Kiếp Chồng Chung

Chương 92


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 92

Mưa rơi rả rích, trong căn nhà mái tranh tồi tàn đang vang lên âm thanh mài dao đến sởn gai óc. Người đàn ông với nửa bên gương mặt vẫn còn vết thương do bị phỏng chưa lành hẳn đang ngồi mài con dao bằng sắt bén ngót trong tay mặc dù con dao thoạt nhìn đã biết nó rất bén nhưng hắn ta cứ mài, cứ mài không màng xung quanh y như rằng hắn sanh ra chỉ để làm việc này vậy.

“Ông cai tổng à, con gái ông phước lớn thiệt, nhưng mà lần này tôi không sơ xuất như lần trước đâu!” Nói rồi trên môi lại nở ra một nụ cười man rợ, nụ cười đó cùng với vết thương khủng khiếp trên gương mặt kia thì trông hắn ta càng trở nên đáng sợ không khác gì một ác quỷ với gương mặt bị thối rữa cả. “Nợ máu thì trả máu, ông đợi đó đi, tôi sẽ trả đủ lên người con gái ông như cái cách ông đã làm lên cả nhà tôi!”

Chợt bên ngoài cửa có tiếng bước chân lộp cộp thu hút tầm mắt của người đàn ông đó, hắn ta đảo mắt ra nhìn thì thấy đó là người đã cứu hắn ra khỏi đám cháy và cưu mang hắn trong những thời gian gần đây nên là sự phòng bị cũng giảm đi một phần.

“Không nghỉ ngơi sao mà ngồi đây?” Người kia để chai rượu xuống bàn cùng với một gói đồ ăn còn nóng hổi đang được bọc trong lá chuối, có lẽ đây là mồi nhắm mà người kia mang tới để cả hai cùng nhâm nhi.

“Ổn rồi, nghỉ ngơi gì!” Hắn vừa nói vừa nhìn lại con dao trong tay. Đúng thật là hắn đã lăm le trả thù nhà ông cai tổng rất lâu, nhưng mà không ngờ đợt trước canh me để giết Khuê thì lại giết lầm con mụ lừa đảo có tiếng ở làng khác vì mụ ta đã mặc bộ đầm đó, bộ đầm giống với của Khuê.

“Cất cây dao đi, ngồi đây nói với tôi chút chuyện.” Người kia mở ra cái nút bần đang đóng trên miệng chai rồi từ từ rót rượu ra hai cái ly trống được để sẵn trên bàn tre thường dùng để uống trà.

Nhìn rượu sóng sánh trong ly, người đàn ông với gương mặt có vết phỏng kia không ngần ngại bưng lên uống cạn một hơi.

“Anh biết ai là người đốt nhà anh không?” Người kia nhướng mày hỏi tới người đàn ông với gương mặt bị phỏng.

“Tôi mà biết thì tôi còn ngồi đây uống rượu với cậu sao? Tôi mà biết thì tôi đã liều cái mạng này với nó rồi.”


“Cũng đúng. Vậy anh muốn biết ai là người đốt hay không?”

“Là ai?”

“Là cái người mà đã bỏ độc vô nồi cháo heo để cho cả nhà anh phải mất mạng đó.”

“Sao cậu biết?”

“Anh đừng quên là nhà ông ta giao thiệp rộng với các quan trên thì sao vụ án mạng liên can tới con gái ông ta mà ông ta có thể bỏ qua được. Còn chuyện lý do gì không bắt anh về xử án mà âm thầm cho người tới đốt nhà giết anh thì đó là vấn đề diệt cỏ tận gốc. Ông ta không muốn chuyện tàn nhẫn tới độ giết cả nhà người khác của bản thân ông ta bị cả thiên hạ bà tán mà thôi. Còn cả con gái ông ta nữa, ông ta vẫn đang xây dựng hình ảnh một người cha tốt kia mà!” Người kia vẫn chậm rãi nói ra quan điểm.

