Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 19: Hoa Đào
Edit: Thủy Lưu Ly
Beta: Kim Hoàn Lương
Mùa xuân còn chưa đến nhưng hoa đào của Kiều Mặc lại sớm nở…
Sắp qua năm mới nên việc sửa xe cũng vơi dần. Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng chạp, Kiều Mặc chuẩn bị thu dọn mọi việc một chút rồi đóng cửa nghỉ đông. Bây giờ đã là chín giờ tối rồi nhưng anh và bé cưng còn chưa được ăn cơm đấy.
Việc sửa xe này nọ Kiều Kiều không biết nên không nhúng tay vào được, bé chỉ có thể chống má ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh. Ánh mắt bé luôn dõi theo bóng dáng của anh hai, trong suốt lấp lánh, đáng yêu vô cùng.
Nhìn thấy Kiều Mặc muốn đóng cửa khóa lại, tuyên bố muốn kết thúc công việc, bé lập tức vui vẻ từ trên băng ghế nhảy xuống, nắm lấy bàn tay to của Kiều Mặc. Kiều Mặc cưng chiều cúi đầu xoa xoa tóc bé, cười hỏi: “Bé cưng, em đói bụng rồi à? Hôm nay anh hai mang em đi ăn món gì ngon được không?”
Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Kiều Mặc, vẻ mặt lại cười đến vui vẻ lạ thường. Bé nghịch ngợm hỏi: “Anh hai, hôm nay anh hai kiếm được nhiều tiền à?”
“Dù anh hai không kiếm được nhiều tiền cũng sẽ không để bé cưng của anh hai bị đói đâu!” Kiều Mặc tung bé lên cao rồi bắt lấy, ôm vào ngực. Anh sải chân bước về phía trước, tiếng cười sang sảng không hề có một tia mỏi mệt nào như người đã làm việc cả một ngày. Tâm tình hôm nay của anh thật tốt…
……
Khách sạn Vân Sơn
Chú Sơn nhìn hai người bước vào từ cửa, khóe miệng giơ lên cao, ánh mắt sâu thẳm lộ rõ sự vui mừng, kinh ngạc tột độ. Chú Sơn vội vàng tiến lên chào đón.
Kiều Kiều nhìn thấy người tới, khuôn mặt nhỏ nhắn vì ngượng ngùng mà đỏ bừng. Bé ngọt ngào cười, mở miệng gọi: “Chú Sơn… Chào chú ạ…”
Còn chưa nói hết câu đã bị người khác ôm lấy, lại hung hăng hôn lên mặt bé một cái.
“Kiều Kiều bé nhỏ, rốt cuộc cháu cũng nhớ đến thăm chú Sơn rồi nha. Nói cho chú biết, cháu có nhớ chú không?”
Sợi râu cứng rắn cọ cọ trên khuôn mặt mềm mại của bé khiến bé hơi đau nhưng cũng không đáng sợ bằng việc chú Sơn quá mức nhiệt tình. Việc này đã dọa bé không nhỏ. Bé đau khổ ném ánh mắt cầu cứu về phía anh hai đang đứng cười bên cạnh.
“Không cần nhìn anh trai cháu, hôm nay chú sẽ không cho cháu về nhà, cháu phải ở nhà chú, ha ha ha…” Chú Sơn ôm bé không buông tay, vừa đi vừa nói vừa cười. Kiều Kiều nghe thấy lời này cảm thấy có chút không vui. Cái miệng nhỏ nhắn của bé chu ra, đôi mắt hồng hồng.
“Cháu không chịu đâu…”
Kiều Mặc buồn cười nhìn bé cưng, sợ bé thật sự khóc lên liền chạy lại an ủi: “Chú Sơn chỉ nói đùa em thôi, ngoan, đừng khóc…”
Con cái của Chú Sơn đều đã trưởng thành, cả ngày đều bận công việc nên không tính cho chú thêm đứa cháu đích tôn. Chú ấy lại rất thích trẻ con nên việc này khiến chú ấy vài lần nổi tính giận dỗi với mấy đứa con của mình.
