Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 32: Ngoài Ý Muốn


Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 32: Ngoài Ý Muốn


Edit: Cát Chan
Beta: Kim Hoàn Lương
Kiều Mặc không phải là một người thích hối hận những chuyện trong quá khứ, nhưng hôm nay lại xảy ra một sự việc khiến anh phải hối hận cả đời. Thật ra, anh không chỉ hối hận về chuyện xảy ra ngày hôm nay, mà còn hối hận vì mình không thể nắm giữ được tương lai. Trong khoảng thời gian ngu ngốc của bản thân, anh thường xuyên tưởng tượng rằng sự việc ngày hôm nay không hề xảy ra. Nếu anh không tốt bụng đi xía vào chuyện người khác, thì liệu anh có thể thoát khỏi những năm tháng đen tối ấy của cuộc đời… Vận mệnh như một cơn lũ, anh mong muốn thay đổi hướng đi của nó, nhưng chỉ có thể xê dịch một vài cành cây khô hay một bụi hoa nho nhỏ. Vì vậy, chuyện xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đối với sự sắp xếp của vận mệnh, anh chỉ có thể nhận lấy.
Hôm nay là thứ Sáu, cũng là ngày Kiều Mặc thích nhất. Bởi vì hai ngày liên tiếp sau đó, anh có thể ở bên cạnh Kiều Kiều cả ngày, không cần dẫn bé đến cái trường chết tiệt kia. Buổi chiều, tiệm sửa xe có hàng đống việc phải làm. Một vị khách vội lấy xe, Kiều Mặc và A Nại bận túi bụi. Vết thương trên người Xuyên Quân chưa lành hẳn, cậu ta chỉ có thể phụ giúp chút việc.
Hôm nay Tiểu Lâu cũng ghé qua tiệm từ sớm. Tuy cô biết Kiều Mặc không ăn cơm ở trong tiệm, nhưng cô vẫn loay hoay trong phòng bếp.
Kiều Mặc nằm trên yên xe, ngửa mặt nhìn bầu trời trong vắt không chút gợn mây. Anh cau mày hỏi: “Xuyên Quân, mấy giờ rồi?”
Đang ngắm linh kiện xe ô tô, Xuyên Quân lấy điện thoại di động liếc mắt một cái: “5 giờ rưỡi, bé Kiều chắc tan học rồi… Hôm nay để em đi đón bé đi. Mấy ngày nay không gặp con bé, nhớ chết đi được”
Kiều Mặc liếc cậu ta, hừ lạnh nói: “Em ấy tự đi về anh còn yên tâm hơn để chú đi đón.”
“Thế mới nói, Kiều Kiều lớn rồi, sao cứ phải đưa đi đón về mãi thế. Thái bình thịnh thế, Càn Khôn lãng lãng*, có cái gì đâu mà lo lắng?” Kiều Kiều mười hai tuổi mà cứ cưng chiều trông nom như trẻ lên năm. Chắc chỉ có Kiều Mặc mới làm thế chứ còn ai nữa.

*Thái bình thịnh thế, Càn Khôn lãng lãng: Đất nước hòa bình giàu mạnh, đất trời vũ trụ trong lành.
Kiều Mặc đứng lên tháo bao tay xuống, cởi bộ quần áo lao động bê bết bẩn ra, ném vào lòng Xuyên Quân. Anh không kiên nhẫn quát lạnh: “Anh thích thế. Chú quản anh được hả!”
“A Nại, cậu đành vất vả vậy, anh đi trước.” Kiều Mặc chào A Nại một tiếng, định đi luôn. Không ngờ phía trong nhà lại vang lên một tiếng hét lớn. Ba người liếc nhau. Ngoài Tiểu Lâu ra chẳng có ai khác. A Nại vội vàng đứng dậy chạy vào trong, Kiều Mặc và Xuyên Quân lục tục theo sau. Ở phòng bếp, Tiểu Lâu dựa vào tường, hai tay ôm bụng, trán chảy mồ hôi đầm đìa. Bụng cô đau quặn thắt! Mấy tên con trai vội ngồi xổm xuống đỡ lấy cô.
