Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 20: Hiểu Lầm
Edit: Cát Chan
Beta: Kim Hoàn Lương
Căn phòng nhỏ ấm áp có thêm một người nên hơi chật chội, thiếu sự yên tĩnh lúc trước, khiến người ta cảm giác không tự nhiên cho lắm.
Cô gái đó tên là Hà Tiểu Lâu, năm nay 23 tuổi. Hoàn cảnh gia đình không tốt lắm. Vì nuôi em trai ăn học, cô nghỉ học sớm đi làm công ở khắp mọi nơi. Nhưng không ngờ, khi cô đặt chân đến Lăng Hải chưa được bao lâu thì gặp phải chuyện không hay đó. Cô gái lắp bắp kể lại “cuộc đời máu và nước mắt” của mình. Kể xong, lòng Tiểu Lâu thoáng nhẹ nhõm. Thật ra chuyện không hay ấy có chút xấu hổ, khó nói. Nếu nhỡ mắc phải, người ta chỉ biết thầm than vãn bản thân quá xui xẻo mà thôi.
Trong nhà không có quần áo thích hợp cho Tiểu Lâu mặc. Kiều Kiều đành tìm một bộ quần áo của Kiều Mặc đưa cho cô ấy: “Chị ơi, chị đi tắm đi. Nhà em không có quần áo cỡ chị, chị mặc đỡ bộ đồ của anh hai em nhé!”
Tiểu Lâu ngượng ngùng nhận quần áo, ngẩng đầu liếc trộm Kiều Mặc một cái, sau đó cô cúi đầu vào phòng tắm. Cửa phòng tắm vừa đóng, Kiều Mặc chắn đường Kiều Kiều đang tất bật chạy qua chạy lại giữa phòng, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Bé cưng, sao em lại đưa quần áo của anh cho người khác mặc?”
Kiều Kiều nghĩ ngợi, nói: “Chẳng lẽ đưa quần áo của em cho chị ấy? Anh hai, thả em ra, em dọn phòng chứa đồ cho chị Tiểu Lâu nghỉ một đêm cái đã.”
“Bé cưng, em nghỉ một lát rồi dọn không được hả?” Kiều Mặc bất đắc dĩ nhìn bé giãy khỏi cái ôm ấm áp của mình. Anh đành dọn cùng bé vậy. Trong phòng nhỏ không đặt quá nhiều đồ, chốc lát sau là dọn sạch sẽ.
Kiều Kiều lục lọi tìm một bộ chăn gối. Hai người dọn dẹp xong xuôi nhưng Tiểu Lâu vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Bây giờ là một giờ đêm. Kiều Mặc làm việc cả ngày, buổi tối lại dính phải chuyện này, anh thật sự rất mệt mỏi. Anh nằm trên sô pha nghỉ ngơi. Kiều Kiều nấu cho Tiểu Lâu một chén cháo. Vừa đi ra phòng bếp, bé đã thấy Kiều Mặc híp mắt nhìn mình. Bé nhẹ nhàng cười, thủng thẳng leo lên người Kiều Mặc, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, nũng nịu gọi: “Anh hai…”
Kiều Mặc lười biếng nhắm mắt lại, sung sướng ôm bé vào trong ngực, “Chuyện gì hả…”
Kiều Kiều ngẩng đầu nghịch ngợm hôn cằm của anh chùn chụt, tự hào nói: “Em nhận ra anh hai của em là một người… siêu tốt!”
Kiều Mặc không tròn mắt ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng cười, ôm bé miễn cưỡng nói: “Bé cưng mới nhận ra là sao…”
“Nhận ra lâu rồi, ha ha, anh hai của em là người… tốt nhất!” Hai cánh tay quơ qua quơ lại diễn tả, nhưng rốt cuộc vẫn không thể minh họa được lời bé muốn nói.
Kiều Mặc mở to mắt nhìn bé gái đang quơ tay siêu đáng yêu trên ngực mình, buồn cười hỏi: “Thật sự tốt như vậy?”
Kiều Kiều gật đầu lia lịa, đôi mắt to tròn đen láy sáng hẳn lên: “Tốt hơn rất rất nhiều người!”
“Đồ ngốc!” Kiều Mặc kéo bé vào lòng. Sủng nịch xoa đầu bé, anh nhắm mắt hưởng thụ giây phút ấm áp tuyệt vời này.
