Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 91
Chuyện Lành và Khuê ông cai tổng cũng chẳng nói ra nói vô gì nữa, nhưng mà cũng không đồng nghĩa là ông sẽ ủng hộ, ông cũng chỉ biết hiện tại con ông nó vậy thì ông cũng theo vậy chứ ông sợ bản thân ông ép nó quá thì nó tự tử thì ông biết phải sống thế nào.
Ngồi gãy bàn tính tính toán lại số lúa thóc mà tá điền nợ năm nay, ông cai tổng nhận thấy lúa thóc đợt này họ cũng khất quá nhiều, định bụng sẽ đi đòi cho đủ mà nhớ lại lời vợ dặn nên ông chỉ đành lấy ra một tờ giấy rồi ghi vào vài lời dặn dò xong thì cho người gửi tới Khuê, nhờ cô đi lo liệu công việc này giúp ông.
Vấn đề ông cai tổng làng này tự dưng cho tá điền nợ lúa, bỏ hết số lãi vay cắt cổ rồi còn cho gạo, cho lúa thóc họ làm giống mà chẳng cần trả lại chưa bao lâu đã vang vọng gần xa. Hầu như ai cũng bất ngờ rồi khen ông rộng lượng, tốt bụng như con gái út. Nhưng cũng có người nói ông vì làm ác quá chắc nửa đêm đầu trâu mặt ngựa tới đòi mạng bởi vậy mới sợ rồi làm tốt như vậy chứ thiệt ra với tâm địa đó của ông thì dù cho trời có sập ông còn chưa cho người nghèo một hột gạo nào.
Đứng ủi lại mấy cái váy đồng phục của trường vừa được vú nuôi gửi xuống mà trong lòng Khuê nặng trĩu. Chỉ còn hơn một tuần nữa thôi thì cô sẽ phải rời xa em ấy, rời xa mảnh đất này, đến một nơi hoàn toàn xa lạ để thực hiện được ước mơ mà mình hằng mong mỏi.
Váy áo trắng tinh khôi vẫn như mới chứng tỏ Khuê ăn bận đều rất kỹ càng nên nó mới có thể không có một chút vết bẩn như vậy, tới lúc cô đem ủi thì nó cũng không nhăn nhúm gì mấy thì cũng đủ hiểu sự tinh ý và sạch sẽ của cô như thế nào rồi. Dù váy này cô lúc đi học mặc còn nhiều hơn đồ ở nhà nhưng mà nó vẫn còn nhìn như mới.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian lần đầu gặp nhau giữa cô và Lành khiến cho Khuê bất giác bật cười, rồi cả chuyện trẻ con hứa hẹn hồi xưa vậy mà Lành vẫn nhớ, hai người như vậy có được coi là duyên phận từ thuở nào hay không?
Sau khi ủi xong váy thì cô đem máng nó lên móc rồi treo vào trong tủ đặng chờ khi tới ngày đi chỉ cần xếp vô vali là xong. Đang trong lúc máng mấy cái váy như vậy thì sau lưng đã có một vòng tay nhỏ nhắn ôm chầm lấy cô, kéo theo mùi hương thoang thoảng của bồ kết thì cô khỏi nhìn mặt cũng biết ngay người đang ôm mình là ai.
“Em đi đâu sáng giờ vậy, ăn uống gì chưa?” Khuê khẽ vuốt ve lên cánh tay vẫn đang vòng ngang eo mình, cô nhẹ giọng hỏi han rằng em ấy đã đi đâu từ sáng đến giờ mới thấy, sao mà không nói cô đưa đi.
“Em đi xin cái này về cho cô!” Lành từ sau lưng Khuê chạy vòng ra trước mặt cô, nàng cúi đầu xuống lấy trong túi áo ra một sợi dây được thắt bằng chỉ đỏ, trên đó còn có một viên đá màu xanh ngọc hình tròn được xỏ qua để làm mặt của sợi dây đeo tay, nhìn qua cũng chẳng kỳ công hay đặc biệt gì cho lắm vì nó cũng giống như mấy sợi dây bán trong dịp lễ lộc ở mấy sạp nữ trang giá rẻ mà thôi.
