Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 100
Sau khi được băng bó lại cái chân, Tú hiện tại đang nằm trên giường nghỉ ngơi để lấy lại sức bởi vì cô đã quá mệt sau một chặng đường dài kèm theo chân bị gãy không bó bột kịp nên nó đã sưng lên khá đau.
Thay một bộ quần áo mới mà Khuê vừa đem tới xong xuôi thì Tú được Bưởi đút cho từng muỗng cháo để tránh đói, do ruột gan của cô hiện tại đã nhộn nhạo lên hết không còn ăn uống gì nổi nên là đành ăn ít cháo đặng còn có sức mà hồi phục.
“Cha má của mày sao càng quá đáng. Hồi đó không nhờ tao bênh mày một chập thì mày cũng no đòn.” Khuê ngồi trên ghế nhìn Tú một thân thể tơi tả thì sao mà không xót cho bạn mình chứ, hai người có khác gì chị em ruột thịt nữa đâu.
Nuốt xuống một muỗng cháo, Tú hướng mặt tới Khuê, dẫu cơ thể vẫn đau nhức tới từng thớ thịt nhưng cô vẫn cố cười để người cô thương không phải lo. “Biết sao được, có một mình tao là con. Mà tao nghĩ chắc tới lúc tao cũng phải đi khỏi cái nhà đó rồi, tao không chịu nổi nữa.” Vừa nói cô vừa đưa tay tới xoa đầu của Bưởi như để trấn an em ấy. Tú biết là cha má hy vọng vào cô rất nhiều, nhưng mà thật sự cô không thể chịu đựng nổi nữa khi mà suốt gần hai chục năm trời cô luôn luôn bị ép bức không tới không thể nào thở được.
Đêm đó, Tú lên cơn sốt cao, cả người nóng hổi như lửa đang thiêu đốt trong cơ thể mảnh mai ấy. Tú vì vừa nóng vừa lạnh nên cô cứ kêu lên vài tiếng khe khẽ khiến cho Bưởi đang ngủ trên giường ôm lấy cô cũng phải thức dậy. Nó sờ trán rồi sờ khắp gương mặt của Tú thì rất nhanh đã rời giường kêu đốc tờ tới. Đốc tờ đang ngồi trực đêm nghe có bệnh nhân lên cơn sốt là liền rối rít chạy tới xem xét.
Cơn co giật ập tới, Tú nằm trên giường tay chân bắt đầu co quắp, tới người cũng cứng đơ ra làm cho Bưởi đứng đó đã khóc không thành tiếng. Nó lo cho Tú, nó sợ cô sẽ gặp chuyện không may rồi bỏ lại nó trên thế gian này.
Đốc tờ sau một lượt dùng các biện pháp để Tú có thể ngưng cơn co giật và giảm sốt thì anh ta cũng đổ hết mồ hôi hột. Cầm lên khăn mùi xoa lau vài cái trên trán, đốc tờ nói hiện tại Tú đã ổn nhưng vẫn phải theo dõi vì cô đã sốt mê man, nguyên nhân đó là do cái chân gãy kia đang hành hạ cô.
Vài ngày sau, Khuê đi chợ mua một số thứ để có thể nấu đồ tẩm bổ cho Tú đặng Tú mau khỏe hơn, cô cứ cắm cúi lựa đồ bỗng dưng giỏ đồ trên tay bị hất văng ra xa. Khuê khó chịu nhìn coi đứa nào đã cả gan làm vậy với cô, vừa xoay mặt nhìn là đập ngay vào mắt chính là một con súc sinh cùng đám đồng loại của nó.
“Đi chợ? Cô còn tiền để đi chợ sao?” Hải đang thừa cơ hội ở chợ đông người nên muốn làm nhục Khuê một trận, “Bà con lại coi đi, con gái ông cai tổng xứ này nè, âm mưu lật đổ chánh quyền bởi vậy nhà không còn một xu dính túi nè lại coi đi.” Hải vừa nói vừa quơ tay quơ chân chỉ vào người Khuê để cho những người trong chợ tập trung vào cô với mục đích là muốn Khuê nhục nhã với tất cả những người ở xung quanh đây.
Trong chợ đông người hiển nhiên có chuyện lớn tiếng thì sẽ có ánh mắt nhìn tới. Họ nghe Hải nói con gái ông cai tổng thì biết ngay đó là Khuê vì ông cai tổng chỉ có một đứa con gái vàng bạc này thôi chứ mấy.
