Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 30: Du Lịch
Edit: Thủy lưu ly
Beta: Kim Hoàn Lương
Xuân hạ giao nhau, thời tiết biến hóa rất nhanh, mấy ngày trước vẫn là tiết trời mùa xuân hơi hơi se lạnh, nhưng hai ngày nay đã cảm nhận được một chút oi bức của mùa hè. Hôm nay Kiều Kiều và bạn học muốn tổ chức một buổi du lịch mùa xuân, đích đến là đảo Linh Sơn.
Đảo Linh Sơn là một đảo nhỏ cách thành phố Lăng Hải không xa, chỉ cần đi phà một tiếng là có thể tới nơi. Trên đảo hoa hồng liễu xanh, đình đài lầu các, ở thời điểm nào cũng thấp thoáng trong một mảnh sương mù, có vẻ mờ ảo như tiên cảnh. Hằng năm, vào thời điểm này luôn có rất nhiều khách du lịch nối đuôi nhau đến nơi này du lịch ngắm cảnh.
Trẻ con luôn thích chơi đùa, có thể ra ngoài du ngoạn, Kiều Kiều tất nhiên vô cùng vui vẻ, chỉ tiếc là anh hai lại không thể đi cùng bé.
Trời vừa sáng, Kiều Kiều đã lập tức thức dậy, tìm cho mình vài bộ quần áo đơn giản, cũng thuận tiện lấy quần áo mà Kiều Mặc muốn mặc mang ra. Kiều Mặc lười biếng nằm trên giường, mờ mịt còn chưa tỉnh ngủ, nhắm mắt, giọng khàn khàn dặn dò: “Bé cưng, mặc nhiều một chút vào, trên đảo gió lớn, đừng để mình bị cảm lạnh…”
“Vâng ạ…” Kiều Kiều đi qua đi lại, tìm kiếm gì đó trong tủ quần áo, cũng không biết bé có nghe rõ lời Kiều Mặc nói không, thuận miệng đáp ứng một tiếng. Bé lấy ra một bộ quần áo nho nhỏ, thoạt nhìn là loại quần áo trẻ em, là kiểu thường ngày bé hay mặc, nhỏ như thế cũng không biết bình thường anh hai làm cách nào giúp bé mặc vào nữa.
Kiều Kiều cười tủm tỉm cầm quần áo giơ lên đầu, bất ngờ nghe được một tiếng vang nhỏ, có cái gì đó từ trong quần áo rớt xuống. Kiều Kiều hoảng hốt nhìn nhìn, tìm tìm, phát hiện bên cạnh đống quần áo có một chiếc nhẫn. Kiều Kiều cầm lên xem xét, rất bình thường, cũng không đẹp gì lắm, càng không biết có đáng giá hay không, bé không thèm để ý đặt trong túi tiền của mình, định bụng để lát nữa sẽ đi hỏi anh hai một chút. Vừa nghĩ vừa ôm đống quần áo ra khỏi tủ…
Trong phòng khách, Kiều Mặc uể oải dựa vào sô pha nhìn cô bé đang hưng phấn kia, anh nhíu mày: “Bé cưng, không phải anh hai nói em mặc nhiều một chút sao? Tại sao lại không nghe lời rồi.”
Miệng Kiều Kiều ngậm một miếng bánh mỳ, tay vẫn tiếp tục sửa sang túi sách của mình, nghe thấy anh hai trách cứ, bé mơ hồ không rõ trả lời: “Không sao đâu anh hai, hôm nay thời tiết rất nóng đó…”
“Không sao?” Kiều Mặc chau mày, tỏ vẻ bất mãn với hành động qua loa của cô bé, anh bước lại, kéo miếng bánh trong miệng bé ra, trầm giọng nói: “Là ai không nghe lời nên mấy ngày hôm trước mới bị cảm lạnh phải nằm trên giường ba ngày??”
Không thể trách anh quá mức cẩn thận được, từ nhỏ, thân thể Kiều Kiều đã không tốt, chỉ không chú ý một chút sẽ cảm mạo, phát sốt. Hơn nữa, bé cưng lại sợ tiêm, anh cũng không muốn nhìn bộ dạng đáng thương nước mắt lưng tròng của bé, nên đành chiều theo bé, chỉ dùng biện pháp uống thuốc phối hợp với việc cẩn thận chăm sóc cũng khiến bé dần dần tốt hơn. Nhưng Kiều Kiều điển hình chính là tính tình trẻ con, bệnh vừa khỏi liền quên đau.