“Cái này? Tự nhiên xin mấy cọng chỉ này mần chi, mua vàng đeo cho nó đẹp, tôi có tiền mà.” Khuê cười cười hôn lên gò má tròn trịa của em ấy một cái để thỏa nỗi nhớ từ sáng đến giờ. Mới xa có chút mà đã thấy nhớ rồi, không biết lúc cô qua tới bên đó thì nhớ tới cỡ nào nữa.
“Cô tối ngày chỉ biết đeo vàng thôi, em xin cái này là bùa bình an cho cô qua bên đó thuận buồm xuôi gió, học hành thuận lợi chứ bộ.” Lành có vẻ giận dỗi, nàng hơi chu môi ra nhìn lại sợi dây trong tay mình. Tuy nó không có giá trị gì nhiều về mặt tiền bạc nhưng nó cũng là tấm lòng của nàng khó khăn lắm mới xin được, ngồi đợi cả buổi sáng chứ ít đâu.
Nhận thấy Lành định cất lại sợi dây vào túi thì Khuê ngăn lại, “Của em cho tôi thì tôi thích hết.” Nói xong chẳng ngần ngại tháo chiếc lắc vàng đắt đỏ bên cổ tay mình ra rồi đeo lên sợi chỉ đỏ ấy. Miễn sao đây là đồ Lành cho cô, dù chỉ một sợi chỉ như vậy cũng đủ làm cô thích thú. Nàng cũng nói đây là cầu bình an cho cô thì cô cũng sẽ đeo vào cho nàng vui.
Da Khuê trắng hồng từ nhỏ nên khi cô đeo sợi dây đỏ này lên thì nhìn cổ tay của cô càng thêm trắng mịn, y như sợi dây này và Khuê đang bù đắp cho nhau vậy. Nó làm tay cô nhìn trắng hơn, còn cô lại làm cho nó nhìn sang hơn chứ không còn là một sợi chỉ đỏ đơn giản nữa.
“Đẹp hông?” Khuê giơ cổ tay lên khoe trước mặt Lành.
“Dạ đẹp!” Lành hài lòng cười đến híp mắt, “Em cũng có xin cho em một sợi nữa nè.” Nàng đưa tay lên để cho Khuê thấy rằng bản thân mình cũng có một sợi giống cô, điều này như để cho cả hai đều cảm nhận được có nhau bên cạnh, dẫu cho có cách xa đến ngàn trùng thì vẫn nhớ về nhau.
“Em cho tôi rồi thì tôi cũng nên cho em lại một thứ thì mới đúng nghĩa.” Khuê đi tới tủ quần áo, cô mở ra hộp trang sức để tìm thứ cô đã cất giấu bấy lâu nay.
Sau khi tìm được thứ mình cần thì Khuê đi tới trước mặt Lành mở cái hộp nhỏ mình vừa tìm thấy ra. Nắp hộp từ từ được mở để lộ rõ bên trong là một đôi nhẫn cưới được làm bằng bạch kim có đính lên những viên kim cương nhỏ xung quanh vô cùng lấp lánh. Đây là nhẫn cưới kiểu Tây, Khuê đã đặt làm từ gần hai tháng ở tiệm kim hoàn nổi tiếng trên Sài Gòn, tới bây giờ họ mới có hàng để gửi về cho cô, đúng là họ không làm cô thất vọng khi thấy đôi nhẫn này.
Lúc cô đánh dây thép lên nói là muốn đặt một đôi nhẫn cưới nhưng đôi nhẫn này đều phải làm theo kiểu nữ thì đầu dây bên kia cũng có chút bất ngờ, nhưng vì đây là yêu cầu của khách hàng nên là họ cũng đồng ý làm theo. Họ đã gấp rút cố gắng làm nhanh nhất có thể để sớm giao hàng về được cho Khuê. Từng nét khắc, từng viên kim cương đều được mài giũa, được đính lên hoàn toàn bằng tay vô cùng tỉ mỉ nên nó cũng có cái giá khá chát.
