Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 89
“Đúng là oan gian ngõ hẹp mà, ở đây ô uế quá má, thôi mình đi.”
Đang ngồi dùng bữa sáng ở quán cơm chay, bỗng dưng nghe bàn bên cạnh lại vang lên âm thanh chua đến chói tai làm cho những người đang ngồi đây cũng phải ghé mắt nhìn sang.
Quyên õng a õng ẹo đứng đó rồi trề môi ra vẻ khinh thường nhóm người của bà Liên, đương nhiên là có cả bà nội của Hải, bà hội đồng và cả cậu ta rồi. Cô ta không phép tắc dám hỗn hào như vậy mà người lớn ở nhà của Hải còn hất mặt thị thiềm để cô ta thỏa sức tác oai tác quái.
“Má ơi, con nhớ ở đây có con chó nào đâu, mà sao con nghe chó sủa dạ má?” Bé Lam phồng phồng một bên miệng vì đang nhai cơm, nó quay sang hỏi Lành là vì sao trong chùa không có con chó nào hết mà nó vẫn nghe tiếng chó sủa văng vẳng làm cho nó mất luôn cảm xúc muốn ăn cơm.
Lành nghe con bé nói như vậy trên gương mặt cũng không nén nổi ý cười. Nàng xoa đầu nó, “Chó này không ngoan bằng chó nhà mình rồi, cứ sủa inh ỏi miết. Thôi ráng ăn hết chén cơm đi, mình vô thắp nhang xong rồi mình về nha, mọi người ăn xong hết rồi, chỉ đợi mình con thôi đó.” Lành cười đến híp mắt vì đứa con gái này của nàng quá đáo để. Nàng chắc chắn cái tánh thích nói móc mà không sợ trời không sợ đất này là nó học từ Khuê chứ không ai khác. Gì đâu tướng mới có chút éc mà đã đanh đá như vậy rồi.
“Thôi má tính tiền đi, con ăn hết vô rồi. Chó này đứng đây hôi quá, con nuốt cơm không trôi.”
Một đoạn đối thoại nhỏ từ hai má con của Lành thôi vậy mà cũng đủ làm cho cả bàn bật cười thành tiếng. Nhất là bà Liên vì đứa cháu trên trời rơi xuống này của bà đã thay mặt cả nhà chỉnh đốn lại cái con nhỏ miệng còn hôi sữa mà bày đặt cà chớn kia. Bây giờ cháu bà chơi cái chiêu gậy ông đập lưng ông. Con kia nhỏ tuổi mà hỗn thì bé Lam nó cũng không sợ hãi nói móc lại cho cứng họng.
“Mày, mày nói ai chó hả cái đồ mất dạy. Đúng là nhà không ra gì từ lớn tới nhỏ.” Quyên không chịu thua, cô ta phùng mang trợn mắt ý muốn đe dọa cho bé Lam sợ để mà thị uy, nhưng không ngờ con bé nó không sợ trái lại nó còn thích thú muốn chọc ghẹo hơn.
“Má, chó bị đạp đuôi rồi, coi chừng nó cắn chạy nọc. Chó này bị mất dạy ời, chó nhà mình có dạy bởi vậy nó ngoan dễ sợ. Con chó này thua chó nhà mình xa.” Bé Lam vòng tay ngang cổ của Lành để cho nàng ẵm nó lên, nó còn không quên liếc sang Quyên rồi nhướng một bên lông mày rồi nở một nụ cười nửa miệng đầy thách thức. Mà mỗi lần nó nói từ con chó hay từ chó là nó đều nhấn mạnh như nó đang chửi vô mặt Quyên vậy.
Hải thấy Lành đang ẵm một đứa nhỏ chỉ cỡ tuổi em của nàng mà nó lại kêu nàng là má thì tự dưng có chút tò mò, cậu ta muốn tới bên Lành hỏi han cớ sự nhưng vì có bà nội với má ở đây nên cũng chỉ đành kéo Quyên lại để cho cô ta đừng vì giận quá mất khôn rồi lại xảy ra xô xát. Bàn tay của cô ta tới bây giờ nhìn ngón tay vẫn còn xiêu vẹo mà còn chưa tởn hay sao?
