Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 31: Chiếc Nhẫn


Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 31: Chiếc Nhẫn


Edit: Cát Chan
Beta: Kim Hoàn Lương
Chơi tẹt ga cả ngày, Kiều Kiều thật sự mệt muốn chết. Trên đường từ trường về nhà, Kiều Kiều nằm trên lưng Kiều Mặc ngủ li bì. Về đến nhà, Kiều Mặc bế bé lên trên giường, nằm nghiêng sang một bên ngắm bé đang ngủ ngon lành. Hôm nay là một ngày thật dài. Từ sáng đến chiều, anh không cảm thấy thời gian trôi như bình thường nữa, mỗi giây tích tắc trôi qua như dao găm cứa vào ruột gan. Anh không dám tưởng tượng cảnh bé đi học xa thì anh sẽ trải qua những ngày đó như thế nào nữa. Anh cúi đầu hôn lên trán bé, cưng chiều cười cười. Bé cưng, em tra tấn anh đến hỏng rồi…
Hơn chín giờ tối, Kiều Kiều tỉnh lại. Bé mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, bất ngờ nhìn thấy Kiều Mặc đang nằm bên cạnh mỉm cười ngắm mình. Bé nhắm mắt lại, làm nũng chu miệng lên. Kiều Mặc cười bất đắc dĩ, áp má mình vào mặt bé. Cô gái nhỏ thân thiết hôn lên má anh trai một cái. Bé híp mắt giống như mèo con, òa vào lòng anh trai nằm lười biếng. Kiều Mặc buồn cười hôn chóp mũi của bé, nhẹ giọng hỏi:
“Bé cưng có đói bụng không? Ngồi dậy cơm nước xong xuôi rồi ngủ tiếp hửm?”

Kiều Kiều nhắm mắt lại, gật gật đầu. Kiều Mặc bế cô mèo lười đặt lên sô pha ngoài phòng khách, sau đó tự mình xuống bếp nấu cơm đút cho bé ăn. Loay hoay trong bếp một lúc, khi hắn đi ra thì thấy bé đang lục lọi túi áo khoác của mình. Kiều Mặc buông bàn xuống, đi tới ngồi bên cạnh bé, hỏi:
“Bé cưng, em tìm gì vậy?”
Kiều Kiều nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa nói: “Buổi sáng rõ ràng em đặt nó trong túi áo. Giờ tìm không thấy là sao ta?”
“Cái gì vậy?”
Kiều Kiều lại lục tung túi áo khoác một lần nữa, gõ đầu nghĩ nghĩ, vẫn là nhớ không ra. Bé đành phải quay đầu giải thích cho Kiều Mặc: “Một cái nhẫn, em tìm thấy trong tủ ấy. Sáng nay em định đưa cho anh hai xem, nhưng quên mất tiêu. Giờ lại tìm không thấy.”
Biểu cảm trên gương mặt anh trai đột nhiên thay đổi. Anh nắm lấy bả vai của Kiều Kiều, vội hỏi: “Bé cưng làm mất nhẫn chỗ nào hả?”
“Em để nó trong túi, nhưng giờ tìm không thấy. Chắc là hồi sáng đi chơi rớt trên đường rồi.” Kiều Kiều cẩn thận liếc vẻ mặt của anh trai, có chút khẩn trương hỏi. “Anh hai… Cái nhẫn đó là vật quan trọng hả?”
Nghe bé nói là đã làm mất, Kiều Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, dang tay ôm Kiều Kiều vào lòng, không ngừng nói nhỏ: “Không quan trọng, không quan trọng… Mất thì càng tốt…”
Kiều Kiều dựa vào ngực Kiều Mặc, nghe tiếng tim đập dồn dập của anh trai. Bé hơi nghi ngờ. Anh hai đang khẩn trương? Hoặc nói khác hơn là sợ hãi?
— —— —— —— —— ——–

