Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 37: Cha
Edit: Cát Chan
Beta: Kim Hoàn Lương
“Anh Kiều!”
“Xuyên Quân!”
Lúc A Nại, Lý Ương chạy đến thì chiếc dao phay đã khảm sâu vào ngón giữa của Xuyên Quân, ngón tay gần như bị chặt đứt. Mặt Xuyên Quân không còn chút máu như xác người chết, mồ hôi chảy ròng ròng xuống hai bên má, hai chân run bần bật.
“Đồ nhát gan!” Kiều Mặc hừ lạnh một tiếng, hất mạnh tay phải của Xuyên Quân ra. Anh đá cửa đi ra dưới sự kinh ngạc vô cùng của mọi người.
Một chiếc xe Benz màu đen chầm chậm đi ngang qua cánh đồng và dừng lại ở cuối con hẻm nhỏ. Từ trên xe, hai người đàn ông lần lượt bước ra ngoài. Một người thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi, bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ, tai đeo gọng kính màu vàng, có vẻ rất khôn khéo. Đứng phía sau cậu ta là một người đàn ông trung niên trầm ổn tinh nhuệ, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự nôn nóng và kích động. Trước cánh cửa này, ông đã đứng bồi hồi không biết bao nhiêu lần, và lần nào cũng vậy, ông không có dũng cảm để gọi cửa bước vào. Hôm nay, sau một thoáng suy tư, ông hít thở thật sâu, chuẩn bị tinh thần đầy đủ và tự dặn lòng không thể để xảy ra một chút sơ sót nào. Đẩy cửa sân, người đàn ông trung niên từ từ bước vào, người thanh niên trắng trẻo khôn khéo cung kính đi theo sau.
Kiều Kiều đang nằm ở trên giường. Hai mắt bé bỗng sáng choang. Bé ngồi dậy, hết nhìn đông lại nhìn tây xem xét xung quanh. Anh hai không có ở nhà, chán như con gián ấy! Hồi nãy bé vừa lén lút xếp lại đồ đạc lộn xộn trong tủ, sợ anh hai về bắt tại trận nên bé vội vàng đóng tủ nhảy lên giường. Bé giả vờ làm đứa trẻ ngoan ngoãn nằm im lặng trên giường. Đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa đứt quảng. Người gõ cửa dường như còn chất chứa nỗi do dự.
“Anh hai…”
Mặc kệ mọi thứ, Kiều Kiều nhảy xuống giường. Bé không thèm mang dép cứ thế chạy xồng xộc trên mặt đất, vừa chạy vừa vui vẻ gọi anh hai. Bé con quên mất tiêu là anh trai bé có bao giờ gõ cửa vào nhà đâu cơ chứ. Cửa phòng mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào chói cả mắt. Kiều Kiều lấy tay che mắt, chỉ thoáng thấy bóng của một người đàn ông cao lớn. Bé cố xoa mắt. Khi thấy người đứng trước mặt mình không phải Kiều Mặc, bé hơi thất vọng, nụ cười trên môi tắt ngúm, đồng thời bé cất giọng ngờ ngợ: “Chú ơi, chú đến nhà cháu làm gì vậy?”
Người đàn ông trung niên đang đứng giữa sân nhà đơn sơ quả thật là Cổ Bách Lâm – ông chủ giàu có nhất Lăng Hải. Trong khoảng thời gian gần đây, ông không quan tâm bất kì vấn đề gì ở công ty. Ông đã vận dụng hết mọi quan hệ để tìm “mẫu ghép” mười hai năm trước để chứng thực suy nghĩ của bản thân. Bây giờ, ông đứng ở chỗ này, ngắm cô bé dễ thương trước mặt, lòng ông dấy lên sự hoảng hốt. Tình cảm chất chứa trong lòng dường như muốn túa ra như dòng nước lũ.
“… Nghe Diệc Tiêu nói con bị thương, lâu rồi không đến trường… Chú đến thăm con…”
Lí do thoái thác của ông không làm tiêu tan sự nghi ngờ trong lòng Kiều Kiều. Tuy vậy, Kiều Kiều vẫn cảm giác được sự quan tâm thật tình của ông ấy nên bé lễ phép mời ông vào nhà. Cổ Bách Lâm cẩn thận đánh giá căn phòng khách nho nhỏ. Phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Thế nhưng, Chỉ cần bày biện vài đồ nội thất cũng khiến căn phòng trở nên chật chội.