Kiều Kiều là do chú ấy nhìn lớn lên nên cũng khiến chú thương yêu tận đáy lòng. Mỗi lần nhìn thấy bé đều yêu thích không muốn buông tay, lúc không nhìn thấy thì cả ngày đều nhắc tới.
“A Mặc, cô nhóc này cũng không rời được cháu mà.” Chú Sơn đem cô bé đang không vui nào đó trả lại cho Kiều Mặc.
Đêm đã khuya, khách sạn không có nhiều người lắm, đại sảnh có vẻ yên lặng. Chú Sơn đưa hai người đến một gian phòng nhỏ nghỉ ngơi, thân thiết hỏi: “Hai đứa còn chưa ăn cơm phải không? Chờ một chút để chú xuống bếp làm vài món, đêm nay hai đứa cùng chú ăn một bữa cơm đi.”
“Chú Sơn, chú đừng vất vả quá, cứ tùy tiện là được rồi, cũng đã trễ rồi mà…” Kiều Mặc đứng lên. Anh thấy chú sắp bước ra ngoài thì lập tức nắm tay chú kéo lại.
Chú Sơn đẩy tay anh ra, cười cười nói: “Khó có thể theo ý cháu, dù có trễ hơn nữa thì cũng không thể tùy tiện được, bằng không Kiều Kiều bé nhỏ lại không nhớ đến thăm lão già này nữa thì sao…”
Khi ba người cơm nước xong cũng đã mười một giờ đêm. Kiều Kiều lúc này đã buồn ngủ đến mí mắt như dán vào nhau. Chú Sơn muốn giữ hai người ở lại khách sạn một đêm nhưng Kiều Kiều nói gì cũng không chịu. Bé bướng bỉnh nắm tay Kiều Mặc đòi kéo về nhà, nên chú Sơn cũng chỉ đành thuận theo ý của hai người để hai người rời đi.
Trước cửa khách sạn, Kiều Mặc ngăn không cho chú Sơn ra tiễn nữa, từ trong túi tiền lấy ra một phong bì đưa cho ông, cười nói:
“Chú Sơn, đây là tiền sửa xe năm nay kiếm được, chúng cháu lấy một phần, phần còn lại là của chú.”
Chú Sơn đen mặt, cầm phong bì nhét lại trong tay Kiều Mặc.
“A Mặc, cháu làm cái gì vậy? Chỗ sửa xe kia là chú cho anh em các cháu, để các cháu cố gắng làm, cố gắng sống tốt, như vậy chú đã cảm thấy vui mừng lắm rồi. Tiền lời gì đó, các cháu cứ cầm, đưa chú làm gì?”
Kiều Mặc cố chấp đem phong bì đưa cho ông, trầm giọng nói:
“Cháu biết chú không thiếu mấy đồng tiền lẻ này, nhưng tiền này phải đưa cho chú!”
“Đứa nhỏ này sao lại không nghe lời như vậy chứ…” Nhìn tiền bị nhét trở lại vào tay mình, chú Sơn lập tức quay ra nhét tiền vào tay Kiều Kiều. Mắt thấy Kiều Mặc muốn cản trở, ông nói: “A Mặc, tiền này chú không cho cháu, tiền này là tiền năm mới chú cho Kiều Kiều để bé mua thêm quần áo mới với lại thừa dịp lúc rảnh rỗi cháu mang bé ra ngoài đi dạo giúp chú…”
“Cháu không cần!” Kiều Kiều giống như đang cầm củ khoai lang nóng bị phỏng tay, đem tiền trả lại cho chú Sơn. Sau đó bé nhanh nhẹn trốn sau lưng Kiều Mặc.
“A Mặc, cháu không cho Kiều Kiều cầm, nhưng chú biết nhiều năm nay cháu mang theo Kiều Kiều lăn lộn cũng không dễ dàng gì. Chú không thể giúp các cháu việc lớn gì nên chỉ có thể hy vọng các cháu đều bình an mà sống.”
“Chú Sơn, chú đừng nói nữa, tâm ý của chú bọn cháu hiểu được nhưng… Thôi chúng cháu về đây, lần sau lại đến chúc tết chú!” Kiều Mặc ôm lấy Kiều Kiều, cũng không nhìn biểu cảm trên mặt chú Sơn, anh đón một chiếc taxi ngoài cửa khách sạn rồi vội vàng rời đi.
