Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 98: Âm Thầm Trở Về
Dịu dàng vuốt ve lên mái đầu đã ngả màu hoa râm của vợ, ông cai tổng đưa chóp mũi tới mái tóc ấy khẽ hôn lên, một hành động đã lâu rồi ông chưa làm cho vợ mình, giờ nhớ lại ông thấy thiệt hối hận là tại sao bản thân ông lại không hôn vợ mình nhiều một chút, không nói thương vợ mình mỗi ngày để giờ đây cảm thấy hối hận khi tuổi cả hai đã xế chiều.
“Nhớ hồi đó tôi với bà lúc mới gặp không?” Ôm vợ mình trong vòng tay vẫn to lớn đủ vững chãi cho bà ấy tựa vào, ông cai tổng bắt đầu hồi tưởng về thuở ban sơ, ở cái thời mà vợ mình chỉ mới độ tuổi cập kê còn ông đã là chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi trưởng thành.
Bà Liên nghe chồng mình nhắc thì bà cũng phì cười, “Nhớ sao không. Hồi đó ông chê tôi còn con nít, có thèm cưới đâu.” Bà Liên nhớ lúc đó bà cũng mới có mười lăm mười sáu là đã được làm mai làm mối để mà bà với ông cai tổng lúc đó còn là thanh niên dựng vợ gả chồng. Chồng bà hồi đó vừa gặp là chê thẳng mặt bà kiểu như chê bà còn con nít nên là không chịu cưới cho tới khi nghe tin bà sắp có mối khác thì ông mới làm mình làm mẩy đòi cha má chồng cưới bà về gấp cho ông.
“Tôi nói vậy là tôi đợi cho bà phổng phao thêm chút, ra dáng người lớn chút nữa mới cưới. Ai mà có ngờ bên nhà bà cũng dữ dội, giận lẫy đòi gả cho thằng tôi ghét nhất.” Ông cai tổng nhớ lúc nghe tin vợ mình có mối mới là ông cũng bỏ ăn mấy ngày, rồi khóc lóc giãy nãy dữ lắm đặng mà cha má cưới ngay bà Liên về cho ông. Hồi đó thì chê nhỏ, còn con nít, cưới về rồi mới thấy càng ngày càng thương người vợ bé nhỏ này khi hay tin vợ mang bầu đứa con trai đầu lòng.
“Vậy ý ông hồi đó là tôi chưa đủ phổng phao?”
“Chứ gì nữa. Bà tới mười chín tôi mới thấy có tí đồi núi.” Ông cai tổng nhướng mày nhìn vào mắt vợ mình, rõ ràng ông đang cố chọc cho vợ mình cười để bà quên đi chuyện buồn ban nãy. Cuộc đời ông chuyện gì xảy ra cũng được, nhưng làm ơn đừng để ông phải thấy vợ ông khóc, ông xót lắm.
“Cha già mất nết.” Bà Liên bỗng nghẹn ngào, bà cũng đang kìm nén để bản thân không khóc nhưng bà vẫn không thể kìm được vì bà vẫn mải suy nghĩ liệu một ngày không còn ông ấy ở bên cạnh thì bà phải biết làm sao. Con cái sau này cũng lập gia đình rồi rời xa mình, chỉ có vợ chồng mới sống cùng nhau, săn sóc nhau khi ốm đau mà thôi.
“Hình như lúc cưới tới giờ tôi cũng không có nói được câu nào ngọt với bà hen.”
“Ông cũng biết hả, ngày nào cũng mang cái mặt chầm dầm hết trơn, muốn sáp lại ngọt với ông mấy câu cũng khó.”
“Giờ tôi nói.”
“Nói gì?” Bà Liên tuy tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng bà đang rất rất mong chờ câu chồng mình sẽ nói là gì.
“Vợ à, anh thương em, thương nhất trên đời, thương không bao giờ hết thương.”
“Nổi óc cục hết rồi nè má ơi, sến súa thấy ghê.” Bà Liên trề môi, từng tuổi này rồi mà còn anh em, nghe thấy ớn ghê.
“Hứ, tôi cũng ráng lắm mới rặn ra được mấy câu đó đó, có lòng thành vậy mà bà còn chê.” Ông cai tổng hơi khịt mũi tỏ vẻ giận dỗi xoay mặt đi hướng khác
“Ừ tôi không chê nữa. Giờ ông cai tổng nghe tôi theo tôi ra ngoài đi dạo, ăn cháo, uống thuốc cho mau lại sức được chưa.” Bà Liên tỏ rõ vẻ chiều chuộng ông chồng già này, mặc dù cả hai đã già nhưng tình cảm hay những hành động chăm sóc vẫn không bao giờ phai nhạt.