A Nại lo lắng hỏi: “Sao vậy, Tiểu Lâu?”
“Đau… Bụng đau…” Tiểu Lâu nói đứt quãng, đau đến nỗi nước mắt chảy xuống.
“Làm sao bây giờ?” A Nại nhìn về phía Kiều Mặc. Kiều Mặc trầm giọng nói:
“Dẫn cô ấy đi bệnh viện đi!”
A Nại định đỡ Tiểu Lâu dậy, nhưng cậu ta phải dừng động tác lại vì thấy cô gái đang đau đớn muốn chết ấy lại hướng đôi mắt nhòe lệ nhìn Kiều Mặc chằm chằm. Ngay lập tức, cậu ta đành quay lại nhìn Kiều Mặc cười khổ:
“Anh Kiều, anh đưa Tiểu Lâu đi đi.”
Nhìn thấy cô gái đau muốn chết đi sống lại, Kiều Mặc không tiện từ chối. Anh ẵm Tiểu Lâu ra ngoài, tiện thể dặn Xuyên Quân:

“Giúp anh đón bé cưng về. Đừng dẫn em ấy đi dạo lung tung, xảy ra chuyện gì anh đánh gãy chân của chú…”
Xuyên Quân không thèm đồng ý, nhìn Kiều Mặc ẵm Tiểu Lâu khuất dạng. Cậu ta đến gần chỗ A Nại, nói: “Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình a…”
“Nói bậy bạ gì đó?” A Nại lúng túng đấm cậu ta một cái, cúi đầu rồi đi ra ngoài…
— —— —— —— —— ——-
Kiều Kiều đeo cặp lên vai, dựa vào cổng trường đứng nghỉ chân. Từng tốp học sinh rủ nhau ra về. Kiều Kiều nhón chân, nhìn ra xa, mãi vẫn không thấy bóng dáng của Kiều Mặc, đành phải ngồi xổm xuống đất chống má, kiên nhẫn đợi tiếp. Chiếc ô tô quen thuộc đỗ lại gần. Kiều Kiều hơi xị mặt. Mấy ngày nay, cái chú giàu nứt đố đổ vách đối xử với bé nhiệt tình quá đáng, lại còn lợi dụng lúc bé đang đợi anh hai tới hỏi đủ thứ chuyện. Bé không thích điều này chút nào.
Kiều Kiều đang nhăn nhó trong bụng. Cổ Bách Lâm chạy tới trước mặt bé. Nhìn thấy Kiều Kiều ngoái đầu sang nhìn hướng khác, ông cười tủm tỉm. Ông ngồi xổm xuống trước mặt bé, nhẹ giọng hỏi: “Kiều Kiều, chưa về hả?”
“Dạ…” Kiều Kiều ngoái đầu nhìn xung quanh, không định để ý đến ông chú trung niên có vẻ mặt hiền từ này.
“Anh hai chưa tới hả?” Cổ Bách Lâm vươn định lấy tay xoa mái tóc ngắn cũn của bé, lại bị bé nghiêng đầu né tránh. Ông không thèm để ý thu tay lại.
“Nếu không… Hôm nay để chú đưa con về được không?”
“Không cần chú đâu. Anh hai sẽ sớm đến thôi.” Kiều Kiều nở ra một chút đáng yêu tươi cười, tận lực lễ phép từ chối ông.

Mặt Cổ Bách Lâm hơi cứng lại, im lặng một chập lại hỏi tiếp: “Kiều Kiều thích anh hai lắm hả?”
“Tất nhiên rồi. Cháu thích anh hai cháu nhất.” Nhắc đến Kiều Mặc, mắt Kiều Kiều lại sáng lên. Bé chưa bao giờ che giấu sự tự hào và ỷ lại đối với Kiều Mặc.
“Thật à?” Cổ Bách Lâm buồn bã nắm lấy bả vai Kiều Kiều, chần chờ hỏi:
“Vậy… Anh con đối xử với con tốt không?”
