Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 82
“Choang” tiếng cõi lòng tan vỡ. Khuê mếu mếu, “Đau á con, đau á. Nói thấm á, chí mạng á!” Cô giả vờ làm ra vẻ mặt đau đớn tận tâm can khiến cho bé Lam hoảng sợ, nó tưởng Khuê bị cái gì nên vội đứng dậy đi tới bên cạnh cô. “Má sao vậy?” Nó chau mày lộ rõ vẻ lo lắng khiến cho Lành ngồi bên cạnh cũng cười không thôi.
“Má khắc mặt của má Lành con mà con kêu con sâu lông, con làm tim má tan nát rồi!” Khuê vừa ôm ngực vừa chu môi ra làm nũng, cô nói rằng bé Lam đã làm cho cô tổn thương nên bây giờ tim cô đang rất đau đớn.
“Vậy để con trị bệnh cho má.” Bé Lam nó làm ra vẻ thần bí, nó vòng ra sau lưng của Khuê rồi nói ba xí ba tú cái gì đó Khuê nghe như tiếng Cam Bốt. Cái này là anh Tẹo nó chỉ, mới hồi nãy thấy anh Tẹo chơi với cậu Phong nên nó mới bắt chước theo.
Đang tính cười chọc quê con nhỏ vì cái tội giỡn tào lao mấy cái trò của thằng Tẹo chỉ thì bé Lam nó chưởng vô lưng Khuê một cái khiến cho cô muốn văng luôn lá phổi ra ngoài, tới cả thân thể cao lớn của cô vì cái chưởng đó của con bé cũng nhoài ra phía trước chứng tỏ lực của nó làm ra không hề nhẹ chút nào, y như là nó muốn lấy mạng cô luôn vậy. Khuê vừa đau, vừa bực, mà cô lại vừa bất lực vì nó là con của cô nên cô không thể đem nó ra đập được, chứ gặp đứa khác là cô nhai đầu từ ông tới cha nó rồi.
Khuê trợn trắng mắt xoay mặt ra sau nhìn đứa con gái mà mình bỏ hết tâm sức nuôi dưỡng giờ đây nó chưởng vô lưng cô một cái muốn thổ huyết. Loạn rồi, cái nhà này loạn rồi, ba đứa nhỏ cũng bắt đầu đứng dậy cùng nhau lật đổ cô rồi. Khuê thầm khóc than trong bụng rồi nhăn nhó gương mặt vì sau lưng của cô đang đau thiệt sự.
“Sao chơi mạnh tay quá vậy con?” Lành nhíu mày, nàng buông củ cà rốt trên tay mình xuống nhanh chân đi xuống khỏi tấm phản đi tới xoa vào lưng của Khuê để cho cô bớt đau. “Muốn bị đòn không mà con chơi vậy?” Nàng quay sang rầy bé Lam một câu, nếu như nàng không sớm rầy nó thì sau này nó sẽ sanh hư vì sống trong nhung lụa và được Khuê nuông chiều mất thôi. Không phải là nàng phân biệt đối xử con nuôi con ruột, mà là nàng không muốn con bé nó quên đi nguồn cội, quên đi bản chất ngoan hiền, nghe lời, lễ phép của nó.
Bé Lam thấy nó làm Khuê đau và má Lành của nó lộ vẻ bực bội thì nó cảm thấy có lỗi, nó ngồi xuống ôm lấy Khuê rồi khóc thút thít. “Má, con xin lỗi, tại con thấy anh Tẹo mần vậy với cậu Phong rồi cậu cười nên con tưởng không đau.” Bé Lam mếu tới nỗi cái môi dưới cũng trề ra khiến cho Khuê dẫu đang khó chịu cũng cảm thấy buồn cười. Cô xoa đầu con bé rồi ân cần đặt lên nó nó một cái hôn đầy thương yêu. “Con làm như vậy má bị đau, lần sau không được chơi mạnh tay như vậy nữa. Con xin lỗi má rồi thì cũng nên xin lỗi má Lành đi.” Khuê dịu giọng dạy bảo con bé. Thiệt sự nhìn Khuê hiện tại vô cùng ra dáng một người làm má. Cô dịu dàng, cô ân cần, cô không ong óng chửi lên như khi trước mà cô đang từng chút từng chút một chỉ ra cái nào sai cái nào đúng cho con bé nó hiểu để sau này đừng tái phạm nữa.
