Kiếp Chồng Chung

Chương 99: Vì Tôi Thương Em!


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 99: Vì Tôi Thương Em!

Khuê đứng phía sau cứ quan sát người mà cô yêu thương, từng cử chỉ, từng hành động của Lành đều được cô thu vào tầm mắt. Nhìn em ấy từ phía sau như vậy Khuê mới cảm nhận rõ được sự nhớ nhung da diết của bản thân tới chừng nào.

“Em!” Khuê không kìm nén được nỗi nhớ nhung nữa, cô cất giọng dịu dàng gọi Lành, một giọng nói mà đã lâu lắm rồi nàng mới được nghe.

Lành khi nghe Khuê gọi thì có chút đơ người, nàng cứ tưởng bản thân nhớ Khuê quá nên sanh ra ảo giác. Nhưng ảo giác này thật quá, ảo giác này còn kèm theo mùi hương thoang thoảng từ cơ thể người ấy, tới cả giọng nói ấm áp nàng cũng có thể nghe rõ như thể người đó đang đứng ngay kế bên cạnh mình.

Lành xoay mặt lại để chắc rằng có phải ảo giác hay không, vừa xoay mặt chưa kịp nhìn rõ là đã bị người ấy ôm chặt vào lòng. “Nhớ em quá!” Khuê ôm lấy Lành đang ngồi trên ghế, vòng tay càng thít chặt hơn như thể cô muốn bao bọc cả cơ thể nàng vào trong vòng tay của mình vậy.

Lành sau một hồi định thần thì nàng mới nhận định được đó là Khuê, nàng cũng siết lấy eo cô, nước mắt chẳng biết tự khi nào đã rơi xuống. Suốt thời gian Khuê đi thì Lành đã chịu sự ấm ức mà không thể giải bày cùng ai, còn cả chuyện cả nhà đau đầu vì cậu Giang nữa, cậu ấy đã bỏ đi biệt tăm không thấy về mấy tháng rồi.

Vùi sâu gương mặt vào lồng ngực ấm áp, Lành cứ như một đứa trẻ con bị người khác ăn hiếp nên đang chạy về làm nũng với người nhà. “Em cũng nhớ cô.” Tiếng thút thít nhỏ nhẹ càng làm cho Khuê thấy yêu nàng hơn, cô cúi xuống giúp Lành lau nước mắt. Đôi mi ẩm ướt tức thời có chút run lên khi có người khác chạm vào.

“Út, út Khuê!” Bà Liên từ sau nhà đi ra thấy Khuê thì bà cũng không tin vào mắt mình vì Khuê không hề thông báo là cô sẽ về. Bà từng bước chậm rãi đi tới gần con gái, bàn tay không tự chủ đưa lên sờ vào gương mặt của con mình. “Bây ốm quá, sao không ăn uống đầy đủ?” Bà Liên dù trách mắng nhưng những câu trách mắng ấy đều là quan tâm lo lắng cho cô nên Khuê không có gì khó chịu, trái lại cô còn thấy vui khi gặp lại được người nhà.

“Đồ ăn bên đó ngán quá má, con thèm đồ của má với vợ con làm rồi.” Khuê cười tới độ híp mắt, cô hiện tại đang rất hạnh phúc khi cả nhà đang vui vầy và cô không hề biết rằng gia đình mình đã bị lâm vào hoàn cảnh khó khăn khi mà mọi chuyện mần ăn đều bị trật vuột.

“Cha bây, nịnh phát ớn. Thôi nghỉ ngơi đi, đợi xíu má dọn cơm ra cho ăn.” Bà Liên chỉ vào trán con gái mình một cái rồi chạy ra sau bếp để chuẩn bị dọn cơm cho con gái, bà cũng không quên nói với chồng mình rằng con đã về để cho ông biết còn mừng.


Ngồi xuống mép giường trong phòng, cô đưa bàn tay tới nắm lấy tay người vợ mà cô đã nhung nhớ suốt thời gian qua, Khuê không khống chế nổi bản thân, cô nhoài người tới hôn lên đôi môi ấy một cách ngấu nghiến như một món ăn mà cô đang mong chờ. Nơi hõm cổ trắng ngần khi Khuê vừa di chuyển môi tới đâu là nơi đó nổi lên đầy vết đỏ tới đó. Gương mặt Khuê bỗng chốc đỏ bừng, bàn tay thon dài chậm rãi chạm tới hàng nút áo bà ba của người bên dưới định cởi ra.