“Anh Kiều…” Một giọng nói hơi ngượng ngùng vang lên phá tan không gian yên tĩnh. Kiều Mặc nhíu mày, mở to mắt nhìn sang. Sau khi tắm rửa xong, Tiểu Lâu hơi nhăn nhó đứng cạnh sô pha cách đó không xa. Tiểu Lâu là một cô gái xinh xắn, vóc dáng cao cao. Tuy nhiên, cô hơi nhút nhát, không bao giờ mở to mắt nhìn thẳng vào người khác. Tính cách ấy có lẽ một phần là do công việc cô làm. Kiều Mặc rất cao. Quần áo của anh có chút rộng so với Tiểu Lâu. Ống tay áo và ống quần đều bị dư ra rất nhiều. Thấy Kiều Mặc đang nhìn cô, cô gái thẹn thùng níu góc áo, đầu càng cúi thấp hơn.
Kiều Kiều ắt hẳn rất mệt mỏi rồi, ngủ thiếp đi trong lòng Kiều Mặc. Kiều Mặc ôm bé đứng dậy, cau mày liếc Tiểu Lau một cái, trầm giọng nói:
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có buồn phiền cũng thế thôi. Trong phòng bếp có chè, cô ăn rồi nghỉ ngơi đi. Phòng của cô đã được dọn sạch rồi. Ngày mai tôi sẽ mua cho cô bộ quần áo để thay, sau đó tôi đưa cô về.” Dứt lời anh vào phòng ngủ.
Thấy Kiều Mặc chuẩn bị đóng cửa phòng, cô gái vẫn đứng nhăn nhó bỗng mở miệng gọi: “Anh Kiều…”
Kiều Mặc dừng bước chân, quay đầu nhìn cô gái. Anh hơi nhíu mày ý bảo cô có chuyện gì thì nói nhanh. Hai má trắng nõn của cô gái thoáng đỏ ửng. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Mặc, sợ hãi nhỏ giọng nói: “Cám ơn… Cám ơn anh!”
Kiều Mặc không nói gì nữa, đóng cửa phòng lại. Kiều Mặc thở phào nhẹ nhõm. Sự mệt mỏi vồ vập ùa tới. Anh ngắm khuôn mặt đỏ bừng của bé gái nằm trong lòng mình, cười khẽ rồi thở dài:
“Con bé này, cứ tìm chuyện cho anh hai không à…”
Trong bóng đêm, Hà Tiểu Lâu dựa lưng vào tường ngồi im lặng trên giường. Cô không dễ dàng suy sụp tinh thần giống như những cô gái trẻ khác hoặc có ý nghĩ tìm đến cái chết. Đúng vậy, mặc dù cô bị cưỡng hiếp, nhưng điều đó không phải là chuyện tệ nhất. Hồi năm cấp ba, cô từng bị cha dượng cưỡng hiếp. Cô cũng từng muốn tự sát. Nhưng có lẽ vì cô quá yếu đuối, cô không có một chút dũng khí phản kháng nào, đừng nói là dũng khí để tự sát. Cô tiếp tục sống như vậy, sống một cách hèn nhát bẩn thỉu. Nhưng hôm nay, có người cứu cô. Điều đó khiến cô cảm thấy “Thụ sủng nhược kinh”. Bây giờ, cô và anh chỉ cách nhau một bức tường, trên người cô còn mặc quần áo của anh. Thật ấm áp làm sao! Nhớ lại lúc anh cứu cô, anh cực kì tức giận, ra tay không chút nương tình. Tuy anh chỉ nói với cô vài câu, lòng cô vẫn sung sướng khôn cùng…
Mới sáng sớm tinh mơ, Phương Thành hấp tấp chạy đến nhà Kiều Mặc đập cửa. Cú điện thoại đột nhiên bị cắt đứt ngày hôm qua khiến anh càng nghĩ càng lo. Anh tự nhận bản thân là một người có trách nhiệm với công việc. Vì thế tối qua anh đã gọi điện nhờ đồng nghiệp của mình. Kết quả là đồng nghiệp chẳng phát hiện ra một tên quấy rối trật tự nào dù đã lấy xe cảnh sát dạo vài vòng khu phía nam của thành phố. Đồng nghiệp khăng khăng đã kiểm tra cẩn thận mọi ngóc ngách ở đó nhưng không phát hiện bất kì điều gì lạ lùng. Phương Thành không thể ép buộc cậu ta dạo thêm một vòng nữa. Điều tra vụ việc không được khiến Phương Thành mất ngủ cả đêm. Sáng hôm sau, anh vác theo cặp mắt cú mèo chạy đến đập cửa nhà Kiều Mặc.
