Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 18: Sinh Nhật
Edit: Cát Chan
Beta: Kim Hoàn Lương
Rốt cuộc Kiều Kiều vẫn trở về trường đi học. Hôm ấy, cô giáo Tần khích bát Kiều Mặc suốt nửa tiếng. Kiều Mặc chưa từng ăn nói khép nép giống như ngày hôm đó. Anh chỉ cười, mặc kệ cô giáo Tần hết lời giễu cợt. Không những thế, anh còn cúi đầu khom lưng xin lỗi. Nếu để bọn Xuyên Quân nhìn thấy cảnh này, chắc chắn bọn họ sẽ lòi cả tròng mắt ra ngoài cho mà xem.
Kiều Mặc là một người có lòng tự trọng rất cao. Có lẽ do cuộc sống nghèo khó, vất vả nên anh che giấu sự tự ti bên trong bằng vẻ ngoài độc lập, kiêu ngạo. Nhưng anh có thể quẳng đi lòng kiêu ngạo ấy vì Kiều Kiều. Ngày đó, Kiều Kiều nắm tay đứng bên cạnh anh. Bé âm thầm nhìn anh trai, môi mím lại, không khóc cũng không nói gì cả. Nhưng tất cả bạn học quen thân với Kiều Kiều đều nhận ra sự thay đổi của bé. Trước đây Kiều Kiều cười rất tươi, luôn cùng bạn bè giỡn rất hăng. Tần Tư Tư nói xấu, bé cũng chẳng thèm đáp lại, chỉ chăm chăm đọc sách ở chỗ ngồi của mình. Bàn Tiểu Hổ hết sức bất mãn, thế là cậu nhóc chỉ trích bạn cùng bàn của Kiều Kiều là Cổ Diệc Tiêu, nói cậu ta nhiễm “thói xấu” cho Kiều Kiều. Đối với sự quan tâm của bàn bè bên cạnh, Kiều Kiều chỉ mỉm cười. Không ai biết bé gái đáng yêu ấy chôn vào đáy lòng những suy nghĩ nặng trĩu. Năm học kết thúc, ngày bế giảng, bằng khen danh dự thầy hiệu trường tự tay trao cho bé, bé xé toẹt nó vứt vào thùng rác ngay trước mặt tất cả giáo viên và học sinh toàn trường…
Dịp nghỉ đông đến, Kiều Kiều đưa phiếu điểm cho Kiều Mặc. Kiều Mặc đơn giản nhìn lướt qua, sau đó quăng phiếu điểm sang một bên, chẳng chút để ý. Nhưng chỉ mình anh biết rõ, anh cực kì để ý! Thật sự để ý! Nhìn thấy vài con điểm 100 siêu nổi bật, anh không tự hào, cũng chẳng vui vẻ, đáy lòng anh rối như một mối tơ vò. Em gái càng thông minh, đáng yêu, ngoan hiền, anh càng cảm thấy bé sẽ sớm rời xa vòng tay ôm ấp nghèo khó tù túng của anh.
Nhưng có một chuyện rất vui, ban ngày Kiều Kiều sẽ theo Kiều Mặc đến cửa hàng sửa xe, không hẳn là đi theo để giúp đỡ. Suốt ngày bé cứ bám lấy anh. Và Kiều Mặc cực kì sung sướng khi mỗi lần làm việc vất vả, chỉ cần ngẩng đầu lên anh sẽ thấy bé nở nụ cười má lúm nhìn mình. Buổi tối, bọn họ cùng đi chợ mua đồ ăn, giỡn rần rần trên đường về nhà. Anh ngồi trên sô pha xem bóng đá giải trí, bé vui vẻ chạy vào bếp nấu cơm chiều cho cả hai, chỉ cần một cái ngẩng đầu vu vơ cũng dễ dàng tóm lấy tầm mắt của đối phương rồi. Sau đó, anh ôm bé ăn cơm chiều, thân mật đút cho bé ăn giống như những ngày xưa ấy, bé cũng sẽ giật lấy ly rượu trong tay anh, thay vào đó bé nhét từng đũa đồ ăn vào miệng anh.
