Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 29: Không Phải Cô
Edit: Boomie
Beta: Kim Hoàn Lương
Kiều Mặc ngẩn người, anh vẫn tưởng bé không biết, không biết rằng hai người không phải anh em ruột, không biết rằng bé là do anh mười hai năm trước nhặt được, không biết rằng rất có thể bé còn chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ mình. Thì ra, tất cả đều là do anh tự lừa dối bản thân, bé đã biết hết tất cả, hiểu được tất cả, chỉ là không nói ra làm anh phải suy nghĩ, phải lo lắng mà thôi. Bé có thể len lén nghĩ đến cha mẹ của mình, mơ ước có sự yêu chiều của ba mẹ, có gia đình đầy đủ ấm áp, bé… có thể nghĩ tới điều này không? Bàn tay to lớn đang đỡ khuôn mặt nhỏ của bé con hơi run run, sự lo lắng chôn giấu tận đáy lòng dần trở thành sợ hãi, Kiều Mặc cố gắng hết sức mỉm cười, trầm giọng hỏi:
“Bé con, em … nói cái gì?”
Kiều Kiều lắc đầu, đè lên bàn tay to đang nâng má mình, nhìn thẳng đôi mắt lo lắng của Kiều Mặc, thật sự nghiêm túc nói:
“Anh, anh phải nhớ kĩ những lời Kiều Kiều nói! Không được quên nha!”
Kiều Mặc ôm bé con vào lòng, anh đương nhiên sẽ nhớ thật kĩ những lời bé đã nói, nhưng vấn đề kết hôn qua lời trẻ con này, chỉ cần anh nhớ kĩ là đủ sao?
— —— ——-
A Nại nhìn nhìn cô gái cúi đầu ngồi trước mặt mình, giúp cô xới một chén cơm, thở dài nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Tiểu Lâu, ăn cơm đi, anh Kiều hôm nay sẽ không quay trở lại đâu.”
Không hề căng thẳng như trước mặt Kiều Mặc, ở trước A Nại, Tiểu Lâu có vẻ tự nhiên hơn, cô nhận lấy chén cơm từ tay A Nại, nhấp miệng, hé giọng hỏi nhỏ:
“Anh Kiều sao hôm nay về sớm vậy?”
“Hình như là Kiều Kiều có chuyện, vừa mới nhìn thấy em ấy từ trường học về.”
A Nại chăm chú ăn cơm, lúng búng trả lời qua loa, Kiều Kiều thì có chuyện gì xảy ra được, chỉ cần Kiều Mặc chăm sóc thì chuyện gì cũng không thể nào xảy ra được. Tiểu Lâu yên lặng một lúc, như là cùng A Nại nói chuyện, lại như là lẩm bẩm một mình:
“Anh Kiều đối xử với Kiều Kiều thật là tốt…”
A Nại cười khẽ nói:
“Ngay cả cô cũng nhìn ra sao, cô đừng thấy anh Kiều lạnh lùng cả ngày,
nhưng đối với Kiều Kiều thì như là người khác ấy, muốn tốt bao nhiêu có bấy nhiêu,ngay cả mấy anh em chúng tôi đều cảm thấy nuông chiều hơi quá đáng, nhưng dù sao Kiều Kiều cũng là em bé ngoan, không để người khác lo lắng, không sợ bị chiều thành hư…”
Tiểu Lâu im lặng ngồi đối diện vẫn cúi đầu, A Nại không thấy rõ vẻ mặt của cô, mặc dù hắn thật thà nhưng cũng không phải người ngốc, sao có thể không thấy được, cô gái trước mắt có cảm tình với Kiều Mặc. Suy nghĩ cẩn thận mà nói, A Nại thấy Tiểu Lâu thật sự là cô gái tốt, hiền lành chịu khó, chịu khổ, lại biết thương yêu người khác, tính tình lại tốt, nhất định chăm sóc người khác cũng cẩn thận lắm, nhưng đồng thời, A Nại cũng hiểu, Tiểu Lâu và Kiều Mặc là không thể thành đôi, bởi vì Kiều Mạc không thích mẫu người như Tiểu Lâu. Nhìn cô gái gầy nhỏ trước mặt, A Nại không nỡ lòng nào, hắn thở dài, đặt đũa lên bàn, nghiêm túc nói:
“Tiểu Lâu, cô thích anh Kiều phải không?”
Tiểu Lâu đờ người, gần như không thấy rõ mà gật đầu. A Nại ngồi thẳng người, trầm giọng nói:
“Tiểu Lâu, đừng trách tôi nói thẳng, cô cùng anh Kiều không phù hợp.”
“Vì sao?”- Tiểu Lâu ngẩng phắt lên, giọng bất giác cao lên, nhưng lại như nhớ ra được cái gì, cười tự giễu:
“Tôi biết bản thân không xứng với anh ấy”
A Nại có chút không biết phải làm sao, Phương Thành đã nói chuyện của cô cho mấy người họ biết, bọn họ cũng không có xem thường cô, mà nói thẳng ra, người như bọn họ làm gì có điều kiện để xem thường người khác, không có lý tưởng bao la, mỗi ngày vì kiếm miếng ăn mà cả người hôi hám, không phải không suy nghĩ về tương lai, chỉ cần cưới vợ sinh con, sống bình thường cả đời, ngoài ra cũng chẳng có hi vọng gì xa vời, không có gì đáng để nói.