Chuyện Kiều Mặc không muốn nghe nhất là câu nói “mang theo Kiều Kiều không dễ dàng”. Câu nói kia làm cho anh cảm thấy mình như một kẻ đáng thương cần người khác đồng tình, nhưng từ trước đến nay, anh chưa bao giờ cảm thấy “không dễ dàng” cả. Anh cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng. Có lẽ có chút vất vả, nhưng dù lúc bé khi gặp hoàn cảnh khó khăn nhất anh đều không nghĩ muốn buông tay, chưa từng có.
Kiều Kiều từ lâu đã trở thành một bộ phận quan trọng, không thể thiếu nhất của anh. Nói “không dễ dàng” có phải là nếu anh không mang theo Kiều Kiều thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, thoải mái hơn? Anh ghét suy nghĩ như vậy, chán ghét vô cùng. Có lẽ người khác không có ý như vậy nhưng một tay anh nuôi lớn bé cưng nên anh không muốn ai phải nhúng tay vào chuyện của bọn anh, hay muốn tách bọn anh ra khỏi nhau. Quyền lợi của anh, anh không cho phép bất cứ ai đến cướp đoạt hoặc chia sẻ, một chút cũng không được.
Kiều Mặc ngồi trong xe, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh ngoài cửa kính, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Kiều Kiều tựa trong lòng anh, ngẩng đôi mắt to, trắng đen rõ ràng lẳng lặng nhìn sườn mặt cương nghị của anh. Bé mẫn cảm phát hiện tâm tình anh hai không được tốt. Bé ngồi dậy, tri kỷ nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh hai, chúng ta xuống xe đi bộ về được không?”
Kiều Mặc đem ánh mắt từ bên ngoài kéo về trên người Kiều Kiều. Nhìn ánh mắt vụt sáng của bé cưng, anh cười khẽ: “Bé cưng, em không buồn ngủ sao?”
Kiều Kiều lắc đầu: “Không buồn ngủ, dù sao ngày mai chúng ta có thể ngủ thẳng đến trưa mới rời giường cũng được!”
“Vậy được!” Kiều Mặc đáp ứng đề nghị của bé cưng, nhẹ nhàng lôi kéo bé xuống xe.
Ban đêm, không khí thật lạnh, Kiều Mặc hít sâu một ngụm, cảm thấy tinh thần như run lên, bao nhiêu khúc mắt mới bao vây anh lập tức biến mất hoàn toàn.
Kiều Kiều loạng choạng nắm lấy bàn tay của anh hai, cố sức chạy theo bước chân của anh. Bé cố chấp không chịu để anh dừng lại chờ bé. Bé nghĩ mình có thể làm được, mặc dù sẽ mệt một chút…
“Anh hai, anh không vui sao?” Thanh âm thanh thúy của bé trong đêm tối tĩnh lặng này nghe có chút trống trải.
Kiều Mặc chấn động, anh cúi đầu nhìn, lại phát hiện bé cưng cũng không ngẩng đầu nhìn mình. Bé vẫn tiếp tục lôi kéo tay anh như trước, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Mặc dừng bước, khóe miệng hơi cong lên: “Anh hai sao có thể không vui được…”
Kiều Kiều quay đầu nhìn anh. bởi vì Kiều Mặc dừng bước, bé theo quán tính tiến về phía trước, dưới ánh đèn đường mờ nhạt vẫn nhìn thấy nụ cười cưng chiều, thả lòng như thường ngày của anh.
Kiều Kiều cẩn thận nhìn anh, từ chân mày đến một góc nhỏ của khóe môi anh. Rốt cuộc bé gật đầu hài lòng, mỉm cười, xoay người tiếp tục kéo anh về trước.
“Qủy con!” Kiều Mặc cười nhẹ lắc đầu, từ phía sau ôm chầm lấy bé, trong đêm tối chạy như điên về phía trước. Tiếng hô kinh ngạc, sợ hãi của bé gái dần dần hóa thành từng chuỗi tiếng cười, trong đêm đen càng lộ vẻ mềm mại đáng yêu.
