Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 17: Cảm Xúc
Edit: Cát Chan
Beta: Kim Hoàn Lương
Trên đường về nhà, Kiều Kiều cuộn tròn trong lòng Kiều Mặc ngủ thiếp đi. Về đến nhà, trong căn phòng khách nhỏ, Kiều Mặc cúi đầu phì phèo điếu thuốc. Lý Ương ngồi đối diện anh, mấp máy đôi môi khô khốc, do dự mở miệng:
“Anh à… Anh thật sự tính để Kiều Kiều nghỉ học luôn hả?”
Kiều Mặc im lặng một lúc lâu. Anh cầm điếu thuốc sắp tàn lửa đưa lên miệng rít một ngụm, tàn thuốc rơi đầy dưới chân. Anh hung hăng đè điếu thuốc xuống nghiền qua nghiền lại, đầu cũng không thèm nâng lên trầm giọng đáp: “Đúng, anh nuôi em ấy!”
“Anh à, Kiều Kiều còn nhỏ, sao lại không cho em ấy đến trường được? Bây giờ anh đang làm gì, chẳng phải là do ngày trước anh nghỉ học đó thôi. Mọi người xung quanh nhìn chúng ta có khác gì bọn côn đồ lưu manh đâu? Kiều Kiều là con gái, làm sao có thể để bé giống chúng ta quanh quẩn ở cái ao tù nước đọng này? Kiều Kiều vừa thông minh, vừa hiếu học, con đường tương lai sau này nhất định sẽ rất xán lạng.”
“Anh không mong tương lai em ấy đại phú đại quý, chỉ cần em ấy không bị ai bắt nạt, an an ổn ổn là được rồi.” Kiều Mặc rút thêm một điếu từ hộp thuốc lá, châm lửa, rít một ngụm khói thật sâu. Anh tựa vào sô pha, mày hơi nhăn lại, giọng điệu có chút mệt mỏi bất lực.
Lý Ương cười cười: “Anh Kiều, tính cách Kiều Kiều dễ thương như thế, mọi người đều mến bé. Hôm nay chỉ là mấy đứa nhỏ hờn giận vu vơ, chút nữa là quên thôi ấy mà, làm sao nói là bắt nạt được…”
Kiều Mặc không đợi Lý Ương nói xong, nổi giận đùng đùng vỗ bàn đứng lên quát vào mặt cậu ta: “Không gọi là bắt nạt cái con khỉ? Lý Ương, cậu nhìn tôi đi, Kiều Mặc tôi có cái gì, cha không yêu, mẹ không cần, khác quái gì mấy đứa con hoang không. Nếu không phải ông trời thấy tôi đáng thương, để tôi nhặt được Kiều Kiều, chắc chắn bây giờ tôi cũng chỉ là thằng lưu manh giống lão cha của tôi thôi. Ngày nào cũng như bọn ăn mày ấy, vật vờ mọi nơi, ăn uống bẩn thỉu. Không đúng hả? Không ai dạy tôi làm người như thế nào, tôi cũng không biết giáo dục người khác như thế nào, bé cưng của tôi không được giáo dục tốt cũng vậy thôi. Tôi nói cho cậu biết, ngoại trừ bé cưng của tôi, tôi chẳng cần thứ gì nữa cả. Ai dám động vào em ấy, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!”
Bởi vì tức giận, ngực anh phập phồng kịch liệt, ánh mắt phẫn nộ bắn thẳng đến mặt Lý Ương. Lý Ương cũng ngẩng đầu nhìn thẳng anh, trong lòng cậu ta phức tạp khôn cùng. Sự vất vả của Kiều Mặc cậu ta hiểu rất rõ, nhưng sự bá đạo của anh đối với Kiều Kiều lại khiến cậu ta nổi lên cơn tức kì quặc. Cậu ta hít sâu một hơi, nhịn cơn tức lạ lùng ấy xuống, chầm chậm nói:
“Nhưng anh cũng phải suy nghĩ cho em ấy một chút. Anh có thể bảo vệ em ấy bao lâu? Năm năm? Mười năm? Hiện tại em ấy là một đứa nhỏ, nhưng em ấy sẽ lớn lên, rồi lập gia đình, em ấy sẽ có cuộc sống riêng của mình, anh muốn em ấy sau này sống làm sao hả?”