“Không phải như cô nghĩ đâu, có câu này có thể cô không thích nghe, cô rất yếu đuối, cô coi anh Kiều là chỗ dựa vững chắc vì anh ấy cho cô cảm giác an toàn, nhưng điều anh Kiều không cần nhất chính là sự yếu đuối, anh ấy kiên cường sống, từ nhỏ đến lớn, xưa là một mình, nay có thêm Kiều Kiều sống cùng anh ấy…”
“Nhưng Kiều Kiều cũng là cô bé yếu đuối”
Đối với sự phản bác của Tiểu Lâu, A Nại buồn cười, cô ấy đang ghen tỵ với bé Kiều Kiều sao? Ghen với cô bé con chưa tới mười hai tuổi, chưa biết yêu đương là gì sao? Nhưng sau nhiều lằm, người đàn ông trải qua bao thăng trầm cuộc sống ôm cô gái nhỏ trong lòng, đứng trước mặt hắn, lúc đấy hắn không khỏi than thở, trực giác phụ nữ cấm có sai mà. Nhưng hiện tại, hắn không hề có chút e ngại nào cho việc tình cảm Kiều Mạc cùng Kiều Kiều sẽ lệch khỏi quỹ đạo.
“Đối với anh Kiều, Kiều Kiều khác hoàn toàn, đừng thấy anh Kiều bề ngoài mạnh mẽ, lạnh lùng, thật ra không biết chăm sóc bản thân , lúc Kiều Kiều nhỏ, anh ấy thường xuyên làm rối loạn sinh hoạt , khiến trong nhà loạn cực kì, bây giờ Kiều Kiều lớn hơn, trong cuộc sống hàng ngày cũng có thể chăm sóc anh Kiều…”
“Tôi cũng có thể chăm sóc anh ấy”
Tiểu Lâu không thể hiểu được, chính mình ở mặt này so sánh với cô bé gần mười hai tuổi kia thì phải nói là tốt hơn nhiều, vì sao cô lại không thích hợp. Chính bản thân A Nại cũng không thể nói rõ ràng, nhưng cậu cho rằng, cô gái trước mắt khẳng định là không phù hợp làm người phụ nữ của Kiều Mặc, nếu có thích hợp, thì nhất định…tính cách giống bé Kiều Kiều, rất kiên cường, mặc dù có khổ sở như thế nào cũng đều không rời không bỏ luôn sát cánh bên cạnh anh; thật tinh nghịch, có thể làm cho người yên lặng như Kiều Mạc phải cất tiếng cười to; thật tình cảm, lúc nào cũng nghĩ cho Kiều Mặc; thật bướng bỉnh, lúc nào cũng cho rằng Kiều Mặc tốt nhất, Kiều mặc luôn làm đúng; thật “đanh đá”, khi cần thiết có thể dùng vũ lực để bảo vệ Kiều Mặc; thật đáng yêu, luôn bày ra nụ cười lúm đồng tiền nho nhỏ ngọt ngào, dịu ngoan nằm trong lòng Kiều Mặc… A Nại ảo não lắc lắc đầu, có lẽ Kiều Mặc cũng chưa bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, nên cậu mới có thể có suy nghĩ này, anh Kiều cùng Kiều Kiều, thật là không thể xảy ra, chưa nói đến anh Kiều hơn Kiều Kiều mười tuổi, chỉ từ tình cảm của hai người cũng đã không được, bọn là anh em, nhiều hơn nữa thậm chí là tình cảm cha con, làm sao có thể trở thành loại tình cảm đấy được chứ? Chính mình gần đây có phải là quan tâm anh Kiều quá độ, hay là do cô gái ở trước mặt đang rất chán nản, đây cũng không phải tác phong của hắn đâu.
“Không giống vậy, có rất nhiều người có thể chăm sóc anh ấy, nhưng cũng không phải người anh ấy muốn.”
“Vậy anh Kiều muốn người như thế nào?”
Tiểu Lâu giọng nói vội vã, ánh mắt luôn mang vẻ sợ hãi bây giờ vậy mà tràn ngập mong chờ, thậm chí có chút nóng bỏng. A Nại cười khổ:
“Việc này có lẽ chỉ một mình anh ấy biết…”
Hoặc ngay cả chính bản thân Kiều Mặc cũng không biết được. Tiểu Lâu thất vọng cúi đầu, đây hình như là động tác thói quen của cô, luôn trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người khác, cô biết rằng mình yếu đuối, luôn kinh sợ, không phải vì lí do này mà cô luôn muốn tìm cho mình một bến cảng tránh gió, một cánh tay có thể dựa vào hay sao? Nhưng tại sao, rốt cục cô phát hiện mình không có dũng khí bước đi cùng anh ấy, anh ấy cố chấp một cách đáng sợ, trong bóng tối, không tìm thấy hướng đi tiếp, nhưng lại từ chối ánh sáng, đối với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn tuyệt vọng đến chết lặng, anh ấy gần như nhốt mình trong thế giới ảo ảnh một cách lập dị, trong thế giới đấy chỉ có anh ấy cùng cô bé con bảo bối của anh ấy…