Đi vào một hẻm tối, Kiều Kiều sợ hãi không dám mở miệng nói chuyện. Kiều Mặc ôm bé chạy một lúc lâu như vậy nên trên người toàn mồ hôi nhưng bé cũng không quan tâm, ngoan ngoãn nép mình vào lòng Kiều Mặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn dùng sức vùi vào cổ anh, không dám ngẩng đầu nhìn.
Kiều Mặc cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tai bé, buồn cười nói nhỏ: “Em thật nhát gan!”
Kiều Kiều hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ mất mãn nhưng cũng không ngẩng đầu phản bác lại lời nói của anh. Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại tiếng bước chân của Kiều Mặc.
Vùng này đều là nhà trệt, ngỏ nhỏ vừa dài vừa nhiều, nếu không quen đường thì chắc chắn sẽ bị lạc ngay. Từ nhỏ Kiều Mặc đã lớn lên ở chỗ này nên cho dù có nhắm mắt anh cũng có thể tìm được ngõ nhỏ nhà mình.
Vừa quẹo vào một ngõ nhỏ khác, hai người lập tức nghe được một trận ồn ào, giống như có tiếng phụ nữ khóc la và tiếng chửi rủa đè thấp, lại đứt quãng của đàn ông. Càng tiến đến, âm thanh càng rõ ràng. Kiều Mặc cảm thấy kỳ quái vô cùng. Đã trễ thế này mà nhà ai còn cãi nhau giữa phố như vậy? Bất chợt lại nghe thấy tiếng nói hoảng sợ của bé con trong ngực: “Anh hai, anh nhìn xem!”
Nhìn theo hướng ngón tay Kiều Kiều chỉ tới, Kiều Mặc nhìn thấy, phía trước cách không xa, dưới gốc cây tuyết tùng có vài người đang dây dưa cùng một chỗ. Tuy rằng trong ngõ nhỏ thật tối, bóng cây tuyết tùng cũng che lấp hơn nửa nhưng dù là ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
“Bé cưng, em ở chỗ này đừng nhúc nhích!” Kiều Mặc ôm Kiều Kiều thả bên tường, sau đó lập tức vừa chạy vừa hét: “Các người đang làm gì thế!”
Lời còn chưa dứt, đã chạy tới nơi. Mấy người đang dây dưa kia nghe được tiếng hô của anh đều giật mình kinh hãi, bất giác dừng lại động tác. Cùng lúc đó một giọng nữ thê thảm vang lên: “Cứu tôi với, cứu với!”
Người phụ nữ bị đặt bên dưới, đầu tóc hỗn độn, quần áo cũng bị xé nát để lộ nửa thân trần. Nhìn thấy Kiều Mặc chạy tới người phụ nữ như gặp được cứu tinh, một bên liều mạng hô to một bên lại sống chết giãy dụa muốn trốn thoát dưới thân mấy người đàn ông.
“Con đàn bà thối!” Một tên trong nhóm hung hăng tát người phụ nữa ấy một tát sau lại quay sang nhìn Kiều Mặc một thân một mình chạy tới, ánh mắt kinh bỉ. Hắn quay sang dặn dò hai người bên cạnh: “Chúng mày đem tên nhãi này phế đi, lão tử trước làm con ả này… A…”
Kiều Mặc đá một đá vào địa phương bên dưới của hắn, lập tức nghe được tiếng hét thảm thiết của hắn ta. Hai kẻ khác cũng nhanh chóng một trước một sau bao vây Kiều Mặc. Kiều Mặc linh hoạt né tránh, thuận thế nắm lấy tay một người dùng sức bẻ một cái, lại một tiếng hét thảm vang lên. Không dừng lại, Kiều Mặc đấm thêm một quyền đi qua. Tuy trong bóng đêm không phân biệt được mình đánh trúng chỗ nào nhưng Kiều Mặc cảm giác trên tay mình dính một loại chất lỏng ấm áp, Kiều Mặc nghĩ tên kia dù không bị đánh trúng chỗ hiểm nhưng tình hình cũng không khả quan. Tên còn lại cũng hét to rồi từ phía sau bổ nhào vào Kiều Mặc, lại bị Kiều Mặc nhẹ nhàng né tránh rồi bồi thêm một đạp khiến hắn bị ngã nhào trên mặt đất, không đứng dậy được nữa. Kiều Mặc cũng không dừng tay, ngoan độc đạp một đạp làm gãy mấy cái xương sườn của hắn.