Bé Lam sau khi nghe Khuê dạy bảo và kêu xin lỗi Lành thì nó cũng lau nước mắt, nó khoanh tay quay sang Lành xin lỗi. “Con xin lỗi má, con lỡ chơi mạnh tay làm má Khuê đau, má đừng giận con, con chỉ còn hai má là má, má mà không ưa con nữa thì con không biết đi về đâu.” Lam cắn môi, con bé nếu như bị hai má ghét thì nó chẳng còn nơi nào để đi, cuộc đời nó cũng coi như chấm hết.
Lành đứng đó nghe con bé xin lỗi mình rồi nói ra chỉ còn nàng và Khuê là người thân của nó thì nàng mủi lòng, nàng đưa tay lên xoa đầu nó, cơ mặt cũng đã giãn ra không còn biểu hiện cau có nữa, nàng cất giọng dịu dàng như mọi ngày nàng vẫn dùng với con bé. “Biết lỗi là tốt, đói bụng chưa đặng má lấy cơm cho con ăn.”
“Dạ con chưa!”
“Vậy ra kia chơi đi, để ở đây má mần công chuyện. Đừng ra nắng nữa, kẻo bệnh.” Lành tiếp tục ngồi xuống làm công việc của mình, chỉ còn vài củ cà rốt nữa thôi là xong rồi nên phải tranh thủ nhanh lên đặng còn làm cái thứ khác vì trời cũng đã gần trưa rồi, sớm chút xong đồ ăn để còn cúng kiếng rồi dọn ra ăn nữa.
Lon ton xỏ vào chân đôi guốc mộc nhỏ nhắn, bé Lam lại chạy ra ngoài kiếm anh Tẹo để coi anh Tẹo mổ gà.
“Đau thiệt luôn đó em.” Khuê cười một cách thống khổ. Tới bây giờ mà lưng cô nó còn thốn thốn.
“Không chừng bầm rồi đó, vô trong em sứt dầu cho.” Lành tính dẫn Khuê về phòng để thoa dầu thì cô vội ngăn lại, chút bầm này đối với cô nó không đáng, nếu như nó có thể dạy cho bé Lam thêm một bài học nho nhỏ thì cô cũng chấp nhận.
“Cô đó, chiều riết tụi nó hư thì đừng có than với em. Em bực lên em lôi ra em đánh đòn hết.” Lành bặm môi, nàng đẩy đầu của Khuê đang dụi vào ngực mình ra rồi bắt đầu ngồi đó cằn nhằn cô chiều con quá nhiều, nó mà sanh hư thì sau này hối hận không kịp y như mấy bà già bảy tám chục tuổi đang ngồi giảng đạo mần dâu cho mấy đứa con gái mới về nhà chồng nghe.
Lành không nói suông đâu, nàng mà cộc lên thì nàng đem ra đánh hết, đánh từ đứa nhỏ to xác trước mặt rồi đánh luôn ba đứa nhỏ bị dụ dỗ kia luôn vì đứa nhỏ to xác này chính là kẻ đầu têu.
Khuấy khuấy cho con vịt được săn đều trong nước dừa nóng thì Lành để yên đó hầm cho nó mềm ra. Nàng thêm ít củi vô cà ràng xong đi quét dọn lại bếp vì nãy giờ cắt gọt mấy vụn rau rơi vãi bên dưới nên giờ nhìn bếp hơi bừa bộn.
Tranh thủ quét dọn xong còn vô cho con bú nữa, nãy giờ ngực nàng đã bị chảy sữa rồi. Cũng nhờ mấy món bồi bổ của má chồng, nhờ mấy món hầm đó mà sữa của nàng không cho con bú kịp là nó chảy ra không ngừng, một phần cũng nhờ có Khuê nên là mới có thể giảm bớt độ hoang phí chứ không thì Lành chỉ biết ôm ngực đau nhức rồi nhìn sữa chảy ròng ròng mà không biết làm gì ngoài vắt bỏ rồi.