“Đi chùa, bớt bớt cái mỏ lại, gì đâu mà vừa hỗn vừa ác thì Phật nào mà độ nổi.” Mợ Hà tặc lưỡi, mợ nhíu mày nói với Quyên một câu này cũng như nói luôn cho cả nhà của Hải nghe rồi để tiền lên bàn xong rời đi khiến cho Quyên càng thêm tức tối mà lại không dám phát tiết nhiều do còn phải lấy lòng bà nội chồng với má chồng tương lai, nên cô ta chỉ đành im lặng nghiến răng nghiến lợi thầm chửi trong bụng mà thôi vì cô ta đang tạo một hình tượng dâu hiền dâu thảo nên không thể dữ tợn được.
Quỳ xuống trước tượng Phật cao lớn uy nghiêm ở chánh điện, Lành cầm nén nhang thơm thầm cầu mong cho cả gia đình đều được yên ấm, cầu cho Khuê mạnh khỏe để khi qua Pháp có thể chuyên tâm học hành, công thành danh toại trở về đặng mà thực hiện được ước mơ là chữa bệnh miễn phí cho tất cả người nghèo của cô.
Khuê từng nói cô có một ước mơ, đó chính là làm đốc tờ, nhưng mà bây giờ ước mơ làm đốc tờ của cô khác một chút, đó là làm đốc tờ đặng có thể chữa bệnh miễn phí cho người ta để tạo phước đức.
“Lành, em dạo này ra sao rồi?”
Lành vừa cắm nhang xong là lại bị Hải quấy rối. Nàng không nhìn tới cậu ta một cái, nàng cứ làm ngơ đi chỗ khác. Vừa xoay lưng là tay đã bị nắm chặt làm cho nàng khó chịu vì cổ tay nàng đang bị siết vô cùng đau.
“Cậu buông ra chưa. Ở chốn tôn nghiêm như vậy mà cậu cũng có thể giở trò ve vãn phụ nữ như vậy hay sao?” Lành khó chịu rút mạnh tay về, nàng nhìn lại da thịt nơi bàn tay đã bị con người thô bạo này nắm tới độ đỏ lên hết.
Hải thấy Lành tỏ rõ vẻ lạnh nhạt với mình thì cậu ta có hơi hụt hẫng. “Anh xin lỗi mà Lành, làm ơn cho anh gặp con một lần thôi.”
“Con nào của cậu mà gặp?”
“Con là của hai đứa mình, em đừng chối bỏ như vậy, dẫu sao anh với em cũng từng có khoảng thời gian mặn nồng mà.” Hải đang tranh thủ má mình với bà nội đang nói chuyện với người quen thì cậu ta vội chạy đi kiếm Lành. Không ngờ vừa vô tới chánh điện là đã gặp nàng ngay, bởi vậy cậu ta rất mừng rỡ, muốn dùng khoảng thời gian hiếm hoi này để mà năn nỉ Lành hãy suy nghĩ lại, suy nghĩ cho hai đứa nhỏ để cậu ta có thể đem nàng về làm vợ chính thức.
“Cũng chỉ là đã từng. Tôi đã thương người khác, đừng làm phiền tôi nữa, tôi nói biết bao nhiêu lần rồi mà cậu không nghe là sao, sao cậu lì quá vậy?”
“Em thương ai. Em thương cái người mà từng là mợ cả, từng là vợ của tôi chứ gì?” Hải lại nhớ tới chuyện mình gặp lành cùng Khuê hôn hít thì tự dưng trong lòng trở nên ghê tởm, cậu ta muốn sớm một chút tách Lành ra khỏi Khuê để Khuê đừng rù quến, dụ dỗ nàng vào con đường bệnh hoạn này nữa. “Lành à, sao em lại có mối quan hệ bệnh hoạn đó?”
