Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 39: Đàm Phán
“Anh hai, sao anh hai về trễ vậy…” Ôm cổ Kiều Mặc, Kiều Kiều mím môi bất mãn, tiện thể làm nũng với anh trai. Cô nhóc này càng ngày càng tinh nghịch. Đây gọi là tiên hạ thủ vi cường, khiến anh hai lơ là thôi trách bé chân trần chạy nhảy lung tung.
Kiều Mặc cưng chiều sờ đầu của bé. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn hai người đang đứng trong phòng khách. Nụ cười trên mặt tắt ngúm, theo bản năng anh ôm chặt cô bé trong lòng. Anh nhăn mày lạnh lùng nhìn người đàn ông đang trong trạng thái kích động – Cổ Bách Lâm.
“Xin chào, Kiều tiên sinh. Tôi là luật sư riêng của ngài Cổ. Hôm chúng tôi đường đột tới đây là để giải quyết một số chuyện của Kiều tiểu thư…” Người đàn ông đeo kính mắt lịch sự đến trước mặt Kiều Mặc. Anh ta vươn tay định bắt tay Kiều Mặc nhưng anh đi sượt qua như thể anh ta là người vô hình. Anh ta xấu hổ đành thu tay phải lại.
Kiều Mặc đặt Kiều Kiều lên sô pha, nắm lấy chân nhỏ của bé xoa cho ấm, rồi cẩn thận giúp bé mang giày, mặc áo khoác. Xong xuôi, anh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói: “Bé cưng đến nhà ông Bảy chơi đi, chút nữa anh qua gọi về.”
Kiều Kiều vừa khó hiểu vừa buồn bực. Từ nhỏ đến lớn anh hai có bao giờ “đuổi khéo” bé ra khỏi nhà bao giờ, còn chưa lần nào chủ động cho bé đi chơi một mình nữa là. Cơ mà nếu sang nhà ông Bảy nghe ông lải nhải, bé thà ở nhà quanh quẩn với anh hai còn hơn.
“Anh hai…” Cô nhóc vươn tay ôm cổ anh hai đòi ở nhà. Che dấu sự lo lắng dưới đáy lòng, Kiều Mặc kéo tay nhỏ của bé, khẽ cười nói: “Bé cưng ngoan nào, mau đi đi…”
Hai mắt trong vắt của Kiều Kiều nhìn Kiều Mặc đăm đăm. Bé cảm thấy anh hai hôm nay hơi là lạ, cả người mệt mỏi rã rời, ngay cả nụ cười cũng gượng kinh khủng. Nghĩ như thế, cô nhóc nhón gót hôn lên môi anh hai cực thân mật. Bé mỉm cười ngọt ngào nói:
“Chút nữa anh hai nhớ qua đón em đấy…”
Thấy khóe môi anh trai cong lên, Kiều Kiều mới đứng dậy chạy ra ngoài. Đứng ở một bên, Cổ Bách Lâm chua chát nhìn cử chỉ thân thiết của hai người. Tại sao lại ăn ý như vậy, dịu dàng như vậy, cứ như thể bọn ông không tồn tại, cứ như thể ông ta chính là người xa lạ, là một thứ dư thừa không đáng chú ý. Quả thật, Kiều Kiều đã nghĩ như thế đấy. Hơn nữa, nhiều năm về sau, bé vẫn bài xích ông ta.
Thấy bóng Kiều Kiều đã khuất sau cánh cửa, Kiều Mặc mới chuyển tầm mắt đến người Cổ Bách Lâm. Anh không mở miệng nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta. Cổ Bách Lâm tung hoành thương trường đã nhiều năm, chưa bao giờ ông cảm thấy hồi hộp như bây giờ. Đối diện với sự lạnh lùng của chàng trai anh tuấn trước mặt, ông không thể chắc chắn việc mình đang làm có thành công hay không. Nếu không nắm chắc mười phần, hẳn là ông sẽ không đến đây lúc này. Nhưng ông thấy rõ sự cố chấp quyết liệt ẩn sâu trong đôi mắt của chàng trai. Ông quay đầu ra hiệu cho người đàn ông đeo kính. Anh ta hiểu rõ, ngay lập tức đến trước mặt Kiều Mặc khách khí cười một tiếng.
“Kiều tiên sinh, không báo trước mà đến đột ngột thế này thật sự là mạo muội, hy vọng ngài thứ lỗi. Tôi là Nghiêm Dịch, luật sư của Cổ tiên sinh. hôm nay đến đây, tôi chủ yếu muốn bàn với ngài về chuyện của Kiều tiểu thư…”. Bộ dạng của Nghiêm Dịch rất nghiêm túc, nhưng Kiều Mặc lại mắt điếc tai ngơ, anh rút một điếu thuốc, tự nhiên phả khói phì phèo. Nghiêm Dịch không hút thuốc lá, cũng chịu không nổi mùi khói thuốc nồng nặc. Anh ta lấy tay che mũi ho sặc sụa. Sau đó, anh rút một tờ giấy trong bao công văn đưa cho Kiều Mặc, không nhanh không chậm nói:
“Kiều tiên sinh, đây là tư liệu điều tra về Kiều tiểu thư. Hiện tại, chúng tôi đã có đủ căn cứ chính xác để chứng minh Kiều tiểu thư là…”
“Con bé là con gái ruột của tôi!” Cổ Bách Lâm không thể bình tĩnh như Nghiêm Dịch được, ông đã mất hết kiên nhẫn. Con gái của ông đáng yêu, xinh xắn, ngoan ngoãn như thế, nhưng lại không thuộc về ông. Ông muốn giành lại, một giây cũng không thể đợi được nữa.
