Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 21: Tụ Tập Đánh Bài


Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 21: Tụ Tập Đánh Bài


Xuyên Quân xảy ra chuyện. Khi Kiều Mặc nhận được điện thoại chạy đến, hắn đang bị vài tên lưu manh to khỏe đè xuống, xém chút nữa thì gãy tay phải.
Hôm nay là giao thừa. Cả hội anh em đều là FA. Mỗi năm họ sẽ tụ tập ở nhà Kiều Mặc đón năm mới. Năm nay cũng vậy. A Nại và Lý Ương đến nhà Kiều Mặc từ sớm. Hai người cùng nhau túm tụm lại nấu mâm cơm tất niên ra trò. Phương Thành thật xui xẻo! Anh bị giao nhiệm vụ trực đêm đúng hôm giao thừa. Ban ngày anh hùng hùng hổ hổ lải nhải đủ thứ chuyện. Nhưng đến chạng vạng, anh vẫn phải thất thểu trở về cục cảnh sát. Trước khi đi, anh không quên dặn Kiều Kiều để dành cho anh ba tô bánh chẻo. Từ khi đóng cửa tiệm sửa xe nghỉ Tết, Xuyên Quân mất tăm. Không biết hắn bận việc gì, từ sáng đến tối không thấy mặt mũi, gọi điện thoại không bắt máy. Nhớ năm ngoái, mới sáng sớm tinh mơ hắn đã nhảy tường vào đập cửa gọi om sòm.
Xuyên Quân chả phải một tên tốt lành gì. Thằng nhóc này tốt được hôm nay nhưng ngày mai lại chứng nào tật nấy. Những năm gần đây hắn sửa xe kiếm được một số tiền. Lắm tiền sinh tật. Cứ hai ngày hắn lại tụ tập với đám côn đồ đánh bài đánh bạc. Không hiểu thế nào, hắn thắng nhiều thua ít. Điều này khiến hắn lâng lâng, còn cảm thấy mình có năng lực làm “Đổ thần” (Thần bài).
Mới sáng sớm tinh mơ, hắn ôm hết ‘gia sản’ của mình đến chỗ tụ tập bài bạc, chuẩn bị đánh tới bến một hôm. Vì một năm mới đầy đủ sung túc, tiện thể đem vận may đầu năm về nhà.
Tại một căn nhà bỏ hoang cũ kĩ ở ngoại ô thành phố, sương khói lượn lờ, bóng người mơ hồ không rõ. Tại tầng trệt, một đám người ngồi quây quần, hét ba gọi năm, mặt mày đỏ lựng. Mùa đông khắc nghiệt, trong gian nhà hoang tàn đổ nát, Xuyên Quân gấp đến nỗi trán chảy mồ hôi ròng ròng. Hắn rút một điếu thuốc, nhưng bật hộp quẹt mãi không được. Hắn vò điếu thuốc hung hăng ném xuống đất, cắn răng oán hận nói:
“Tao [bad word] tin, lần nữa đi!”
“Lần nữa? Mày còn tiền không? Mày trả tiền thua trước đi đã!”
Người nói là một thằng có vết sẹo dài trên mặt. Vừa nói vết sẹo vừa run theo cơ mặt hắn, bộ dạng đáng sợ của hắn nom lại càng thêm dữ tợn. Hắn tên là Chùy Tử, một tên lưu manh vất vưởng mọi nẻo đường ở Lăng Hải. Nhưng hắn khác hẳn với những tên côn đồ khác. Nếu là một tên côn đồ bình thường, mỗi ngày bọn chúng sẽ đi chòng ghẹo người khác, kéo bè kéo lũ đánh nhau, làm ba cái trò gà gáy chó sủa vặt vãnh. Chùy Tử chính là đại ca của đám côn đồ đó. Hắn không phải người địa phương. Nghe nói hắn sinh sự ở quê nhà, xém nữa là bị người ta chém chết. Sau đó hắn mới chạy đến Lăng Hải tránh nạn. Hắn có quan hệ với Cát Mạnh Thiên – trùm ở thành phố Lăng Hải. Hẳn là ba cái chuyện trái pháp luật hắn làm không thiếu.