Ẵm hai đứa con nhỏ bé ở hai bên tay, nàng nhẹ dỗ dành cho tụi nó không bị giật mình khi ẵm lên, ban nãy nàng có kêu con Bưởi vô đỡ giúp nàng để nàng cho hai đứa nhỏ bú một lượt rồi còn căn dặn nó đi ra đóng cửa hộ nàng nữa.
Cúi đầu nhìn vào hai gương mặt tròn trịa ấy, Lành khẽ cười vì hai đứa con giống nàng như khuôn đúc chứ không giống với Hải, cái người người từng làm cho nàng có chút rung động nhớ nhung thuở còn là một thiếu nữ mới chập chững bước vào đời.
Nếu nói nàng còn tình không thì nàng thiệt sự không còn, nhưng mà nếu nói về việc Hải từng giúp má nuôi chạy chữa bệnh tình và còn cảm giác tốt về Hải về lúc ấy không thì là có, từng chăm sóc cho nàng, quan tâm nàng cũng là có chứ nếu không thì đâu phải có hai đứa nhỏ này như bây giờ.
Nhưng quá khứ cũng chỉ là quá khứ, cũng chỉ là hai chữ đã từng. Quá khứ từng là một người cho nàng dựa dẫm, từng cho nàng sự tin tưởng để giao cả cuộc đời, mà dần dà Hải chẳng còn là thứ đáng tin nữa khiến tình cảm trong nàng nguội lạnh dần. Ngày càng lộ rõ ra là một người đờn ông nhu nhược.
Con cái hiện tại nàng với Khuê nuôi và nàng sẽ không cho tụi nó biết cha nó là ai vì họ có cần tụi nó đâu. Nàng biết lá rụng rồi cũng về cội. Sau này con nàng muốn sao, muốn tìm lại cha hay không thì nàng không biết, nàng chỉ biết rằng kể từ đây sẽ không bao giờ nàng nhắc cha của tụi nó trước mặt tụi nó lần nào cả.
“Hên không giống cái ông làm má đẻ ra bây, chứ gặp giống là ngày nào má cũng lôi ra chửi cho hả dạ.” Lành phì cười, nàng nhìn hai cái miệng nhỏ xinh cứ cử động để nút sữa thì cảm thấy dễ thương vô cùng, nàng cúi xuống nhẹ hôn lên gò má bầu bĩnh của hai đứa con mình xong thì thả tụi nó xuống vì tụi nó đã bú no nên đã nhả đầu ngực nàng ra rồi.
Cài lại nút áo, Lành bước ra bên ngoài, nàng dáo dác kiếm coi Khuê đang ở đâu để cô vô xử lý cho xong hết thứ mà hai đứa con nàng không bú hết. Đi kiếm một hồi cũng thấy Khuê đang ngồi ở mé sông, cô ngồi đó tán dóc với cậu Phong rồi cùng nhau câu cá. Cả hai coi bộ hợp nhau nên là nói chuyện một chút rồi lại cười gật gù vì đã đồng quan điểm.
“Giật kìa út Khuê, cá cắn kìa!” Cậu Phong đứng dậy khỏi ghế, cậu nhanh thúc giục Khuê kéo cần lên vì cá đã cắn câu. Hồi nãy cậu ngồi mổ gà mà con cá lóc này cứ lại rỉa rỉa thì cậu biết ngay câu một hồi thế nào cũng dính mà.
Khuê lần đầu câu cá và khi nghe cậu Phong nói mau giật lên thì cô cũng đứng dậy kéo cần, cần câu trong tay bỗng chốc cong lên thành hình vòng cung chứng tỏ con cá không hề nhẹ. Khuê kéo lên bờ là một con cá lóc ú nu, bụng nó thì to ra nhìn một cái là biết nó có trứng, mà trứng cá lóc thì ăn lại ngon nên là Khuê tính xách vô khoe má thì đã thấy Lành đang đi tới gần hơn.
“Em thấy tôi giỏi chưa, lần đầu câu mà dính con cá bự chảng.” Khuê cầm con cá còn cắn lưỡi câu đang treo tòng teng giơ lên khoe với Lành.