“Tốt lắm lắm luôn. Anh hai cháu là tốt nhất!” Kiều Kiều có chút khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt. Bé không biết tại sao ông lại hỏi chuyện này nữa. Với lại, bé cũng không muốn quan tâm ông ta nên lại ngoái đầu nhìn lung tung..
“Chú ơi, chú đi đón Cổ Diệc Tiêu đi. Cháu nhìn thấy cậu ấy đi ra từ sớm cơ, đừng để cậu ấy sốt ruột chờ …” Kiều Kiều lấy cớ đó, rồi đứng dậy định đi chỗ khác. Cổ Bách Lâm vội vàng kéo kéo tay bé lại, vẻ mặt có chút kích động.
“Ông định làm gì? Mau buông Kiều Kiều nhà tôi ra!” Một tiếng nói gấp gáp vang lên. Âm thanh đáng ghét thường ngày trở nên đáng yêu phải biết! Bé cũng bị dọa bởi hành động bất ngờ của Cổ Bách Lâm.
Xuyên Quân tiến lên kéo Kiều Kiều đến bên cạnh mình, tức giận nhìn Cổ Bách Lâm: “Lớn tuổi rồi còn kéo tay con nít làm gì? Tưởng mắt người khác là mắt chó hả? Lão già dê xồm.”
Bộ dạng Xuyên Quân vốn cũng rất bảnh bao, nhưng bình thường cậu ta luôn mặc mấy bộ quần áo lòe loẹt, nhuộm tóc “mốt”, lại còn khinh khỉnh coi thường người khác. Khí chất lưu manh của cậu ta tỏa ra đậm đặc, mở miệng một cái là chửi thề, câu nói hay ho cỡ nào qua miệng cậu ta cũng biến chất nốt. Câu nói vừa rồi của cậu ta nghe thế nào cũng thấy mất tự nhiên ghê gớm, cứ như thể Cổ Bách Lâm gây rối Kiều Kiều vậy. Không thèm để ý Cổ Bách Lâm có xấu hổ hay không, Xuyên Quân kéo tay Kiều Kiều bỏ đi.
Cổ Bách Lâm rụt lại bàn tay trống trơn, mày nhíu lại nhìn bóng dáng khuất dần của hai người…
— —— —— —— —— ——

Xuyên Quân không hề hình tượng mang chiếc cặp của Kiều Kiều vòng qua cổ, một tay kéo bé đi dọc bờ cát biển, Kiều Kiều cúi đầu hơi buồn phiền. Thú thật, sự lải nhải của Xuyên Quân khiến bé phiền chán kinh khủng. Bé rầu rĩ cắt ngang lời của cậu ta: “Anh Xuyên Quân, anh hai đi đâu vậy?”
Xuyên Quân chẳng hề để ý nói: “Hà Tiểu Lâu bị bệnh, anh hai em đưa cô ấy đi bệnh viện.”
“Ra thế…” Kiều Kiều ủ rũ cúi cái đầu nhỏ, hơi dỗi lấy chân đá hòn đá nhỏ ven đường. Xuyên Quân cúi đầu nhìn bé một cái, vui cười nói: “Không vui hả?”
“Không có!” Kiều Kiều bỏ tay Xuyên Quân ra, tự mình đi về phía trước. Xuyên Quân bước nhanh đuổi theo, đỉnh đạc nắm bả vai của bé, nhướn mày đảo mắt nói: “Không có? Lòng dạ hẹp hòi của bé làm sao thoát được mắt thần của anh chứ?”
