Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 83
Hai người phụ nữ chí chóe như vậy thì sao mà lớp nhỏ không can ra được. Hải loạng choạng đi tới can má mình và bà Liên ra, nhưng mà có lẽ vì đẩy ra hơi lố tay nên bà Liên ngã lăn quay ra đất khiến cho Khuê máu nóng dồn nén từ nãy giờ bùng nổ. “Mày xô má tao.” Khuê cũng bay vô nhập bọn đánh nhau chí chóe với Hải, sự việc căng thẳng tới nỗi không ai can được, tới cậu Phong muốn ôm Khuê lại cũng bị cô hất một cái muốn bay lên đọt dừa.
Quyên, người vợ sắp cưới của Hải ngồi trên xe đợi nãy giờ không thấy chồng mình trở về. Má chồng dặn ngồi ở đây đặng bà đi kiếm Hải về nhưng mà ngồi đợi hoài mà má chồng cũng chẳng thấy nên là Quyên đi xuống xe kiếm hai người.
Men theo con đường má chồng vừa đi qua, Quyên càng đi tới gần càng nghe được tiếng chửi lộn tùm lum tà la. Đi qua khỏi khúc quanh khuất bởi bụi cây, Quyên thấy rõ trước mắt cô ta là một cuộc hỗn chiến đúng nghĩa. Gì mà già trẻ, lớn bé cũng đánh nhau loạn xà ngầu lên hết.
“Chuyện gì vậy má?” Quyên coi lại mặt mũi của má chồng mình hiện tại đang không khác gì con mẹ điên. Tới chồng mình cũng nâu hai con mắt, máu mũi còn đang chảy ròng ròng cùng cái môi sưng chù vù.
Hai nhóm người sau khi được can ra thì mặt mũi ai nấy cũng chẳng còn nguyên vẹn, nhưng mà phía thiệt hại nhiều hơn là bên Hải vì bên cậu ta yếu thế hơn bên Khuê khá nhiều, chắc do cô cao ráo cộng thêm không có uống rượu say. Bên Khuê thì chỉ bầm dập trầy trụa một chút chứ không thê thảm như má con nhà kia.
“Mấy con điếm, một lũ điếm như nhau.” Bà hội đồng điếc không sợ súng, sau khi được can ra lại lớn họng chửi, mà khi chửi như vậy đương nhiên hỗn chiến lại tiếp tục rồi.
Khói bụi mù mịt, cát đá văng tứ tung. Mạnh ai nấy đánh, nhìn không khác gì một chiến trường.
Quyên nhỏ con mà cũng sung máu, vì muốn lấy lòng má chồng nên là cũng bay vô ôm ngang eo giữ khư khư Khuê lại để cho má chồng mình có thể thỏa sức cào cấu vào mặt cô. “Má, rạch mặt nó đi má.”
Khuê vì bị ôm cứng lại như vậy nên cô bị vướng tay vướng chân, trong lúc sơ ý đã bị má của Hải tát rồi cào mấy cái rướm máu trên mặt. Lành đứng can nãy giờ không được, đang tính kêu con Bưởi chạy về nhà lớn kêu thêm gia nhân thì thấy có con yêu nghiệt đang ôm Khuê của nàng lại để Khuê của nàng bị đánh thì nàng cũng chạy tới túm cổ áo sau gáy của nó lôi ra. “Cái đồ yêu nghiệt đầu thai, tao lùn nhưng mà tao hông có sợ mày đâu. Kiếm chuyện chồng tao nè.” Nàng chẳng biết sức lực từ đâu có thể dùng một tay mà lôi sền sệt Quyên dưới nền đất rồi quăng xuống sông cái tủm trong sự ngỡ ngàng của Phong. Sau khi quăng Quyên xuống rồi thì Lành phủi phủi hai tay, nàng đứng chống nạnh trên bờ rồi hất mặt khiêu khích coi Quyên có dám làm gì nàng nữa hay không đặng nàng còn nhập bọn đánh lộn luôn một thể chứ đứng ngoài nãy giờ cũng ứa gan lắm rồi.
“Tẹo, con chạy về bên đó kêu ông tới gấp, không thì chuyện này không giải quyết xong đâu!” Mợ Hà ghé sát tai thằng Tẹo thì thầm. Thằng Tẹo sau khi được mợ Hà dặn dò thì nó cũng nhanh chân chạy đi để lại một cuộc hỗn chiến vẫn chưa có hồi kết giữa hai nhà có tiếng hung dữ nhất ở đây.
Chuyện hai nhà đánh lộn nảy lửa chưa bao lâu lại bị đồn ầm lên. Ông cai tổng hướng mắt về hai má con của Khuê càng trở nên bực dọc. “Hai má con bà ngày càng quá quắt. Hai má con bà có biết giữ thể diện cho nhà mình hay không mà mần kiểu đó. Nhìn lại mặt mũi má con bà đi, có khác gì bị đánh ghen hay không?”