“Giỏi, nhưng mà lần sau ngồi xa xa mé sông một chút, cô không có biết lội đâu đó đa.” Lành vén ống tay áo bà ba lên lau ít mồ hôi còn vương trên trán của cô. Ý là ngồi trong mát mà còn đổ mồ hôi cỡ đó thì biết trời nóng lạnh thất thường cỡ nào rồi.
Việc ân ân ái ái này của hai người cũng đã bị cậu Phong nhận ra mối tình cảm giống với Tú và Bưởi, cậu cũng chẳng nói năng gì, cậu tiếp tục ngồi xuống ghế coi cần câu của mình.
“Tôi vô lấy thùng, em ở đây giữ con cá nghen.” Khuê đưa con cá qua cho Lành, cô nhanh chân chạy vô trong lấy thùng ra để mà đựng cá.
Lành ở đây đứng bên cạnh cậu Phong, ánh mắt nàng dõi theo bóng dáng của Khuê, trong đôi mắt của nàng khi nhìn cô lúc nào cũng toàn là ý cười, tới cách nhìn cô cũng nhu hòa vô cùng chứ không lạnh tanh như khi nhìn người khác. Đôi mắt nàng đen láy lại to tròn, khi nàng nhìn người lạ thì người ta sẽ nghĩ nàng có một đôi mắt vô hồn, nhưng họ đâu biết ánh mắt dịu dàng mà nàng vốn có nàng chỉ dành nó cho Khuê mà thôi. Năm xưa Hải cũng từng được nhìn ánh mắt này, nhưng rất tiếc, ánh mắt này hiện tại đã không dành cho cậu nữa.
“Út Khuê nhìn vậy mà còn con nít ghê.” Cậu Phong quay sang nhìn Lành đang ngồi ở ghế bên cạnh cũng buộc miệng nói.
“Dạ, lớn rồi mà cứ hí ha hí hửng vậy đó. Nhưng mà cũng có lúc cổ hơi bị người lớn luôn.”
“Anh nhìn anh biết mà, cũng tại nuôi trong nhung lụa quá lâu nên không thể hiểu rõ thế giới bên ngoài, gặp cha má của anh nuôi thì út Khuê sớm đã là một cô đốc tờ tài giỏi rồi.” Cậu Phong cười cười lộ ra răng khểnh điển trai. Đúng thật nếu như Khuê được nuôi dạy theo kiểu cách của cha má cậu thì chẳng mấy chốc đã thành tài.
“Có thùng rồi nè em.” Khuê xách cái thùng chạy ra, Lành thấy cô thì cũng đứng dậy, nhưng vì vấp phải cái cần câu nên có hơi chúi người, cậu Phong bên cạnh thấy vậy cũng nhanh tay đỡ lấy Lành. Tưởng chừng sẽ được một câu cảm ơn từ Khuê và Lành thì tự dưng bên má trái của cậu đau nhói, cậu Phong ngã ra đất ngơ ngác nhìn người vừa đánh mình.
“Tôi không ngờ cô không đồng ý cho tôi cưới cô là vì thằng này. Ân ân ái ái, còn rước luôn về đây ở, cái đồ không nên nết.” Hải ở đâu tự dưng xông tới, trên người còn nồng nặc mùi rượu, cậu ta tự dưng mắng Lành một hơi khiến cho nàng còn chưa thích ứng kịp là mình đang bị mắng xối xả.
“Ê mày nói ai không nên nết?” Khuê quăng thùng gỗ trên tay, cô ỷ lại vào chiều cao nên cô vội thộp lấy cổ áo của Hải nhấc bổng lên. “Chó má thằng này, ly dị rồi mà còn bén mảng tới làm gì?” Khuê hậm hực, ánh mắt dịu dàng biến mất, chừa lại chỗ cho ánh mắt hung dữ như muốn giết người của cô út Khuê đanh đá khi xưa.
“Cô nữa, cô cũng không nên thân khi cho trai về nhà ở. Tưởng đâu tốt đẹp gì, ai ngờ bao che cô ta rồi nuôi con của cô ta với thằng đó.” Hải hồ đồ nói ra khiến cậu Phong đây cũng chẳng nhịn nổi.