“Cậu nói vậy là nghĩa gì?” Lành mặc dù đã hơi chột dạ, nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh tỏ ý không hiểu để hỏi ngược lại Hải. Rõ ràng chuyện này không còn đơn giản nữa rồi.
“Em đừng giả bộ không biết. Tôi đã thấy em cùng cô ta ôm ấp tình tứ ở sân nhà, tôi không nghĩ em sẽ có lúc thiếu thốn chuyện đó tới nỗi có quan hệ với phụ nữ như vậy, bộ tôi không đủ làm em thỏa mãn sao?”
Cũng may chánh điện hiện tại đã thưa người vì phía sân sau mọi người đang cùng nhau tới giếng nước để xin lộc nên đoạn đối thoại giữa hai người ít ai để ý đến.
“Mau câm cái miệng cậu lại. Đây là chùa, chứ không phải chỗ nào để cậu có thể dùng mấy từ ngữ dơ bẩn đó để làm ô uế nơi đây. Cậu đừng nghĩ tâm cậu dơ bẩn thối nát thì người khác cũng sẽ giống cậu.”
Lành nghĩ không nên nấn ná lại lâu nên là nàng mặc kệ Hải, tốc độ bước đi cũng nhanh hơn bước ra sân sau của chùa tìm mọi người đặng mà còn đi về. Một phần là nàng không muốn đôi co vì gia đình cậu ta rất vô duyên, họ sẽ đổ thừa nàng quyến rũ cậu ta và một phần nữa là nàng sợ càng nói thì chuyện Khuê với nàng sẽ càng bị phát hiện, khi đó dân chúng đồn ầm lên thì chỉ có nước bỏ đi xứ khác.
Không phải là nàng sợ thiên hạ đàm tiếu chì chiết nàng, mà nàng xót cho Khuê, nàng không muốn Khuê phải chịu đựng những thứ đó vì nàng đã trải qua nên nàng hiểu nó uất ức, nó đau đớn như thế nào.
Trở về tới nhà, bà Liên hết hồn nhìn ông chồng của mình khi ông ấy đang ngồi ở gian nhà khách của Khuê. Ông cai tổng hiện tại đôi mắt trở nên sâu hòm, bên dưới mắt thì thâm quầng, tới râu ria cũng mọc lởm chởm chỉ sau một đêm. Hiện giờ bộ dạng ông chẳng khác gì mấy người bợm nhậu mấy ngày rồi không thèm tắm táp chải chuốt bản thân.
Do ông cai tổng là con lai giữa người Pháp với người An Nam nên là thân hình của ông cũng khá vạm vỡ to lớn, tới râu cũng là râu quai nón nhìn ông là toát ngay vẻ đàn ông đúng tiêu chuẩn. Thời trẻ ông từng làm biết bao thiếu nữ say đắm vì vẻ đẹp mạnh khỏe rắn rỏi ấy, tới bây giờ đã hơn bảy mươi nhưng vẻ phong độ vẫn còn. Chỉ có điều hôm nay sao mà nhìn ông tàn tạ tới thê lương, phong độ cũng mất tiêu hết trơn.
Ông cai tổng thấy vợ mình là đôi mắt sáng rực lên, “Bà!”
“Mấy đứa ra sau nhà chơi đi, để má nói chuyện chút.” Bà Liên thấy ông chồng mình tiều tụy thì cũng xót vô cùng, bà nói với sấp nhỏ hãy tránh mặt một chút để bà có thể nói chuyện riêng với ông ấy tự nhiên hơn.
“Dạ vậy con ra sau nhà chuẩn bị làm cơm trưa. Thưa cha, cha mới tới.” Mợ Hà vội cúi chào cha chồng rồi rất nhanh nắm tay mợ Mai chạy tọt ra sau bếp chừa lại không gian cho đôi uyên ương quá lứa này tâm sự.