Người đàn ông với gương mặt bị phỏng vừa nghe người cứu mình khỏi đám cháy kể ra vấn đề vì sao nhà mình bị đốt thì nhất thời không kìm nén được tức giận, hắn ta đập bàn một cái rồi chửi, “Lão già khốn nạn, tôi sẽ không tha cho ông ta.”

“Đừng vội. Đợi thời cơ chín muồi thì cả nhà ông ta sẽ thân bại danh liệt, nhưng mà anh phải nghe tôi.”

“Dựa vừa đâu tôi tin cậu?”


“Dựa vào chuyện tôi đã cứu anh và tôi cũng là một nạn nhân dưới tay cha con của ông ta.”

Mưa vẫn rơi, trong căn nhà vẫn còn tiếng nói chuyện, hiển nhiên nội dung chỉ quanh quẩn là kế hoạch báo thù và khi nào sẽ tiến hành.

—–

Gấp lại cuốn sổ vừa tính toán tổng số lời lỗ của đợt hàng năm nay, ông cai tổng thầm nghĩ sẽ cho con trai nhỏ nhất của mình tập tành mần ăn chứ út Khuê của ông sắp phải qua Pháp rồi nên không thể quán xuyến thay ông được nữa.

Đợt này quan trên có nhập về một lượng lớn thuốc phiện, họ muốn đem số thuốc phiện đó gửi vào bến tàu nhà ông để tiện việc vận chuyển sau này và họ sẽ trả cho ông số tiền tương ứng khi ông cho họ mướn bến tàu. Đương nhiên một mối mần ăn lời và có thể tiến triển hơn trong các mối quan hệ với quan lớn thì sao ông cai tổng lại không chịu được. Kỳ mần ăn này ông sẽ cho cậu Giang đứng ra thay ông làm chủ vì đã tới lúc ông phải cho cậu trưởng thành rồi.

Bước từng bước chậm rãi trên nền nhà lót gạch bông, ông cai tổng ngồi xuống ghế tự châm cho mình một điếu thuốc, sau khi mồi thuốc xong thì ông thở ra một hơi khói rồi nhìn tới căn nhà mà mất biết bao năm ông đã một tay gầy dựng nên.

Nhà ông có tiếng về độ giàu vì cho vay ăn lời cắt cổ chứ đâu ai biết cũng phải có đầu óc mần ăn dữ lắm mới có thể trụ được rồi chia vốn ra cho mấy đứa con mạnh ai nấy ra làm kinh doanh riêng rồi cất nhà cất cửa. Nói chứ ông ác hay ích kỷ tàn bạo với ai thì ông vẫn rộng lượng với con cái vô bờ bến. Nhưng mà sự tàn bạo với người ngoài hiện tại cũng đã bớt rất nhiều vì ông đã biết nghĩ cho gia đình, nghĩ cho quả báo mà con cái và người thân của mình sẽ gánh về sau.

Sống tới tuổi này rồi, ông biết tội nghiệt của bản thân quá nặng, có lẽ ông cũng nên tập tành làm người tốt để cố giảm được bao nhiêu tội mình gây ra thì hay bấy nhiêu.


—–

Còn vài ngày nữa thôi thì Khuê sẽ lên Sài Gòn để tập trung ở trường cùng với Tú và cả hai sẽ theo thầy giáo tới một đất nước xa lạ để tiếp tục học về thứ mình hằng ao ước. Những ngày ngắn ngủi này cô muốn tranh thủ ở bên cạnh gia đình mình nhiều nhất có thể vì cô biết khi qua đó rồi sẽ rất cô đơn. Mặc dù cô sống xa gia đình cũng không phải mới đây, nhưng mà cô sống xa gia đình cũng là quanh quẩn trong nước, khi nào nhớ thì vẫn có thể kêu tài xế lấy xe chở mình về. Còn hiện tại là cô sẽ đi Pháp, phải mất cả tháng trời đi tàu thì cô mới có thể về được tới đây chứ không phải chỉ cần mất cỡ nửa ngày như hồi trước nữa.