Trong phòng tắm, cả hai thụp xuống nước so xem ai nín thở lâu hơn. Anh sẽ chà lên người bé một lớp bọt xà phòng thật dày và bé sẽ cẩn thận chà lưng cho anh, đôi khi bé còn tò mò hỏi anh vài vấn đề xấu hổ mà anh chẳng thể nào trả lời được. Bé cùng anh xem Ngoại Hạng Anh. Anh ôm bé vào lòng xem Tom and Jerry. Điên nhất là màn kể chuyện trước khi ngủ, nhưng bé vẫn cuộn tròn trong lòng anh nghe nốt câu chuyện nhạt thếch rồi ùa vào giấc mơ sâu… Cách sống của họ chính là như thế, tự nhiên vô cùng. Bọn họ thân mật quá mức, thân mật hơn những cặp anh em bình thường khác. Nhưng vốn dĩ bọn họ nào phải anh em ruột và bản thân họ không chỉ nảy nở thứ tình cảm anh em thuần khiết đó. Tình cảm của họ quá nặng quá nồng. Ngay cả bọn họ cũng không rõ nữa. Nhưng chắc chắn chẳng đứa nào muốn ngâm thứ tình cảm ấy vào dòng nước tinh khiết rửa sạch sạn cát rồi đem phơi khô. Cứ thế mà chỉm ngỉm đi, tiếp tục chìm xuống tận cùng…
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Đó chính là sinh nhật của Kiều Mặc, đồng thời cũng là sinh nhật của Kiều Kiều. Thật ra hôm nay không phải là sinh nhật của Kiều Kiều. Không ai biết rõ ngày sinh của bé. Hôm nay cũng không phải là ngày Kiều Mặc nhặt được bé. Anh có thể lấy ngày đó làm ngày sinh nhật bé, nhưng anh muốn ngày mình sinh ra cũng là ngày em ấy có mặt trên đời. Hai ngày trước, thời tiết Lăng Hải vừa mới chuyển ấm. Nhưng hôm qua, trời lại đột ngột đổ môt trận tuyết lớn suốt cả một đêm dài, đến sáng tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Trong sân, tuyết trải thành một lớp dày. Không cần ai đi ngang qua, tuyết trên cây tùng rơi xuống thành từng đụn, thế mà cành cây vẫn bị trĩu xuống vì nặng. Tuyết lớn đè tùng xanh, tùng xanh chẳng thể đứng thẳng, hẳn là vì cây tùng ấy không lớn lên ở Lăng Hải.
Bạn bè thân thiết của Kiều Mặc tổng cộng là bốn người: Lý Ương, Xuyên Quân, A Nại và Phương Thành. A Nại và Kiều Mặc đến cửa hàng sửa xe làm việc. Xuyên Quân ba ngày đánh cá hai ngày đi phơi nắng. Lý Ương gần đây không biết đang làm gì, lâu rồi chẳng gặp mặt. Phương Thành thì thường xuyên đến nhà Kiều Mặc ăn chùa ở chực. Hôm nay, mới sáng tinh mơ, anh em chẳng hẹn mà cùng nhau kéo đến nhà Kiều Mặc, cổng chẳng thèm mở nhảy tường đi vào. Nếu nhỡ may có hàng xóm đi ngang qua, hẳn là người đó sẽ than thở thói đời bây giờ, trời sáng trưng thế kia cũng có đứa dám ngang nhiên vượt tường vào nhà dân, lúc đó không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Thật ra bọn họ cố ý làm như vậy. Ai cũng có chìa khóa vào nhà Kiều Mặc cả, nhưng Xuyên Quân dõng dạc nói:
“Có cửa sổ, sao phải đi cửa chính?”
Xuyên Quân lấp ló ở cửa sổ, nhìn trộm bên trong phòng ngủ. Anh kéo rèm cửa sổ, trên cánh cửa thủy tinh hiện ra bóng những song chắn thật dày khiến anh chẳng thấy gì cả. Trong phòng ngủ, hai anh em vẫn đang chìm vào giấc mơ sâu. Kiều Kiều ôm cánh tay Kiều Mặc cuộn tròn trong lòng anh ngủ thật ngon. Nửa cánh tay Kiều Mặc lộ ra ngoài chăn bông, bắp tay màu lúa mạch thoạt nhìn rất to lớn khỏe mạnh. Cảm giác được khí lạnh, anh từ từ nhắm hai mắt ôm bé con nằm bên cạnh thật chặt. Anh kéo chăn bông, cằm đặt ở đỉnh trán Kiều Kiều định ngủ nướng thêm chút nữa. Ai ngờ lại bị tiếng đập cửa dồn dập gọi tỉnh. Mày anh nhăn lại, cắn răng rủa thầm: “Mấy thằng khốn!”