Bé cười tinh quái, ôm cổ Kiều Mặc với ý đồ muốn cò kè mặc cả. Kiều Mặc nghiêm mặt lấy áo khoác khoác lên người bé, vẻ mặt bình tĩnh “uy hiếp” nói: “Nếu tiếp tục không nghe lời, lần sau sinh bệnh anh hai sẽ để bác sĩ tiêm cho em!”
Kiều Kiều rụt cổ, bướng bỉnh hướng về phía Kiều Mặc le lưỡi, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc thêm quần áo. Kiều Mặc buồn cười nắn nắn cái mũi của bé: “Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi!”
“Anh hai…Sẽ trễ đấy…” Còn chưa nói xong nhưng lại thấy ánh mắt nguy hiểm của Kiều Mặc nhìn đến, Kiều Kiều vội vàng che miệng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm. Kiều Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhóc này đôi khi nếu không nghiêm khắc một chút thì không được mà.
Kiều Kiều như sói như hổ ăn hết bữa sáng khiến Kiều Mặc ngồi bên cạnh nhìn thấy cũng giật mình. Cô bé đem bánh nhét đầy miệng mình, sau đó nhanh chóng uống xong ly sữa, bàn tay nhỏ bé lại lau qua vụn bánh và sữa còn dính trên miệng, đôi mắt to vụt sáng, cười hì hì nhìn Kiều Mặc.
“Anh hai, em đã ăn no rồi…”
Kiều Mặc nhíu mày nhìn bé, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, giúp bé đeo túi sách trên lưng, lo lắng đi sau bé, lặp lại dặn dò:
“Bé cưng, cẩn thận một chút, đừng để ngã. Bây giờ nước biển vẫn còn lạnh lắm, đừng xuống nước, vẫn nên mặc nhiều quần áo một chút, đừng có thấy nóng một chút liền cởi ra. Lúc ăn cơm thì tìm nơi nào cản gió đấy, chú ý uống nước, ăn chậm một chút…”
Kiều Kiều đột nhiên dừng bước, quay đầu ôm cổ người đang giúp bé sửa sang lại áo, dán sát vào môi hắn, cho hắn một cái hôn vang dội, thành công khiến cho Kiều Mặc ngừng lải nhải.
“Em biết rồi, anh hai bảo bối của em!” Kiều Kiều bướng bỉnh cười, buông cổ Kiều Mặc, phất cánh tay nhỏ bé chạy ra ngoài, để lại một mình Kiều Mặc mỉm cười đứng trong phòng. Anh hai bảo bối? cô nhóc này…
=== ====== ====== ====== ======
Vốn dĩ kế hoạch là phải ngồi phà đi đảo Linh Sơn nhưng nhờ phúc của Cổ Diệc Tiêu, ba cậu ta là một phú ông nên đã điều một chiếc du thuyền cá nhân đưa mọi người đi qua.
Từ xa đã nhìn thấy một chiếc Bently chạy lại đây, Cổ Diệc Tiêu từ trên xe bước xuống, cũng không đến chỗ các bạn học tụ tập mà nhìn thoáng qua mọi người, tìm kiếm bóng dáng của Kiều Kiều đang nói chuyện với bọn Hướng Nam. Sau đó im lặng đi đến một bên, không để ý bất cứ ai nữa, cậu ta với Kiều Kiều đang giận dỗi đấy.
Thời gian trước, tâm trạng Kiều Kiều không được tốt, từng có lần thái độ của cô nhóc đối với cậu rất ác liệt. Cậu cảm thấy Kiều Kiều tất nhiên phải xin lỗi cậu nhưng đáng tiếc người ta lại không biết cậu tức giận vì mình, giận dỗi với mình. Đã thế cô nhóc còn tỏ ra vô cùng quan tâm hỏi cậu đang buồn phiền chuyện gì, điều này chỉ khiến cậu tức giận thêm thôi.
Cổ Bách Lâm và Cổ Diệc Tiêu một trước một sau cũng đã tới, chủ nhiệm lớp là cô giáo Tần vội vàng nghênh đón, khách sáo nói chuyện một hồi. Sau mới cùng đám bạn học nhỏ của mình, vui vẻ phấn chấn đi lên du thuyền. Du thuyền thật xa hoa, các hạng mục phục vụ cũng đầy đủ và chu đáo, cho dù không đi đảo Linh Sơn nhưng nếu được ngồi du thuyền này đi dạo một chuyến ở phụ cận thành phố Lăng Hải cũng không tệ.