Cửa phòng mở ra, Phương Thành giật mình lui về phía sau vài bước. Anh quét mắt khắp sân một lượt. Đúng là nhà Kiều Mặc kia mà! Trong sân có hai cây tùng bị tuyết đè đến còng thân xuống. Bức tường mình vừa đi qua cũng chẳng có gì khác lạ, Nhưng… nhưng… Nhà của Kiều Mặc sao lại có một đứa con gái! ! ! !
“Xin hỏi, đây… Đây là nhà của Kiều Mặc đúng không?” Phương Thành giật mình thon thót. Anh thà tin mình đi nhầm nhà, còn hơn tin Kiều Mặc dẫn gái về nhà.
“Anh Kiều chưa dậy, anh tìm anh ấy có việc gì không?” Tiểu Lâu đứng trước cửa phòng. Cô không biết Phương Thành, càng không biết quan hệ giữa anh và Kiều Mặc. Cô do dự không biết có nên cho anh vào nhà hay không.
Phương Thành sợ hãi kinh khủng. Đại ca thật sự dẫn phụ nữ về nhà, lại còn cho cô ta mặc quần áo của mình. Cô ta còn mang tạp dề nữa kìa, hẳn là đang chuẩn bị bữa sáng? Mới vài ngày không gặp, đại ca mình đã tiến đến bước này rồi sao! ! ! ! Kiều Mặc mà cũng dính phải vụ này, quá là kinh ngạc. Chỉ tay vào mặt cô gái, Phương Thành líu lưỡi nói: “Cô… cô… Kiều Kiều! Kiều Kiều!”
Phương Thành gọi to tên Kiều Kiều, nghiêng người tránh Tiểu Lâu chạy vào trong. Sau nhiều lần đập cửa, cửa phòng rốt cuộc từ bên trong mở ra, thiếu chút nữa va vào đầu Phương Thành:
“Mới sáng sớm gào cái mẹ gì mà gào lắm thế! ! ! !”
Kiều Mặc tức giận nhìn chằm chằm Phương Thành. Cả đêm mệt mỏi, mình đang ngủ say sưa, thì bị tiếng gào khóc của thằng khỉ này gọi tỉnh. Hiện tại anh chỉ cảm thấy tức giận, chả còn nhớ đêm qua mình đã làm cái quái gì nữa.
“Anh Thành, anh sao vậy…” Kiều Kiều xoa mắt bất mãn bò xuống giường. Bé đi đến bên cạnh Kiều Mặc, oán giận nhìn Phương Thành.
Phương Thành nhìn hai kẻ còn đang buồn ngủ trước mắt, thở phào nhẹ nhõm. Anh cảm giác lòng thỏa mãn muốn chết. Chưa bao giờ anh cảm thấy hai người này đứng cạnh nhau lại đẹp đôi như vậy, quan trọng hơn là, điều đó khiến người khác thật thoải mái.
Bỗng nhiên Phương Thành rất vui vẻ. Không thèm để ý tới sự tức giận của Kiều Mặc, anh xoa mái tóc rối bời của Kiều Kiều, cợt nhả nói: “Nhớ bé cưng nhà chúng ta quá…”. Giọng điệu có chút giống Xuyên Quân.
“Mày muốn bị ăn đập hả, cút xéo ngay cho tao!” Kiều Mặc đẩy Phương Thành ra khỏi phòng, ôm lấy Kiều Kiều chuẩn bị trở về giường ngủ một giấc. Anh thoáng nhìn thấy Hà Tiểu Lâu đang đứng do dự ở ngoài phòng khách.
Tiểu Lâu vẫn mặc quần áo của Kiều Mặc, tóc dài được buộc lên, trông rất hiền lành dịu dàng. Cô ngượng ngùng cười chào Kiều Mặc: “Anh Kiều, buổi sáng…”
Kiều Mặc vừa nhìn thấy cô ta, mày lập tức nhíu lại. Anh quên mất nhà mình có người ngoài. Kéo Phương Thành đang tò mò đứng bên cạnh, anh nhỏ giọng nói “Phương Thành, đây là người tối qua anh nói với cậu đó. Tôi giao cô ấy cho cậu, các cậu nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế ấy, đừng phiền anh nữa! Anh và bé cưng cần ngủ bù!”
“Đại ca, anh cứ yên tâm giao mọi việc cho tiểu đệ! Anh không cần lo lắng nữa!” Nghiêm trang cúi chào, Phương Thành thoải mái đồng ý. Kiều Mặc có chút hoài nghi Phương Thành có ý đồ riêng.