“Kiều Nhi, mở cửa, Anh Xuyên Quân của em sắp bị lạnh chết rồi…” Xuyên Quân thoải mái dựa vào tường, tay quơ quơ chìa khóa hét lớn.
Mấy tên kia cười hì hì nhìn anh, còn trêu hắn nữa:
“Xuyên Quân, mày làm cái trò gì vậy, chút nữa anh Kiều ra xử đẹp mày…”
“Em gái mở cửa đê, mấy anh lạnh đến nỗi chân tê rần rồi đây này!”
“…”
Mấy thằng con trai đứng ở cửa sổ la hét í ới, Kiều Mặc chỉ muốn nhảy ra cho bọn chúng một trận nhớ đời. Nhưng Kiều Kiều đang ngủ say trong lòng anh, anh đành nghiến răng nghiến lợi rủa đám kia trong miệng thôi. Bị tiếng cãi vã ồn ã ngoài kia quấy rối, cái miệng nhỏ của Kiều Kiều bất mãn chu lên, mày hơi nhăn nhúm. Mắt bé nhập nhèm mở ra, bất ngờ nhìn thấy Kiều Mặc, khóe miệng bé cong lên, mỉm cười ngọt ngào hôn lên cằm Kiều Mặc thay cho lời chào buổi sáng: “Anh hai…”
“Ha ha… Bé cưng, tỉnh chưa?” Kiều Mặc nhẹ nhàng cười, hôn lên trán bé, rồi say sưa ngắm khuôn mặt nũng nịu đáng yêu của bé.
“Không muốn…” Kiều Kiều nhắm mắt lại lắc đầu, vùi vào ngực Kiều Mặc ngủ thêm một lúc.
“Kiều Nhi, em không rời giường anh tới kéo chăn của em đó …” Tiếng cười ranh mãnh của Xuyên Quân vọng qua cửa sổ.
Kiều Kiều thở phì phì ngồi bật dậy, bất mãn bĩu môi: “Đáng ghét…”
Kiều Mặc mỉm cười xoa mái tóc rối bời của bé. Anh cũng ngồi dậy, tay lấy quần áo đưa cho bé: “Chút nữa anh hai xử đẹp thằng nhóc đó.”
Kiều Kiều gật gật đầu, ôm bộ quần áo nhắm mắt lại. Kiều Mặc nhìn bộ dạng chưa tỉnh ngủ của bé, đành lắc lắc đầu giúp bé thay đồ. Xong xuôi anh bóp mũi nhỏ của bé, cười nói: “Hôm qua anh bảo em ngủ sớm lại không chịu, bây giờ đừ người rồi đúng không…”
Hai người mặc đồ tươm tất. Bốn thằng bạn trời đánh đã sớm mở cửa vào trong. Xuyên Quân đứng canh ở cửa phòng ngủ, nhìn thấy hai người đi ra thì cười ranh mãnh. Kiều Mặc đánh vào gáy của cậu ta một cái, cắn răng nói:
“Sao mày rảnh vậy! Rảnh quá thì đi dọn tuyết trước nhà anh đi.”
“Em giỡn thôi mà…” Xuyên Quân vuốt gáy đang đau âm ỉ, áp sát mặt nhìn Kiều Kiều: “Đúng không, Kiều Nhi?”
Kiều Kiều nâng tay đẩy cái mặt thối của anh sang một bên, bực bội nói thầm: “Anh tránh ra… Đáng ghét!”
Da mặt Xuyên Quân còn dày hơn bức tường thành. Anh giống con sói đói lả lướt theo đuôi Kiều Kiều: “Kiều Nhi, rửa mặt nhanh lên, rồi cùng anh đi nặng người tuyết…”
“Xuyên Quân, tránh xa bé cưng của tao ra!” Kiều Mặc quay đầu trừng mắt nhìn Xuyên Quân một cái, rồi liếc ba tên nhóc đang ngồi lười trên sô pha. Anh không kiên nhẫn quát lên: “Đi dọn tuyết ngay, lượn qua lượn lại ở đây chỉ tổ chướng mắt.” Dứt lời, anh kéo Kiều Kiều đi rửa mặt .