Lành thấy Khuê định cởi áo mình thì nàng vội lấy tay ngăn lại, có lẽ nàng đang tự ti thân thể này khi nàng còn tình cảm với cô mà đã bị Hải chạm vào nên nàng không dám cho Khuê đụng tới. “Đừng!” Lành khẽ lắc đầu, tới đôi mắt cũng đã trở nên ngấn nước, hàng nước mắt lần nữa lăn dài chảy dọc theo hai bên khóe mắt.

Khuê thấy Lành giữ chặt áo bà ba rồi tự dưng khóc như vậy thì cô lấy làm lạ. Chẳng phải bao lâu nay cô với nàng vẫn làm như vậy hay sao, thái độ của nàng vẫn bình thường mà? Không nén nổi tò mò khi thấy thái độ Lành thay đổi, Khuê thấp giọng hỏi, “Em sao vậy, em không thích tôi làm vậy sao?”

Lành vẫn im lặng, nàng chỉ cắn chặt lấy môi dưới rồi liên tục lắc đầu, tới hai bàn tay cũng giữ khư khư áo không cho Khuê cởi ra, nước mắt chẳng biết tự khi nào đã bắt đầu chảy xuống như thác đổ.

“Vợ à, em bị cái gì, nói tôi nghe đi.” Khuê thấy Lành vẫn giữ chặt áo như vậy thì cô cũng không dám làm gì nữa, cô nhìn sâu vào đôi mắt còn đang ngập ngụa hơi nước của nàng.

“Em xin lỗi.” Lành nấc lên từng âm thanh tức tưởi, cả cơ thể nhỏ bé theo đó cũng không ngừng run rẩy. Nàng cảm thấy nàng đã không xứng đáng để được Khuê chạm vào nữa, nàng đã bị vấy bẩn, nàng không muốn Khuê đụng vào cơ thể bẩn thỉu này.

“Em làm gì mà phải xin lỗi? Không sao đâu, em làm gì tôi cũng không giận đâu.” Khuê tưởng đâu là Lành nghĩ cô đang giận nàng chuyện gì nên nàng mới khóc như vậy, cô cười dịu dàng nhẹ nhàng chạm đến gương mặt đã ướt vì khóc ấy.

“Không Khuê ơi, em đã bị vấy bẩn rồi, em không còn là một đứa thủy chung nữa, em là một đứa hư hỏng, lỗi em lớn lắm, không thể nào sửa được.” Lành lắc đầu nguầy nguậy, nàng ngồi dậy nhìn Khuê, sâu trong đôi mắt ấy đang ngập tràn bi thương chứ chẳng phải là một đôi mắt long lanh như trẻ con ở cái thuở ban đầu nữa.

“Em nói rõ đầu đuôi cho tôi nghe.” Khuê cảm nhận được có chuyện chẳng Lành, ánh mắt của cô tức thời thay đổi rõ rệt, đôi mắt đang dịu dàng lúc này đã dữ lên ít nhiều, dữ y như lúc là một cô út Khuê có thể san bằng cả thiên hạ nếu như có ai dám làm tổn thương người cô yêu.


“Em…”

“Nói nhanh, em không nói thì tôi đi hỏi má, lúc đó cớ sự ra sao thì tôi không chắc.” Khuê có chút bực dọc trong lời nói khiến cho Lành có hơi sợ mà run lên. Nhận thấy có vẻ bản thân đã làm cho Lành sợ nên ánh mắt Khuê dịu hơn hẳn, tới cả giọng nói cũng cố gắng đè nén xuống để cho nàng thấy cô đang bình tĩnh nhất có thể. “Em nói đi, em không thương tôi nữa hả Lành?”

Lành nghe Khuê nói nàng không thương cô thì nàng vội lắc đầu. Cả cuộc đời này nàng thương Khuê còn hơn cả sinh mạng, nàng thương cô tới độ có thể hy sinh tất cả vì cô thì thử hỏi sao nàng không thương cô được chứ.

“Em còn thương tôi thì em nói đi, có gì tôi giải quyết cho em.”

Lành nhận thấy Khuê vẫn muốn nàng kể thì nàng chỉ đành nói ra vì nàng cũng không muốn giấu cô. Sự việc đầu đuôi tất cả đều được nàng kể ra hết, mọi thứ nàng phải cam chịu suốt thời gian cô đi thì Khuê đều nghe rõ từng chữ từng chữ tới độ lùng bùng lỗ tai.

