Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 38: Chuyện Cũ
Edit: Cát Chan
Beta: Kim Hoàn Lương
Thời gian đảo ngược, những kí ức cố gắng quên đi hiện dần lên trong tâm trí.
Tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất. Trong căn phòng khách rộng lớn, một cặp nam nữ ngồi tựa vào nhau trên ghế sô pha. Khung cảnh đầm ấm vui vẻ. Người đàn ông có gương mặt rất điển trai. Anh yêu thương áp tai vào bụng vẫn còn phẳng lì của vợ. Cô gái bất đắc dĩ mỉm cười:
“Bách Lâm, anh hy vọng con chúng ta là trai hay là gái?”
“Con gái. Anh sẽ cưng chiều con như công chúa nhỏ vậy.” Người đàn ông hạnh phúc nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh bé cưng của mình òa vào lòng anh làm nũng, gọi ba ba đến ngọt lịm. Hình ảnh ngọt ngào êm ấm ấy khiến anh vừa nghĩ vừa cảm thấy hạnh phúc khôn cùng. Anh cẩn thận lắng nghe. Anh muốn cảm nhận động tác của con gái khi nằm trong bụng mẹ. Tất nhiên đó là hành động tốn sức mà thôi. Anh hơi nhụt chí, nhưng một lát sau, anh lại mỉm cười:
“Bé cưng thật ngoan, chắc chắn là con gái!”
“Mang thai chưa được bao lâu, sao anh nghe được gì chứ?” Cô gái buồn cười nhìn người đàn ông có chút trẻ con trước mặt. Đây là đứa con đầu lòng của họ nên chồng cô gần như mất đi sự bình tĩnh thông minh vốn có. Ngày nào cũng vậy, anh rủ rỉ bên tai cô những dự định tốt đẹp về tương lai. Anh và cô sẽ sinh con. Bọn họ cùng nhau sống trong một ngôi biệt thự yên tĩnh. Trong biệt thự, anh sẽ trồng những loại hoa cỏ mà cô yêu thích và xây cả một cái bể bơi thật to nữa. Lúc rảnh rỗi, một nhà ba người sẽ cùng nhau bơi lội hay ngã lên ghế thong thả tắm nắng. Cách biệt thự không xa, chính là bãi biển mênh mông thoáng đãng. Ăn xong bữa tối, cả nhà sẽ nắm tay nhau đi dọc bờ biển và đón những cơn gió lồng lộng từ đại dương. Anh khao khát xây dựng một “tòa thành” xinh đẹp dành riêng cho hai mẹ con và gửi đến cô công chúa nhỏ những điều tốt đẹp nhất trên đời…
Mỗi ngày, người đàn ông thủ thỉ bên tai cô gái: anh yêu cô, thương đứa con yêu dấu của họ. Vì vậy, cho dù phải liều mạng, anh sẽ sớm biến những ước mơ ấy thành sự thật.
“Y Lan, mấy năm nay em đi theo anh vào Nam ra Bắc, vất vả lắm phải không? Một thời gian nữa công việc của anh đâu vào đấy, chúng ta kết hôn đi em!” Người đàn ông ôm cô gái vào lòng. Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mảnh khảnh, anh vuốt ve chiếc nhẫn đơn giản trên ngón giữa của cô. Đây là chiếc nhẫn anh đưa cho cô khi anh đang là một sinh viên nghèo khổ…
Hai người bắt đầu yêu nhau trên giảng đường đại học. Bọn họ tiếp tục gắn bó với nhau suốt chặng đường tiếp theo, dù không giàu sang phú quý, nhưng nhìn chung mọi sự như ước nguyện, nhà cửa êm ấm vui vầy. Tất cả đàn ông luôn tin rằng: bản thân càng giàu có quyền lực thì người con gái họ yêu càng có cảm giác an toàn hơn. Cổ Bách Lâm vịn vào lí lẽ ấy để thôi thúc lòng dã tâm của ông ta. Ông dốc sức làm việc. Ông lo sợ cuộc sống yên ả này sẽ biến mất. Nhưng câu cá trong mương cũng có lúc lật thuyền, huống chi ông đang dong buồm giữa biển lớn thương trường hiểm nguy rình rập.