Bọn nhỏ đều mở to đôi mắt tò mò, đông sờ tây nhìn, hưng phấn vô cùng. Kiều Kiều là lần đầu tiên được đi du thuyền lớn như vậy nên cùng bọn Hướng Nam phấn khích la hét, chạy tới chạy lui. Cổ Diệc Tiêu lại không có hưng trí như vậy, cậu nhanh chóng kéo Kiều Kiều vừa mới dừng lại đi đến một bên, thờ phì phì nói: “Kiều Kiều, cậu phải xin lỗi tớ!”
Kiều Kiều không hiểu nhìn lại cậu ta, nói cái gì vậy? Mình có chọc gì cậu ta đâu. Nhìn vẻ mặt Kiều Kiều rối rắm, nghi hoặc ở bên cạnh, Cổ Diệc Tiêu càng uất nghẹn. Trước giờ cậu cũng không nhỏ mọn vậy đâu, nhưng đối với cô nhóc trước mặt này cậu không muốn giả vờ thờ ơ gì đó, cậu chỉ muốn cô nhóc biết cậu đang rất tức giận vì cậu ta thôi.
“Cậu phải xin lỗi tớ!”
“Cậu dựa vào cái gì chứ? Hơn nữa tớ cũng không làm sai gì cả?” Trong mắt Kiều Kiều hành vi bây giờ của Cổ Diệc Tiêu đã bị liệt vào loại hành vi tìm bé gây phiền toái. Cũng không nhìn xem bé cùng ai lớn lên thế này, muốn bắt nạt bé, không có cửa đâu, hừ!
Cổ Diệc Tiêu cố chấp giữ chặt cổ tay tinh tế của Kiều Kiều không buông, tỏ vẻ không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
“Tớ mặc kệ, nếu cậu không xin lỗi tớ, tớ sẽ không cho cậu đi đảo Linh Sơn!”
Kiều Kiều nổi giận, bé rút mạnh tay mình ra khỏi tay Cổ Diệc Tiêu, trừng mắt như chuông đồng nhìn cậu ta.
“Nhà cậu có du thuyền thì giỏi à, tôi không ngồi! hừ!” Dứt lời, dùng chân nhỏ của mình đùng đùng chạy xuống thuyền. Cổ Diệc Tiêu có chút không biết làm sao, cậu không phải có ý này mà.
Kiều Kiều từ trên thang cuốn chạy xuống dưới, vừa vặn đụng phải cô giáo Tần và Cổ Bách Lâm đang đi lên. Cổ Bách Lâm vội vàng đỡ lấy, phòng ngừa bé bị ngã xuống. Lúc nhìn rõ đứa bé trước mặt là ai, Cổ Bách Lâm bật cười, thật là một cô bé nghịch ngợm, mỗi lần đều có thể nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô bé.
Cổ Bách Lâm ngồi xổm xuống, hiền lành sờ sờ tóc bé, cười hỏi:
“Kiều Kiều, có chuyện gì vậy? Cứ không để ý gì hết mà chạy xuống như thế rất nguy hiểm đó. Hơn nữa du thuyền lập tức sẽ xuất phát rồi, đi lên với chú thôi.”
Kiều Kiều ngước nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, trong chốc lát lại cảm thấy uất ức vô cùng, bé mím chặt môi, mắt hồng hồng như sắp khóc đến nơi. Nhưng lại cảm thấy như vậy rất mất mặt, bé xoa xoa đôi mắt hồng hồng, mạnh mẽ đẩy bàn tay của Cổ Bách Lâm ra chỗ khác, xoay mặt sang một bên, không nhìn ông ta nữa.
“Không cần chú lo…” Nói xong tiếp tục muốn đi xuống dưới, lại bị một bàn tay từ sau lưng giữ chặt lại. Vừa nhìn thì đúng là tên nhóc đã chọc giận mình lúc nãy.
Cổ Diệc Tiêu cúi đầu cố hết sức giữ chặt tay Kiều Kiều, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ý của tớ không phải như thế…”
Ngẩng đầu thấy mọi người đều đang nhìn mình, Cổ Diệc Tiêu buồn bực, kéo Kiều Kiều trở lại thuyền. Kiều Kiều bất mãn, tức giận kêu to nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi tay Cổ Diệc Tiêu được.