Đôi mắt Khuê tức thời cũng đỏ hoe, cô ôm lấy thân thể nhỏ bé ấy vào trong lòng để minh chứng rằng dù cho em ấy có ra sao thì cô vẫn thương, cô vẫn không ghét bỏ em ấy. “Tôi không trách em, chỉ trách tôi không bảo vệ được em, tôi đã bỏ em ở đây một mình để phải chịu đựng thằng chó đẻ đó.” Khuê nhắm đôi mắt hít sâu một hơi để ngăn nước mắt không trào ra nữa. Quả thật chuyện nếu có xảy ra trên người cô thì nó vẫn không thể nào đau bằng chuyện sẽ xảy ra trên người em ấy. Một thân thể nhỏ bé chỉ mới có mười mấy tuổi đầu mà đã phải chịu bao nhiêu thứ khốn nạn cứ thi nhau bủa vây nàng như một bầy đỉa đói, cứ bu vào rồi hút máu, hút tới độ cơ thể bé nhỏ ấy cũng không chịu nổi mà dần dần trở nên suy kiệt.

“Tôi sẽ giết nó vì nó đã làm em đau.” Khuê thầm nghĩ trong lòng.

Hôm sau Hải vẫn ghé nhà của Lành để làm phiền nàng, cậu ta ngày càng không ra gì, cứ đụng tay đụng chân với Lành làm cho nàng khó chịu.


“Vùng vẫy cái gì, bây giờ nhà nó cũng chỉ còn cái vỏ, em sớm về với anh còn có tiền mà nuôi con.”

“Con súc vật, im mẹ miệng đi.” Khuê ẵm hai đứa nhỏ bước tới bên cạnh Lành, cô thả con mình xuống để hai đứa nó đi chơi với bé Lam còn cô sẽ xử lý cái thằng cặn bã khốn nạn đã làm tổn thương em ấy.

“Cô nghĩ cô còn là con gái cai tổng hay sao mà miệng mồm vẫn đanh đá vậy?” Hải mặc dù vẫn còn khá rén khi mà thấy Khuê nhưng cậu ta vẫn cố tỏ vẻ không sợ vì cậu ta nghĩ hiện tại thì dẫu cho có làm cái gì quá phận thì Khuê chắc hẳn cũng chẳng dám bật lại do nhà cô đang lâm vào tình cảnh sa cơ thất thế.

“Không còn là con gái cai tổng, nhưng tao vẫn có thể giết mày bất cứ khi nào miễn tao còn sống.” Từng câu nói của Khuê rít qua kẽ răng, cô đây sẽ không nói suông, mọi thứ cô nói thì cô sẽ làm chứ cô chẳng phải sợ bất cứ một đứa nào cả. Đụng người cô thương đó là một điều tối kỵ, nếu như làm quá giới hạn của cô thì cô sẽ chẳng phải sợ khi đổi mạng mình để giết cả cái nhà cặn bã đó.

“Mạnh miệng quá, tôi chờ cô đó đa!” Hải bắt đầu cười ha hả lên như đang chứng kiến một điều gì đó hết sức mắc cười.

“Má thằng này.” Khuê nghiến răng định sẽ đi tới mà đập nó một trận nên thân thì cánh tay bị Lành níu lại, “Đừng Khuê ơi, bây giờ nó có nhiều quen biết, mình làm gì nó thì chỉ rước họa vào thân. Em không muốn cô xảy ra chuyện gì.”

Bỗng trước cửa có một chiếc xe thắng gấp, cậu Phong hớt ha hớt hải từ trên xe bước xuống, theo sau đó còn có Tú. Tú cả cơ thể đầy những vết bầm tím bước từng bước khó nhọc xuống xe, khóe môi dập ra máu còn chảy xuống cằm và đã khô lại, chân thì cũng tím một mảng to.

Lết từng bước cà nhắc đầy đau đớn và phải nhờ vào sự trợ giúp của cậu Phong, Tú nhăn nhó mặt mày ngồi thụp xuống thềm nhà. Khuê từ nãy đến giờ vẫn còn hoang mang là vì sao Tú lại ra một bộ dạng như thế, hôm qua rõ ràng Tú vẫn còn lành lặn trước khi tạm biệt Khuê để về nhà kia mà.

“Mày bị gì vậy Tú, hôm qua còn lành lặn mà?” Khuê nhìn vào chân của Tú, cái chân đã sưng tím lên, cô cúi đầu xuống xem xét thì thấy rõ hai khúc xương ống quyển đã bị gãy lìa ra, nếu như muốn lành lặn và đi bình thường chắc cũng phải mất một vài năm. “Gãy chân rồi, sao mày không vô nhà thương để bó bột mà xuống đây?” Khuê có chút gấp gáp muốn đưa Tú đi nhà thương, nhưng mà Tú nói là không vội, cô muốn gặp Bưởi một chút.