“Rồi ông tới chi đây, tới để tán con tôi một bên nữa cho đồng hay gì?” Bà Liên khoanh tay ngồi xuống ghế sa lông nhìn tới chồng mình ở đối diện. Dù xót vì nhìn chồng mình không có chút sức sống chỉ sau một đêm nhưng mà bà vẫn phải cố cứng lên để ông ấy đừng ép uổng Khuê nữa.
“Bà về nhà đi, vắng bà một đêm tôi không ngủ được.” Ông cai tổng gãi đầu. Đã từng tuổi này rồi mà vẫn phải dỗ vợ vì đã làm bà ấy giận. Hồi còn trẻ cha má còn sống thì hở chút giận là bà lại chạy về nhà cha má đẻ, còn bây giờ cha má mất rồi thì bà lại chạy tới nhà của con.
“Mắc gì hông ngủ được. Tán con một cái rồi cắn rứt lương tâm chứ gì. Chồng ơi là chồng, sao ông không bỏ cái tánh nóng nảy đó cho tôi nhờ!”
“Tôi lỡ tay thôi, tôi cũng không nghĩ là mạnh tay như vậy. Út Khuê tôi thương nó mần sao thì bà cũng hiểu mà.” Ông cai tổng đang vô cùng hối lỗi. Hai bàn tay ông hiện giờ cũng xoa xoa vào nhau để bớt bối rối. Ông biết bản thân ông thật sự có lỗi khi mà lỡ đánh con mình một cái quá mạnh như vậy. Chính ông cũng xót chứ đâu riêng gì vợ ông.
Bà Liên thấy chồng mình đang ra vẻ hối lỗi thì cũng lên tiếng, “Nếu ông muốn tôi về thì ông phải hứa với tôi là không mần ác nữa, giữ đức cho út Khuê.” Chuyện này bà đã nói rất nhiều rồi, nhưng mà bà biết hôm nay có lẽ ông ấy sẽ hứa mà không bỏ ngoài tai như hồi trước nữa.
“Hứa.”
“Lúa thóc tá điền thiếu thì để người ta khất năm sau, chừa người ta đường sống.”
“Hứa.”
“Tiền nợ tính lãi cắt cổ cho người ta phải bỏ hết!”
“Hứa.”
“Ngày mốt tổ chức phát gạo cho người nghèo.”
“Hứa.”
Ông cai tổng từ bữa Khuê hậm hực ông chuyện đánh thằng Tẹo thì ông cũng cố gắng không hành hạ tụi người ở nữa rồi. Thêm chuyện ông biết tin con mình nó bỏ tiền túi ra mua gạo về phát miễn phí, cho tiền người ta làm vốn mần ăn thì ông cũng suy nghĩ kha khá chuyện mình từng làm.
Hồi trước lúc út Khuê còn nhỏ thì ông đi công việc xa bỗng dưng có một nhà sư đi ngoài đường tới cảnh tỉnh ông nhưng ông không tin. Chỉ khi mà ông thấy út Khuê ông từng gặp vài chuyện xui xẻo thì ông mới có chút hoài nghi về vấn đề báo ứng.
Út Khuê của ông rớt sông mấy lần nhưng nó vẫn lội được, không những lội được mà còn rất giỏi. Chỉ có lần nó trợt chân đập đầu vô cục đá thì nó mới sợ sông tới bây giờ. Khi ấy ông chit nghĩ là tai nạn thôi, nhưng khi bây giờ nghĩ lại thì ông mới nhận thấy có lẽ là lời báo ứng và cảnh tỉnh cho ông lúc ấy mà ông lại không hề nhận ra và vẫn tiếp tục làm ác, không hề nghĩ tới hậu họa về sau.