Ngày hôm ấy chính là ngày đen tối nhất cuộc đời ông.
Nhớ lại mấy tháng trước, anh còn âu yếm ôm người mình yêu nói về đứa con của họ. Nhưng giây phút đó, anh đứng cô đơn giữa trận tuyết lớn, tim chao đảo rồi lịm dần vào sắc đen của bầu trời. Đi nhầm một đường, mất hết tất cả. Có lẽ anh đã tự phụ quá mức. Anh mang tất cả tài sản của mình đổ vào cuộc chơi chứng khoán hên xui may rủi. Thị trường chứng khoán tuột dốc không phanh, tai ương rủ nhau kéo đến: công ty phá sản, mọi thứ đều phải đem đi gán nợ, ngay cả nhà cửa cũng thế chấp cho ngân hàng.
Ông nhớ rất rõ tối hôm ấy…
Anh mệt mỏi quay về căn nhà sắp không còn thuộc về mình nữa. Trong nhà không có một bóng người. Anh sốt ruột hoảng hốt chạy ra ngoài, vừa hay lại đụng mặt vợ anh – Y Lan. Cô nhất quyết cắt đứt liên hệ với anh. Anh nhìn cô, nhìn gương mặt nhem nhuốc nước mắt, và cả cái bụng phẳng lì của cô nữa. Lòng anh run run…
“Đứa bé đâu…”
“Không có…”
“Không có? Cô nói láo. Mang thai tám tháng sao có thể nói không có là không có…”
“Không có chính là không có… Bách Lâm, em đã khuyên anh rất nhiều lần. Em chẳng mong giàu sang phú quý, chỉ mong sống yên ổn bình thường… Có lẽ em không phải là người phù hợp đi hết cuối cuộc đời với anh, con chúng ta giữ lại cũng chỉ là một mối ràng buộc, như bây giờ là tốt rồi…” Y Lan thật bình tĩnh, nhưng đó cũng là sự chán nản tột độ. Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một người con gái yếu đuối. Khao khát duy nhất của cô chính là cánh tay đàn ông che mưa chắn gió suốt phần đời còn lại.
Cổ Bách Lâm cố ép ý định ngăn Y Lan rời đi lại. Anh cố chấp tìm đứa nhỏ.
“Nếu cô muốn đi, tôi cũng không ép cô chịu khổ bên tôi nữa.
Nhưng xin cô hãy đưa đứa bé cho tôi…”
Y Lan châm chọc cười. Nuôi chính bản thân anh sợ còn khó, thế mà cứ đòi đứa bé. Anh định vịn vào đứa bé để níu kéo lại điều gì ư? Y Lan ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông. Cô ta thản nhiên nói:
“Tôi đã xóa sạch đứa bé rồi…”
“Không thể nào! Đứa bé lớn như thế, sao có thể nói xóa là xóa được?” Cổ Bách Lâm bám lấy ánh mắt của Y Lan. Anh muốn tìm trong đôi mắt cô một chút dấu vết của sự dối trá, nhưng rốt cuộc anh chỉ phát hiện những gợn sóng lăn tăn tĩnh lặng. Có một giây anh dường như thoái chí nản lòng. Anh hơi sầu não. Tình cảm bảy năm đằng đẵng thế mà lại tan đi trong phút chốc. Anh là một kẻ kiêu ngạo. Chắc chắn anh không mở miệng yêu cầu cô ta ở lại bên cạnh anh, dù cô là người anh yêu đi chăng nữa. Nhưng đứa bé… giữ lại đứa bé thì có thể giữ cô, giữ lại gia đình của bọn họ sao?
Y Lan nhếch môi hít sâu một hơi, từng chữ từng chữ nói rõ ràng,
đồng thời dập nát hết mọi hy vọng của anh: “Đứa bé sinh non, là một cái thai chết… Tiện thể nói cho anh biết, đó là con gái.”
