Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 93: Hẹn Ngày Tương Phùng
Chỉ sau đêm nay là Khuê sẽ lên đường thực hiện ước mơ mình hằng mong mỏi. Lành nằm trong lòng cô mặc dù muốn khóc lắm nhưng nàng vẫn cố kìm nén lại. “Khuê ơi!” Nàng nhỏ giọng nói với Khuê, bàn tay nhỏ nhắn của nàng cứ nắm lấy tay cô như sợ sẽ vụt mất cô bất cứ khi nào.
“Sao em?” Khuê nghe Lành hỏi thì cô cũng chậm rãi trả lời. Đương nhiên tâm trạng của cô hiện tại cũng trở nên nặng trĩu, cô rất muốn đem má con em ấy qua đó cùng mình ngay trong ngày mai. Nhưng mà hai đứa nhỏ còn yếu quá, nếu như đem đi thì cô sợ gió biển lênh đênh thì tụi nó không chịu đựng nổi.
“Ăn uống đầy đủ, đừng có bỏ bữa kén ăn. Em không có bên cạnh, nhớ là không được tắm khuya, không được tắm lâu.” Lành cứ dặn dò Khuê hết thứ này tới thứ khác, kể cả chuyện nhỏ nhặt nhất đó là phải cẩn thận khi ủi áo như thế nào để đừng bị phỏng khiến Khuê chỉ biết thở dài. Cô biết em ấy là đang cố gắng xua đi nỗi buồn trong lòng, muốn cô an tâm lên đường đây mà.
Dịu dàng xoa lên mái tóc mềm mượt của em ấy, Khuê đưa chóp mũi mình cọ qua cọ lại để ngửi được hương thơm dịu mát từ mái tóc dài mượt đen tuyền của người cô thương. Khuê rất thích ngửi tóc của Lành. Chẳng biết sao nữa, cô chỉ cảm thấy mùi hương này thật dễ chịu, nó chẳng ngào ngạt tới độ quá nồng nặc, nó chỉ dịu nhẹ thoang thoảng mà lại dai dẳng nên Khuê đem mùi hương này khắc sâu vào trong tâm trí tự thuở nào.
Đêm hôm đó, trên chiếc giường ấm áp, hai người con gái với tuổi đời chỉ vừa mới đôi mươi không ai nói với ai câu gì, họ chỉ im lặng ôm lấy nhau, cùng nhau tận hưởng từng phút giây ngắn ngủi bên nhau trước khi trời sáng.
Sáng sớm, ánh bình minh ló dạng sau rặng tre chiếu rọi qua ô thông gió trên cao ở phòng Khuê. Cô đứng trước tấm kính nhìn bản thân mình đã khoác lên người bộ váy đồng phục màu trắng tinh khôi như thuở còn là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi vào vài năm trước. Hôm nay cô sẽ trở lại đó, vẫn là bộ đồng phục này để bước sang một trang mới của cuộc đời. Sống với em ấy một thời gian cũng đủ để cô trưởng thành hơn, khác xa hoàn toàn với lúc cô rời xa mái trường ấy vào năm trước. Hôm nay cô trở lại đó, cô đã thay đổi, cô đã không còn cái tánh tiểu thư hách dịch nữa mà cô đã thay đổi thành một cô út Khuê hay cười và ít cau có hơn trước rồi.
Chỉnh chu lại quần áo, Khuê quyến luyến ôm lấy Lành, cô nhìn sâu vào đôi mắt đã sưng lên của em ấy thì trái tim cô nhói từng đợt co thắt. Đêm qua cô thấy em ấy xoay mặt vào tường rồi thút thít suốt. “Đừng có khóc, khóc là xấu lắm.” Khuê cố cứng rắn để an ủi em ấy, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm tới mi mắt kia hôn lấy nó. “Một năm thôi, em ráng đợi một năm.”
“Dạ!” Lành cắn môi gật gật đầu. Đôi môi mềm mại cũng vì đó mà sắp rướm máu đến nơi.
Biết bữa nay là ngày cô đi nên cha má cũng tranh thủ tới tiễn cô. Bà Liên thì khóc nhiều, bà ôm Khuê hôn lên gò má, lên mái tóc của con gái rồi mắng yêu Khuê vài câu rằng cô già đầu rồi mà cứ phải để cha má không an tâm như vậy.
Ông cai tổng thì không có lộ biểu cảm gì nhiều, ông chỉ ôm Khuê nột cái thật chặt rồi nói hai vợ chồng ông sẽ thay Khuê coi sóc má con của Lành, dặn cô đừng lo lắng, cứ yên tâm chăm chỉ học cho tốt để rạng danh gia đình với thiên hạ là được. “Đi đi không là trễ đó, nó thì để cha với má lo, cha má mày không có ăn thịt nó đâu mà sợ.” Ông cai tổng xoa đầu con gái rồi kêu con mình mau lên xe. Ông cũng không quên đưa kha khá tiền để Khuê qua đó có thể thoải mái tiêu xài mặc dù cô đã có rất nhiều tiền rồi.