Dẫu sao nhà này cũng có tiếng tăm, tự dưng bị đồn ầm lên là đánh lộn với nhà thông gia cũ thì ngó sao đặng. Chưa kể mặt mũi của ông trong giới mần ăn biết để vô đâu khi mà các đối tác đều biết ông có đứa con gái đánh luôn từ chồng tới má chồng tan nát.
“Bên đó kiếm chuyện trước mà cha, tự dưng nhào tới chửi con lăng loàn nuôi trai thì sao con không bực?” Khuê cái miệng đã bị dập một bên khóe môi, cô nén đau nói rõ sự tình để mong cha mình hiểu. Sau khi được kể rõ ngọn nghành thì ông cũng nguôi giận được đôi chút, ông nói Khuê ở lại nhà ăn cơm thì cô nói cô phải về vì bên đó cũng có làm một bữa tiệc nho nhỏ rồi.
Ông cai tổng thương con như vàng, út Khuê của ông khi thấy tàn tạ như vậy ông cũng xót lắm chứ. Con ông nuôi mười mấy năm nay ông chưa đánh nó bạt tai nào, giờ mặt mũi nó trầy trụa kiểu đó thì ông cũng không nỡ rầy la nó nhiều. “Về đi, nhớ tết về đây chơi, đừng có nghĩ ở nhà riêng rồi ru rú bên đó hoài. Hết tiền thì nhớ nói cha cho.” Ông thấy con gái nói muốn về đó kèm theo thấy nó ban nãy bị mình lôi về đây nói chuyện gấp nên tới quần áo còn dính sình bùn chưa kịp thay thì ông cũng cho Khuê về.
Ông dặn tài xế đưa cô về nhà cho cẩn thận còn mình thì đi vô nhà coi bà vợ trời ơi đất hỡi của mình ra sao rồi. Ông còn phải chờ bà ấy tắm rửa, chải chuốc xong rồi bóp dầu cho vợ mình nữa, kẻo bà ấy tối bị đau mình. Người gì đâu già rồi mà còn sung phát ớn, đánh lộn chí chóe.
Khuê sau khi trở về nhà thì cô cũng ôm đồ đi tắm, mặt mũi cô trầy trụa vì bị cào, ở phần cổ trắng ngần cũng có một vết cào kéo dài từ góc xương hàm xuống tới ngực, vừa nhìn thôi là biết nó rát lắm rồi.
Lành ngồi đó mà còn hậm hực chuyện con mắm thúi kia ôm Khuê lại nên Khuê mới bị cào kiểu đó khiến cho cả nhà không nhịn được mà cười lên vì lần đầu tiên thấy Lành hung dữ với người ta tới độ thộp cổ quăng xuống sông như vậy. “Còn cười em hả, không phải tại cổ bị ôm lại là cổ mần thịt luôn hai má con ổng rồi.” Lành ngồi trên tấm phản, nàng còn ôm bé Lam trong lòng nhưng mà miệng nàng vẫn luôn nhắc tới vụ Khuê bị ngáng tay ngáng chân rồi kể ra biết bao nhiêu diễn cảnh Khuê sẽ xử đẹp hai cái con người trơ trẽn đó ra sao.
“Má, ăn miếng quýt cho thấm giọng rồi mình chửi tiếp má.” Bé Lam ngồi trong lòng của Lành nãy giờ cũng lột xong trái quýt, nó xé ra một múi đưa vô miệng cho má Lành của nó ăn vì nó thấy má Lành của nó nãy giờ nói chuyện hăng hái quá nên nó sợ má nó khát nước, sẵn có trái quýt mới lột nên nó nhét một miếng nhỏ vô miệng má Lành nó luôn.
“Cám ơn con.” Lành cúi đầu xuống há miệng ra ngậm lấy miếng quýt, sau khi cảm nhận cổ họng đã trơn tru hơn thì nàng lại tiếp tục nói.
“Mà em nhỏ con, đã vậy còn mới sanh, đừng có nóng quá kẻo ảnh hưởng đó đa.” Mợ Hà ngồi vắt chéo chân nhìn hai má con nhà của Lành mà không nhịn được nở ra nụ cười vì quá dễ thương. Con bé mới có bây lớn mà nói chuyện khôn hết sức, tới mợ đây mới gặp chưa bao lâu mà cũng đã có cảm tình.
“Ai biết đâu, tự nhiên lúc đó em sức lực vô biên, em túm cổ nó cái một, gặp bây giờ sao em mần nổi.”