Cô giáo Tần nhìn hai đứa nhóc đi xa, quay đầu đối với Cổ Bách Lâm cung kính cười đáp: “Cảm tình giữa Cổ thiếu gia và bạn học Kiều Kiều rất tốt a…”
Cổ Bách Lâm cười cười từ chối cho ý kiến, quay đầu dặn dò Cổ Diệc Phàm: “A Phàm con đi cùng cô giáo Tần đi, cẩn thận trông chừng bọn nhỏ, đừng để chúng xảy ra chuyện gì.” Dứt lời liền xoay người rời khỏi.
Cổ Diệc Tiêu kéo Kiều Kiều đến một góc khuất không người, đây là du thuyền nhà cậu, chỉ cần cậu tùy tiện tìm một chỗ nào đó cũng khiến người khác không tìm thấy được. Kiều Kiều thở phì phò, đặt mông ngồi xuống sàn, ánh mắt như xét xử tội phạm nhìn chằm chằm thằng nhóc trước mặt, cắn răng kìm chế hỏi: “Cổ Diệc Tiêu, rốt cuộc cậu muốn làm gì đây hả?”
Cổ Diệc Tiêu uể oải ngồi xuống, cậu không nghĩ mọi chuyện lại diễn biến theo hướng tệ như vậy, cậu chỉ muốn Kiều Kiều chú ý cậu nhiều hơn, thái độ tốt hơn, nhưng hình như mọi chuyện giống như đều hỏng cả. Vươn ngón tay vẽ loạn trên sàn, tâm tình cậu phiền chán vô cùng.
Kiều Kiều nhìn bộ dạng không tinh thần như vậy của cậu ta, thở dài. Hình như ngoài mình ra cậu ta chưa bao giờ cùng ai khác nói chuyện thì phải, đúng là một kẻ quái gở? Nhưng nếu đến mình cũng không để ý đến cậu ta thì cậu ta có phải rất đáng thương hay không. Thở dài nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói: “Thật xin lỗi, tớ xin lỗi cậu rồi, được chứ?”
Cổ Diệc Tiêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Kiều Kiều, thấp giọng hỏi: “Tại sao?”
“Hả?”
“Tại sao xin lỗi tớ?”
Kiều Kiều trợn trắng mắt, bất mãn lầm bầm: “Tôi làm sao biết được nguyên nhân, không phải chính cậu muốn tôi nói xin lỗi sao?”
Cổ Diệc Tiêu không nói nữa, khóe miệng từ từ nhếch lên, trong mắt tràn ra ý cười. Lần bất hòa này, có tính là cậu thắng không?
Làm hòa như lúc đầu, hai người kéo tay nhau chạy lên tầng thượng của du thuyền. Bởi vì du thuyền rất lớn, dù bạn học có tụ tập tốp năm tốp ba khắp nơi cũng không có ai chú ý đến bọn họ, bằng không đã có chuyện để nói rồi. Bây giờ bọn trẻ trưởng thành sớm, các cô bé thích hóng chuyện thường xuyên tụ tập với nhau nói chuyện ai thích ai, ai với ai tốt, mà quý công tử như Cổ Diệc Tiêu vậy khẳng định chính là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Kiều Kiều ngó nghiêng cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của bọn Ú, vừa quay đầu, lại thấy một chàng trai trẻ tuổi tao nhã, vẻ mặt mỉm cười đi về phía mình. Kiều Kiều vui vẻ, cười ngọt ngào chào hỏi
“Chào anh ạ!”
Cổ Diệc Phàm đi lên xoa xoa cái đầu tóc ngắn của bé, mỉm cười: “Kiều Kiều, đã lâu không gặp…”
Kiều Kiều ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to lấp lánh, tươi cười nghịch ngợm lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu: “Đâu có lâu đâu, không phải hôm qua lúc anh tới đón Cổ Diệc Tiêu tan học có nhìn thấy Kiều Kiều sao.”