Hôn nhẹ lên gò má trắng hồng của con gái, Khuê mỉm cười đặt nó lại xuống nôi để nó có thể tiếp tục giấc ngủ của mình. Cô không biết khi cô gặp lại nó thì nó sẽ lớn như thế nào nữa, sữa của má nó tốt như vậy, mới đây thôi mà hai anh em nó đã tròn quay hết rồi.

Đung đưa hai cái nôi bằng mây vài lần để con nhỏ có thể chìm vào giấc ngủ sâu rồi Khuê mới từ từ xập mùng xuống bao bọc hai cái nôi để cho muỗi đừng chích tụi nó. Con nít mà, muỗi chích lên thì da tụi nó lâu hết vết đỏ hơn người lớn nên là phải kỹ lưỡng một chút.

“Tẹo, mày với bé Lam vô phòng chơi sẵn coi hai đứa nhỏ cho cô làm công chuyện một chút.” Khuê đi ra dặn dò thằng Tẹo vài câu, cô cũng không quên mua chuộc nó bằng một vốc kẹo sô cô la để nó có thể cam lòng vô phòng cô ngồi canh em bé cho cô nhờ.

Ra bên ngoài, thấy Lành ngồi ở bộ đi văng đang đơm nút áo, Khuê chậm rãi bước tới. “Em làm gì đó?” Ôm lấy người con gái mình thương, cô gối cằm lên vai em ấy một cách lười biếng hỏi thử xem em ấy đang đơm nút áo để làm gì.

“Cô ở đây rồi thì khoác thử cái áo này đi!” Lành đưa cái áo khoác đang cầm màu xám tro có họa tiết sọc vuông trên tay được may theo kiểu phương Tây cho Khuê để cô mặc thử.

“Sao em có cái áo này, tôi nhớ tôi đâu mua áo nào kiểu này đâu!” Khuê nhìn cái áo măng tô dài phủ gối trong tay mình rồi hỏi Lành. Cô cũng có áo khoác măng tô, nhưng mà áo may theo kiểu dài này thì là cái áo cô lần đầu thấy tại ở đây nóng lắm, cô hầu như mặc kiểu ngắn thôi.

“Em mới may đây thôi, thấy còn xấp vải Tây đẹp quá bởi vậy em tranh thủ may cho cô cái áo tại em biết bên đó lạnh lắm.” Lành đứng dậy khoác thử áo lên người Khuê, nàng gật gù khi Khuê mặc áo này vô cùng vừa người, nhìn rất đẹp.

“Em may khi nào mà tôi không thấy, rồi ni áo nữa, sao em biết mà may?” Khuê sực nhận ra bàn may với mấy dụng cụ may của em ấy cô đã đem cất vô trong một phòng kho riêng rồi mà. Vậy thì sao em ấy có thể rời giường rồi may này nọ mà cô không hay biết chứ?


“Tranh thủ thức sớm một chút là may được rồi, chưa kể cô là người thương của em, là người đã cùng em đeo nhẫn cưới thì sao chỉ có cái ni may đồ cho cô mà em không biết chứ.” Lành cười cười cài giúp hàng nút áo cho Khuê để xem nút áo có bị lỏng hay không. “Em biết áo loại này cô có thể bỏ tiền ra mua được cả trăm cái, nhưng mà đây là áo em may, là em đặt hết tâm tư mình gửi gắm vô nó, là áo em may riêng cho người em thương nên nó sẽ khác hoàn toàn với những cái áo mua kia. Em không sợ cực vì thức sớm may áo cho cô, em chỉ sợ người em thương qua đó mặc không đủ ấm khi không có em bên cạnh mà thôi. Cái áo này nó cũng sẽ thay em nhắc nhở cô phải biết giữ ấm cho bản thân, đừng để bản thân bị bệnh. Cô phải để em luôn luôn thấy cô trong tình trạng khỏe mạnh, có da có thịt chứ không được ốm nhom, lúc gặp nhau thì cô vẫn phải là út Khuê mà em chăm sóc trắng trẻo tròn trịa em mới chịu à đa.”