“Mai mốt đừng có vậy nữa nghen cô, thân có chút éc mà còn hăng.” Mợ Mai đứng dậy ngắt vào gương mặt bầu bĩnh của Lành một cái rồi cũng gọi mọi người mau ra bàn để chuẩn bị dùng bữa vì má của Khuê sau khi thay đồ xong lát nữa cũng tới đây do bà đã hứa sẽ ăn bữa cơm này cùng con cháu rồi.
Lát sau cậu Đạt với cậu Vĩnh cũng tới. Hai người xúm xít lẹ lẹ giúp hai mợ đem đồ ăn vô trong hâm cho nóng lại vì cúng kiếng nãy giờ cũng đã nguội rồi. Mỗi món tròn dĩa đều đổ lại vô nồi để hâm, chỉ có món cù lao là khỏi vì món này chỉ cần bỏ than nóng vô cái lỗ chính giữa thì lát sau nước sẽ sôi lên rồi.
Khuê sau khi tắm xong thì cô cầm khăn lau tóc. Cô bước ra bên ngoài thấy hai anh mình đã tới nên là rất nhanh chạy lại xin lì xì. “Hai anh lì xì em đi, tết rồi.” Cô xòe bàn tay ra rồi cười hì hì như con nít để đòi hai anh lì xì. Mặc dù cô đã lớn và đã từng có chồng, nhưng cô vẫn muốn là em gái nhỏ của các anh, là út Khuê của các chị dâu mình mà thôi.
“Chưa tới ba mươi nữa mà đòi tiền tôi rồi cô nương. Rồi mặt mũi sao đây, sao trầy trụa hết rồi, còn dập môi nữa?” Cậu Vĩnh nhíu mày, cậu đưa tay lên sờ sờ vào vết rướm máu bên khóe môi của Khuê rồi hỏi chuyện cho tường tận vì sao mà em gái của cậu lại ra nông nỗi này.
Khuê bị anh trai hỏi vấn đề sao mặt mình bị như vậy thì cô cũng tiếp tục kể nữa, nhưng lần này cô không kể nhiều rồi thêm mắm dặm muối tỏ vẻ uất ức đau khổ như khi kể với cha mình nữa, cô chỉ kể sương sương thôi mà anh Vĩnh của cô đã muốn lần nữa chạy qua nhai đầu Hải vì cái tội nói bậy nói bạ về em cậu rồi, gặp cô thêm mắm dặm muối chắc ổng đốt nhà người ta luôn quá.
Đêm tới, mọi người trong căn nhà lại chìm vào giấc ngủ yên bình, riêng chỉ có Phong là vẫn trằn trọc về chuyện của Bưởi vì cậu đang không biết liệu em ấy có ohải là bé Trúc hay không hay chỉ là một sự trùng hợp.
Nằm lăn qua lăn lại trên giường cũng không làm cho Phong có thể ngủ nổi, cậu xỏ chân vào guốc mộc rồi bước lộp cộp từng bước nhẹ nhàng ra bên ngoài tránh cho mọi người thức giấc. Ngồi trên ghế sa lông uống ít nước trà vì hiện giờ cậu có nằm đó cũng chẳng ngủ nổi. Tự châm cho mình một điếu thuốc, cậu tự ngẫm nghĩ về việc ấy, càng nghĩ thì hốc mắt cậu càng đỏ vì sự hối hận không tài nào nguôi ngoai.
Cậu hối hận vì nếu Bưởi là bé Trúc thì do cậu nên em ấy mới chịu cảnh người ở suốt bao nhiêu năm qua, tới quần áo hay giày dép cũng chẳng có mà còn phải chịu sự rầy la và những đòn roi từ chủ nhân.
Nhưng cậu càng sợ và niềm hối hận trào dânghơn khi Bưởi không phải bé Trúc, vì nếu như Bưởi không phải thì chẳng biết cậu phải kiếm em ấy trong vô vọng tới bao giờ. Nhìn má cậu đã bốn mươi mấy tuổi mà cứ lâu lâu ôm cái áo của bé Trúc rồi khóc thầm thì cậu xót lắm. Mọi việc cũng là tại cậu, tại cậu còn nhỏ mà đã đem lòng tị hiềm ganh ghét khi mà em gái được người lớn dành những lời khen tặng mà quên đi cậu. Cậu hối hận lắm, cậu mong sao Bưởi là bé Trúc để má cậu đừng buồn nữa mà có thể vui vẻ hơn, có thể sống vui vầy với cậu qua những tháng ngày về sau.
Mặc dù cha với má biết là cậu làm, nhưng họ không ghét bỏ cậu, họ hông ghẻ lạnh cậu nên càng làm cho cậu cảm thấy mình có lỗi và cậu quyết định phải hỏi Bưởi cho ngọn nghành vào hôm sau.