Trên sô pha, ai đó tiện tay phủ lên một chiếc áo khoác nam. Ngay chỗ cửa ra vào, hai đôi dép lê được đặt ngay ngắn. Lòng ông hơi quặn lại, pha lẫn chút khó chịu kỳ quặc.
“Chú ơi, mời chú uống nước…” Hai tay Kiều Kiều bê ly nước ấm cẩn thận đi tới. Cổ Bách Lâm lập tức bước đến nhận lấy, thuận tiện nắm bàn tay bị thương của bé. Ông kéo bé đến bên cạnh, hiền từ nhìn bé như người cha đang nhìn con gái ruột của mình. Thấy đôi bàn chân trần của bé, ông đau lòng nhíu mày.
“Kiều Kiều, sao không mang dép hả con?” Cái thằng kia chăm sóc bé kiểu gì vậy! Sao hắn ta có thể để một đứa trẻ đang bị thương ở nhà một mình, còn để bé chạy tới chạy lui bằng đôi chân trần này, nhỡ đâu chân bị thương thì biết làm sao? Hay bé bị cảm lạnh thì sao hả? Chỉ cần thấy bé, ông lại muốn quan tâm bé, đối xử thật tốt với bé. Ông định lấy tay xoa ấm chân cho bé, Kiều Kiều lại né tránh ông. Bé chạy đi mang dép lê. Né ánh mắt hiền lành của ông ta, bé nhìn sang người đàn ông vẫn luôn cung kính đứng bên cạnh, cất giọng nói: “Chú ơi, chú ngồi xuống đây này. Sao chú không uống nước? Cháu…”
“Không cần, chú không khát!” Người đàn ông khách khí ngồi xuống, tiện thể ngăn cản hành động của Kiều Kiều.
Phòng khách đột nhiên yên tĩnh lạ. Hai người đàn ông nhìn chằm chằm Kiều Kiều. Điều này khiến Kiều Kiều hơi rụt người lại. Trong nhà có người lạ, anh hai lại đi vắng, bé chưa bao giờ gặp phải tình huống này cả. Bé vô thức chạm vào cánh tay đang băng bó, ánh mắt nhìn đâu đâu, chính xác là bé không dám nhìn hai người đàn ông ngồi gần đó.
Cảm nhận được sự e sợ của Kiều Kiều, Cổ Bách Lâm dịch người đến gần bé, cầm lấy tay bé. Ông nắm không chặt cũng không lỏng, nhưng chắc chắn là bé không thể rút tay lại được. Ông hiền hòa cười nói chuyện phiếm với bé:
“Anh hai không có ở nhà hả?”
“Anh hai mới đi ra ngoài, chút nữa là anh hai về. Chú tìm anh hai cháu có việc gì hả?” Mắt cô nhóc sáng lên, có chút tò mò. Chuyện gì liên quan đến Kiều Mặc, bé đều cố hỏi cho ra nhẽ.
“Có chút việc, không vội. Chú chủ yếu đến thăm cháu… Tay còn đau không?” Dưới đáy mắt của Cổ Bách Lâm hiện lên sự đau lòng, xen lẫn chút nôn nao, áp lực. Ông ta phân vân… không biết có nên nói cho bé rõ không? Bé sẽ phản ứng như thế nào? Nhận chính mình? Hay là trốn đi thật xa?
“Không đau chút nào. Anh hai nói hôm nay sẽ dẫn cháu đi tháo băng, cắt chỉ. Vết thương sẽ lành nhanh thôi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Cổ Bách Lâm nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nhỏ bé của Kiều Kiều. Trong một khoảng thời gian ngắn, ông không biết phải mở miệng nói thế nào.
“Ở nhà Diệc Tiêu thường xuyên nhắc đến con. Nó nói con đáng yêu, ngoan ngoãn…”
Kiều Kiều không tin bĩu môi. Cậu ta mà nói ra mấy lời đó mới là lạ. Ngày nào cũng vác cái mặt đen như cục than đi học, cứ như thể ai thiếu cậu ta mấy ngàn vạn vậy. May mà cậu ta còn nói chuyện với mình vài câu. Mấy ngày nay nghỉ học, không biết có ai nói chuyện với cậu ta không, với cả bọn thằng Ú có đánh nhau với cậu ta không nhỉ? Haiz… Đáng ghét thật!
