Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 97
Vừa nhận được thư mà Khuê gửi về Lành rất nhanh trở về phòng mở nó ra xem. Bên trong nội dung thư là những câu chuyện Khuê kể về lúc học hành bên đó ra sao và cô đã tiến bộ được thầy khen như thế nào. Trong thư Khuê hầu như chỉ nói xoay quanh về cuộc sống bên đó, dặn dò nàng nếu không muốn qua đây thì cứ ờ nhà đợi cô, khi nào cô học xong thì sẽ về luôn với nàng để cùng nhau nuôi con và phụng dưỡng cha má.
Từng dòng chữ nghiêng nghiêng được viết bằng mực tím vô cùng sạch sẽ trên tấm giấy có chút ngả vàng. Lành rất thích nhìn nét chữ của Khuê vì chữ của cô đẹp lắm, chữ đẹp mà người cũng đẹp, mọi thứ trên người của Khuê nàng đều thấy đẹp.
Cầm vài tấm hình mà Khuê đã kèm theo trong bức thư, Lành nhìn vào gương mặt nàng vẫn mong nhớ suốt gần bốn tháng trời nay. Trong hình Khuê đã đổi kiểu tóc, hai bên tóc được thắt gọn gàng bao quanh phần tóc phía sau. Nhìn cô trong tấm hình hiện tại thật sự xinh đẹp, trong nét xinh đẹp ấy còn có một chút đằm thắm nữa, nhất là nụ cười này, nụ cười cô vẫn hay dùng đối với nàng.
Ông bà cai tổng từ khi mất đi nhà cửa cùng chức quyền thì mấy cậu con của hai ông bà cũng dần sa sút tiền bạc, nguyên do là mấy mối mần ăn lớn dạo này cũng chẳng biết vì sao cứ thay nhau rút lại hợp đồng khiến cho kho hàng bị ùn ứ ẩm mốc hết toàn bộ.
Nhóm người ở cũ cho nhà ông cai tổng từ khi mất đi chủ nhân thì họ bị đuổi đi ra ngoài ở bởi nhà này hiện tại đã thuộc về tay của người Pháp rồi. Ai nấy cũng lang thang không nơi nương nhờ vì họ hầu như đều là mồ côi, còn không thì cũng thuộc dạng không nhà không cửa nên hiện tại không còn việc làm thì họ cũng chẳng biết ngủ ở đâu. Gia đinh to lớn còn trẻ khỏe có thể dễ dàng xin làm cho một nhà khác, nhưng cũng có một số người lớn tuổi thì xin việc mần sao mà có ai chịu nhận.
Ngồi trước bàn may chỉnh sửa lại cái áo mới cho bé Lam do hôm bữa mua cho nó có hơi rộng nên Lành đang bóp lại để được vừa vặn hơn. Làm thợ may mà, lâu rồi không làm thì cũng nhớ nghề, dẫu sao đây cũng là thứ má nuôi dạy cho nàng nên nàng cũng không thể bỏ dang dở nó được, với lại có cái áo con nít thôi, may một chút là xong.
“Lam, coi thử áo mặc vừa chưa con.” Lành cầm cái áo ra chỗ bé Lam đang được ông nội dạy chữ nhẹ giọng kêu nó mặc thử coi có áo đã vừa chưa để nàng còn biết đường mà sửa.
Bé Lam đang học khi nghe má Lành gọi cũng lăng xăng rời khỏi ghế đi tới trước mặt của má Lành để má Lành giúp nó mặc áo.
Chiếc áo bà ba màu hồng phấn nhỏ nhắn sau khi được sửa khoác lên người bé Lam, Lành nhìn tới nhìn lui một hồi thấy đã vừa thì nàng kêu nó cứ học tiếp rồi đem cái áo vừa thử kia đi cất. Giờ cơm trưa cũng đã đến nên là nàng cũng phải đi ra sau bếp chuẩn bị cơm thôi.
Cơm canh dạo gần đây được nấu thanh đạm một chút do ông cai tổng vẫn còn yếu trong người, ông không thể ăn những món quá đậm đà và nhiều dầu mỡ được.
Múc ít canh gà ác có hầm với vài vị thuốc được chú Tư gửi mà thuốc này theo ông nói là bổ máu, tốt cho khí huyết và dễ lấy lại sức sau khi bệnh nên là Lành rất chăm chỉ nấu cho cha chồng mình ăn hàng ngày để bệnh mau khỏi, cho ông trở về ông cai tổng với dáng dấp nghiêm nghị, khỏe mạnh khi xưa chứ chẳng phải một người yếu ớt tưởng chừng sẽ đổ rạp bất cứ khi nào như bây giờ.