Xuyên Quân quả thật là một tên thiếu đầu óc. Kiều Mặc thường xuyên nhắc nhở hắn đừng qua lại với bọn này, hắn nghe như gió thoảng bên tai. Hắn coi thường Chùy Tử. Tuy hắn nghe nói Chùy Tử rất lợi hại, nhưng hắn nghĩ đó chẳng qua là chém gió. Hắn từng nhìn thấy Kiều Mặc đánh nhau. Bảy tám người cầm gậy gộc đao rựa không thằng nào đụng đến Kiều Mặc được. Chẳng những thế còn bị anh ấy đánh cho răng rơi đầy đất, kêu cha gọi mẹ. Nhưng hắn quên mất đó là Kiều Mặc chứ không phải hắn. Dù là anh em với nhau, nhưng khả năng chênh lệch không nhỏ, vậy nên hôm nay hắn phải chịu chút đau khổ rồi.
Xuyên Quân híp mắt nhìn Chùy Tử: “Sao mày giống đàn bà thế, Ông mày mà quỵt tiền à? Chơi một ván nữa đi!”
“Con mẹ mày không có tiền ai cho mày chơi hả? Xì tiền ra đây!” Hắn vỗ bàn cái rầm, bài trên bàn bay tá lả rồi rơi xuống đất. Chùy tử hung ác trừng mắt nhìn Xuyên Quân. Ánh mắt anh như một con chó dại hung tàn. Chùy Tử không sợ người lạ, không có tiền đừng trách hắn trở mặt.

“Đậu má! Không chơi thì xéo, đừng làm ông mất vui!” Xuyên Quân đỏ mắt. Hắn định đánh bài đổi vận, ai ngờ đánh thua sạch tiền.
Chùy Tử vớ lấy một vỏ chai rượu, kéo áo Xuyên Quân hung tợn nói: “Câm cái miệng thối của mày lại, không thì ông cho mày ăn đập!”
Xuyên Quân không cam lòng yếu thế, hai mắt long lên sòng sọc gào lên: “Mày đánh đi. Không dám đánh, mày chính là con chó!”
Thấy hai người định nhào vào choảng nhau, những người xung quanh chạy vào cản lại.
“Chùy Tử, nghe lời Xuyên Quân đi, chơi thêm một ván nữa!”
Chùy Tử ném vỏ chai sang một bên, lạnh lùng cười: “Đi, cho mày thoải mái một lát. Chút nữa mà không có tiền thì ông cho mày không thấy được mặt trời ngày mai!”
Xuyên Quân hùng hùng hổ hổ ngồi xuống. Nhưng chỉ một lát sau, hắn biết mình sắp không đón giao thừa được rồi. Hắn lại thua. Mọi người ở đây đều còn tiền, chẳng ai thèm nể mặt hắn.
Miệng Chùy Tử đang ngậm một điếu thuốc, cười lạnh nhìn hắn:
“Xuyên Quân, nghe lời mày bọn tao chơi với mày một ván rồi, đừng câu giờ nữa, trả tiền đi!”
“Đừng nóng vội, mấy anh chơi với em một ván nữa, ván cuối cùng…” Thấy sắc mặt bọn họ hơi đanh lại, lòng Xuyên Quân có chút sợ hãi.
Không đợi hắn nói xong, Chùy Tử đá bàn ngã rầm xuống: “Con mẹ nó, Chơi cái đầu mày!” Mấy người khác lười biếng đứng dậy vây quanh Xuyên Quân, trên tay cầm vài thứ linh tinh nhặt được dưới đất.

Nhìn tư thế của mọi người, Xuyên Quân biết hôm nay mình trốn không thoát. Hắn nghĩ cùng lắm thì đánh một trận với bọn họ, dù gì cũng không chết được. Nghĩ như vậy, hắn nghểnh cổ trêu ghẹo:
“Mấy anh à, ngại quá. Hôm nay tôi không có tiền, chỉ có cái mạng này thôi!”
“Không có? Vậy thì bọn tao cho mày ăn đập!” Chùy Tử nâng quyền hung ác đánh vào mặt Xuyên Quân, Xuyên Quân cúi đầu né đòn, lập tức nắm quyền đánh vào bụng hắn. Quyền còn chưa đụng đến áo, vai hắn đã bị ăn đập, cơ thể hắn ngay lập tức xụi lơ. Hắn quay đầu lại, một thằng trong đám vừa cầm gậy đánh vai hắn. Mấy đứa khác ùng ùng chạy đến, dễ dàng giữ chặt lấy hắn đè xuống đất.
