Kiếp Chồng Chung

Chương 90


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 90

“Sao đốc tờ kê thuốc cho tôi mà tôi thấy ngày mình càng yếu đi vậy?” Hải ngồi trước mặt đốc tờ hỏi han về vấn đề bệnh tình. Rõ ràng uống thuốc biết bao lâu rồi mà người ngợm ngày càng yếu, tới tay chân cũng lóng nga lóng ngóng không làm gì nổi hết.

Vị đốc tờ nọ đang cúi đầu ghi ghi chép chép cũng kiên nhẫn ngẩng đầu lên trả lời Hải, “Bệnh của cậu không phải là một sớm một chiều. Lúc điều trị sẽ có thời gian thuốc làm cho người cậu thấy mỏi mệt, nhưng mà qua khoảng thời gian này rồi thì cậu có thể khỏi bệnh.”

“Cỡ bao lâu?”

“Kiên trì uống đi, cỡ hai năm.”

“Lâu vậy?”

“Nếu cậu muốn mình khỏi đẻ con được thì cậu cứ ngưng thuốc.” Vị đốc tờ thờ ơ đáp lại lời của Hải. Lát sau bên ngoài có người chạy vào báo rằng có người mời tới khám bệnh nên anh ta cũng không ngồi lại đây nữa, anh ta xách lên cái cặp làm bằng da rồi đi sượt qua người của Hải, “Thuốc tôi kê thì cậu vẫn uống đều đều đi, kiên trì mới có thể khỏi được.” Trước khi đi anh ta vẫn không quên căn dặn Hải vài câu.

Trở về nhà, Hải nằm xuống giường trong phòng mình, cậu ta gác tay lên trán để suy ngẫm vấn đề liệu bản thân mình không trị bệnh được thì sao. Lỡ như cưới Quyên về mà không có con thì thiên hạ dị nghị ra vô chết. Còn Lành nữa, Hải thật sự đang ghi hận Khuê tới tận xương tủy vì Khuê đã cướp Lành đi khỏi tay cậu ta.

Trong lòng của Hải hiện tại đang nhen nhóm một sự trả thù không mấy tốt đẹp, cậu ta bằng mọi cách sẽ lấy lại Lành, cậu ta không muốn san sẻ Lành cho ai hết.

—–


“Bụi bay vô mắt em rồi!” Mợ Mai dụi dụi mắt xoay sang mợ Hà để cho mợ ấy lấy bụi tro ra khỏi mắt giúp mình. Mợ Hà cúi đầu nhìn vô mắt mợ Mai rồi thổi vào đó cho bụi có thể rơi ra.

“Đỡ chưa?” Mợ Hà ân cần hỏi.

“Hôn cái mới đỡ.”

“Không phải ở nhà mình đâu mà đòi hôn hít. Có cha, có má ngoài đó nữa kìa.” Mợ Hà ngắt lên gương mặt xinh đẹp của mợ Mai rồi lại xoay lưng về phía nồi giò heo giả cầy trên bếp.

“Ở đây có em với chị à.”

“Thiệt thua em.” Mợ Hà đưa mắt nhìn xung quanh để xác định rằng không có ai khác ngoài hai người. Sau khi nhìn thấy không có ai khác cả thì mợ Hà kéo đầu mợ Mai sát lại rồi nhanh chóng đặt lên trán của mợ Mai một cái hôn, “Được chưa?”

“Được rồi~”

Tiếng guốc mộc lộp cộp ngày càng gần, mợ Mai đưa mắt tới hướng cửa nhìn coi là ai thì nhận ra đây là cha má chồng, “Dạ thưa cha thưa má.”

“Sao cha má không ở nhà trước nghỉ ngơi, cha má xuống đây chi cho cực thân, ở đây khói không à.” Mợ Hà thấy cha má chồng tới thì cũng nhanh chóng tới trước bàn mà hai người đang ngồi để mà hỏi han. Cũng hên ban nãy hôn mợ Hà không bị hai người này thấy, gặp mà bị thấy rồi thì mợ cũng không biết phải giải thích ra mần sao nữa. Mợ Mai thiệt là không biết giữ kẽ mà, tối nay mợ Hà phải về phạt mợ Mai thật nặng mới được.


“Má ra đây coi bây nấu nướng tới đâu rồi, mà bây nấu gì đó?”

“Dạ con nấu giò heo giả cầy, chút nữa có than thì nướng thêm mấy miếng sườn.” Mợ Hà cũng nói ra món mình định làm khi ăn ở mùng hai này.