“Cha ơi cha, cha cứu con.” Cậu Giang từ đâu chạy vô núp sau lưng ông cai tổng như là đang tránh né thứ gì, gương mặt cậu còn bầm tím đủ chỗ khiến mọi người ở đây ai cũng trở nên hoài nghi.
Lành đang bới cơm ra chén thấy cậu Giang có phản ứng như vậy thì nàng cũng ra ngoài coi thử là chuyện gì. Bên ngoài có vài người từ cửa rào đi vô, trên tay ai cũng cầm gậy gỗ dài hình như đang kiếm cậu Giang thì phải.
“Các ông kiếm ai?”
“Có thằng Giang đây không, nó đánh bài thiếu tôi cả trăm cây vàng chưa trả, lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ nó còn muốn quỵt.” Người kia đứng đó nói ra chuyện cậu Giang đã đánh bài và thua họ số tiền hiện tại cả vốn lẫn lãi đã lên tới gần hai trăm cây vàng.
Đám người nọ nói xong liền đi sượt qua người Lành, họ tiến thẳng vào gian bếp, nơi mà họ vừa thấy bóng dáng cậu Giang lấp ló trốn trong đó. Bước tới trong họ đảo mắt xung quanh và thấy ngay cái chân cậu Giang đang núp dưới gầm giường thò ra ngoài nên họ chẳng nhân từ kéo cậu ra sền sệt như đang kéo một cái nùi giẻ dơ bẩn. Khi trước còn tiền còn quyền thì họ vâng vâng dạ dạ, đánh bài nợ bao nhiêu cũng được. Bây giờ hết tiền hết quyền thì họ coi cậu còn thua cả con chó, kêu thẳng mày tao chứ chẳng gọi cậu xưng con như thuở nào nữa.
“Trời ơi tưởng ai xa lạ, ai dè người quen.” Hải từ bên ngoài xỏ hai tay vào túi quần ung dung bước vô và lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi mà thấy người bị lôi ra và đè xuống nền gạch cùng đầy rẫy vết bầm trên mặt là cậu Giang. “Anh của vợ cũ đây sao, con trai ông cai tổng đây sao. Giờ nhìn mày có khác gì con chó không?” Hải bóp chặt vào gương mặt của cậu Giang khiến cho gương mặt cậu vì vậy trở nên méo mó cùng cơn đau đến thấu xương khi Hải đã chạm và bóp chặt vào những vết bầm tím ấy.
Ông cai tổng thấy con trai mình bị thằng khốn nạn đó sỉ nhục thì đương nhiên ông sẽ không chịu đựng nổi, ông đi tới muốn giải vây cho con trai nhưng vì sức lực quá yếu nên đều bị hất văng ra.
“Thả con tao ra.” Ông cai tổng được vợ mình đỡ dậy thì cũng lớn giọng nói mau thả cậu Giang ra, tiền từ từ ông sẽ trả.
“Ủa cha má vợ, con thất lễ quá nãy giờ con mới thấy, con cứ tưởng người ở không đó đa.” Hải cười ngặt nghẽo trêu tức ông cai tổng làm cho ông vì đang yếu trong người nên đã bị lên tăng xông.
“Thôi nha, đừng có giả bộ xỉu để quỵt nợ. Xỉu thì xỉu mà nợ vẫn phải trả.” Hải lấy ra tờ giấy ghi nợ đã có đầy đủ dấu lăn tay cùng chữ ký của cậu Giang đưa ra cho ông bà cai tổng coi bên trong ghi rõ và đầy đủ mồn một là ngày mấy cậu Giang nợ bao nhiêu và tiền lãi cùng tiền vốn hiện tại tổng cộng đã là bao nhiêu.
Nhìn số tiền quy ra thành vàng mà con trai mình đã nợ thì hai vợ chồng ông bà không khỏi kêu trời vì biết đào đâu ra số tiền lớn tới như vậy đây? Ông bà hiện tại chỉ là kẻ trắng tay và đang sống nhờ vào số tiền mà Khuê để lại cho Lành mà thôi.
“Mày giết cha giết má mày đi Giang ơi.” Bà Liên đau khổ vì đứa con trai này của mình vì nó tới giờ vẫn không bỏ tật ăn chơi khiến cho bà vô cùng thất vọng.
“Con không có má ơi, tụi nó gài con.” Cậu Giang vẫn cố chấp không nhận phần lỗi về phía mình càng làm cho ông cai tổng nổi nóng nên là bệnh chỉ vừa thuyên giảm thì ông lại suy sụp vì cậu Giang.