“Anh ăn nói cho đường hoàng, tôi đây không có tình ý gì với em ấy hết, anh đừng có mà hồ đồ.” Cậu Phong sờ sờ vào khóe môi bị dập nên tươm ra ít máu của mình. Nãy giờ yên lặng lắng nghe thì cậu đã hiểu, cậu không chấp nhận được một thằng đờn ông mà đi sỉ nhục phụ nữ kiểu đó nữa, nếu được thì cậu sẽ đấm nó rồi đem đi trấn nước ngay tức khắc vì độ chịu đựng của cậu đã lên đến cực hạn rồi.
“Mày im miệng đi thằng chó, mày đừng có mà giải thích. Ân ái ôm ấp trước mặt tao bộ tao đui hay gì mà tao không thấy?” Hải càng ngày càng hồ đồ, cậu ta cứ quy chụp cho Lành cái tội danh là bắt cậu đổ vỏ và hai đứa nhỏ là con của cậu Phong làm cho Khuê cũng phải nghiến răng ken két vì tức giận.
Lời vừa dứt tức thời bên mặt bị tát một cái chát thấy luôn cục lửa. Lành đôi mắt đầy căm phẫn nhìn Hải, bàn tay nàng vì tát cậu ta một cái quá mạnh mà cũng có chút đau rát. “Năm lần bảy lượt cậu sỉ vả tôi, cậu đem cái oan ức đó đổ lên người tôi. Khi nào cậu cảm thấy đủ, rồi cậu buông tha cho tôi hả cậu Hải? Không nghĩ khi xưa cậu từng giúp đỡ tiền bạc chạy chữa cho má tôi thì tôi không có kỳ kèo với cậu mãi vậy đâu. Còn nữa, chính miệng cậu nói tôi có con người khác lần này nữa là lần thứ hai, nhìn lại cậu có nên thân hay không mà trách móc người khác.” Lành không uất ức khóc như xưa nữa, nàng hiện tại đang bảo vệ chính mình, nàng không thể chịu đựng mãi như vậy được. Khuê đã dạy cho nàng cách đối mặt, dạy cho nàng cách bảo vệ bản thân nên là nàng sẽ không cam chịu như hồi đó nữa.
“Lúc còn chung sống với tôi thì cậu đi coi mắt năm lần bảy lượt hết người này tới người kia, tới một mâm trầu cau cưới xin tôi cũng chẳng có nhưng mà tôi vẫn chấp nhận cậu làm chồng vì tôi thương cậu. Mà cậu khi thấy tôi thương cậu rồi thì cậu làm gì cho tôi tiếp theo? Sự chờ đợi mỏi mòn? Sự sỉ vả từ nhà cậu hay sự tủi hờn vì cái ghẻ lạnh của những người xung quanh và những câu bàn tán đổ oan tôi là một đứa đã bị hiếp dâm, dụ dỗ chồng người khác. Lúc tôi bị tên đờn ông dơ bẩn đó giở trò thì cậu ở đâu? Cậu làm gì? Cậu nhậu nhẹt say xỉn tới khi mọi chuyện qua hết rồi cậu mới xuất hiện rồi cậu nói với tôi một câu là bỏ qua đi, tiếp theo là trước mặt biết bao nhiêu người cậu nói tôi có bầu con thằng khác mà chính bản thân cậu mới là cái kẻ lăng loàn khi mà có vợ rồi mà còn cặp kè với tiểu thư khác trên tỉnh. Cậu ngẫm nghĩ lại từ khi tôi va vào cậu có mấy khi tôi được hạnh phúc hay chưa. Giờ tôi thương người khác thì cậu lại hồ đồ như vậy trong khi can hệ giữa tôi và cậu đã chẳng còn.” Lành trừng trừng mắt nhìn Hải im lặng lắng nghe những gì mà nàng nói. Có lẽ, chính cậu ta cũng không ngờ có ngày Lành sẽ dám chống đối một cách quyết liệt như vậy. Hôm nay dù thế nào nàng vẫn sẽ nói, nói hết ra một lần để cậu ta đừng bao giờ ám nàng nữa. Cậu ta quá phiền phức cho cuộc sống của nàng và Khuê rồi.