“A!…Vậy là anh nhớ nhầm rồi…”
Cổ Diệc Phàm cưng chiều cười cười. Đúng là anh thường xuyên nhìn thấy Kiều Kiều nhưng lại không có cơ hội cùng bé nói một lời nào, càng không có cơ hội chính tai nghe bé gọi anh là “anh” như bây giờ, bởi vì anh vĩnh viễn luôn phải đứng phía sau người nọ. Còn vị cha nuôi kia của anh lại chưa bao giờ cho anh một chút tình thương nào. Bị người xem thường như thế, thật sự anh cũng không rõ Cổ Bách Lâm nghĩ thế nào nữa. Ông ta đã có con ruột của mình, tại sao còn muốn nhận nuôi anh. Nếu nói ông ta chỉ muốn bồi dưỡng ra một người trung thành hết mực với mình thì nhận nuôi mình cũng có thể lý giải được nhưng còn cô bé trước mặt này thì sao, ông ta quan tâm cô bé trên mức bình thường như thế là có ý gì. Thậm chí vì muốn thấy mặt cô bé, ông ta còn muốn mỗi ngày đích thân đưa Cổ Diệc Tiêu đến trường, mà nay trên du thuyền, đối với con ruột mình không quan tâm, lại quan tâm đối với một người ngoài, tâm tư của ông ta thật không thể đoán được. Tuy nhiên cô bé trước mặt này đáng yêu là chuyện anh không thể phủ nhận.
“Anh mang Kiều Kiều đi dạo nhé.” Cổ Diệc Phàm kéo tay nhỏ của Kiều Kiều, vừa muốn bước đi lại nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
“Không cần anh lo, tôi dẫn cậu ấy đi là được rồi!”
Cổ Diệc Tiêu từ phía sau đi ra, đem tay của Kiều Kiều từ trong tay Cổ Diệc Phàm kéo trở về. Cổ Diệc Phàm nhìn bàn tay to trống rỗng của mình cảm thấy có chút xấu hổ.
“Được, hai người đi chơi đi, tôi còn có việc phải làm…” Cổ Diệc Phàm cố gắng khống chế cảm xúc của mình, duy trì nụ cười trước sau như một, chậm rãi tránh ra một bên.
“Cổ Diệc Tiêu, cậu thật không lễ phép chút nào, tại sao lại đối xử với anh trai của mình như vậy?”
“Có vấn đề gì sao? Trước giờ tớ luôn như vậy…”
“Aiz…Cậu sao lại như vậy chứ…”
“Được rồi, đừng nhắc tới anh ta nữa, cậu xem đi, chúng ta sắp tới đảo Linh Sơn rồi…”
“Cậu thật là… A… Cậu đừng kéo tớ nữa…”
=== ====== ====== ====== ======
Đảo Linh Sơn, trong biển có đảo, trên đảo có hồ, trong hồ có núi, khung cảnh như tiên cảnh nên mới được gọi là Linh Sơn. Độ ấm trên đảo so với thành phố Lăng Hải thì thấp hơn một chút. Sáng sớm sương mù vừa mới tản ra, ánh mặt trời sáng ngời chiếu rọi, phủ lên cảnh vật một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp, gần xem núi non tươi đẹp, xa được ngắm biển xanh rộng lớn, khiến người khác cảm thấy vui vẻ thoải mái, đẹp không sao tả xiết.
Tâm tình thưởng thức cảnh sắc của bọn trẻ chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, cái khiến bọn họ hứng thú sung sướng vẫn là hệ thống các đảo, cốc mạo hiểm có trên Linh Sơn.
Kiều Kiều thật cẩn thận bước lên cầu treo, La Lạc ở phía sau, Hướng Nam thì đã sớm chạy đi qua. Cây cầu treo loại này thật sự đã hù dọa được hai cô bé này, Kiều Kiều mím môi, dùng sức nắm lấy dây thừng, thân thể có chút lung lay sắp đổ. La Lạc thì đã sớm bị dọa sợ kêu ầm lên. Tuy vậy Kiều Kiều cũng không thấy sợ hãi, dù sao có ngã xuống cũng có lưới bảo hộ tiếp được. Bé dũng cảm, cẩn thận đi từng bước một về đầu bên kia. Lúc này Ú lại đột nhiên chạy vượt qua, gia nhập hàng ngũ của Hướng Nam. Bây giờ thì thảm rồi, dây thừng lại bị động, lung lay vài cái, Kiều Kiều và Lạc Lạc vinh quang ngã ngồi xuống. Hai tên con trai nghịch ngợm ở đầu cầu thấy vậy, rất đắc ý chỉ vào bọn Kiều Kiều cười to. Kiều Kiều đứng lên, nắm lấy dây thừng muốn tiếp tục đi về phía trước, cũng không quên hô to cảnh cáo với bọn Ú đang cười đến sốc hông đằng kia.