Phương Thành định đi giải quyết chuyện của Hà Tiểu Lâu, nhưng anh vừa bước vài bước thì dừng lại, sáp đến người Kiều Mặc cười đểu:
“Đại ca… Nãy cô ấy mở cửa làm em giật hết cả mình, còn tưởng anh dẫn chị dâu về chứ. Anh à ~ sau này anh có cho phụ nữ ở nhờ thì cũng nói với anh em một tiếng, không thì, thình lình nhảy ra một cô, anh em chúng em thật sự chịu không nổi…”
Nói còn chưa dứt lời, Kiều Mặc đánh một quyền vào ngực anh, tức giận chửi thề: “Đậu, mày còn nói bậy nữa, tin tao bẻ gãy cổ mày không?”
“Tin… Tin…” Phương Thành ôm ngực đang đau âm ỉ nhảy ra sau lưng Kiều Kiều, tiện thể xoa hai má của bé, không đầu không đuôi nói thầm một câu: “Anh thương bé cưng của anh quá cơ …”
“Đừng nhéo má em…” Kiều Kiều vẫn không mở mắt, dựa vào chân Kiều Mặc ngủ khì. Bé không kiên nhẫn hất tay Phương Thành ra, miệng lại chu lên. Phương Thành nhẹ nhàng cười, không phá bé nữa, đứng lên trở về bộ dạng cảnh sát nhân dân nghiêm túc, đi đến trước mặt Hà Tiểu Lâu, trình giấy chứng nhận, hỏi cô tình hình lúc đó.
Hà Tiểu Lâu không ngờ thằng nhóc vừa gào khóc như trẻ con lại là cảnh sát. Cô loay hoay không biết làm sao, theo bản năng quay đầu nhìn Kiều Mặc. Kiều Mặc không để ý cô gái. Anh đang chuẩn bị ôm Kiều Kiều trở về phòng ngủ bù.
“Cô gì ơi, chuyện xảy ra tối hôm qua, phiền cô về cục cảnh sát trình bày rõ ràng để hỗ trợ cho việc điều tra!” Phương Thành lên tiếng, Hà Tiểu Lâu dời tầm mắt, có chút không tình nguyện. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Thành, cô đành làm theo. Cô ngại ngùng nhìn theo bóng lưng của Kiều Mặc, nhỏ giọng nói: “Anh Kiều…”
Kiều Mặc quay đầu, có chút không kiên nhẫn nhìn nàng.
Hà Tiểu Lâu không muốn đến cục cảnh sát. Cô cảm thấy chuyện đó chẳng có gì hay ho, cớ sao phải nhắc lại một lần nữa trước mặt người khác. Dù là cảnh sát, cô vẫn khó mở miệng. Nhưng cô không biết bảy tỏ với Kiều Mặc như thế nào, do dự một hồi cô ấp úng nghẹn ra một câu: “… Bữa sáng em làm rồi, trong phòng bếp ấy…”
Kiều Mặc nhướn mày, thản nhiên hỏi: “Phương Thành, cục cảnh sát có thừa cơm không?”
Phương Thành nghẹn cười để bảo toàn hình tượng của cảnh sát nhân dân. Anh ra vẻ đạo mạo nói:
“Tuy thức ăn có chút thiếu thốn, nhưng cơm thì dư!”
Đối với sự ‘khó hiểu phong tình’ của Kiều Mặc, Phương Thành tin rằng anh cố ý. Ai cũng có thể nhìn thấy cô gái trước mắt này có chút tình cảm với anh, không biết đó là loại tình cảm gì, nhưng đối với “Ân nhân cứu mạng”, lòng cảm kích chắc chắn là có. Ai có tình cảm với Kiều Kiều, anh đều biết rõ, nhưng ai có tình cảm với anh, là đầu anh lại ủ đất là sao nhỉ?
“Không… Tôi không…” Tiểu Lâu đỏ mặt vội vàng xua tay giải thích, Kiều Mặc mắt điếc tai ngơ: “Phương Thành, cô ấy đói bụng, cậu chờ cô ấy cơm nước xong xuôi rồi dẫn về cục cảnh sát, không cần vội đâu.”
“Vâng, thưa sếp!” Phương Thành trả lời rõ to. Anh nhìn Kiều Mặc khuất dạng sau cánh cửa. Anh bĩu môi. Ông anh cứ giả vờ tiếp đi!