Dù mắc tiền là thế, nhưng sự đẹp đẽ của nó cũng không thể chối cãi. Bởi vậy đã có vô số ông to bà lớn từ Tây tới ta đều lui tới cửa hàng này đặt trang sức.
“Lành à, em từng nói em không mong ước gì cao sang, em chỉ mong người em thương đem tới cho em một cơi trầu là đủ. Mặc dù hiện tại tôi không có trầu cũng chẳng có cau, nhưng tôi có tấm chân tình này để thương em, có đôi nhẫn cưới này để minh chứng cho tình yêu của hai đứa mình. Lành à, đồng ý làm vợ tôi, làm vợ của út Khuê đanh đá này nha em?” Khuê chân thành nói ra bao điều chất chứa từ trong lòng mình khiến cho Lành cảm động tới nỗi đôi mắt này đã không biết tự bao giờ đã phủ lên những giọt nước mắt hạnh phúc.
Mặc dù bản thân cô có chút cục cằn, có chút đanh đá, nhưng mà cô vẫn có thể dùng cách dịu dàng, mềm mại nhất để đối xử với Lành. Sống với Lành đã hơn một năm ròng nhưng Khuê chưa từng bộc lộ một chút gì gọi là chán nàng hay nổi nóng với nàng cả. Mọi thứ cô đều chậm rãi, mềm mỏng vì cô sợ sẽ làm em ấy tổn thương, em ấy chịu bao nhiêu đau khổ suốt những năm tháng từ nhỏ tới lớn đã là quá đủ rồi.
“Em đồng ý làm vợ cô, nhưng cô phải hứa làm ơn đừng bỏ em, đừng để em phải lạc lõng giữa xã hội đầy mùi tanh tưởi này. Cả cuộc đời em hiện tại chỉ có cô là một vầng sáng duy nhất, là cả hy vọng, là cả tương lai. Cô bỏ em rồi thì em cũng không thiết sống nữa.”
Lành quá sợ cái xã hội này, quá sợ những điều tàn ác giữa con người và con người có thể làm ra. Từ khi có Khuê xuất hiện thì nàng đã không còn sợ nó nữa mà nàng đã dám dũng cảm đương đầu. Nàng có thể đứng ra bảo vệ quyền lợi và nhân phẩm cho bản thân chứ không im lặng mặc kệ thiên hạ chì chiết như trước nữa. Bởi vậy mới nói Khuê chính là nguồn sống của nàng, là động lực cho nàng vực dậy, vắng Khuê rồi nàng cũng chẳng biết bản thân phải đương đầu với xã hội này làm sao.
“Em đừng nói gở. Tôi thề có cha có má vợ chứng giám. Tôi, Đỗ Thị Minh Khuê này xin thề sẽ yêu thương Hoàng Thị Lành đến suốt đời suốt kiếp, dù cho Hoàng Thị Lành có rụng răng, có lọm khọm lưng còng, da nhăn như con heo mọi già thì tôi vẫn thương như ngày đầu không bao giờ thay lòng đổi dạ. Nếu tôi có thay lòng đổi dạ thì cha má vợ, hay cô Hoàng Thị Lành đây muốn xử lý lăng trì tùng xẻo tôi ra sao cũng được tôi đều tình nguyện cam chịu.”
“Cái đồ quá đáng, có cô mới là con heo mọi già!” Lành khịt mũi, nàng hất cằm nói Khuê mới là cái đồ heo mọi già rụng răng làm Khuê chỉ biết cười lên khanh khách rồi gật đầu cam chịu rằng chỉ có cô sau này già mới xấu, còn em Lành của cô sẽ mãi mãi đẹp trường tồn, khi già đi vẫn sẽ đẹp.
“Vậy em cho tôi nợ một cơi trầu, tôi hứa khi tôi học xong sẽ cùng em về đây làm một cái đám ra mắt với tổ tiên đường hoàng, cho em chính thức làm con dâu nhà họ Đỗ!”
Nhẫn cưới đã trao coi như cả hai đã chính thức nên nghĩa nên tình. Không phải Khuê không muốn cho em ấy một đám cưới hay một cái lễ đường hoàng như người ta, mà là cô đang chờ khi cô học hành xong, bản thân cô đã có công việc thuận lợi, công thành danh toại rồi thì cô mới đem trầu cau cưới xin nàng đúng nghĩa.
