Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 47: Ngất


Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 47: Ngất


Sáng sớm, bầu trời trong vắt vẻo. Ấy là nhờ cơn mưa đêm qua đã gột rửa hết mọi bụi bẩn thường ngày. Biệt thự tráng lệ nhà họ Cổ nằm thấp thoáng trong một vườn cây xanh tươi mát mắt, tỏa ra hơi thở thần bí lạ lẫm. Chú Lâm cung kính dẫn một ông lão đi vào tòa nhà. Một người đàn ông trung niên trông có vẻ giỏi giang khôn khéo đứng trên con đường lót gạch giữa bãi cỏ. Thấy ông lão, ông ta vội vào chạy đến đón.
“Chú Bảy, mới sáng sớm tinh mơ mà chú đến nhà cháu có việc gì?” Người đàn ông trung niên mỉm cười thân thiện, nhưng ánh mắt sâu thẳm kì lạ, che khuất nỗi lòng sâu kín của ông ta.
Ông Bảy sống mấy chục năm nay, nhưng ông vẫn không quen đáp lại những lời khách sáo của người khác. Ông cười gượng, nếp nhăn trên mặt hằn lên rất rõ. Điều này làm cho ông lão ngày thường dồi dào khỏe mạnh là thế trở nên yếu ớt lạ. Ông do dự lắm, nhưng ông biết không thể không mở miệng nhờ giúp đỡ.
“Cổ tiên sinh…”
“Chú Bảy, chú lại khách khí với cháu rồi. Cứ gọi Bách Lâm là được.” Cổ Bách Lâm nắm lấy tay ông lão cười cười. Ông Bảy thở dài. Ông dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao quý trước mặt mình. Đôi mắt đục ngầu ánh lên sự cầu xin nho nhỏ.
“Bách Lâm, cậu gọi tôi một tiếng chú. Vậy thì tôi có gì nói nấy. Chuyện này tôi vừa nghe A Mặc kể. Nói thật, lúc vừa nghe được, tôi thật sự kinh ngạc. Trên đời này chuyện trùng hợp xảy ra thật nhiều. Tôi không ngờ con bé Kiều Kiều lại là…”
Nụ cười của Cổ Bách Lâm bỗng nhiên trở nên chân thật hơn. Khóe miệng cong lên rất đẹp, mặt mày có nét rất giống Kiều Kiều.
“Chú Bảy, thú thật thì cháu cũng không ngờ đâu. Lần đầu tiên gặp con bé cháu đã thích nó lắm. Chắc chắn chú không thể tưởng tượng được niềm vui sướng của cháu khi biết Kiều Kiều là con gái mình. Mười hai năm qua cháu không tự tay chăm sóc con bé. Cháu nợ con bé quá nhiều. Sau này cháu sẽ bồi thường cho con bé thật tốt…”

Nhìn tình yêu thương ánh lên trong mắt của người đàn ông trung niên, ông Bảy hơi khó xử, không biết nên bắt đầu như thế nào. Đúng vậy! Đó là một người cha. Ông cũng là một người cha. Ông hiểu tình cảm của người cha đối với con mình. Nhưng A Mặc thì sao, thằng bé sẽ làm sao bây giờ? Vì Kiều Kiều thằng bé đã trả giá rất nhiều chuyện, còn hơn cả sự trả giá của một người cha đối với con gái ruột của mình.
“Bách Lâm, thật ra hôm nay tôi đến đây để cầu xin cháu một việc… Cháu có thể đừng ép buộc A Mặc nữa được không? Từ nhỏ đến lớn thằng bé sống rất cực khổ, chính tay nó đã nuôi lớn Kiều Kiều. Nếu cháu dẫn Kiều Kiều đi, chẳng khác nào lấy mạng của nó…”
“Chú Bảy, cháu không ép cậu ta. Cháu cũng biết tình cảm của cậu ấy đối với con bé, dù sao bọn chúng cũng sống với nhau nhiều năm như vậy… Cháu cho cậu ấy cơ hội để lựa chọn mà, đó là buông tay con bé. Chú nói xem, cháu là một người cha, chẳng nhẽ không đưa con gái mình về. Cháu nợ con bé nhiều như thế, chẳng nhẽ còn muốn nợ chồng chất hơn? Đã biết con bé cách mình không xa, nhưng nhìn không được, chạm không tới, ông biết cảm giác ấy như thế nào không? Mỗi ngày cháu đều nghĩ đến bé, muốn bé cho cháu ôm một cái, muốn bé gọi cháu một tiếng ba ba…” Mắt người đàn ông hơi hoe đỏ, giọng nói chất chứa niềm chua xót khôn cùng. Thằng nhóc kia giữ chặt con ông. Ông là cha ruột của con bé, thế mà nhìn nó một cái thôi cũng là hy vọng xa vời.