Chùy Tử đạp vào bụng Xuyên Quân. Xuyên Quân đau đến nỗi ôm bụng hít khí lạnh, nhưng hắn vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Chùy Tử kéo áo Xuyên Quân.Hắn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi: “Mày có tiền hay không?”
Xuyên Quân nghiêng đầu phun ra một búng máu, cười nói: “Ông mày nói rồi, không có tiền, chỉ có cái mạng này thôi!”
Chùy Tử ngẩng đầu nhìn bọn kia vẫy tay một cái. Một vài thằng trong đám chạy tới đấm đá Xuyên Quân túi bụi. Chùy Tử túm áo kéo Xuyên Quân dậy: “Hỏi lại một lần nữa, mày còn tiền hay không?”
Mặt mày Xuyên Quân đã bầm tím, máu me be bét. Hắn nâng tay hung hăng lau vết máu nơi khóe miệng, hai mắt đỏ hồng trừng Chùy Tử quát: “Không có!”
Chùy Tử không thèm nói thêm một lời vớ vẩn nào nữa. Hắn ném Xuyên Quân va vào tường. Mấy tên kia chạy tới đè hắn xuống.
Chùy Tử kéo hai tay Xuyên Quân lên, không biết từ nơi nào lấy ra một cái búa, múa may trước tay phải của Xuyên Quân. Giọng điệu xót xa nói: “Không trả tiền, mày để lại một cánh tay!”

Xuyên Quân rốt cuộc hiểu hôm nay không chỉ bị đánh vài ba quả đấm, nói không chừng hắn sẽ bị thiếu tay thiếu chân. Thấy cây búa sắp đập xuống, hắn hét lên: “Tôi còn! Tôi còn…”
“Mày còn? Mày còn cái gì?” Chùy Tử trào phúng cười, tay vẫn nâng búa lên cao.
Xuyên Quân nhìn cái búa, nuốt nuốt nước miếng, vội vàng nói
“Cho tôi gọi điện thoại!”
“Gọi điện thoại, nhỡ đâu mày gọi bọn cớm thì sao!”
“Cảnh sát? Tao bị khùng hả.” Xuyên Quân lạnh lùng liếc Chùy Tử một cái, cố hết sức hất tay bọn kia ra. Hắn lấy điện thoại gọi cho Kiều Mặc.
Lúc điện thoại gọi đến, Kiều Mặc đang quấn quít bên Kiều Kiều. Anh vòi bé ngoáy lỗ tai cho anh. Khi anh nghe lời cầu cứu của Xuyên Quân, lỗ tai anh xém nữa thì điếc luôn. Tuy anh tức giận đến nghiến răng, nhưng anh không thể không quan tâm được. Kiều Mặc nhanh như điện chạy qua bên đó. Ngoài ra anh còn gọi Phương Thành. Kiều Mặc nghĩ, thằng nhóc này phải bị cảnh sát quản giáo mới yên thân mà sống được. Anh cũng bị quản hai năm đấy thôi. Bây giờ anh sống thành thành thật thật, cũng không điên mà đi hành hiệp trượng nghĩa, thấy việc xấu hăng hái xía mồm vào.
Bọn Chùy Tử không kiên nhẫn chờ đợi, còn nghĩ Xuyên Quân giỡn mặt bọn họ. Bọn chúng lại sáp vào đấm đá túi bụi. Khi Xuyên Quân sắp chịu không nổi, cửa phòng đột ngột bị phá nát. Kiều Mặc lạnh lùng đi vào. Bọn kia tưởng cái thằng coi tiền như rác đến rồi, ngay lập tức buông Xuyên Quân ra. Bọn chúng đi đến bao vây Kiều Mặc. Kiều Mặc nhìn bọn chúng một vòng, sau đó lại nhìn Xuyên Quân đang nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập. Lông mi anh nhếch lên, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc lẻm như gươm đao.
“Khỏi nói nhiều, quăng tiền ra, người mang đi.” Chùy Tử cầm chai rượu lượn một vòng quanh người Kiều Mặc. Hắn liếc nhìn quả đầu trọc mới mọc lơ thơ tóc, lại còn ứ xanh của Kiều Mặc, cất giọng lạnh lùng: “Không có tiền, hôm nay hai người thoát không được.”