Kiều Kiều không giải thích nữa, cúi đầu rầu rĩ đi tiếp. Bé hơi ghét bản thân. Dù bé biết rõ Hà Tiểu Lâu bị bệnh, anh hai cũng chỉ chăm sóc bệnh nhân thôi, nhưng bé vẫn không vui, không muốn anh hai đối xử tốt với người khác chút nào cả. Bé cảm thấy mình thật nhỏ nhen. Đôi khi bé còn nghĩ nếu buổi tối hôm đó bé không chú ý đến chuyện của người khác, cứ thế bảo anh hai dẫn về nhà thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng nếu được trở về buổi tối hôm ấy thật, bé nhất định lại tốt bụng giúp đỡ cô gái đó một lần nữa mà thôi…
Nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của Kiều Kiều, Xuyên Quân vuốt cằm nghĩ ngợi trong chốc lát. Bỗng nhiên, cậu ta vỗ mạnh bả vai Kiều Kiều: “Bé Kiều, để anh dẫn em đi chỗ này chơi vui lắm!”
“Em không đi, em muốn về nhà!”
“Đi nào!” Xuyên Quân không thèm quan tâm kéo Kiều Kiều đi luôn, Kiều Kiều không tình nguyện cũng đành đuổi theo bước chân của cậu ta.
Xuyên Quân dẫn Kiều Kiều đến chỗ trượt băng. Cậu ta rất thích trượt băng, kỹ thuật cũng tốt lắm. Cậu ta tự cho rằng kĩ năng cần thiết của trẻ con là trượt băng. Vậy nên, Kiều Kiều bị cậu ta dẫn đi tập trượt băng nhiều lần, tất nhiên là cậu ta dạy cho bé rồi. Vì vụ này cậu ta bị Kiều Mặc liếc xéo mấy đợt. Ai bảo mỗi lần chơi trò này Kiều Kiều lại bị té làm chi. Nhìn vết bầm tím trên da bé, mặt Kiều Mặc đen như La Sát. Nhưng Xuyên Quân là một tên da dày thịt béo, dù bị Kiều Mặc cảnh cáo vài lần, cậu ta cũng quẳng qua sau đầu, lúc nào cũng khuyến khích Kiều Kiều chơi, chơi nữa, chơi mãi. Bé con cũng thích trò này ghê lắm. Bé thường xuyên trốn anh hai cùng Xuyên Quân đi trượt băng. Đây chính là một trong những khoảnh khắc ít ỏi mà hai người ở chung vui vẻ ra trò.
Hai người thong thả trượt băng. Cô nhóc có vẻ linh hoạt. Bé thường xuyên bướng bỉnh tông vào Xuyên Quân đang mải mê ngắm gái. Xuyên Quân rất phối hợp giả vờ lảo đảo hoặc mềm nhũn ngã xuống đất. Việc này khiến Kiều Kiều cười to hả hê. Thời gian trôi qua rất nhanh, trời đã tối hẳn, đèn được bật lên, sáng rực rỡ. Thành phố mờ ảo trong những ngọn đèn điện. Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng rõ đậu trên ngọn cây. Bé kéo Xuyên Quân đi khỏi chỗ trượt băng, dù cậu ta vẫn đang hớn hở ngắm xung quanh.
Chỗ trượt băng cách phía nam không xa. Xe qua lại không nhiều người lắm. Trên đầu hai người mướt mồ hôi nhưng vẫn hối hả chạy về. Xuyên Quân thường chọc Kiều Kiều vài câu, Kiều Kiều khó thở nhưng vẫn đuổi theo đánh cậu ta. Cách đó không xa, có một người đang chạy đến gần bọn họ. Người đó có vóc dáng rất cao, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai che khuất mặt. Tay hắn ta nắm chặt túi tiền, đang vội vã chạy. Xuyên Quân đang né mấy cú đánh tới tấp của Kiều Kiều, bất ngờ lại đụng vào người đó. Cậu ta định xin lỗi người đó. Bỗng nhiên cậu ta cảm giác bụng lạnh thót, sau đó một cơn đau lan rộng khắp cơ thể. Xuyên Quân theo bản năng lấy tay che bụng, nhưng cậu ta lại chạm phải một dòng chất lỏng ấm áp. Ánh mắt sát khí lọt vào đôi đồng tử của Xuyên Quân. Khuôn mặt của tên đó có một vết sẹo rất dữ tợn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.