Ông ấy từng nói nếu ông không ngưng làm ác đi thì bao nhiêu quả báo đều sẽ ập lên con gái của ông. Đừng thấy nuôi nó lớn rồi thì nghĩ là quả báo sẽ không tới. Nó chỉ tới sớm hay muộn mà thôi. Giờ nghe thêm vợ mình khuyên muốn mình giữ đức cho con cũng như cho mình thì ông cũng gật đầu đồng ý hết luôn, miễn sao vợ ông hết giận ông là được.
Vợ chồng ông già thì già, mà thương thì vẫn thương. Nếu như ông không thương bà ấy thì sao mà từ khi cưới nhau về cho tới bây giờ cũng mấy chục năm rồi mà ông không thèm có thêm vợ lẻ. Với cái gia sản khổng lồ và cả gia thế của ông thì biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư đồng ý làm bé, nhưng mà ông vẫn không chịu vì ông chỉ thương một mình vợ ông thôi.
“Không cấm nó thương ai nữa, hứa chuyện cuối cùng này đi.” Bà Liên nhân cơ hội này gài hàng chồng mình để ông ấy đừng bắt tách Khuê với Lành ra. Bà biết chồng mình cái tánh đong đỏng vậy chứ nói vài tiếng ngọt ngọt là chịu hà.
“Bà tính dụ tôi đó hả?” Ông cai tổng thấy có mùi bị gài nên ông vội hỏi lại.
Bà Liên nghe chồng mình nói mình gài ông ấy thì bà vội bày ra vẻ mặt vô tội, “Không có gài à đa, cái này tôi nói thẳng. Ông mà còn cà chớn nữa tôi bỏ ông ngủ một mình.”
“Thôi thôi mà, tôi hứa. Nhưng mà bà cũng phải cho tôi thời gian chứ, tự nhiên bắt tôi chấp nhận liền thì sao tôi thích ứng kịp.” Ông cai tổng nghe vợ bỏ ông ngủ một mình thì ông rất nhanh đã lên tiếng hứa sẽ không nói gì về chuyện của Khuê nữa, nhưng mà bà Liên vẫn phải cho ông thời gian bởi vì ông còn khá sốc.
Bà Liên thấy ông chồng mình đã thỏa hiệp thì bà cũng không giận dai nữa. Bà xót xa trách ông sao mà ông ngủ nghê cho đủ giấc vì ông đã lớn tuổi rồi chứ có phải còn như thời trẻ nữa đâu.
“Đã không còn là thanh niên trai tráng nữa mà cũng không bỏ tật thức khuya, mai mốt ông chết trước tôi là tôi không có đội tang ông đâu, lúc đó tôi mướn múa bóng về tui hát hò chọc tức ông chơi.”
“Ai nói tôi già, tôi dư sức cho bà rặn thêm một út chót nữa đó.” Ông cai tổng nghe vợ chê mình già thì ông cũng gồng lên cho vợ mình sờ vào bắp tay rắn chắc. Quả thật, cơ bắp của ông đến hiện tại cũng vẫn còn khá khỏe khoắn chứ không cần phải dùng gậy như ông Dần mặc dù ông Dần chỉ mới có sáu mươi hơn, nhỏ hơn ông cai tổng đây cả chục tuổi.
“Dòng thứ quỷ già không nên nết, con nó nghe nó cười vô mặt ông.” Bà Liên tức thời đỏ mặt. Bà bặm môi chỉ vào trán chồng mình một cái rồi ngoe ngoảy bỏ ra sau bếp để cho ông cai tổng cười hí hí rượt theo phía sau.
Ai nói những cặp vợ chồng khi về già rồi thì sẽ chán nản hết tình cảm, sống với nhau chỉ vì còn nghĩa đâu chứ. Vợ chồng ông cai tổng đây sống với nhau biết bao nhiêu năm, có mười mấy mặt con rồi mà vẫn còn như thời son trẻ. Bà giận thì ông dỗ, ông giận thì bà dỗ chứ chưa ngày nào cảm thấy chán nhau cả.
Thương nhau tạc một chữ tình
Trăm năm thề quyết bạn mình có nhau.
—–