“Tôi biết thằng nhóc A Mặc có chút cố chấp, nhưng nó đối xử với con bé tốt lắm. Nó là một đứa không bao giờ mở miệng cầu xin người khác, nhưng tối hôm qua thằng bé quỳ gối dưới mưa to cầu tôi. Tôi biết mạng lão già này chẳng đáng là bao, nhưng cháu có thể suy nghĩ cho thằng bé một chút, hoãn lại vài năm, chờ A Mặc thành gia lập thất, những năm gần đây con bé…”
Cổ Bách Lâm cười khổ lắc đầu:
“Chú Bảy, chú thấy vậy được hả? Nếu con gái cháu sống với cậu ta thêm vài năm nữa, cháu chắc chắn rằng con bé không chịu nhận người cha này. Chú biết nó lấy gì uy hiếp cháu không? Cậu ta không cho con gái nhận cháu, không cho cháu tiếp cận con bé, ngay cả nói chuyện cũng không được, bây giờ con gái đối xử với cháu như người lạ. Làm sao cháu có thể giao con gái mình cho một người như vậy được?”
Ông Bảy biết Kiều Mặc chắc chắn có thể hành động như vậy, còn con bé kia hẳn là nói gì nghe nấy. Chuyện này thật sự hơi quá đáng. Nhưng thằng bé còn cách nào nữa đâu? Nó là một đứa sửa xe, không quyền không thế, mỗi ngày làm quần quật kiếm bát cơm ăn. Thằng nhỏ cưng chiều con bé biết bao nhiêu, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy rõ. Sao có thể trách thằng nhỏ chuyện này được?
“Bách Lâm, nể mặt mũi lão già này một lần, đừng ép nó nữa. Bây giờ cháu có cửa to nhà rộng, vợ con đầy đủ, nhưng thằng A Mặc sống nương tựa với con bé kia từ nhỏ. Cháu ép nó đến nỗi nó nóng ruột nóng gan, chuyện gì nó cũng làm được…”
Cổ Bách Lâm tránh ánh mắt cầu xin của ông lão, miệng nở một nụ cười lạnh.

“Chú Bảy, cháu nợ chú một ân tình, chuyện gì cháu cũng nghe lời chú, nhưng riêng chuyện này cháu không nhượng bộ được. Con gái cháu cháu sẽ chăm sóc thật tốt, không cần cậu ta nhúng tay vào. Về phần Kiều Mặc, cháu sẽ bồi thường cho cậu ta, dù sao cậu ta cũng chăm sóc con gái cháu nhiều năm như vậy…”
“Cháu… haiz…” Ông lão định cầu xin, nhưng nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt người đàn ông, tất cả lời nói hóa thành một tiếng thở dài…
— —— —— —— ———
Trong khi cuộc nói chuyện đang trên đà đi vào ngõ cụt ở ngôi biệt thự lớn, thì ở căn nhà nhỏ bên kia, Kiều Mặc đang phát điên tìm cô em gái bị mất tích. Sáng sớm, anh kéo lê thân hình mỏi mệt từ chỗ ông Bảy về nhà. Vào trong, anh thấy Phương Thành vẫn nằm trên sô pha ngủ như chết, nhưng cô bé lẽ ra vẫn nên ngoan ngoãn ngủ trên giường thì biến mất tăm. Cửa sổ phòng ngủ mở toang, mưa tạt vào ướt nhẹp cả một góc chăn. Giày của cô nhóc nằm lăn lóc trên sàn. Anh vội vã gọi Phương Thành dậy, rống lên hỏi tới tấp, nhưng không đạt được kết quả gì. Anh quanh quẩn khắp mọi ngõ nhỏ lân cận như một con ruồi, nhưng mãi vẫn không thấy bóng hình khiến anh bồn chồn lo lắng muốn điên.