Nhìn lại gia đình mình một lượt, Khuê cười tươi chưa từng thấy. Cô ôm tất cả mọi người trong nhà, tới con Bưởi với thằng Tẹo cũng không ngoại lệ. Hồi trước ở chung thì cứ chửi rồi nhéo lỗ tai tụi nó miết, giờ đi rồi mới thấy nhớ tụi nó.
“Cô, cô đi rồi không có ai chửi con, con buồn lắm!” Thằng Tẹo khóc bù lu bù loa tới nỗi nước mắt nước mũi chảy tèm lem làm ai thấy cũng phải phì cười.
“Nín, cô mày đi vài năm rồi về chứ có đi luôn đâu. Đợi cô mày về thì cô kiếm vợ cho mày chịu hông?” Khuê cúi xuống xoa đầu thằng Tẹo, vẫn thói quen cũ, cô cho nó một vốc kẹo sô cô la rồi mới leo lên xe rời đi. Thằng nhỏ này Khuê không ngờ đã nghe cô chửi riết thành ghiền, đúng là tức cười thiệt.
Tiếng xe nổ máy, Khuê nghiêng đầu nhìn ra cửa kính thấy mọi người vẫn đứng nhìn theo xe cô. Trên đôi môi cô vẫn giữ nụ cười nở rộ như một đóa hoa tràn đầy sức sống, cô đưa đầu ra nói với mọi người lần nữa, “Mọi người vô nhà đi, đứng ngoài này nắng. Con đi nha.” Khuê không hề tỏ vẻ bản thân mình sẽ buồn khi rời xa mọi người ở đây, cô cứ giữ mãi nụ cười ấy cho tới khi xe khuất xa dần.
Sau khi xe đã quẹo qua một khúc cua thì nụ cười gắng gượng ấy cũng đã không còn. Khuê cầm lên khăn tay mà em ấy đã tặng vào dịp sinh nhật để lau đi nước mắt đang thi nhau chảy từng hàng trên mặt mình không có điểm dừng. Ban nãy Khuê không khóc là vì không muốn mọi người sẽ lo cho cô, cô muốn họ thấy cô đi trong trạng thái vui vẻ nhất, để họ có thể an lòng rằng cô có thể tự lập.
Còn bây giờ không có ai, một mình cô ngồi ở ghế sau thì có thể thoải mái khóc một trận cho thỏa thích rồi.
Xe chạy một ngày trời tới khi tối mịt mới tới được trường, vì gấp quá nên là cô cũng không ghé lại nhà mình trên đây để hỏi thăm vú nuôi được, cô chỉ kịp gửi lời với tài xế thôi. Khuê tạm biệt người tài xế trung niên rồi xách vali đi vô bên trong khuôn viên trường. Bước theo lối quen cũ tới phòng thí nghiệm, bên trong đèn vẫn sáng, chắc có lẽ thầy giáo chỉ còn chờ cô tới nữa mà thôi.
Thầy giáo người Pháp khi thấy Khuê liền đi tới ôm cô và chào hỏi cô một cách niềm nở. Ông ấy vội vàng gọi Tú đang ngồi đọc sách ở góc phòng tới rồi nhanh chóng leo lên xe của ông đi ra cảng Sài Gòn. Do ông cũng là một người có tiếng tăm nên khi tới nơi là đã có người đón trước. Họ đưa ba người các ông lên dãy phòng riêng để nghỉ ngơi còn xe của ông thì họ sẽ cho người lái vào một khoang khác để cất.
“Cô với chú sao cho mày đi hay vậy?” Khuê nằm xuống giường để nghỉ lưng vì hiện tại cô đã vô cùng mệt, hiện tại cô có thể ngủ ngay tức khắc nếu như không còn chuyện gì khác để làm.
“Trời ơi, tao phải nói dóc học xong tao cưới ông Phong thì cha má mới cho tao đi đó.” Tú cũng thở dài nằm xuống bên cạnh Khuê. Hai người là bạn thân như ruột thịt, tới chuyện trên người của cả hai có bao nhiêu nốt ruồi thì Tú với Khuê cũng biết nên vấn đề nằm cạnh nhau như vậy có là gì, hai người vẫn coi nhau là bạn bè chứ có ý đồ gì khác đâu.
“Mày cưới ổng thiệt hả?” Khuê lộ rõ ý cười, cô quay sang hỏi Tú một cách đầy châm chọc.