Tay cầm điếu thuốc của Kiều Mặc run lên, tàn thuốc rơi xuống mặt đất. Cả cơ thể anh như mất đi cảm giác. Ngày này rốt cuộc cũng đến. Anh đã lo lắng điều này từ rất lâu, lâu đến nỗi anh rơi vào ảo tưởng bé đã thuộc về mình mãi mãi, sẽ chẳng có ai đến cướp bé từ tay anh nữa. Anh đã tưởng tượng cảnh này rất nhiều lần, anh tưởng tượng bản thân bối rối không biết làm sao, tưởng tượng anh đã dùng mọi thủ đoạn để giữ bé cưng lại. Nhưng bây giờ khi ngồi ở chỗ này, đối diện với cha ruột của Kiều Kiều, thoát khỏi cảm giác run rẩy lúc ban đầu, anh không bối rối như đã tưởng. Điều đầu tiên anh nghĩ là Kiều Kiều sẽ không theo ông ta, chắc chắn là không. Chỉ cần bé không đi, anh sẽ không buông tay. Không bao giờ! Vả chăng, cho dù bé đòi đi thật, anh cũng sẽ không buông tay. Giây phút này anh rất kiên định. Nhưng chẳng lâu sau, dù em gái khóc thảm cầu xin anh đừng bỏ bé, dù biết nếu buông tay anh sẽ điên mất, anh bất đắc dĩ vẫn phải đẩy bé đến bên người đó. Anh nào biết được, quyết định ấy khiến anh hối hận cả đời.
Cổ Bách Lâm nhìn Kiều Mặc đang chìm vào suy tư, ông chẳng biết nói điều gì cho phải. Ông đã nghĩ rất nhiều, nào là Kiều Mặc sẽ lúng túng khó xử, nào là Kiều Mặc thảng thốt hỏi ông lấy gì chứng minh Kiều Kiều là con ruột của ông, dựa vào cái gì để dẫn Kiều Kiều đi? Mười hai năm trước, tại sao lại vứt bỏ bé? Mười hai năm sau, tại sao lại bắt đầu ráo riết đến tìm bé? Thậm chí ông còn nghĩ Kiều Mặc sẽ đòi ông một số tiền, sau đó trả Kiều Kiều lại cho ông. Nhưng dường như ông nghĩ sai rồi. Chàng trai nghèo hèn trước mặt chỉ cúi đầu im lặng. Câu nói như sấm giữa trời quang của ông không khiến cậu ta có bất kì phản ứng đặc biệt nào cả.
Nghiêm Dịch đẩy kính, lấy từng tài liệu một để trước mắt Kiều Mặc, rõ ràng nói:
“Kiều tiên sinh, đây là kết quả xét nghiệm của Kiều tiểu thư và Cổ tiên sinh, Kiều tiểu thư quả thật là con gái ruột của Cổ tiên sinh; Còn đây là tư liệu chúng tôi đã điều tra, Kiều tiểu thư không phải là em gái ruột của anh, anh đã nhặt được tiểu thư mười hai năm trước. Cổ tiên sinh rất biết ơn sự chăm sóc tận tình của anh đối với Kiều tiểu thư, nhưng…”
Nghiêm Dịch dừng một chút, nhìn Cổ Bách Lâm một cái, rồi tiếp tục nói:
“Chúng tôi có điều tra sơ lược về anh, anh có tiền án tiền sự, ngồi tù hai năm. Hơn nữa, đi theo anh, Kiều tiểu thư nhiều lần bị thương, riêng anh đã hai lần dính vào tội mưu sát. Cổ tiên sinh cho rằng anh không thể nào chăm sóc tốt cho Kiều tiểu thư, từ hoàn cảnh của anh cho đến vòng luẩn quẩn của bạn bè anh, tất cả đều ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Kiều tiểu thư. Cổ tiên sinh luôn hy vọng dành những điều tốt nhất cho con gái ruột của mình. Đương nhiên những tổn thất anh phải chịu hay sự chăm sóc của anh suốt mười hai năm qua đối với Kiều tiểu thư, Cổ tiên sinh sẽ bồi thường …”
Kiều Mặc không sợ hãi những tư liệu Cổ Bách Lâm đã điều ra, cũng không kinh ngạc bởi sự chuẩn bị đầy đủ của ông ta. Đối với người có tiền có quyền như ông ta, những việc này cũng chỉ là chút chuyện cỏn con, nhưng Kiều Mặc vẫn không thể nào giải thích được, ông ta dựa vào cái gì nói anh không chăm sóc tốt Kiều Kiều, dựa vào cái gì dẫn Kiều Kiều đi mất một cách đúng lý hợp tình cơ chứ. Chẳng nhẽ chỉ vì ông ta có tiền, có mấy cái tờ giấy vô tri vô giác ấy là có thể dẫn người anh đã chăm sóc suốt mười hai năm đi sao? Đi cái con khỉ! Kiều Mặc trào phúng cười, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Cổ Bách Lâm, hừ lạnh: “Bồi thường? Cổ tiên sinh định bồi thường tôi thế nào? Bé cưng của tôi giá trị bao nhiêu tiền?”