“Út Khuê đâu, sao không thấy nó ra đây?” Bà Liên từ lúc về tới giờ chỉ thấy mỗi ông chồng này chứ con gái cưng của bà vẫn chưa thấy nó nên bà hỏi ngay hai đứa con dâu của mình.

“Út Khuê còn trong phòng đó má. Ban nãy út Khuê ra lấy chén chè là chạy vô trong nữa rồi.” Mợ Mai cười cười. Ít khi nào mợ thấy út Khuê ăn chè tại vì út Khuê không thích ngọt. Bữa nay thấy lấy chén chè khoai mì bự như cái tô mà còn đầy ắp thì mợ cũng có chút bất ngờ vì út Khuê từ khi nào mà có thể ăn một chén chè bự tới cỡ đó.

“Riết rồi nó ăn như con heo, mai mốt đi hết nổi.” Bà Liên cầm cây quạt được đan bằng lá dừa trên bàn phe phẩy trước mặt để bớt nóng rồi cười cười nói xấu con gái mình.

“Cha ở đây ăn cơm với tụi con rồi hẵng về nghen, đồ ăn sắp chín rồi.” Mợ Hà thấy cha chồng mình ngồi đó mà cứ im lặng nên mợ ngỏ ý ông ấy ở lại cùng ăn bữa cơm cho vui, dẫu sao một gia đình đầy đủ gương mặt dùng chung bữa cơm thì vẫn ấm cúng hơn nhiều trong mấy ngày tết này.

Ông cai tổng có chút phân vân vì ông còn phải về nhà coi sóc chuyện công việc, nhưng khi nhìn tới một ánh mắt ra lệnh, kèm theo cái gật đầu của vợ mình thì ông cũng hiểu là phải ở lại ăn cơm với sấp nhỏ chứ không thì bà ấy lại giận nữa.

Bà Liên thấy trời trưa vậy mà nắng không gắt lại còn có gió mát hiu hiu nên là bà đem hai đứa cháu ra ngoài trước hiên nhà để mà hóng gió rồi nhìn con gái cưng của mình tập tành nướng thịt như thế nào.


Do Khuê nướng thịt cách chỗ bà ngồi một khoảng nên là bà không sợ hai đứa cháu này sẽ hít phải khói. Bà thì ẵm một đứa, còn đứa kia bà quăng qua cho chồng mình ẵm để mà hai người được vun đắp tình cảm. Mới đầu ông cai tổng cũng từ chối gay gắt lắm, vậy mà sau khi thấy đứa nhỏ nhìn mình rồi cười thì ông cũng xiêu lòng mà ẵm nó trong lòng rồi nhẹ vỗ về.

Lành với Khuê ban đầu còn e dè tại vì có cha cô ở đây, cô có hơi ậm ừ hỏi má mình thì bà nói bà đã ra lệnh rồi nên cha cô sẽ không làm gì cô nữa thì lúc này đây cô mới bớt gánh nặng trong lòng. Khuê không nghĩ giữa cái thời buổi này mà cha cô lại dễ dàng đồng ý như vậy đâu. Mà thôi kệ, ông ấy không rầy la gì nữa thì cũng coi như có một bước phát triển tốt rồi.

“Ông thấy chưa, con nhỏ hiền lành dễ thương. Nó nuôi con ông chưa bao lâu mà nhìn con ông tướng tá có da thịt hơn hẳn.” Bà Liên ngồi đó không quên thì thầm bên lỗ tai chồng mình rằng Lành rất ngoan, rất lễ phép và đặc biệt còn có tài nuôi cho út Khuê nhà bà mập lên.

Ông cai tổng nghe vợ mình cứ thì thầm thủ thỉ khen về con bé kia thì ông nhíu mày, “Rồi mắc chứng gì bà khen nó hoài vậy, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, thấy vậy chứ không phải vậy đâu à.”

“Xùy, ông mà đụng tới hai đứa nó thì tôi bỏ ông ở một mình. Ha, cháu cưng của bà ha.” Bà Liên nói với chồng mình xong là cúi xuống nói chuyện với đứa nhỏ trên tay như là hỏi ý nó rằng câu nói của bà là đúng hay sai.

Hiển nhiên đứa nhỏ khi thấy có người giỡn với nó nên là nó cười, bởi vậy bà Liên liền lấy cái cớ đó nói là đứa nhỏ cũng đồng ý với câu nói của bà nói nên bà cấm ông cai tổng hạch sách Lành khiến cho ông chỉ biết thở dài và im lặng coi như ngầm đồng ý và không nhăn mặt nhăn mày gì nhiều nữa.