Giờ cao điểm, người đi đường không kiềm được tò mò ngoái đầu nhìn cô bé nho nhỏ đang chạy hấp tấp. Cô bé mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt sũng nước, tóc lấm tấm nước mưa, những lọn tóc ẩm ướt dán lên trên mặt. Tuy vậy, khuôn mặt tái nhợt ấy vẫn trông dễ thương lắm, đôi mắt to tròn lúng liếng, cánh môi hồng nhếch lên bướng bỉnh. Bé bước nhanh trên đường, bàn chân nhỏ trắng nõn đã sưng lên đỏ rực, nhưng trông bé có vẻ không cảm thấy một chút đau đớn nào.
Lâu rồi không đến trường. Trường học đứng sừng sững giữa trời hạ nom xinh đẹp lạ lùng. Nhưng Kiều Kiều không quan tâm điều đó. Hôm nay bé đến đây chỉ làm một việc duy nhất: bé muốn tìm người đó và nói cho ông ta biết, bé ghét ông ta lắm lắm!
Phịch một tiếng, cửa phòng học mở toang. Lớp học đang đùa giỡn rần rần bỗng nhiên im lặng. Học sinh ngơ ngác nhìn cô bé đứng trước cửa.
“Kiều Kiều, cậu đi học lại rồi đấy à! !” Vẫn là Bàng Tiểu Hổ mở lời trước. Ai bảo cậu nhóc thân thiết với Kiều Kiều nhất chi. Cậu vội vàng chạy đến bên cạnh Kiều Kiều. Kiều Kiều lại né cậu nhóc. Bé tiến đến gần chỗ ngồi của Cổ Diệc Tiêu. Mắt cậu nhóc lóe lên niềm vui sướng hiếm hoi, nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô nhóc, mày cậu nhíu lại ngay tắp lự.

Kiều Kiều nhìn chằm chằm Cổ Diệc Tiêu, lạnh lùng nói: “Cậu theo tớ đi!” Giọng điệu của cô nhóc lạnh lùng kiên quyết, không chấp nhận một lời từ chối nào. Cổ Diệc Tiêu cũng tròn mắt nhìn bé, nhìn bộ áo khoác ướt sũng xộc xệch, nhìn đôi chân trần sưng đỏ, cuối cùng cậu nhìn đăm đăm vào đôi mắt ngập nước có nét gì đó hao hao mình. Cậu không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng lên theo bé đi ra khỏi phòng học. Cửa phòng đóng lại, cả lớp nhao nhao hết cả lên…
Ra khỏi phòng, bé chỉ nói một câu với cậu bạn: “Tớ muốn gặp ba cậu!”. Cổ Diệc Tiêu chẳng nói gì cả. Cậu dẫn cô nhóc đến chỗ ba mình làm việc – tập đoàn Cổ Nặc. Nhân viên trực cổng không chặn đường họ, dù bộ dạng chật vật của cô bé khiến bảo vệ hơi ngần ngại, nhưng có Cổ thiếu gia đi bên cạnh thì mọi chuyện sẽ khác. Dọc đường đi, Cổ Diệc Tiêu bao lần định nắm tay bé, nhưng cậu nhận ra những ngón tay nhỏ xíu ấy nắm chặt lại. Thậm chí cậu có thể nhìn thấy cổ tay hằn lên mạch máu màu xanh. Cậu có thể đoán ra phần nào nguyên nhân của cơn tức giận, nhưng không thể nào đoán được lí do khiến cơn giận này “bùng cháy” như thế. Lâu lắm rồi cậu không gặp bé, thậm chí lòng đã dấy lên nỗi nhớ kì quặc. Đây là lần đầu tiên cậu nhớ một người, một cô bé bằng tuổi cậu…
Tất cả các giám đốc đang tập trung trong phòng họp. Mọi người nơm nớp lo sợ nhìn gương mặt vui buồn khó đoán của chủ tịch. Mày ông nhíu lại, giống như đang phiền não một chuyện gì đó. Điều đó khiến người đang dự họp cảm thấy bất an cực kì.
