang nằm trong lòng anh trai, nên bé chẳng lo lắng gì cả. Có lẽ…
Kiều Mặc lau khô những giọt nước còn vươn trên da bé, sau đó anh giúp bé mặc bộ váy màu xanh da trời mà bé thích nhất. Anh cẩn thận lau khô mái tóc bé, cẩn thận như thể… như thể ý nghĩ đang réo rắt trong đầu anh, đây là lần cuối cùng…
Ban đêm vắng lặng, gió biển lạnh lẽo vút qua mặt. Sóng biển nhẹ nhàng ve vuốt những hòn đá ngầm, thủy triều từ tốn trườn qua ranh giới, cắn nuốt bờ đá sừng sững. Chỉ chốc lát sau, nước biển xô vào chân người đang đứng. Gió biển gọi cô bé đang mê man tỉnh dậy. Đang sốt cao, gió lạnh luồn lách vào da thịt, bé vô thức run lên bần bật. Vừa tỉnh, bé không hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng lần tìm bóng dáng của anh trai. Khi nhận ra mình đang được anh trai ôm chặt vào lồng ngực, bé mới thả tuột những mối băn khoăn đang trỗi dậy. Bé không thắc mắc anh hai đang làm gì, cũng không nghi ngờ tại sao anh lại bế bé đứng giữa trập trùng sóng biển. Bé chỉ im lặng nằm trong lồng ngực ấm áp ấy, ngửa đầu ngắm bầu trời đen mượt. Gió lạnh thấm vào da khiến đầu óc bé ráo hoảnh. Bé tỉnh rụi, cơ thể mềm oặt dần dần có chút sức lực. Khoảnh khắc sao băng chạy sượt qua bầu trời, cô nhóc vui sướng cất giọng khàn khàn: “Anh hai, sao băng kìa! Mau ước đi…”
Cô bé nhổm dậy, chấp tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, trong đầu toát ra điều ước mãi mãi không thay đổi. Đầu Kiều Mặc dựa vào gáy bé, nhẹ giọng hỏi:
“Bé cưng ước điều gì vậy?”
Đôi mắt to tròn lúng liếng, cánh môi nhỏ xinh hơi mím lại. Bé cất giọng từ tốn: “Không nói đâu, nói sẽ không linh …”
Kiều Mặc cười khẽ, ôm chặt tấm áo khoác đang đắp lên người bé.
“Anh hai chỉ có một điều ước duy nhất. Đó là hy vọng có thể bảo vệ bé cưng suốt đời, cả kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, chỉ có hai chúng ta, không ai quấy rầy cả. Anh sẽ trông em, ôm em, chiều em, cứ như thế mãi đến khi nhắm mắt… Bé cưng, em có chịu không?”
Cô bé cười rạng rỡ, hai lúm đồng tiền lún sâu. Bé ngấu nghiến hôn Kiều Mặc, ngọt ngào đồng ý: “Dạ!”
Nước biển ồ ạt dâng lên ngập chân, Kiều Kiều túm làn váy bị dính nước, òa vào lòng Kiều Mặc, nhẹ nhàng nhắc nhở anh trai đang nghĩ mông lung:
“Anh hai, thủy triều …”
“Ừ, thủy triều, bé cưng có sợ không?” Kiều Mặc không ngẩng đầu, anh vẫn để mái đầu tựa vào hõm vai của bé. Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Có anh hai ở đây, em sợ gì chứ?” Cô nhóc trả lời bằng một câu hỏi quật ngược trở lại, vô tư nhún chân vào nước biển, lành lạnh, ngứa ngứa. Thoải mái thật!
“Bé cưng ngoan, nói chuyện với anh hai một lúc, chút chúng ta về nhà được không?”
“Vâng ạ!” Cô bé đồng ý ngay tắp lự. Nhưng sức lực dường như chạy đâu mất, mí mắt nhập nhoạng đóng lại, nhiệt độ cơ thể tăng lên. Bé lại muốn hôn mê một lần nữa. Lòng gắng gượng chống lại cơn mê ngủ, nhưng sức cùng lực kiệt, thân thể gầy yếu không nghe lời bé nữa. Bé thấy đầu mình vẫn tỉnh táo lắm, rõ là nghe anh trai đang rầm rì tự nói. Trong lúc bóng đen ùa tới vồn vã, đôi mắt mờ mịt của bé kịp bắt lấy ánh mắt của anh trai. Cặp mắt tĩnh lặng kia ngập ngụa trong lớp nước mắt, dưới bóng trăng mờ ảo chất chứa nỗi niềm thê lương.
“Bé cưng à, anh hai mệt quá… Em đi cùng anh hai nhé?” Kiều Mặc cúi đầu hôn lên má em gái, nước mắt men theo gò má chảy xuống khóe môi, chát chát, dù vậy vẫn chẳng thể nào xóa nhòa nỗi lòng chua sót của anh. Bé cưng, xin lỗi em, anh hai không rời em được, cho nên, em đi cùng với anh hai nha? Anh hai biết em đồng ý mà, đúng không? Bé cưng ngoan nhất…
Thủy triều từ từ dâng lên, từng chút cắn nuốt cơ thể hai người. Kiều Mặc cảm giác được cơ thể mình sắp bồng bềnh theo làn nước. Anh ôm chặt lấy cô bé trong lòng, im lặng đợi nước biển cuốn trôi. Nước biển ngập tới lồng ngực, cô bé đang hôn mê khó chịu rên một tiếng khẽ khàng, Kiều Mặc bỗng nhiên đau xé ruột gan.
Kết thúc như vậy sao? Bé còn nhỏ, chẳng nhẽ mình cứ thế mà mang bé đi sao? Liệu bé có muốn không? Bé đã ước điều gì? Hẳn là sống bên mình suốt đời đúng không? Nhưng bây giờ mình lại kết thúc tất cả, phá tan tất cả bằng biển nước mênh mông này, có thể chứ? Thật sự… có thể chứ?
Không phải không có hi vọng, không phải không có cách nào cả, dù hy vọng này không phải mình nắm giữ, nhưng là hy vọng của em ấy. Hẳn là người đó có thể giúp bé chữa bệnh? Có thể chăm sóc bé thật tốt? Có lẽ không như tưởng tượng của mình, sau này mình vẫn có cơ hội gặp lại em ấy. Bé cưng ỷ lại anh như vậy, hẳn là bé cưng sẽ tìm anh, trở về bên cạnh anh. Có lẽ anh nên thử xem…
Vài năm sau, khi anh đang bị tra tấn nát tim gan bởi nhớ nhung, anh luôn nghĩ, luôn hối hận: Nhẽ ra anh nên kết thúc tại khoảnh khắc ấy, bởi vì người đó đã đẩy anh vào vực sâu thăm thẳm, không cho anh lấy một tia hy vọng…
Khi nước biển sắp nuốt chửng lấy hai người, Kiều Mặc dứt khoát nhổm dậy. Anh ôm bé trong lòng, khó nhọc đi trong làn nước đang gắng kiềm bước chân anh. Anh lo sợ đi về phía trước. Nước biển vẫn đang cọ rửa bờ đá ở phía sau, gió biển thổi vun vút, vang lên như tiếng nức nở, thê lương mà lành lạnh…
Đêm khuya vắng lặng, cổng nhà họ Cổ đóng chặt. Đứng cạnh cửa sổ, người đàn ông ngắm ánh trăng khuyết vật vờ sau đám mây. Khóe miệng ông ta vươn chút nét cười. Thật là một đêm tuyệt vời biết bao…