“Ú, cậu chờ đấy, chờ tớ tới nơi, tớ sẽ không tha cho cậu đâu!”
“Tớ sẽ chờ, nhưng trước hết cậu phải tới được đây đã, hơn nữa…” Ú còn chưa nói hết lại phát hiện Cổ Diệc Tiêu đang tức giận nhìn mình. Ú bĩu môi, cậu thật sự không thích Cổ Diệc Tiêu một chút nào. Cậu ta lúc nào cũng tỏ vẻ khinh thường cùng bọn cậu làm bạn, còn thường xuyên quản chuyện của Kiều Kiều. Cậu ta nghĩ mình là ai vậy, trong nhà có tiền thì giỏi lắm à.
“Cậu tránh ra đi, bọn tôi rất chán ghét cậu đấy!”
Hướng Nam cũng ở một bên hùa theo: “Đúng vậy, đừng nghĩ ba cậu có tiền thì nghĩ cậu rất giỏi a!”
Đừng nhìn tuổi Cổ Diệc Tiêu nhỏ hơn so với bọn họ, nhưng vóc dáng lại cao hơn bọn họ một chút. Cậu đi đến trước mặt Ú, đẩy mạnh cậu ta một phen, lạnh lùng mở miệng: “Không cho phép cậu bắt nạt Kiều Kiều!”
Ú mặc dù bình thường có chút bướng bỉnh, lại chưa từng bị người khác đánh lần nào, nhưng hôm nay cậu cảm thấy rất tức giận. Cậu bắt nạt Kiều Kiều? Kiều Kiều vốn là bạn tốt nhất của cậu đấy, có lầm không chứ. Ú cũng không yếu thế, vọt lên, không khách khí cho Cổ Diệc Tiêu một đấm.
“Cậu nói ai bắt nạt Kiều Kiều?”
Trẻ con đánh nhau luôn cùng một loại hình thức, lúc đầu là cậu một đấm, tôi một đạp, sau lập tức lại biến thành hỗn chiến. Ú ỷ vào việc thân hình mình cường tráng hơn người khác, hơn nữa lại có Hướng Nam giúp đỡ, đã nhanh chóng đẩy ngã Cổ Diệc Tiêu xuống đất. Ú cũng không lo lắng hình tượng gì mà cưỡi trên người Cổ Diệc Tiêu, vừa đánh vừa mở miệng uy hiếp: “Mau xin lỗi cho tao, cũng nói về sau mày sẽ không bao giờ quấn quýt Kiều Kiều nữa, mau nói đi!”
Cổ Diệc Tiêu không thèm để uy hiếp của Ú vào mắt, vô cùng khinh miệt hừ lạnh một tiếng, cái đầu nho nhỏ kiêu ngạo cũng xoay qua một bên, không thèm nhìn Ú. Hướng Nam đứng bên cạnh thấy vậy khoa tay múa chân xúi giục: “Còn không phục, Ú tiếp tục đánh cậu ta!”
“Dừng tay!” Kiều Kiều đã sớm nhìn thấy tình huống ở đầu cầu, bé sốt ruột, đánh bạo chạy nhanh tới, kịp thời giữ lại cánh tay tròn vo của Ú kéo cậu ta từ trên người Cổ Diệc Tiêu dậy.
“Ú, cậu đang làm cái gì đó?”
Ú đứng một bên, xoa xoa chỗ ngực vừa bị Cổ Diệc Tiêu đánh trúng, nhìn nhìn Kiều Kiều đang cẩn thận đỡ Cổ Diệc Tiêu đứng dậy, bất mãn nói thầm: “Làm cái gì là làm cái gì, đánh hắn a, ai bảo hắn đáng ghét như vậy! Kiều Kiều, cậu quan tâm cậu ta làm gì?”
Cổ Diệc Tiêu đen mặt lôi kéo Kiều Kiều bước đi. Kiều Kiều còn lo lắng cho bọn Ú nên túm cậu ta dừng lại.
“Cổ Diệc Tiêu, Ú, các cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Là cậu ta gây sự trước, tự nhiên lại đẩy Ú một cái, còn nói chúng tớ bắt nạt cậu!” Hướng Nam đến bên cạnh Ú, vô cùng trượng nghĩa thay cậu ta giải thích. Ú thở phì phì, quay mặt sang một bên, giận dỗi không nhìn Kiều Kiều. Cậu ta cảm thấy Kiều Kiều trọng sắc khinh bạn, đây là từ hắn mới học được, bây giờ lại loạn dùng đến.