Thấy biểu cảm của cô nhóc, Cổ Bách Lâm nở nụ cười cưng chiều. Ông bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông lập tức hiểu ý, đứng lên đi ra ngoài. Một lát sau, ông ta ôm một đống quà to nhỏ đi vào.
“Kiều Kiều, đây là quà của chú mua tặng con, thích không?” Cổ Bách Lâm lấy một con búp bê barbie xinh đẹp đưa cho Kiều Kiều. Ông tràn đầy chờ mong nhìn bé. Từ trước đến nay, Ông chưa bao giờ mua quà để dỗ trẻ con vui vẻ. Một người tung hoành thương trường như ông cũng có lúc dấy lên sự nôn nao nhỏ nhặt này.
Kiều Kiều vui sướng ôm búp bê. Bé thích mê chẳng muốn trả lại chút nào. Bé gái luôn thích những đồ chơi như thế này, Kiều Kiều cũng vậy. Mỗi khi Kiều Mặc dẫn bé đi ngang qua cửa hàng đồ chơi, bé luôn vô thức ngắm nghía búp bê vài lần. Vì cuộc sống túng quẫn của hai anh em, những thứ xa xỉ như món đồ chơi này chỉ là mong ước xa vời của bé. Vậy nên, bé không đòi anh hai mua cho, hơn nữa…
“Rất thích ạ… Cám ơn chú, nhưng anh hai cháu nói không thể nhận đồ của người khác.”
“Đây là quà của chú mua cho con…” Cổ Bách Lâm cầm búp bê nhét vào lòng cô bé, nhưng bé lại kiên quyết đẩy ra.
“Cháu không cần. Anh hai cháu sẽ không vui!”
Nghe Kiều Kiều nói, Cổ Bách Lâm hơi tưng tức. Câu nói nào của bé cũng dính đến cậu ta, người mà bé luôn gọi là anh hai. Một nỗi xúc động trào dâng trong lòng. Ông muốn nói ngay cho bé biết, người mà bé luôn cho rằng là anh trai của mình thật ra chỉ là một kẻ không máu mủ ruột thịt. Hắn ta vốn dĩ là một người lạ mà thôi.
Hai tay ông nắm lấy bả vai bé, mắt ông nhìn thẳng vào mắt bé. Lòng ông sôi sục.
“Kiều Kiều… Chú biết cháu lâu rồi, nhưng ba mẹ cháu đâu, sao chú chẳng bao giờ gặp?” Cổ Bách Lâm muốn xiết chặt những ngón tay lại. Ba mẹ bé đâu rồi? Kiều Kiều lắc đầu, không xịu mặt hay buồn bã như dự đoán của ông ta. Thậm chí, bé có chút buồn cười nói với ông: “Cháu còn chưa gặp ba mẹ cháu lần nào, làm sao chú có thể gặp được chứ?”
Cổ Bách Lâm cảm thấy căng thẳng, nôn nóng hỏi tiếp: “Vậy… Kiều Kiều muốn gặp ba mẹ mình không?”
Kiều Kiều cúi đầu im lặng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không muốn… Hẳn là ba mẹ không thích cháu đâu… Miễn sao anh hai thích cháu là được rồi. Anh hai đối xử với cháu tốt nhất!”
“Không! Làm sao ba ba không thích con cho được!” Tay ông nắm bả vai bé chặt cứng. Cổ Bách Lâm vội vàng phủ nhận. Không biết rằng trong mắt Kiều Kiều hành động của mình… kỳ quặc cỡ nào.
Quả nhiên, Kiều Kiều nhíu mày, vặn vẹo cơ thể để né tay của ông ta.
“Sao chú biết cơ chứ?”
“Bởi vì chú chính là…”
‘Bang’ một tiếng, cửa phòng bị một lực rất lớn đẩy ra từ bên ngoài. Kiều Kiều quay đầu lại, nở nụ cười tươi rói. Bé giãy khỏi tay của Cổ Bách Lâm, vội vàng òa vào lòng của người nào đó.
Cổ Bách Lâm đứng lên. Nhìn hai người ôm nhau thân thiết, sự lo lắng trong lòng dần khuếch tán khắp cơ thể. Hắn là ông vừa nói ra hai chữ đó. Bé có nghe được không? Hẳn là không rồi. Chắc chắn là không rồi! Nếu không thì tại sao bé lại chẳng thèm để ý đến ông mà nhào tới ôm người đó. Rõ ràng ông chính là… chính là cha ruột của bé mà…