Vài ngày sau trong một buổi sáng sớm, Lành đang quét sân thì lại bị Hải tới quấy rối. Từ khi mà xử lý được nhà của ông cai tổng thì Hải hống hách thấy rõ, “Quét chi cho cực, về mần mợ cả ngồi mát hưởng bát vàng không sướng hơn sao?” Hải vẫn muốn đưa tay tới đụng vào gò má trắng hồng của Lành nhưng năm lần bảy lượt đều bị nàng gạt ra.
“Đòi tiền hay gì?” Lành chán ghét không thèm nhìn mặt Hải, nàng biết hắn ta tới đây cũng chỉ có một mục đích đó là đòi tiền mà thôi vì số tiền đó lớn vậy mà.
“Không, tới gặp em, nhớ em.” Hải cười, “Nhớ con của mình nữa.”
“Biến khỏi chỗ này trước khi tôi đập cây chổi vô đầu cậu.” Lành cầm cây chổi có cái cán bằng tre tầm vông giơ lên ý sẽ đập Hải một cây thật sự.
“Thôi được rồi, anh về, nhớ là anh vẫn đợi em đó đa.” Hải vì còn chuyện bận nên không nấn ná lại lâu, rất nhanh đã rời đi để lại Lành đứng đó nghiến răng nghiến lợi một cách đầy ghét bỏ.
Thời gian qua nhanh tới độ nhanh như gió thoảng, tiền cậu Giang nợ thì Lành đã trả đủ vì nàng đã lấy toàn bộ số vàng Khuê để lại và nàng phải bán luôn mảnh đất cũ của nàng ở làng Tân An thì mới đủ bù vô.
Còn về Khuê, chuyện đau tim của cô vẫn không khám ra bệnh vì toàn bộ sức khỏe của cô đều tốt. Thầy giáo của cô là một giáo sư nổi tiếng thì sao có thể không khám ra bệnh được nên ông nói với Khuê có lẽ là về mặt tâm lý khiến cô mới như vậy. “Sắp hết một năm rồi, có chuẩn bị về nhà không?” Giáo sư Hamza ngồi đối diện Khuê hỏi vài câu. Hiện tại hồ sơ cũng không còn việc gì bận, lịch học cũng đã được ông sắp xếp để cho học sinh của mình có thể về thăm nhà.
“Không còn bận gì sao thầy?”
“Lịch học của em và Tú năm nay đã xong rồi vì hai em tiếp thu nhanh và có tiến bộ hơn những người khác nên các em có thể nghỉ ngơi sớm. Bệnh viện những tháng này cũng không đông nên thầy sẽ tự lo liệu được.” Giáo sư Hamza cười với Khuê, “Chuẩn bị về đi, thầy có mua cho em và Tú hai vé tàu rồi.”
Khuê nghe đã có thể về nhà để thăm Lành thì cô rất vui, cô nhảy cẫng lên chạy về phòng báo với Tú mau thu xếp quần áo chuẩn bị về nhà vì hai người đã có thể thảnh thơi một thời gian rồi.
Tú đang nằm ngủ trên giường bị Khuê lay muốn văng óc ra ngoài thì cô cũng lè nhè hỏi lại, “Cái gì vậy con điên, đang ngủ.”
“Về, về nhà mày ơi.”
“Gì về nhà?” Tú đang trong cơn buồn ngủ mà nghe Khuê nhắc tới hai chữ về nhà thì cũng tỉnh táo được mấy phần. Lúc trước thầy có nói nếu chăm chỉ học hành bài vở cho chu đáo thì sẽ được về nhà, vậy là công sức cô với Khuê thức ngày thức đêm để nhồi nhét kiến thức không vô ích rồi.
Thu dọn hành lý nhanh chóng cho ngày mai, đêm đó cả hai không ai ngủ được, ai cũng mong chờ khi về nhà sẽ gặp được người mình thương, họ trông cho trời mau sáng một chút để có thể sớm khởi hành.
Do tàu này là loại tàu mới nên đi rất nhanh. Giả sử lúc trước đi phải một tháng mấy thì bây giờ chỉ cần gần hai mươi ngày là đã tới nơi.