Mấy thằng bạn chẳng vội đứng dậy, hi hi ha ha chọc nguấy Xuyên Quân: “Nghe chưa Xuyên Quân, mau đi giọn tuyết đê, sao còn đứng đó hả?”
“Nhanh lên mậy, không thấy tuyết ngoài sân rơi dày cả thước hả? Nếu em không dọn, mấy anh đây biết đi đường nào hả?”
“Đồng chí nên tự giác lao động, Kiều Kiều nhà bọn anh sẽ xử tội em nhẹ hơn.”
Xuyên Quân lười biếng đi ra ngoài, quay đầu nhíu mày nhìn anh em thân thiết của mình. Ngay cả tên nhóc Phương Thành khốn nạn cũng dám lên mặt với mình: “Phương Thành, lâu ngày gặp lại, ăn nói gì lạ thế mậy.”
“Ai thèm gặp mày!” Phương Thành đứng lên, hầm hầm nhìn Xuyên Quân. Cũng lâu rồi hai người mới gặp lại. Vất vả lắm mới có cơ hội chạm mặt thế này, không đánh nhau một trận thật quá lãng phí.
“Hai đứa mày muốn đánh nhau thì để dịp khác, tao không muốn bị anh Kiều đuổi ra ngoài!” Lý Ương đứng lên kéo Phương Thành đi ra ngoài, A Nại cũng giữ chặt Xuyên Quân: “Nhịn chút đi, anh em với nhau cả, đừng vừa thấy mặt lại gầm gừ như thế, ai làm việc nấy đi…”
Xuyên Quân nặn một con người tuyết xong thì dụ dỗ được Kiều Kiều ra ngoài. Anh kéo bé con phá phách ngoài sân. Trong chốc lát, người Kiều Kiều đã mướt mồ hôi, tóc ướt đẫm. Sau đó bé bị Kiều Mặc quát lớn kéo vào nhà. Ngày sinh nhật nên cả hội chẳng ai thèm khách sáo, tụ tập lại ăn chơi vui nổ trời. Một vài đứa xuống bếp nấu cả bàn tiệc, ở giữa còn đặt một cái bánh kem thật to. Phòng nhỏ ấm cúng đến lạ. Sáu người quay quanh bàn. Kiều Kiều không cho mọi người uống quá nhiều rượu. Bọn họ mới hớp vài ngụm thì bị bé nhăn mày nhíu mặt cản lại.
Xuyên Quân vờ như vô tình vỗ vỗ mặt nhỏ của Kiều Kiều, tiện tay
quệt kem lên mũi của bé. Hắn nghiêm túc nói: “Kiều Nhi, hôm nay em đã mười hai tuổi rồi. Lớn rồi nhen, tối đi ngủ đừng cho anh hai ôm nữa, biết chưa?”
Kiều Kiều chỉ chú ý đến Xuyên Quân, không cảm thấy vết kem bị quệt trên mặt, đôi mắt đen láy nhìn hắn chầm chầm: “Tại sao ạ?”
“Em là con gái, lớn lên phải lập gia đình. Làm sao có thể quấn lấy anh hai cả ngày được? Còn nữa, anh hai em thế nào cũng cưới vợ, em sẽ có một cô chị dâu…” Xuyên Quân nghiêm túc giáo dục, ngón tay đôi lúc lại quệt lên mặt bé. Nghe thằng bạn nói nhảm, đôi lông mày của Kiều Mặc giương lên, hất bàn tay đang lộng hành trên gương mặt của em gái mình, quát lớn: “Nói bậy bạ gì thế hả?”
Phương Thành và A Nại cúi đầu phì cười. Mỗi lần nhắc tới vấn đề này, Kiều Mặc đều ‘bùng cháy’. Bọn họ đã tập mãi thành thói quen, đôi khi còn cảm thấy tò mò, không biết anh rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa. Có một lần, bọn họ mở hội bàn tròn suy đoán. Sau đó, cả hội khuyến khích Xuyên Quân đến hỏi thẳng chính chủ. Xuyên Quân trêu Kiều Kiều cũng để nói ‘đía’ sang chuyện đó. Kiều Mặc bao lần răn dạy nhưng cậu ta mãi không sửa.