Bình thường Kiều Mặc có chút trầm mặc ít lời nhưng trong xương vẫn là một người tính tình hơi bạo ngược, hơn nữa nếu gặp trúng chuyện anh căm hận đến cực điểm thì đương nhiên khi xuống ta anh sẽ không nương nhẹ. Nhưng hôm nay mấy tên này coi như gặp may mắn, nếu là anh trước khi ngồi tù thì mấy tên này không chỉ đơn giản bị gãy mấy cái xương sườn thôi đâu.
Kiều Mặc cầm lấy quần áo của một tên lưu manh lau đi máu trên tay mình rồi đến chỗ Kiều Kiều lấy điện thoại gọi một cuộc gọi. Đầu bên kia lập tức truyền đến âm thanh hùng hùng hổ hổ của một người.
“Tên nhãi nào dám đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho lão tử? Có cho lão tử ngủ không hả??”
Kiều Mặc vừa nghe, không kiên nhẫn quát: “Phương Thành, chú thiếu ăn đòn phải không??”
“A!…. Đại… Đại ca, em còn tưởng ai! Đã trễ thế này anh không ngủ còn tìm em làm gì?” Phương thành đầu bên kia cười gượng vài tiếng, nhanh chóng thay đổi thái độ.
Kiều Mặc ôm chặt bé cưng bị dọa vào lòng, như không có việc gì nói: “Phương Thành, cho cậu một cơ hội lập công. Gần nhà anh có mấy tên lưu manh, anh đã giúp cậu thu thập, cậu mau tới đây mang bọn chúng đi đi!”
“Đại ca, anh đừng ép buộc em, trong cục có người chịu trách nhiệm mấy chuyện này mà, hơn nữa em chỉ vừa mới tiến vào ổ chăn ấm áp đây này…” Phương Thành cảm thấy khổ không thể tả, đối với việc lập công gì gì đó cũng không dậy nổi tinh thần.
“Cậu có tới hay không, anh mặc kệ, tự cậu giải quyết đi!” Kiều Mặc không đợi Phương Thành đáp lời đã nhanh tay ngắt điện thoại, cũng không xem vào chuyện của mấy người kia, ôm lấy Kiều Kiều bước về phía nhà hai người.
“Anh hai… Còn người kia…” Kiều Kiều một tay ôm cổ Kiều Mặc, một tay chỉ hướng người phụ nữ đang ngồi khóc dưới gốc cây tuyết tùng.
“Bé cưng, đừng lộn xộn, chúng ta về nhà!” Kiều Mặc không tính sẽ để ý người phụ nữ kia, anh không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó đâu. Thời điểm được thả ra khỏi tù anh đã quyết định đem “thói quen” “thấy việc nghĩa hăng hái làm” bỏ đi. Nếu đụng tới loại chuyện này mà không hạ hỏa được thì… Thì cứ tới thời điểm đó rồi tính, anh chỉ cần nhúng tay một vài chi tiết nhỏ gì đó nếu không chịu được nữa thì được rồi.
Tâm đồng tình của Kiều Kiều tràn ra, bé ôm cổ Kiều Mặc bướng bỉnh nói: “Anh hai, chị ấy khóc kìa, chúng ta qua nhìn chị ấy một chút được không?”
Kiều Mặc cau mày nhìn bé, cô nhóc kia cũng mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.
“Em là một tiểu phiền toái!”
Kiều Mặc cưng chiều xoa xoa mặt bé, ôm bé đến bên cạnh người phụ nữ kia. Mấy tên lưu manh sớm đã nghiêng ngã lảo đảo chạy đi xa. Kiều Mặc nghĩ thầm, anh mặc kệ Phương Thành có đến hay không, khiến cho tên đó hơn nửa đêm lại chạy không đến một chuyến cũng là chuyện khiến người khác vui vẻ.