“Chủ tịch, bố cục tập đoàn Cổ Nặc ở Châu Âu cơ bản đã hoàn
thành, nhưng giám đốc điều hành vẫn cần ngài thông qua và xác
định…”
“Sau khi Cậu hai nhà họ Lê bất ngờ qua đời, tập đoàn họ Lê hoàn toàn rơi vào tay Lê Mặc Diễn. Anh ta không bao giờ tuân thủ quy tắc trên thương trường. Sự phát triển của tập đoàn họ Lê đang ảnh hưởng đến tập đoàn Cổ Nặc của chúng ta…”
“…”
Mọi người liên tục báo cáo tình huống của tập đoàn cho vị chủ tịch. Người đàn ông chỉ híp mắt, gương mặt nghiêm trọng.
“Chủ tịch, có… Có người muốn gặp ngài ở bên ngoài!” Cô thư ký nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Cô cung kính cuối người chào chủ tịch, nhưng không biết diễn tả tình huống bên ngoài thế nào nữa.

Lời còn chưa dứt, một bóng dáng nhỏ bé đẩy cửa bước vào. Bé thoáng nhìn người đàn ông mặc Âu phục đang ngồi ở vị trí cao nhất. Sau đó, bé dõng dạc đi đến trước mặt ông ta – người đang vui sướng khó tả.
“Kiều Kiều, sao con lại đến đây? Sao lại biến thành bộ dạng thế này? Chú dẫn con đi thay quần áo, nhỡ đâu cảm lạnh thì sao… Trời, sao con không mang cả giày hả…” Mọi người kinh ngạc nhìn chủ tịch quan tâm lo lắng cho cô bé có vẻ ngoài “tả tơi” hết sức, lòng dấy lên sự nghi ngờ, đây chính là chủ tịch tinh anh lạnh lùng của bọn họ đúng không? Sao ông đối xử với cô nhóc kia hiền lành quá vậy?
“Tôi ghét ông!” Đang trầm tư suy nghĩ, mọi người bị giọng nói đanh đá của trẻ con kéo về hiện thực. Cô bé chật vật ấy dùng đôi tay đang vươn ra ôm lấy mình, đánh tới tấp. Đôi mắt nhìn người đàn ông trừng trừng.
“Ông bắt nạt anh hai tôi, ông khiến anh tôi khổ sở, khiến anh tôi tức giận. Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với ông, không bao giờ liếc nhìn ông một cái. Tôi ghét ông!”
Nụ cười trên mặt người đàn ông cứng lại. Ông gian nan mấp môi định giải thích điều gì đó.
“Kiều Kiều… Chú…”
“Đừng gọi tên của tôi!” Cô bé cuộn tay thành nắm đấm trông thật hung dữ, thật kiên cường, cũng thật quyết tuyệt. ” Sau này tôi không muốn gặp ông nữa!”
Bóng dáng cô bé biến mất sau cánh cửa thủy tinh. Người đàn ông đang đứng ngẩn ngơ mới kịp lấy lại thần trí, bối rối đuổi theo. Nhưng ở ngoài cửa, ông thấy con trai mình đang đăm đăm nhìn ông, đôi mắt trong vắt lạnh lùng đong đầy sự oán hận…
Cô nhóc kiên cường đứng trước ngõ nhỏ. Ánh mắt cứng cỏi nhìn con đường phía trước. Tay vẫn nắm lại thành quyền, thân thể co rúm lại. Dấu chân màu đỏ kéo dài ở phía sau lưng bé. Cuối con đường, một chàng trai tiều tụy ngơ ngác nhìn bé. Thân thể co rúm của cô bé chợt thả lỏng, khóe miệng nở một nụ cười. Bé yếu ớt lê bàn chân đau đớn đến bên cạnh chàng trai, nhưng được nửa đường lại té sấp trên mặt đất. Chàng trai hét lên…
“Anh hai, em không sao cả…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.