“Ấy ấy anh Kiều… Anh nghĩ gì trong đầu vậy? Qua hôm nay là anh hai mươi tư rồi đó, tuổi này cưới hỏi là vừa rồi. Em biết con này cũng được lắm, để em giới thiệu…”
Không đợi Kiều Mặc nổi bão, mấy tên kia đã thay Kiều Mặc từ chối khéo rồi. A Nại đứng lên rót rượi cho mọi người, lúc đến phần Xuyên Quân thì lơ luôn.
“Xuyên Quân, tao nói với mày rồi. Cái con mà mày quen ấy, ngay cả tao còn thấy chướng mắt, anh Kiều còn lâu mới thèm. Mày mặt dày vừa thôi.”
“Mà này, Xuyên Quân, nhìn lại con bạn gái mày đi. Nhắc chú một câu, cục cảnh sát của anh đang ráo riết làm nhiệm vụ, nếu có lỡ bắt phải chú, đừng có trách anh không nhắc chú trước đó…”
“Con mẹ mày làm như mày ngon lắm. Tao nói cho mày biết nhé Phương Thành, mày đừng có nói mấy cái mẹ đó trước mặt tao, mấy thằng như mày chém gió cái gì. Anh Kiều chém thì tao còn nghe, mày cứ nói sảng cả đời đi, tao dư sức lo cho tao với anh Kiều!”
“Lo thân chú trước đi, chú khỏi cần quan tâm đến anh!” Kiều Mặc kéo lại áo cho Kiều Kiều, tay lau vết kem trên mặt bé. Anh lạnh lùng cắt đứt lời nói của Xuyên Quân. Kiều Kiều ngoan ngoãn ngửa đầu để Kiều Mặc lau mặt giúp bé. Đôi mắt to tròn lúng liếng của bé liếc nhìn gương mặt không phục của Xuyên Quân, miệng mở to, dõng dạc nói:
“Lớn lên em gả cho anh hai!”
Một câu nói khiến cả đám người phát hoảng. Phương Thành và Xuyên Quân tạt hết cốc rượu trên tay vào mặt đối phương, Xuyên Quân đứng bật dậy chỉ vào Kiều Kiều hét lớn:
“Anh Kiều, con nhóc này ghê thật. Anh dạy em ấy nói hay sao vậy?” Nói xong, cậu nghi ngờ nhìn Kiều Mặc, Kiều Mặc bưng cả khay bánh kem lên úp vào mặt cậu ta.
“Mày nói cái quái gì vậy? Sao tao có thể dạy bé cưng của tao nói thế được?”
Nói thì như thế, khuôn mặt Kiều Mặc chẳng có chút tức giận nào. Ngược lại, nghe Kiều Kiều nói câu đó, lòng anh có chút vui. À… Nói thật! Anh không phải vui bình thường đâu, phải gọi là sướng rơn từ trong tim gan phèo phổi. Anh biết Đồng Ngôn vô kỵ*. Nhưng anh muốn tin điều đó là thật. Vì câu nói đó có nghĩa là bé đồng ý sống với anh cả đời. Đó cũng chính là mong ước bấy lâu nay của anh.
*Đồng Ngôn vô kỵ: Lời nói của đứa nhỏ là không cố kị.
Xuyên Quân lau kem dính trên mặt, lộ ra hai con mắt, còn chưa hết giật mình.
“Kiều Nhi, chờ em lớn lên, anh em đã già rồi. Em nghĩ xem, em là một cô gái xinh đẹp đang thì xuân xanh mơn mởn, đi bên cạnh thằng anh già khú đế của em, em không thấy nản hả?”
Nghe Xuyên Quân nói, mọi người bật cười thành tiếng. Họ ngẩng đầu nhìn Kiều Kiều, hóng em ấy trả lời thế nào. Kiều Kiều ôm cổ Kiều Mặc, tự hào nói: “Anh mới già khoằm ấy, anh em đẹp trai nhất!”