Trong biệt thự nhà họ Cổ, những cánh cửa thủy tinh khiến căn phòng khách rộng lớn sáng trưng như ban ngày. Cổ Bách Lâm thoải mái tựa vào sô pha đọc báo. Tô Tử Thanh ngồi bên cạnh chồng, chăm chú xem tạp chí. Trong nhà thật im lặng. Con gái của bà đang tham dự một buổi tiệc của giới thượng lưu, Cổ Diệc Tiêu thì ở trong phòng, căn phòng rộng chỉ còn vang lên tiếng quét chổi nhè nhẹ. Một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ôm bộ quần áo đến gần Tô Tử Thanh. Bà ta lấy một chiếc nhẫn ra, cung kính nói:
“Phu nhân, tôi giặt đồ thấy cái nhẫn này trong túi của cậu chủ nhỏ, cái này là của phu nhân đúng không ạ?”
Tô Tử Thanh nhận chiếc nhẫn ngắm nghía một lúc, sau đó bà ta khinh thường cười: “Mấy thứ rẻ tiền này, tôi không mang trên người. Chắc là con tôi nhặt ở đâu đó. Vứt nó đi…”
“Chờ một chút!” Người làm toan nhận chiếc nhẫn, thì bị giọng nói trầm khàn cắt ngang. Cổ Bách Lâm bình tĩnh giật lấy chiếc nhẫn trên tay vợ. Đôi mắt sâu thẳm ngập tràn kinh ngạc, nghi ngờ và một số cảm xúc Tô Tiểu Thanh không hiểu nổi, nhưng Tô Tử Thanh cảm nhận được sự khẩn trương của chồng.
Cổ Bách Lâm ngắm nghía chiếc nhẫn thật lâu như đang xác nhận điều gì đó. Chiếc nhẫn như đang khơi dậy kí ức quá khứ trong ông. Khi người làm định lặng lẽ ra ngoài, ông ta bỗng nhiên cất giọng run run: “Tìm thấy chiếc nhẫn này ở đâu?”
“Dạ… Dạ tôi tìm thấy trong túi áo của cậu chủ nhỏ …” Giọng nói của người làm hơi sợ hãi, bởi vì vẻ mặt của Cổ Bách Lâm trông rất áp lực, căng thẳng.
“Gọi nó, gọi Diệc Tiêu xuống đây mau!” Cổ Bách Lâm đẩy mạnh Tô Tử Thanh, đi qua đi lại khắp phòng khách, bước chân chất chứa một sự nôn nóng khó tả. Nghe tiếng mở cửa, ông ngẩng đầu lên, thấy ngay Cổ Diệc Tiêu đang đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn ông. Ông không thèm quan tâm đến thái độ của Cổ Diệc Tiêu. Điều ông quan tâm nhất bây giờ là chủ nhân của chiếc nhẫn. Ông giơ chiếc nhẫn lên, nhìn chằm chằm vào mắt Cổ Diệc Tiêu, nói từng chữ một: “Chiếc nhẫn này ở đâu ra?”
Cảm nhận được sự áp lực trong giọng nói của Cổ Bách Lâm, Cổ Diệc Tiêu nhìn lướt qua chiếc nhẫn trên tay cha mình. Đó là chiếc nhẫn Kiều Kiều làm rơi lúc đi đảo Linh Sơn, cậu chưa kịp trả lại cho cô nhóc. Cậu không hiểu tại sao Cổ Bách Lâm lại quan tâm đến chủ nhân của chiếc nhẫn, càng không biết câu trả lời của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì. Cậu trả lời rất thản nhiên: “Bạn học của con …”

“Là bạn nào?” Cổ Bách Lâm tiến lên từng bước, đến sát chỗ Cổ Diệc Tiêu đang đứng, trong đầu bỗng nảy lên hình ảnh một cô gái nhỏ. Là cô bé đó sao?
“Ba đã gặp qua.” Cổ Diệc Tiêu thản nhiên nói một câu, rồi xoay người về phòng.
Cổ Bách Lâm cầm chiếc nhẫn, thở dồn dập, đáy mắt hiện lên nỗi vui sướng khôn cùng. Chuyện này thật bất ngờ, ông ta hơi lúng túng. Nhưng rất nhanh, ôn vội xoay người lại, gọi to: “A phàm! A phàm! Gọi A Phàm đến ngay cho tôi…”
“Hồi nãy cậu chủ Phàm có nói một số chuyện ở công ty chưa xử lí xong nên về trước ạ.” Người làm cung kính cẩn thận trả lời .
“Gọi cậu ta trở lại đây ngay lập tức. Tôi có chuyện quan trọng cần giao cho cậu ta!” Giọng nói của Cổ Bách Lâm có chút gấp gáp. Bây giờ ông có rất nhiều chuyện cần xác định. Phải xác định cô bé đó có phải là


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.