Cô ta xoay người rời đi. Người đàn ông đau đớn ngã lên nền tuyết, mặc kệ cho bông tuyết thấm vào áo quần ướt nhẹp. Anh thấy lạnh quá…
Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, tại khu bình dân ở vùng ngoại ô thành phố Lăng Hải, một tên say rượu cầm vỏ chai rỗng tuếch nghiêng ngả lảo đảo đứng trước cửa một căn nhà. Hắn ta vừa chửi vừa quơ quào tay đập cửa. Cửa vừa mở ra một khe hẹp, con ma men nhanh chóng chen vào, đập vỏ chai lên đầu đứa trẻ đang đứng sau cánh cửa. Hắn ta ác độc nguyền rủa:
“Chạy đi đâu hả thằng chết tiệt. Sao giờ mày mới mở cửa? Mày định để ông lạnh chết hả? Thằng chó, mày đê tiện y chang con mẹ mày…”
Đầu thằng bé bị thương. Từ trên đỉnh đầu, máu đỏ men theo má chảy xuống cằm, rồi nhỏ giọt lên nền gạch tạo thành những cánh hoa loang loang sặc sỡ. Thế nhưng, cậu ta không né những ngón đòn hung hiểm của tên say rượu. Cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm con quỷ say khướt.
“Nhìn cái gì? Mày còn dám nhìn nữa ông đánh chết mày!” Con ma men vung đấm định thụi vào đầu đứa trẻ nhưng cậu nhóc nhanh chóng chạy vọt ra sau bếp.
“Thằng chó, mày dám trốn hả!” Con ma men đánh vào không khí, xém tí nữa là ngã nhào ra đất. Hắn thở hổn hển đuổi theo. Từ trong bếp, đứa bé trai cầm dao xông tới, ánh mắt hung ác, không chút do dự bổ dao vào đầu ma men. Con ma men nghiêng ngả lảo đảo tránh né. Lưỡi dao sắc bén sượt qua, con quỷ say rượu ôm lỗ tai kêu gào thảm thiết, máu tươi chảy ra đầm đìa, trên nền gạch vẫn còn mảnh tai bị đứt. Hắn ta tỉnh rượu hẳn. Hắn hoảng sợ nhìn đứa nhỏ lạnh lùng trước mắt. Cậu bé vẫn không chút do dự nâng dao lên…
“Cứu mạng… Con chó, mày dám chém ông, tao…” Con ma men ôm lỗ tai, tè ra quần định mở cửa ra ngoài. Ánh sáng trên lưỡi dao lóe lên, con dao sượt qua da đầu hắn ta cắm vào cánh cửa. Tai hắn ta giật bắn.
“Đừng để tôi nhìn thấy ông nữa!” Đứa trẻ uy hiếp hắn ta một câu rồi mở cửa bỏ đi. Từ nay về sau, cậu không bao giờ bước chân qua cánh cửa này nữa.
Một đêm tuyết rơi mù mịt đã trôi qua. Sáng sớm hôm sau, đường phố thưa vắng người. Ai cũng đều khoác áo lông thật dày, riêng chỉ có một bé trai mặc áo bông cũ nát cúi đầu đi trên đường, lững thững theo sau là thằng nhóc trạc tuổi cậu. Một tiếng khóc nỉ non phá vỡ sự yên tĩnh của đường phố buổi sáng sớm. Dưới gốc cây ở ven đường, một đứa bé đang nằm đó. Bị bọc trong lớp vải trắng, bé con dường như hòa làm một với màu tuyết, khó ai mà phát hiện được. Bé trai tiến tới gần, ngẩn ngơ nhìn đứa bé đang khóc. Đôi mắt bé to tròn, đảo qua đảo lại. Ngay lập tức, bé tóm được ánh mắt của cậu nhóc. Hình như lớp vải trắng quấn bé rất chặt, bé con khó chịu giãy cánh tay ra ngoài, quơ lung tung đòi cậu bế. Mắt bé lấp lánh như đang cười. Cậu nhóc im lặng nhìn bé, rồi đột nhiên vươn tay ôm bé vào lòng. Không thèm để ý ánh mắt khó hiểu của đứa trẻ đứng sau lưng, cậu xoay người đi tiếp. Tuy cậu không biết mình nên đi nơi nào, kiếm đồ ăn ở đâu hay tìm nơi “che mưa chắn gió” có được không nữa, nhưng nhất định, cậu sẽ không bao giờ buông đứa bé trên tay mình xuống…