“Nếu đã thế…” Phương Thành vuốt áo, đứng lên. Trước mặt Kiều Kiều, anh đứng thẳng, thoạt nhìn tướng tá oai phong, tuấn tú:
“Em gái, em nhìn anh xem, so với anh hai của em anh đây có đẹp trai lồng lộng, sát gái bốn phương, khỏe như bò húc hay không…”
“Được rồi, Phương Thành, chú đừng có đứng khoe khoang khoác lác nữa. Trong mắt Kiều Nhi của chúng ta anh trai em ấy là tốt nhất, đẹp trai nhất, không ai sánh bằng. Đúng không hả, Kiều Nhi?” Xuyên Quân không nể mặt chen ngang lời của Phương Thành. Anh nhìn Kiều Kiều nhíu mày, giọng điệu có chút chua.
Nhìn gương mặt phủ đầy kem tươi của anh, Kiều Kiều cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, làm mặt quỷ trêu hắn một cái. Sau đó, bé trốn vào lòng Kiều Mặc cười trộm.
Cãi nhau ầm ĩ cả buổi, trên bàn chén bát hỗn loạn, kem tươi trét đầy bàn, rượu đổ lênh láng. Bọn họ đành dọn lại bàn. Kiều Kiều làm vài món ăn đơn giản. Bây giờ, mọi người mới chính thức ăn cơm trưa. Hôm nay Lý Ương có vẻ thật im lặng, chẳng nói mấy câu. Gần đây mọi người cũng chẳng thấy mặt cậu ta, không rõ cậu ta đang làm gì.
“Ương, dạo này mày bế quan tu luyện hả, chẳng thấy mặt mũi đâu cả.” Xuyên Quân nói nhiều nhất, nhưng anh lại là người quan tâm anh em nhất. Nếu không có anh, ắt hẳn mọi người sẽ thấy hơi thiếu thiếu.
“Không có gì đâu, chút việc vặt thôi.” Lý Ương thản nhiên trả lời, nhưng không nói rõ cậu ta đang làm cái gì.
“Việc gấp gì hả!” Xuyên Quân bất mãn bĩu môi, cau mày nói. “Chú đừng có ủ rũ như thế nữa. Hôm nay là sinh nhật anh Kiều và bé Kiều Kiều, chú nhăn mặt cho ai nhìn thế?”
“Xuyên Quân, nói chuyện lịch sự tí đi. Nghe cậu nói xong ai cũng muốn điên lên!” A nại nhắc nhở anh. Xuyên Quân là đứa nghĩ gì nói nấy, nhanh mồm nhanh miệng, chẳng bao giờ nể mặt ai, vì thế đắc tội người khác không ít. Anh em bạn bè với nhau, không so đo với cậu ta làm gì. Nhưng ăn nói kiểu đó mà đi xã giao với người khác, xác định là dính phốt.
Kiều Mặc ngẩng đầu nhìn Lý Ương, mở miệng hỏi: “Ương, chú có việc gì à?”
Lý Ương ngẩng đầu nhìn mọi người cười cười. Dường như có chút không tiện mở miệng: “Tớ… Tớ đang ôn tập, định năm sau sẽ thi lại đại học…”
Kiều Mặc sửng sốt, tay theo bản năng ôm chặt Kiều Kiều, miệng thì cười nhẹ nói:
“Đây là chuyện tốt mà, làm ba cái việc như bọn này chẳng tốt lành gì. Tuổi chú không lớn, hồi trước chú học cũng giỏi, thi lại chắc sẽ đậu thôi.”
“Anh Ương định thi đại học hả?” Kiều Kiều có chút tò mò, cũng có chút vui sướng: “Thi đại học Lăng Hải được không hả anh? Anh em mình cùng nhau đến trường cho vui.”
Lý Ương định nâng tay bóp mũi nhỏ của bé, cười nói: “Ừ, nghe Kiều Kiều, chờ anh Ương đậu…”
“Bé cưng, đói bụng không? Ăn cơm đi…” Kiều Mặc chen ngang đối thoại của bọn họ, gắp đồ ăn bỏ vào bát Kiều Kiều. Lý Ương có chút xấu hổ rụt tay về, không nói gì nữa vùi đầu ăn cơm.
A Nại và Phương Thành cảm nhận được điều gì đó, nhưng lại không biết chính xác là điều gì. Xuyên Quân bất mãn than thở học hành chẳng ích lợi gì, đậu đại học cũng chẳng mới mẻ đặc biệt gì cho cam, anh ta không học cũng vẫn sống tốt.
Cả nhóm quây quần bên bàn vui vẻ ăn uống no căng, đâu biết tương lai đang dần dần biến đổi.