Kiều Mặc hừ lạnh: “Tao không có tiền. Cho dù có tiền tao cũng không đưa cho mấy thằng choi choi bọn bây đâu.”
“Mày muốn chết!” Chùy Tử vung mạnh chai rượu lên đầu Kiều Mặc. Chai rượu thì nát bươm, lông tóc Kiều Mặc không bị ảnh hưởng dù chỉ một chút. Kiều Mặc nhẹ nhàng dẫm xuống đống thủy tinh vỡ nát, miệng cười lạnh:
“Đánh xong chưa? Vậy thì đến tao nhỉ?” Thân thể Kiều Mặc còn chưa động đậy, một đường quyền nhanh như tia chớp đã đáp xuống cằm Chùy Tử. Tiếng ‘bốp’ vang lên. Kiều Mặc làm động tác giãn xương cốt. Không đợi Chùy Tử kịp thở dốc, anh hung hăng đạp vào hạ bộ của Chùy Tử. Chùy Tử đau đớn trợn mắt, gập lưng ôm hạ bộ. Kiều Mặc lại đá một phát vào mặt hắn. Dù Chủy Tử rất vạm vỡ, hắn ta vẫn bị đã bay xa ba thước, ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Nhìn động tác tàn nhẫn dứt khoát của Kiều Mặc, bắp chân của mấy thằng kia muốn nhũn ra. Một tên trong đám ỷ nhiều người, gan cũng to hơn. Hắn nâng quyền định đập vào phía sau đầu của Kiều Mặc. Kiều Mặc xoay người tránh. Hắn lại chạy tới trước mặt Kiều Mặc. Trán Kiều Mặc đập vào mũi tên đó. Sống mũi hắn ta bị gãy, máu chảy ròng ròng…

Kiều Mặc lạnh lùng nhìn bọn còn lại đang nao núng sợ hãi, trào phúng cười:
“Mấy người, cùng tiến lên đi.”
Bọn họ vây quanh một tên đang cầm búa. Ai ai cũng đều hoảng sợ nhìn Kiều Mặc, không biết là nên đánh hay nên chạy. Đúng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát rú còi chạy đến. Phương Thành và vài gã cảnh sát khác nhảy xuống xe chạy vào nhà.
Thấy Phương Thành đến, Kiều Mặc phủi bộ quần áo hơi nhàu nhò của mình. Sau đó, anh đến bên cạnh Xuyên Quân, túm áo kéo cậu ta dậy rồi ném cho Phương Thành. Kiều Mặc cười nói:
“Phương Thành, chú cố ý phải không? Ông đây đánh xong xuôi rồi chú mới xông vào là sao?”
Phương Thành đỡ Xuyên Quân, cũng cười nói:
“Đại ca, mấy cái việc giống như thế này mình anh giải quyết tốt mà. Chút nữa em xin cục cảnh sát phát tiền thưởng cho anh.”
Xuyên Quân xụi lơ dựa vào người Phương Thành. Mắt hắn bị đánh bầm tím, nhấp nháy mở ra cũng không được.Hắn cười ngây ngô với Kiều Mặc. Thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của Xuyên Quân, Kiều Mặc thật sự muốn cho hắn thêm một quyền:
“Bắt thằng nhóc này vào tù đi. Xem cậu ta còn dám đánh bài không!”
“Không thành vấn đề, thưa sếp!” Phương Thành đồng ý giỡn chơi. Sau đó cậu ta đỡ Xuyên Quân vào xe cảnh sát. Mấy cậu cảnh sát khác thì tóm bọn Chùy Tử kéo lên xe.
Ngồi trên xe cảnh sát, Kiều Mặc gọi điện thoại cho Kiều Kiều. Phương Thành ngồi bên cạnh thì chọc ghẹo Xuyên Quân. Ai cũng có thể nhận ra quan hệ của bọn họ rất tốt. Chùy Tử ngồi ở hàng ghế sau. Ánh mắt hắn nhìn Xuyên Quân cực kì âm độc. Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi thầm trong miệng:
“Mày dám giỡn mặt tao. Lần sau mày mà vào tay tao, tao cho mày sống không bằng chết!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.