“Con gái ông cai tổng là một đứa bệnh hoạn thích người chung giới tính. Ai có con gái thì coi chừng nha, cẩn thận cô ta tới dụ dỗ bệnh hoạn giống cô ta.” Hải ngả ngớn cười to lên làm cho Khuê muốn nhịn cũng chẳng nhịn nổi nữa. Cô rất nhanh đã vung chân đạp một đạp thật mạnh thẳng vào đầu gối của Hải khiến cho nơi khớp đầu gối bị gãy ngược ra phía sau. Hải ngã ra đất đau đớn hét lên, cậu ta liền ra lệnh cho đám gia đinh tới bắt Khuê lại nhưng cô đã nhanh hơn một bước, cô cầm lấy con dao bổ cau của sạp bán trầu sát bên để tự vệ. Khuê kề sát con dao vào cổ Hải làm phần da nơi đó cũng hằn lên vết dao vì nó quá bén, “Muốn nó chết thì cứ đụng tới tao.” Khuê vừa nói xong câu cảnh cáo gia đinh là liền bẻ hai tay của Hải bằng cách dùng chân mình làm đòn bẩy rồi vặn, cô vặn mạnh tới nỗi xương hai cánh tay kêu lên răng rắc rồi gãy lặc lìa. Hải bây giờ thiệt sự thảm, nếu như nói Tú thảm một thì Hải thảm tới mười.
Khuê nghiến răng nghiến lợi hận không thể giết nó ngay tức khắc nhưng vì Lành đã nói với cô rằng nàng không muốn cô bị ở tù vì một đứa không ra gì gì nên cô chỉ đành đạp gãy chân rồi bẻ lọi hai tay để cảnh cáo thôi. “Mày là đờn ông mà cái miệng sao mà quá chừng, còn cái lỗ tai mày nữa, tối ngày nghe ngóng rồi đâm thọc những chuyện thất thiệt. Tao đã không nói tới rồi mà mày vẫn không để cho gia đình tao yên” Khuê lướt con dao trên mặt Hải làm cho ai đang nhìn thấy cũng rợn cả sống lưng. Do Hải bị gãy tay lẫn gãy chân nên chỉ có thể nằm im chứ không nhúc nhích gì được, cậu ta ra sức gào lên kêu cứu nhưng chẳng ai mảy may quan tâm. Hải cứ thế nằm dưới đất bị Khuê đè lên lưng rồi vùng vẫy một cách đầy yếu ớt như là kẻ bại liệt.
Máu tươi bỗng bắn ra thành từng tia nhỏ dính lên gương mặt xinh đẹp của Khuê, cô nhếch môi nở một nụ cười hài lòng rồi cầm con dao bổ cau ấy một nhát nữa đâm sâu vào đùi của Hải tới lút cán. Đương nhiên dao bổ cau thì sao có thể không bén, do đó Khuê chỉ cần cứa nhẹ thôi là Hải đã đi luôn một cái lỗ tai rồi.
Hải hét lên như heo bị thọc tiết vì đau và máu cũng bắt đầu chảy ra lênh láng đỏ hết một vùng đất cát xung quanh. Còn đám gia đinh thấy cậu chủ bị như vậy liền muốn nhào vô bắt lấy Khuê thì được một số người dân từng được nhà Khuê giúp đỡ có vốn mần ăn và trả nợ đã cùng đi tới để bảo vệ cô. Cái mạng của cả nhà họ là do nhà Khuê cứu nên họ mới có ngày hôm nay, do đó họ không hề sợ hãi sẽ đắc tội với Hải, họ vẫn chắn trước mặt Khuê để bảo vệ cô khỏi đám gia đinh côn đồ ấy.
“Má nó, đưa tao đi nhà thương nhanh.” Hải dẫu đau đớn nhưng vẫn ráng rống lên để gia đinh khiêng mình đi nhà thương vì hắn đang sợ sẽ bị mất máu quá nhiều rồi chết. “Khuê, mày đợi đó đi, tao sẽ giết mày con chó.” Dẫu Hải mặc dù đang đau vậy mà cũng ráng hăm dọa Khuê cho được, chỉ có điều lời hăm dọa này chỉ có mình cậu ta và đám gia đinh nghe.
Lụm cái lỗ tai nằm trơ trọi trên nền đất đem theo tới gặp đốc tờ thân quen đang trị bệnh cho Hải để coi thử có may lại được không. Cái lỗ tai khi bị cắt ra vì không có máu truyền tới nên đã trở nên xanh lè tái mét nhìn vô cùng kinh dị đã vậy còn đinh thêm ít đất cát cùng máu tươi bết lại xung quanh khiến cho những người đứng ngòn chuyện nãy giờ đều sởn gai ốc chứ huống hồ gì là gia đinh đang cầm.