Lý Ương nói rất nhẹ, rất bình tĩnh, nhưng lại đâm thẳng vào nỗi đau của Kiều Mặc. Khi trưởng thành, đứa bé ngày nào cũng sẽ rời khỏi bố mẹ và xây dựng tổ ấm riêng của chúng. Nhưng đối với anh, Kiều Kiều không chỉ là đứa trẻ anh nuôi lớn, bé còn là chỗ dựa tinh thần, là người để anh ỷ lại. Cho tới bây giờ, bé là hạnh phúc của anh. Anh không bao giờ muốn bé gặp một chút tổn thương hay phải chịu đựng một chút uất ức nào. Làm sao anh có thể trơ mắt nhìn bé kết hôn với người khác, nếu đã như vậy, chẳng thà anh…
“Chẳng lẽ… Anh muốn em ấy sống với anh cả đời? Anh muốn em ấy ở căn phòng nhỏ xíu này cùng anh đến già hay sao hả?”
“Tương lai của em ấy là do tôi quyết định!” Nhìn vẻ mặt đanh lại của Lý Ương, Kiều Mặc ngang ngược phun ra từng chữ một. Nói xong, anh nhấc chân tiến về phía phòng ngủ.
“Kiều Mặc, anh không thể ngang ngược như vậy, em ấy là một con người chứ không phải vật anh đang sở hữu !” Lý Ương đứng phắc dậy, gầm nhẹ. Nhưng trả lời cậu ta chỉ là tiếng cửa phòng ngủ đóng sầm lại.
Cảm giác trên mặt ngưa ngứa, Kiều Kiều nhấp nháy mở mắt. Bé chẳng thấy được gì, xung quanh tối đen như mực. Bé chỉ cảm thấy bàn tay thô ráp của một người đang dịu dàng vuốt ve mặt mình. Trên bàn tay ấy đầy vết chai sạn và vết nứt do trời chuyển lạnh. Kiều Kiều cầm bàn tay to ấy, áp vào mặt mình, nhẹ nhàng gọi:
“Anh hai…” Vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói có chút nũng nịu, mềm mềm.
Kiều Mặc ngồi xổm bên giường, mặc kệ Kiều Kiều ôm bàn tay của mình. Anh không nói chuyện, cũng không bật đèn. Ánh mắt anh đã thích nghi với màn đêm. Anh nhìn thấy rõ cặp mắt bối rối của Kiều Kiều khi bé không nhận được bất kì phản ứng nào từ anh. Kiều Kiều ngồi dậy, định bò xuống giường bật đèn thì bị Kiều Mặc ngăn lại. Anh ôm bé chặt cứng.
Kiều Mặc ôm bé, vùi đầu vào hõm vai của bé, không nói gì cả. Kiều Kiều có chút sốt ruột, định ngẩng đầu nhìn anh nhưng rốt cuộc vẫn không động đậy:
“Anh hai… Có chuyện gì vậy?”
Kiều Mặc vẫn im lặng, phả hơi thở ấm áp vào cổ Kiều Kiều. Môi anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy của bé, đột nhiên anh cắn mạnh xuống. Vì cơn đau kéo tới thình lình, Kiều Kiều hơi rụt người lại, nhưng bé không giãy dụa, mặc kệ Kiều Mặc ôm bé thật chặt, cắn bé thật đau. Không biết qua bao lâu nữa, đèn đột ngột sáng lên. Kiều Mặc ngẩng đầu, khóe miệng dính máu, trông có chút yêu dã, tà mị. Mắt anh nhìn chằm chằm bé gái trong lòng, biểu cảm khuôn mặt không biết đang vui hay đang giận.
“Đau không?”
Kiều Kiều gật gật đầu, miệng hơi chu, thoạt nhìn có vẻ đáng thương cực kì.