Tại sao chưa có lễ cưới hỏi đường hoàng mà Khuê đã cùng nàng trao nhẫn thì là do mục đích của Khuê cũng giống như Lành. Cô muốn chiếc nhẫn này sẽ là thứ vực dậy tinh thần của cô khi ở bên đó, là động lực để cô cố gắng học hành và cũng là lời hứa cô sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ.
Siết chặt bàn tay đã được đeo lên chiếc nhẫn sáng chói, Khuê cúi đầu hôn lên bàn tay ấy một cách nâng niu như đang nâng niu một loài hoa mỏng manh nhỏ bé.
Gặp được em là duyên, yêu được em là phước, lấy được em làm vợ tôi chính là tôi phải thắp bao nhiêu ngọn đèn để tìm kiếm giữa biển người mênh mông này mới có thể nhìn thấy được em.
Nếu nói vì duyên nợ ở kiếp trước nên kiếp này mới có thể gặp được nhau thì tôi sẽ tranh thủ nợ em một vài thứ nho nhỏ để cuộc tình chúng ta mãi mãi được tiếp diễn. Dẫu cho trăm kiếp hay vạn kiếp tôi đều muốn phải nợ em, đương nhiên nợ gì cũng được, có thể để tôi nợ em vì kiếp này tôi yêu em chưa đủ chẳng hạn, chứ tôi không bao giờ muốn mang nợ bằng cách phụ em đâu.
Em thuần khiết, em khác biệt giữa đám người đầy ác độc kia. Em cứ như một đóa hoa lài trắng trẻo mọc vương mình đơn độc giữa đống bùn đất khô cằn đang bị gió mưa vùi dập khiến cho những cánh hoa mỏng manh ấy dần trở nên dập nát nhưng vẫn kiên cường để sống.
Tôi đến bên em cứ như phân bón, cứ như dòng nước mát lành, cứ như một cây xương rồng đầy gai góc nhưng vẫn có thể bảo vệ em thoát khỏi những thứ đầy tổn thương kia, để cho cánh hoa ấy dần dần trở nên lành lặn, có thể tự do vươn mình tỏa ra hương thơm mà không cần e dè trước sóng gió nữa vì đã có xương rồng cứng cỏi che chở rồi.
Tôi ví mình là xương rồng đầy gai còn em là hoa lài mềm mại vì đôi khi tôi hơi cục cằn nhưng tôi vẫn có thể bảo vệ em, có thể chăm sóc em, có thể tự mình bẻ bỏ những gai nhọn vì nó sẽ làm tổn thương em để có thể ôm em thật chặt vào lòng, cho em có một cảm giác an toàn, một cảm giác được chở che từ con người cục cằn ấy.
Em muốn biết vì sao tôi lại làm vậy hay không?
Đơn giản, chỉ vì tôi thương em!
——
Để tui kể tội con tró mà như con heo nhà tui cho mấy đồng chí nghe. Hồi đêm hôm qua vừa ăn cơm xong thì lại đau bao tử (tui bị rối lọan tiêu hóa hành đau bụng với ói mấy ngày nay, tới giờ còn đau) nên tui lấy thuốc ra uống. Mới lấy hai viên thuốc ra khỏi vỉ thôi, chưa kịp uống nữa thì thì rớt một viên. Vừa rớt là tui kiếm ngay, tại tui vừa cận vừa loạn tè le nên là tối khó nhìn lắm, tui phải bật flas để kiếm. Flas vừa bật thì tui thấy con tró như con heo nó nằm dưới chân tui đã há miệng rồi nhai chẹp chẹp như vừa đớp một cái gì dưới đất. Cái kết viên thuốc của tui đã bay hơi vì tui đã soi luôn đèn pin, lùng sục khắp khu vực đó nhưng bẫn không thấy thì tui biết ngay thủ phạm chính là nó đã ăn mất viên thuốc của tui. Mụ nội nó thấy nó nghiệp chướng hông -_-
Sáng mai mấy đồng chí tới nhà tui ăn cầy bảy món nha!