“Cũng vừa lắm, mấy tháng nay hoành hành coi trời bằng vung.” Một số người khi thấy Hải đã được khiêng đi thì cũng xì xầm bàn tán. Ai nấy cũng bênh Khuê do cô đã bị Hải ăn hiếp rồi sỉ nhục quá đáng, nếu đổi lại họ không chừng họ cũng đã giết Hải luôn rồi. Một thằng đờn ông ly dị vợ mà đi nói xấu cùng làng cuối xóm thì đem bỏ cho rồi, hồi trước đúng là họ đui mù nên mới nhìn ra Hải là người tốt.
Dân chúng xung quanh đều biết Khuê có tấm lòng rộng lớn và thân thiện tới cỡ nào, bởi vậy họ đã tự bàn ra hạ sách là nếu như Khuê có bị bắt hay đem thưa ra tòa thì họ cũng sẽ cùng nhau đứng ra làm chứng cho cô vì họ chắc chắn dù cho nhà Hải có mạnh và có tiền cách mấy thì cũng không thể nào làm lại biết bao nhiêu người dân đang phẫn nộ ở đây hết.
“Cái này nối lại được không đốc tờ?” Người đầy tớ thảy cái lỗ tai đang cầm trên tay nãy giờ lên bàn kêu cái bạch làm cho người đốc tờ kia đang đứng lấy thuốc cũng thoáng giật mình.
“Không được đâu, hiện tại chuyện nối các chi trên người còn đang được khoa học nghiên cứu.” Anh ta trong lòng dù hả hê muốn kê thêm ít thuốc nữa cho Hải nhiễm trùng chết luôn nhưng vì còn muốn hành hạ Hải dài dài nên anh ta vẫn ra sức băng bó và cầm máu lại vết thương cho người mình hận tận xương tủy này.
Rút con dao bị găm sâu tới xương ra, con dao vừa rút theo đó là một dòng máu đặc quánh mang một màu đỏ hơi sậm đen chảy ra theo vết đâm trên đùi làm cho Hải vì đau mà đã tái mét mặt mày. Mặc dù đã có thuốc tê nhưng mà Hải vẫn cảm nhận rõ rệt từng cơn đau buốt từ lúc rút dao ra cho tới lúc băng lại.
“Tạm thời cậu về nhà nghỉ ngơi và uống thuốc theo tôi kê, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra thì cậu cứ tới đây để tôi kịp thời thăm khám.” Đốc tờ đem vài hũ thuốc rồi dặn dò Hải uống khi nào và bao nhiêu viên xong thì đi ra ngoài tiễn khách.
Sau khi nhìn Hải đã đi xa thì đốc tờ trở vô, anh ta nhìn cái lỗ tai còn nằm trên bàn mà không khỏi hả hê khi mà đã có người trút giận thay. Cầm lấy cái lỗ tai đã bị cắt ra của Hải, anh ta trở ra sau nhà tìm con chó mình đã nuôi từ lâu. Con chó to lớn chừng ba mươi mấy ký, miệng nước dãi cứ chảy lòng ròng nhiễu xuống đất cùng hàm răng nanh sắc nhọn khi thấy anh ta thì liền sủa lên vài tiếng mừng rỡ. “Phèn, cho mày cái này, đồ tốt đó.” Anh ta cười một cách đầy hung ác rồi quăng cái lỗ tai trước mặt con chó dữ tợn kia. Con chó sau khi hửi hửi cái vật trước mặt xong thì cũng há miệng ra một cái nuốt luôn vô bụng.
“Giỏi lắm Phèn, mày ăn cái này là lỗ tai của một loài súc vật còn ác hơn mày nữa đó Phèn. Lỗ tai súc vật khốn nạn nhất trên đời mày thấy có khác gì đồ ăn thường ngày không?” Anh ta nói xong thì ngả ra cười lớn, “Mày có đối thủ cạnh tranh rồi Phèn.”
—–
Đôi lời của tác giả:
-Tui hông nhận donate nữa nha mấy bạn vì tui cảm thấy đã ổn hơn rồi, cảm ơn các bạn đã ủng hộ tui rất nhiều luôn. Nhờ vào các bạn mà tui đã có cơm hộp ăn đó?