Mặc dù chân đã đau tới nỗi nước mắt cũng rơi lã chã nhưng Tú vẫn kiên cường không hề tỏ vẻ là mình đau, cô liên tục nhờ Khuê đi tìm Bưởi tới để cô được gặp người mà cô nhớ.


Khuê thấy bạn mình như vậy thì cô cũng chạy ráo riết ra sau hông hè để kêu Bưởi vô cho Tú gặp mặt, gặp một chút đặng còn chở đi nhà thương chứ để lâu quá chân khó mà lành, có khi cưa chân luôn.

“Bưởi, vô đây cô nói chút chuyện.” Khuê ra sau hè thấy Bưởi còn đang chặt mấy cái cây để kịp phơi khô làm củi nghe Khuê kêu cũng bỏ cây rựa trong tay xuống để chạy riết vô. “Dạ cô kêu con?”

“Tú nó kiếm mày kìa, vô trong đó đi, mà mình mẩy nó sao tàn tạ lắm.” Khuê vừa đi vừa kể lại cái bộ dạng người không ra người của Tú cho Bưởi nghe. Nói thật, nếu như không nhờ vào cái vóc dáng với cách mặc đồ thì Khuê chắc cũng phải mất kha khá thời gian để nhận ra Tú.

Bước vô phòng, Bưởi có chút thẫn thờ khi mà thấy Tú đang nằm trong đó, đôi mắt cô nhắm chặt như đang nén lại cơn đau từ cái chân gãy đang truyền tới. Từ tay hay chân của cô đều không còn lành lặn, khắp nơi đều chi chít vết bầm như là bị ai đánh, mà đánh kiểu này chẳng khác gì bị tra tấn hết cả.

Khuê kéo mọi người ra ngoài để cho Tú và Bưởi có không gian riêng. Mọi người biết ý nên là cũng chẳng ai ở lại để nghe câu chuyện của họ.

Bưởi đi tới ngồi xuống mép giường, nó run run chạm tới gương mặt còn vương từng mảng máu đã khô của Tú. Nó không nghĩ khi cả hai gặp lại nhau sẽ trong tình cảnh mà Tú lại bị như thế này. “Cô Tú!” Bưởi nghẹn ngào, nó thật sự xót xa khi thấy Tú từ một con người da thịt trắng nõn mà giờ lại đầy rẫy vết thương trên người.

“Em đừng có khóc, cũng hên tôi chỉ bị đập gãy chân.” Tú phì cười. Cô xoa đầu của Bưởi một cách cưng chiều. Cô bị thương tích như vậy là do cha má của cô đánh vì họ đã biết cô đang thương con gái, mặc dù cô không biết vì sao họ hay biết nhưng cô vẫn cố chối. Mà họ hình như không buông tha cho cô, họ bắt cô không được học tiếp nữa, phải ở nhà lấy chồng, nếu không cưới cậu Phong thì cũng phải kiếm một nhà môn đăng hộ đối khác làm cho Tú bị ép bức từ nhỏ tới lớn cũng phải phản kháng rồi nhận kết cục là bị đem ra đánh giữa nhà trước mặt biết bao gia nhân.

Gia nhân trong nhà rất quý Tú nên khi thấy Tú bị đánh thì họ cũng chạy tới ôm Tú để có thể che cho cô được khi nào hay khi ấy, có người thì chạy đi kiếm cậu Phong để mong cậu giải vây và cứu Tú ra khỏi cái nhà nhưng không phải nhà đó. Đời thuở có cha má nào mà có thể dùng cây mà đập con mình tới độ gãy chân, máu miệng cũng chảy ra hay không?

“Hên gì mà hên, gãy chân mà cô kêu hên.” Bưởi chạm tới vết thương ngay khóe môi của Tú, nó đau xót nói cô đợi một chút nó sẽ nhờ cậu Phong đưa cô đi nhà thương.

“Hên chứ sao không, hên là gãy chân, chứ nếu mà gãy tay thì sao tôi ôm em được nữa?” Chỉ một câu nói đơn giản của Tú thôi mà cũng đủ làm cho Bưởi gục mặt vào người cô bật khóc. Chẳng biết là chuyện xui rủi gì nữa mà Khuê với Tú khi gặp lại người mình thương chỉ toàn thấy nước mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.