Kiều Kiều bất đắc dĩ thở dài, ai… Cùng một đám trẻ con ở cùng một chỗ, thật mệt!
“Cổ Diệc Tiêu, tớ cùng bọn Ú chỉ là đùa giỡn với nhau thôi, hai cậu ấy không có bắt nạt tớ.” Kiều Kiều lấy khăn tay trong túi giúp Cổ Diệc Tiêu lau vết bẩn trên mặt, sau đó chuyển hướng nhìn về Ú và Hướng Nam, bé tỏ vẻ “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nói:
“Hai người các cậu đánh một mình Cổ Diệc Tiêu, không cảm thấy xấu hổ sao? Bây giờ phải làm thế nào đây? Cô giáo Tần mà thấy, chắc chắn sẽ hỏi rõ ràng, đến lúc đó, các cậu định giải thích thế nào?”
Vẫn là Hướng Nam có vẻ thông minh hơn, cậu dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Cổ Diệc Tiêu, khinh miệt nói: “Loại công tử nhà giàu như cậu ta chỉ biết đâm chọc ở chỗ cô giáo Tần, tớ khinh thường loại người như vậy…”
“Tôi sẽ không nói với cô giáo Tần!” Cổ Diệc Tiêu lạnh lùng ngắt lời nói giễu cợt của Hướng Nam. Đúng như Hướng Nam nói, chỉ là trẻ con đánh nhau gây ra một chút thương tích nho nhỏ mà thôi, cũng không phải là việc gì nghiêm trọng lắm. Cô giáo chắc chắn không phát hiện được, nếu không sẽ phiền phức to, dù sao đánh tiểu công tử con thần tài của trường học là một chuyện nghiêm trọng mà.
Bọn họ gây sự ở đầu cầu, không khí cũng không hài hòa, Kiều Kiều chỉ cảm thấy phiền não không biết nên làm gì. Bỗng nhiên Kiều Kiều nghe thấy tiếng khóc của một bạn học nữ, giật mình, bọn họ đã quên mất chuyện La Lạc còn ở trên cầu treo. Lá gan La Lạc bình thường vốn rất nhỏ, nay bị bọn họ cổ động lên cầu treo, sau lại bị ngã nên sợ hãi đến nỗi một bước cũng không dám động.
Kiều Kiều đứng ở đầu cầu ổn định dây thừng đang run run, hô to với La Lạc: “Bình tĩnh, cậu đừng sợ, không nên nhìn xuống dưới, từ từ đi về phía trước, không có chuyện gì đâu…”
“Tớ không dám…” La Lạc cố gắng nắm chặt dây thừng không chịu buông, đôi mắt đen láy đã sớm khóc đến sưng lên.
“Được… Vậy cậu đừng nhúc nhích chờ tớ trở lại đưa cậu đi qua.” Kiều Kiều rất có tiềm chất làm lão đại, bé một bên an ủi La Lạc, một bên phân công cho bọn Hướng Nam: “Các cậu cố gắng giữ cho dây thừng ổn định, Ú, cậu bên phải, Hướng Nam và Cổ Diệc Tiêu ổn định bên trái!”
Nói xong nhanh chóng đi đến chỗ La Lạc, trong chốc lát, dưới sự đồng tâm hiệp lực của cả nhóm đã thành công đem La Lạc đang khóc sướt mướt từ chỗ “nguy hiểm” giải cứu trở về.
Loay hoay một hồi, trán Kiều Kiều đã lấm tấm mồ hôi, cũng sớm đem những lời dặn dò của Kiều Mặc ném ra sau đầu, bắt đầu cởi bớt áo khoác, cầm trong tay, sung sướng theo mọi người đi sâu vào sơn cốc. Cổ Diệc Tiêu xoay người nhặt lên vật gì vừa mới rơi ra từ áo Kiều Kiều, hô to nhắc nhở cô bé: “Kiều Kiều, cậu làm rơi cái gì nè…”
“Cậu cứ cầm giúp tớ đã, lúc sau lại đưa lại cho tớ” Cô bé bỏ lại một câu rồi nhanh chóng kéo La Lạc chạy ra xa…