Lành từ khi nghe Khuê sẽ đi Pháp thì nàng đã tranh thủ mỗi buổi sáng thức sớm hơn một chút chừng một vài tiếng qua bên phòng kho cắt áo rồi may áo cho tới trời sáng thì nàng mới trở về phòng mình, tới bây giờ đã cỡ nửa tháng thì áo cũng vừa xong. Nàng không nói cho cô biết vì nàng sợ cô sẽ không cho nàng làm, nàng biết tánh cô mà, cô có cho nàng làm cái gì động móng tay ngoài chuyện nêm đồ ăn đâu. Từ khi đào tạo được con Bưởi nấu cơm được rồi thì Khuê quăng hết trơn qua cho nó vậy đó.

Thương Khuê thì Lành cũng có nỗi niềm riêng đó là giữa cả hai có một khoảng cách quá lớn về mặt tiền tài lẫn cả học thức, địa vị. Khuê có thể dùng tiền mua cho nàng mọi thứ, từ trang sức, quần áo, giày dép, dầu thơm mắc tiền. Còn nàng thì chẳng thể mua được thứ gì giá trị cho cô vì nàng không phải là người nhiều tiền nên khoảng cách ấy đã tạo cho nàng một cảm giác bản thân mình là kẻ vô dụng ăn bám khi chẳng làm được gì cho cô.

Hôm nay may cái áo này là nàng muốn trước khi Khuê đi thì nàng có thể đưa cho cô một cái gì đó để Khuê có thể đem theo, có thể thiết thực nhất cho cô để nàng không còn cảm giác vô dụng nữa. Tuy không bỏ ra một số tiền đắt đỏ để mua về nhưng đây là tình cảm của nàng, là thứ nàng hy vọng có thể thay nàng giữ ấm cho cô qua những đêm đông lạnh giá khi không có nàng kề bên.

“Từ trước tới giờ cô làm cho em quá nhiều thứ rồi, bây giờ cô hãy để em làm lại vài thứ cho cô để em không thấy mình là kẻ vô dụng!” Lành vuốt lại nếp áo trên người Khuê cho thẳng thóm, nàng ngước mặt lên nhìn cô, sâu trong đáy mắt đã tràn ngập hơi nước nhưng vẫn cố cười khiến cho trong lòng Khuê trở nên quặn thắt.

“Em đã làm cho tôi vài thứ nhưng không thứ nào là nhỏ nhặt cả. Em đem em đến cho tôi chính là sự lớn lao thứ nhất, em đem con đến cho tôi chính là sự lớn lao thứ hai, em đem đến cho tôi một gia đình riêng chính là sự lớn lao thứ ba. Em đã đến bên tôi, em chính là độc nhất vô nhị trong tim tôi, là một thứ giá trị nhất ở trên đời thì sao em lại là kẻ vô dụng? Của chồng công vợ, của tôi cũng là của em, em đừng nghĩ bản thân mình như vậy, tôi đau lòng đó!”

Khuê làm sao không biết em ấy đang nghĩ gì. Cô đã nói nhiều lần rồi mà em ấy vẫn mặc cảm tự ti. Cô biết với cái gia thế của cô thì ai cũng sẽ thèm thuồng. Nhưng Lành thì khác, em ấy không như đám người kia, em ấy nếu quăng cho một đống tiền thì chắc em ấy cũng chẳng biết mua gì ngoài mua một đống gạo về để dành ăn. Một cô gái với suy nghĩ đơn thuần như vậy thì sao có thể là người đến bên cô chỉ vì tiền tài được chứ. Mà tiền bạc cũng chỉ là cha cô có, lỡ bị phát hiện chuyện cô với em ấy yêu thương mà cha cô làm căng thì cô bị đuổi đi rồi hốt cám ăn luôn chứ có cắc bạc nào đâu mà moi.

Cũng không có đứa con gái nào dại dột tới độ đi nhào đầu vô để quan hệ yêu đương với một người cùng giới để moi tiền hết vì cha của Khuê nổi danh dữ dằn rồi, tới cả cô cũng khét tiếng thì sao mà có ai dám sáp vô đâu, sáp vô để mất mạng hay gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.