“Xàm xí dễ sợ. Tao thương bé Quỳnh thôi!” Tú gõ vào đầu Khuê một cái vì cái tật nói kháy vẫn không bỏ. Biết thừa Tú đây chỉ thương mỗi một mình em Quỳnh mà còn chọc cô nữa.
“Ừ mà chuyện nhà ông Phong nhận con gì đó với nó sao rồi?” Khuê tò mò hỏi Tú. Do qua mùng mười tết là cậu Phong với Tú về lại trên đây ngay nên cô vẫn chưa biết rõ thông tin về chuyện Bưởi và Phong là anh em như thế nào, rồi cậu có nhận lại em gái hay không.
“Ổng kể là cha với má ổng không tin với cũng không chịu đi nhìn lại bé Quỳnh, tại lúc tao với ổng xuống nhà mày cũng có bà nào á dẫn theo đứa con tới nói là Thủy Trúc thất lạc.” Tú nghiêng người sang kể cho Khuê nghe chuyện gia đình cậu Phong đã tìm được Thủy Trúc rồi. Tú cũng mong bé Quỳnh của cô sẽ nhận lại được người thân, nhưng mà cái này chỉ là sự trùng hợp thì thôi vậy, cô nuôi bé Quỳnh của cô được, không tìm lại được người nhà cũng không sao.
—–
Từ ngày Khuê rời đi, Lành ở nhà cảm thấy trống trải đến lạ. Căn nhà ngày trước chỉ cần đảo một vòng là thấy Khuê còn hiện tại chẳng thấy cô đâu nữa, tới âm thanh nhộn nhịp thường ngày cũng biến mất, chỉ còn lại không gian bốn bề yên ắng.
Cầm lên cây chổi lông gà quét dọn lại bàn thờ tổ tiên, Lành vẫn thầm vái lạy trong đầu là cha má của nàng hãy phù hộ cho Khuê lên đường được bình an.
“Chị Lành, bà nói chị qua nhà bển ăn cơm, bà đi xe tới đón chị với ba đứa nhỏ ngoài kia kìa!” Con Bưởi lăng xăng chạy vô kêu Lành đang ngồi cắt vải để có thể may vá vài bộ quần áo cho hai đứa con của nàng mau chuẩn bị qua nhà của Khuê ăn cơm.
Lành bây giờ đang làm mọi thứ để bớt nhớ Khuê một chút, chứ ngày nào cũng nhớ cô vầy hoài thì tâm trạng của nàng cũng chùng xuống không còn muốn làm gì.
Tiếng con Bưởi vừa dứt là bà Liên đã từ bên ngoài bước vô. Bà đem mấy xấp vải còn cắt dang dở kia dẹp hết, bắt Lành bữa nay phải tới nhà bà ăn cơm cho bằng được, rồi còn phải đem theo hai đứa nhỏ nữa tại vì chồng bà kêu rảnh tay rảnh chân rồi không có chuyện gì làm thì bà biết ngay chồng mình đang ám chỉ là muốn ẵm cháu đây mà. Thứ quỷ sứ, khoái có cháu thấy mồ mà bày đặt làm giá.
Hai vợ chồng bà con đàn cháu đống là vậy, nhưng không có đứa nào ở gần để vợ chồng bà có thể nựng cháu hàng ngày hết. Đứa nào cũng xa, đứa nào cũng bận, bởi vậy nguyên cái nhà rộng chà bá lửa quanh quẩn cũng chỉ có hai vợ chồng già với đám người ở đi ra đi vô.
“Nhanh qua bển ăn cơm, bên đó làm đồ ăn xong rồi, đợi có bây nữa thôi.” Bà Liên vội thúc giục.
“Dạ má đợi con chút!” Lành đứng dậy gom đống vải đem đi cất rồi lấy thêm vài bộ đồ với tã lót cho con mình xong thì cùng với bà Liên ẵm con ra xe.
Đây là lần đầu tiên Lành về nhà chồng đúng nghĩa nên có chút hồi hộp vì nàng vẫn còn hơi hơi sợ cha của Khuê. Nói tại sao nàng sợ thì cũng do là danh tiếng của ông đi. Từ thuở mới lọt lòng là nàng đã nghe danh ông cai tổng ở làng bên kia dữ ra sao rồi.
—–
“Hàng nó sắp cập bến, đợi khi cập bến thì đốt hết!”
“Cậu nhắm sẽ an toàn không bị ai phát hiện? Hàng của quan Pháp đó, không dễ đâu.”
“Nếu anh nghe tôi thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa hết, đừng lo.”
“Được, tôi nghe theo cậu, giờ tồi về.”
Nhìn bóng người dần khuất xa, Hải ngồi một mình trong lương đình nở một nụ cười đắc chí. “Tôi sẽ khiến cả nhà cô thân bại danh liệt khi cô đã dám giành lấy em Lành từ tay tôi.”
—–
Có ai ký tên vô cái này chưa dạ?