Khi nghe Kiều Mặc hỏi những câu này, tâm trạng đang treo lơ lửng của Cổ Bách Lâm thoáng dịu xuống. Phương thức giải quyết ông hy vọng nhất đó chính là tiền. Tuy nhiên, ông hơi coi thường Kiều Mặc. Ông còn tưởng cậu ta yêu thương Kiều Kiều lắm, thì ra cũng chỉ là hạng người chỉ cần một cái giá cao, mọi chuyện đều có thể quẳng qua sau đầu. Cổ Bách Lâm lấy một tờ chi phiếu đặt lên bàn, ngẩng đầu nói:
“Muốn bao nhiêu thì tự điền vào đây, chỉ cần cậu trả con gái lại cho tôi!”
Cầm lấy chi phiếu trên bàn, Kiều Mặc xem lướt qua, rồi vứt toạt sang một bên. Anh đứng lên, đôi mắt chăm chú nhìn người đàn ông trung niên ra vẻ đứng đắn trước mặt mình. Lòng anh dấy lên một nỗi căm hận. Anh đè cơn tức giận của mình xuống, lạnh lùng nói: “Ở đây không có con gái của ông.”
“Kiều tiên sinh, chúng tôi đã giải thích rõ rồi, đây là phiếu xét nghiệm của Kiều tiểu thư và Cổ tiên sinh…” Nghiêm Dịch lại đưa tư liệu đến trước mặt Kiều Mặc. Kiều Mặc không thèm nhìn đừng nói là nhận lấy. Anh thô lỗ đẩy Nghiêm Dịch ra, hung tợn nhìn chằm chằm Cổ Bách Lâm, như muốn chọc giận ông ta.
“Ông nói đúng. Tôi là một kẻ nghèo hèn, có tiền án tiền sự, lại còn chơi với một đám du côn lưu manh, nhưng công chúa của ông thích tôi, ông định giải quyết sao? Muốn có con gái cũng dễ mà đúng không? Ông có tiền đấy? Lượn một vòng trên đường thử xem, ngàn vạn cô gái mong ước được làm con ông, chỉ sợ ông chịu không nổi thôi! Vậy nên đừng có đến nhà tôi nữa, cũng đừng nói hai chữ kia trước mặt tôi, tôi mà nghe hai chữ kia một lần nữa, coi chừng tôi chém chết!”
“Cậu đang uy hiếp chúng tôi?” Nghiêm Dịch bị đẩy sang một bên lập tức nhảy xổ vào, thay chủ nhân chỉ trích Kiều Mặc. Kiều Mặc cười lạnh liếc anh ta một cái, lại quay đầu nhìn Cổ Bách Lâm. Khóe mắt bộc lộ nét cười trào phúng, nhưng cũng ẩn dấu sự bi thương vô cùng. Uy hiếp? Rốt cuộc là ai uy hiếp ai? Anh nghèo mạt, ngoại trừ bé cưng anh còn có cái gì. Buổi sáng hôm nay anh cũng vì bé cưng làm căng với anh em chí cốt của mình. Người đàn ông này là cái thá gì vậy, vừa thấy mặt đã nói bé cưng là con gái của mình, khác quái gì phường cướp bóc trắng trợn?
“Uy hiếp?” Kiều Mặc hừ lạnh một tiếng, áp sát vào Cổ Bách Lâm, khàn giọng nói: “Ông tin hay không, chỉ cần một câu của tôi, cả đời này đừng hòng bé nói với ông một câu, liếc mắt nhìn ông một lần!”
“Cậu!” Hai mắt Cổ Bách Lâm trợn lên, chỉ vào Kiều Mặc, lồng ngực phập phồng. Ông ta tức giận phát điên. Kiều Mặc xoay người cầm tập tài liệu dày cộm lên, rồi ném vào lòng ông ta. Vẻ mặt anh như sắp bùng nổ.
“Mấy thứ này ông cầm về mà dùng. Em ấy là của tôi, tôi có quyền quyết định hết thảy. Tôi nói bé không có quan hệ gì với ông chính là không quan hệ, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, nếu không nghe lời tôi, ngay tới cả một người xa lạ ông cũng chẳng bằng đâu! Bây giờ tôi đi đón bé cưng về nhà, hy vọng lúc trở về hai vị có thể bấm nút biến đi…”
Mặc kệ hai người đang đứng như trời trồng trong phòng khách, Kiều Mặc bước ra ngoài. Nhìn theo dáng người cao dong dỏng của anh, mày Cổ Bách Lâm từ từ nhăn lại…