“Tại sao không la lên?” Ánh mắt Kiều Mặc có chút phức tạp, giọng điệu chèn ép nôn nóng.
“Anh hai cắn mà…” Kiều Kiều không hiểu gì cả. Bé không rõ hôm nay anh hai làm sao vậy, tự nhiên cắn mình một cái, lại còn nói chuyện dịu dàng khủng khiếp, chẳng biết là đang vui hay đang giận nữa.
Trong lòng Kiều Mặc bùng lên một ngọn lửa. Anh kéo bé gái trong lòng ra, cao giọng quát:
“Chỉ cần là anh thì có thể bắt nạt em phải không, đúng không? Đúng không hả?”
Kiều Kiều thật sự bị dọa. Anh hai chưa từng quát bé như thế. Chẳng nhẽ là vì hôm nay bé đánh nhau? Anh hai tức giận? Kiều Kiều ngồi chồm hỗm ở trên giường, cẩn thận nắm chặt lấy bàn tay to của Kiều Mặc, hai mắt ứa nước: “Anh hai, anh đừng tự giận mình, em hứa em sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ đánh nhau với người khác nữa…”
Kiều Mặc gỡ bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay mình, ôm bả vai bé, ép bé nhìn thẳng vào mắt mình, thấp giọng hỏi: “Anh hỏi em, anh có thể bắt nạt em đúng không?”
“Đúng, đúng…” Kiều Kiều vội vàng gật đầu. “Nếu anh hai đừng nóng giận nữa, sao cũng được mà…”
Kiều Mặc nhìn chằm chằm cô em gái đáng thương, lòng anh vui rạo rực. Bé cưng, anh có thể bắt nạt em sao? Anh có thể ngang ngược bá đạo với em, anh muốn làm gì thì làm đúng không? Vì sao em lại dung túng anh như vậy? Kiều Mặc lau khóe mắt nhòe lệ của em gái, những đường nét cương nghị trên khuôn mặt bất chợt dịu xuống. Anh cúi đầu cất giọng dịu dàng: “Đồ ngốc…”
Nhận ra sự chuyển biến cảm xúc của Kiều Mặc, Kiều Kiều vội vàng cấm lấy bàn tay to của anh. Đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn anh, ấm ức than thở: “Anh hai, anh cắn em một cái rồi, đừng giận nữa…”
Kiều Mặc nhẹ nhàng chạm vào vết thương rỉ máu mình vừa cắn, xung quanh vẫn còn in dấu răng rất rõ. Đối với hành động mãnh liệt đó, anh hối hận cực kì. Sao anh lại dám làm bé bị thương để xả tuột mớ cảm xúc rối bời trong lòng cơ chứ?! Kiều Kiều, bé cưng của anh lại hết lần này đến lần khác dung túng cho sự điên rồ của mình. Lòng anh hối hận muốn chết, nhưng ngoài miệng anh vẫn tỏ ra mạnh bạo:
“Bé cưng nhớ kỹ, sau này ngoại trừ anh hai, không có đứa nào được bắt nạt bé cả, rõ không?”
“Vâng!” Kiều Kiều gãi gãi mũi nhỏ, gật gật đầu. Bé cảm thấy tỉnh tỉnh mê mê, chẳng rõ cái quái gì, hôm nay anh hai bị sao vậy không biết?
Kiều Mặc lại kéo bé vào lòng, nhẹ nhàng hôn vết thương trên cổ bé, vừa hôn vừa dịu dàng nói nhỏ: “Anh muốn ăn em vào trong bụng quá đi mất…”
Kiều Kiều ôm cổ Kiều Mặc, khuôn mặt nhỏ vẫn còn vài vệt nước chưa khô. Bé hơi chu miệng, gương mặt nghịch ngợm. Cần cổ ngưa ngứa làm bé phì cười: “Là nấu ăn hay chưng ăn hả?”
Kiều Mặc hôn bé một cái thật kêu, ẵm bé chạy vào phòng tắm.
“Tắm trước rồi ăn luôn…”