Giúp bà Liên dìu ông cai tổng lên giường, Lành nhìn Hải vẫn theo sát sau lưng mình, cơn nóng giận lập tức bộc phát, “Đồ khốn nạn.” Nàng trừng mắt nhìn tới Hải tỏ vẻ vô tội khiến Lành càng muốn giết Hải càng sớm càng tốt vì nàng đã quá hận thằng đờn ông chó đẻ này rồi.
“Em chửi anh thế nào cũng được, nhưng cái này anh phải nói đó là em mãi mãi là của anh, không thể nào của ai khác.” Hải đưa bàn tay muốn sờ lấy gương mặt của Lành nhưng đã bị nàng gạt mạnh ra.
“Bướng quá. Nhớ chuẩn bị đủ tiền, nể tình là người quen của em nên anh cho hạn chót là bảy ngày nữa, nếu bảy ngày nữa không có tiền trả thì chuẩn bị hốt xác nó là vừa.” Hải cúi sát xuống lỗ tai của Lành thì thầm một cách đầy thách thức.
Lành nhìn đám người kia đã rời đi, nàng đưa mắt tới cái người mà đã già đầu rồi nhưng vẫn báo cha báo má không mần cái chi nên hồn thì nàng chán tới độ muốn bỏ phức cho cậu ta chết cho xong.
Tới bên cạnh giường thấy ông cai tổng vẫn nhắm nghiền đôi mắt còn bà Liên nước mắt sớm đã phủ đầy mặt. Bà đã lớn tuổi rồi mà cứ phải lao tâm khổ trí vì con cái như vậy thì nàng cũng xót lắm.
Lấy chút tiền nói thằng Tẹo đi mời đốc tờ về khám cho ông cai tổng rồi mua thuốc than này nọ vì ông cai tổng không thể để như vậy hoài được, nếu để hoài mà không khám kỹ thì bệnh sẽ càng nặng hơn.
Đốc tờ khi khám bệnh và hỏi một số triệu chứng từ ông cai tổng xong thì ông ấy khẽ thở dài, ông gọi người nhà ra nói rằng ông cai tổng hiện tại bệnh rất nặng vì phổi của ông đã dần trở nên suy kiệt do hút thuốc quá nhiều. Nếu như mà lâu thì cũng chỉ còn một hai tháng, nếu nhanh nữa thì không tới một tuần là ông sẽ mất.
Nghe tin như sét đánh ngang tai làm cho bà Liên khụy xuống ngay tại chỗ. Bà không tin chồng mình bao nhiêu năm nay khỏe mạnh lại đùng lên mang căn bệnh quái ác chỉ còn sống lâu nhất một hai tháng như vậy được.
Hôm sau ông cai tổng vẫn nằm trên giường vì ông đã không thể ngồi dậy nổi nữa, mọi thứ ăn uống đều phải đem tới tận nơi và món ăn cũng chỉ là cháo nấu nhừ chứ không dám cho ông ăn cơm, nếu ông ăn cơm sợ ông sẽ không tiêu.
Thổi từng muỗng cháo còn nóng để cho nguội bớt, bà Liên đưa tới miệng chồng mình muốn cho ông ăn một ít để còn có sức đặng mà sống với bà lâu thêm chừng nào hay chừng ấy.
“Nóng hả?” Bà Liên nhẹ giọng, bà đưa tay dịu vuốt tóc lại cho chồng mình để bớt xuề xòa y như thời son trẻ mà bà hay vuốt tóc cho ông mỗi khi ông đi làm mệt về chưa kịp chỉnh trang lại đầu tóc. Mới ngày nào còn là cậu hai khỏe mạnh, tướng tá cao ráo đẹp trai làm bao người say đắm vậy mà hôm nay ông ấy chỉ còn một con người thiếu sức sống với làn da nhợt nhạt.
Bỗng ông cai tổng đưa tay lên nắm lấy bàn tay cũng đã nhăn nheo không còn mịn rứt như thời còn mười tám đôi mươi của vợ mình. “Liên, tôi thương bà lắm.” Lời nói yêu thương đã lâu rồi chưa được nghe, chỉ với một câu này thôi cũng đủ làm cho bà Liên muốn khóc tới nơi. Bà gục mặt vào vai chồng mình nức nở tới độ cả người cũng run lên. Bờ vai này vẫn ấm áp, vẫn rộng lớn và đủ vững chắc để cho bà tựa vào. “Tôi cũng thương ông, ông đừng có bỏ tôi mà ông ơi.”