Đứng trên boong nhìn xuống nước biển xanh rì vẫn thi nhau va vào thành tàu, Khuê mong ngóng lúc cô sẽ gặp lại Lành, khi ấy cô sẽ ôm em ấy thật chặt để thỏa đi niềm mong nhớ trong lòng cô.
——-
Ông cai tổng được chăm sóc và sống lạc quan vậy mà tới giờ đã mạnh hơn kha khá, việc đốc tờ đoán ông chỉ sống được cao nhất một hai tháng thì hiện tại nó đã qua được cỡ đâu đó gần một năm rồi. Có lẽ là do ông bỏ hút thuốc, chịu uống mấy thang thuốc bổ rồi ăn uống đầy đủ cùng sống vui vầy với con cháu nên ông chẳng còn phiền muộn để sanh bệnh nữa.
Hai đứa cháu đã qua thôi nôi hiện giờ đã có thể đi và ngồi xuống một cách thành thạo, ông cai tổng ngồi đó nhìn hai đứa nhỏ trên gương mặt vẫn lộ rõ ý cười vì cháu ông quá sức dễ thương. Tuy không có máu mủ ruột rà gì hết, nhưng mà ra vô thấy mặt nó miết thì ông cũng mến tay mến chân, xa chút là thấy nhớ rồi.
Xách vali đi trên con đường thân thuộc, Khuê trong lòng vẫn còn hồi hộp vì cô đang mong chờ khi Lành gặp lại cô thì nàng sẽ có phản ứng như thế nào.
Cửa rào không khóa, chỉ có một chốt gài nên Khuê có thể dễ dàng vào trong. Chỉ có điều cô vẫn thấy nó là lạ là vì sao khi vô đây không thấy con chó nào ra mừng cả, rõ ràng nhà cô nuôi nhiều chó lắm mà.
Lấp ló sau mấy bụi cây kiểng cứ như ăn trộm, Khuê từ từ bước vô sân, trong sân có hai đứa nhỏ đã đi chập chững đang chơi đùa với nhau bất chợt làm Khuê có chút bất ngờ vì con cô lớn quá, tụi nó nhìn còn lớn hơn trong tấm hình mà Lành gửi cho cô lúc thôi nôi hai đứa.
“Cô…cô út!” Thằng Tẹo đang vác mấy khúc cây thảy trước sân nhà đợi bửa ra phơi khô đặng có củi nấu nướng thì nó thấy Khuê, bó vẫn không tin vào mắt mình nên mới từ từ đi tới để coi thử có phải cô út nó không vì nhìn Khuê hiện tại có chút khác lúc cô đi.
“Cô út mày nè chứ ai. Lớn dữ rồi bây.” Khuê xoa lên cái đầu của thằng Tẹo. Hiện tại nó đã cao hơn trước kha khá rồi, đúng là con nít lớn nhanh thiệt.
“Để con vô kêu chị Lành ra.” Thằng Tẹo vừa tính chạy vô kêu Lành thì Khuê đã giữ nó lại, “Để cô mày tự vô, xách cho cô cái vali đồ đi.” Khuê cười cười rồi chậm rãi đi vô trong. Hai đứa nhỏ thấy có người lạ đi vô thì cũng lằn xăng theo sau lưng Khuê vì trên người Khuê có cái mùi thơm thu hút người khác vô cùng.
Lành trong nhà đang ngồi đạp lại cái đáy quần cho Minh Đăng vì đứa con trai chỉ mới mười mấy tháng của nàng mới bây lớn đã biết quậy nên quần bị rách đáy lú con sâu ra miết. Đang trong lúc chăm chú may đồ Lành vẫn không hề nhận ra sau lưng đã có người đang đứng, người đó vẫn âm thầm quan sát nàng và trên gương mặt đang lộ rõ niềm hạnh phúc.
“Đăng đâu rồi Đăng ơi.” Lành cất giọng kêu con trai mình vì con của nàng hiện tại đã bập bẹ nói chuyện được rồi, nó cũng hiểu lời nàng nói nên nàng chỉ cần kêu nó lớn một chút đủ nó nghe là một hồi thấy nó chạy lăng xăng vô liền. “Ủa cục vàng ở đâu mà lẹ dữ ta.” Lành thấy Minh Đăng chỉ vừa kêu thôi là đã có mặt thì nàng cứ tưởng nó chơi quanh quẩn sau lưng chứ chưa hề nhận ra là do hai anh em nó đi theo Khuê vô tới trong đây.