Thịt sườn ướp kỹ qua với ngũ vị hương, ít mật ong, nước mắm rồi trải từng miếng ngay ngắn lên vỉ sắt, bên dưới là lớp than bằng vỏ dừa nóng đỏ. Khuê đặt thịt lên là nghe ngay tiếng xèo xèo từ than nóng mang lại cùng hương thơm tới nức mũi. Lành cầm quạt để than có thể nóng đỏ hơn rồi cũng trở thịt qua lại để nó được chín đều.

Nước ướp thịt được Khuê pha thêm chút mật ong nữa để nó có vị ngọt hơn lúc ướp, chờ khi nào mà thịt gần chín thì cô sẽ quét nó lên để miếng thịt không bị khô và sẽ đậm vị hơn. Đương nhiên thịt sẽ không khét ngoài sống trong vì lúc đó nó đã gần chín nên Khuê chỉ cần quét lên một lớp nước ướp có pha thêm mật ong rồi trở qua trở lại vài lần nữa là được.

Sườn heo để nguyên cọng khi ướp với mật ong thì thịt sẽ mềm hơn. Lúc đem nướng được quét thêm nước ướp cũng sẽ không bị khô dẫn tới việc khi ăn vào tạo cảm giác sơ cứng khó nhai vì đây là điều tối kỵ của món thịt nướng. Thịt nướng mà khô quá thì còn gì ngon nữa, khác gì nhai vỏ dừa hay là nhau  sơ mướp đâu.

Gia vị ướp thịt được ướp theo công thức riêng nhà cô cũng thấm đều vào bên trong vì thịt đã được ướp từ sáng sớm nên khi ăn vào sẽ có vịt ngọt ngọt tự nhiên từ thịt và cả vị ngọt dịu nhẹ từ mật ong rừng đọng lại ngay nơi đầu lưỡi.


Nói là ngọt nhưng vị ngọt này vừa phải chứ không ngọt gắt dẫn tới mau ngán như đường mà nó chỉ hơi hơi ngọt, còn có thêm chút vị mặn từ nước mắm cùng hương thơm từ các gia vị khác như: ngũ vị hương, tỏi, ớt, sả hòa quyện cùng với nhau tạo cho người ăn khi cắn cảm nhận ngay đầu tiên là mềm, thứ hai là mọng nước từ miếng thịt ứa ra, thứ ba là gia vị thấm đều hết từ bên trong lẫn bên ngoài khiến cho càng ăn càng thấy ngon chứ không hề thấy ngán muốn bỏ ngang.

Nhà của Khuê có rất nhiều công thức ướp thịt ngon vì bà nội của cô từng là đầu bếp ở một nhà hàng nổi tiếng bên Pháp. Sau này lấy ông nội thì cả hai ông bà đã cùng kết hợp cách ướp thịt giữa Pháp và An Nam rồi gia giảm gia vị để có được công thức chuẩn nhất, nên là họ có kha khá công thức ướp khác nhau cho từng loại món nướng riêng rồi chỉ dạy cho con cháu sau này có thể dùng để làm các món ăn đạt được khẩu vị ngon nhất.

Khuê ngồi đó mà cũng không nén nổi cảm giác muốn ăn vì thịt là thứ cô thích nhất nên là miếng thịt đầu tiên vừa được gắp ra là cô đã nhanh cầm lên thổi cho nguội rồi ăn thử. Quả thật cách ướp thịt này không khi nào mà làm cô thất vọng hết trơn, lúc nào cũng ngon, đều vị và nhất là thơm tới nỗi ngào ngạt làm cho mấy con chó nhà cô cũng ngồi le lưỡi xếp hàng dài.

“Thử miếng đi em, ngon xỉu luôn á.” Khuê đưa miếng thịt đã thổi nguội trên tay mình qua cho Lành cắn thử. Sau khi Lành ăn xong thì nàng cũng gật đầu nói ngon rồi khen Khuê nướng khéo làm cho cô hãnh diện muốn bể mũi.

Đúng là chỉ có em Lành khen mới Khiến Khuê quắn quéo như vậy thôi, chứ gặp người khác khen là cô kệ rồi vì cô không để tâm người ngoài khen hay chê cô cho lắm. Cô chỉ để tâm một mình em Lành này của cô thôi.

—–

Chuyên mục để tui khoe con pet nhà tui nè mấy bà tại tui hông biết đem khoe ở đâu hết.

Tui xin nhấn mạnh nó là con tró nha, hông phải con heo nha?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.