Người phụ nữ áo rách quần manh, trong đêm lạnh khẽ run lên. Cô vùi đầu giữa hai chân quang lỏa, khóc nức nở. Kiều Mặc cởi áo ngoài của mình ra phủ trên người người phụ nữ kia. Cô ta nhận thấy có người tới, đột nhiên lo lắng, sợ hãi ngẩng phắt đầu lên. Trong bóng đêm không nhìn rõ diện mạo nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ nước mắt trên mặt cùng ánh mắt sợ hãi của cô ta.
“Chị ơi…”
Kiều Mặc vươn tay muốn kéo cô ta, lại bị Kiều Mặc ngăn lại: “Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về!”
Cô ta vẫn tiếp tục khóc thúc thít, còn chưa từ sợ hãi trước đó bình tĩnh lại. Khôi phục tình trạng bình thường là không có khả năng, đêm này chỉ sợ sẽ là ác mộng cả đời của cô.
Kiều Mặc thấy cô ta ngoài khóc cũng chỉ có khóc, anh có chút không kiên nhẫn nói: “Khóc khóc cái gì?”
“Anh hai, anh đừng hung dữ như vậy…” Kiều Kiều vươn tay nhỏ bé vỗ vỗ khuôn mặt đẹp trai của Kiều Mặc. Sau bé nhìn về phía người phụ nữ kia nhẹ giọng hỏi: “Chị ơi, nhà chị ở đâu? Em với anh hai cùng đưa chị trở về.”
Có lẽ thanh âm của Kiều Kiều trấn an được sợ hãi của cô ta, cô ta rốt cuộc ngừng khóc: “Tôi từ vùng khác đến Lăng Hải làm công, làm bảo mẫu gần đây, đứa bé khóc nháo muốn mua này nọ tôi liền chạy đi mua nhưng không nghĩ tới lại bị…”
“Là nhà ai? Tôi đưa cô về.” Kiều Mặc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ lại muốn bắt đầu khóc kia.
“Tôi không muốn trở về, tình trạng lúc này của tôi…” Cô ta đem áo ngoài của Kiều Mặc càng vây chặt người mình, ngẩng đầu cầu xin nhìn về phía anh.
“Anh hai, cho chị ấy ở chỗ chúng ta một đêm đi.” Kiều Kiều đề nghị khiến Kiều Mặc bất mãn vô cùng. Anh không thích người xa lạ tiến vào tổ ấm nho nhỏ của bọn họ. Nhưng nhìn đôi mắt mở to khả ái của bé cưng anh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
“Trước tiên cô đến nhà chúng tôi sửa sang lại một chút rồi tính sau!” Kiều Mặc nói xong, xoay mặt qua một bên chờ cô ta đứng lên.
Cô ta đem áo khoác cỡ lớn của anh mặc trên người, ngẩng đầu nhìn bộ dạng không muốn đỡ mình của anh, đành phải tự mình vịn thân cây đứng dậy. Động tác này khiến thân thể cô ta đau đớn một trận. Cô ta lảo đảo thiếu chút nữa lại ngã xuống.
“Chị, chị cẩn thận…” Kiều Kiều hô một tiếng, giãy từ trong lòng Kiều Mặc ra, lại mở miệng “sai khiến” anh: “Anh hai, anh đỡ chị ấy đi đi…”
Đối với thiện tâm của Kiều Kiều, Kiều Mặc cũng không thấy phiền. Cô nhóc kia từ nhỏ đã như vậy rồi, anh tập mãi cũng thành thói quen. Tâm không cam lòng không nguyện giúp cô nhóc làm việc tốt, anh cũng coi như là người tốt đấy.
Đêm đã khuya, Kiều Mặc một tay đỡ người phụ nữ kia, một tay lôi kéo Kiều Kiều về nhà. Rét lạnh làm cho cô ta vô tình dựa vào Kiều Mặc gần một chút. Tuy cách một tầng áo thật dày nhưng cô ta vẫn cảm giác được cánh tay to lớn, ấm áp tin cậy kia. Có thể hiểu được một người trong đêm đông bị cưỡng bức, thê thảm vô cùng lại đúng lúc gặp được cứu tinh sẽ có cảm giác như thế nào. Vậy nên hoa đào của Kiều Mặc cứ như vậy mà nở rộ, tuy rằng không có xinh đẹp rực rỡ gì lắm…