Sự ồn ào này thế nào mà không kéo theo người trong nhà đi ra coi. Bà Liên thấy con gái mình đang thộp cổ thằng chồng cũ của nó thì bà vội tới can ngăn vì bà sợ lỡ như mà nó nổi điên lên lại giết người thì khổ. “Bình tĩnh đừng xô xát con, mình là người đường hoàng, không cần động tay.” Khuê vì được má mình khuyên răn thì cô cũng dịu xuống.
“Buông ra, buông ra coi.” Bà hội đồng nãy giờ thấy con trai xuống xe nói đi tiểu nhưng mà đợi hoài không thấy trở lại, sau khi đi tới một đoạn đường thì lại thấy con trai mình bị một đám người bu lại và còn bị thộp cổ thì vội đi tới gỡ mạnh tay Khuê ra.
“Tụi bây chưa buông tha cho con trai tao sao, nó sắp có vợ rồi, đừng có mà muốn nối lại tình xưa à đa.” Bà ta không kiêng nể có mặt người từng là thông gia ở đây và quên rằng chuyện Khuê xém giết mình mà bắt đầu oang oang cái miệng lên nói rằng cô và Lành đang dụ dỗ Hải để mà nối lại tình xưa.
Khuê sau khi được gỡ tay ra thì má cô dồn cô đứng ra phía sau, bà đem cô đứng ra sau Lành để mà có gì mất bình tĩnh thì còn nghĩ an toàn cho Lành mà không đi lên xô xát. Con bà nó mà điên lên thì nó thế nào cũng giết người. Lần đó may mắn nó giết người là vì đám đó là tội phạm truy nã, còn đợt này nó mà giết người nữa là thế nào cũng bị ở tù cho coi. Quan trên người ta vu vi mấy đợt con gaid bà đánh người ta thừa sống thiếu chết như vậy là đã quá niệm tình rồi.
“Chị ăn nói sao nghe kỳ, con trai chị tới đây làm ầm lên chứ có phải tụi nó đốt nhang thỉnh tới đâu.” Bà Liên không thể để mấy đứa nhỏ bị ức hiếp được, thay mặt bậc làm cha làm mẹ thì bà cũng phải lên tiếng vì đối với bà con cái lúc nào cũng nhỏ bé và phải cần bảo vệ.
“Chứ không phải vì không ai nhận cái bầu nên đổ qua cho thằng quý tử tôi đổ vỏ hay sao, nó tới mừng còn hơn là cho vàng mà bày đặt giả bộ mủ mỉ.” Bà hội đồng cũng đanh thép đáp lại, mà câu nói ấy càng làm Khuê nóng máu, cô muốn nhào lên nhưng đã bị má và mấy chị dâu mình can lại. Tới Lành cũng nắm chặt tay cô nên cô đành thôi, cô đang chờ nếu như bên phía bà ta làm cái gì đó quá đáng lần nữa thì cô lôi xuống sông trấn nước luôn. Đạn cô mua cũng mắc lắm, cô không muốn phí tiền đạn của mình cho mấy thứ không đâu này nữa.
“Cảm ơn bà, tránh xa cái gia phả của bà là phước tám đời rồi. Không phải bà vì nhận cháu mà ép tôi đẻ non rồi nhẫn tâm đem chôn sống con gái tôi hay sao?” Lành cười khẩy, đúng là con quỷ già ó đăm mà. Rõ ràng ép nàng đẻ non để lấy cháu, vậy mà bây giờ còn đổ ngược cho nàng để mong lấy lại chút thanh danh hay sao? Chuyện đã bị đồn ầm lên rồi, ai chẳng biết nữa mà bày đặt tỏ vẻ oan ức.
Một tiếng chát vang lên, vì sự việc diễn ra quá nhanh nên là không ai phản ứng kịp. “Cái thứ lăng loàn như mày có quyền nói sao?” Bà hội đồng khi nghe Lành xoáy trúng tim đen thì nổi nóng nhào tới tát nàng một cái như để cảnh cáo.
Bà Liên thấy đứa con dâu bà nhất mực chăm sóc bị tát như vậy thì nộ khí xung thiên, bao nhiêu sự kìm nén nãy giờ đã đạt tới cực điểm. Bà chưa kịp để cho Khuê nổi trận lôi đình thì bà đã nóng máu trước. “Bà mẹ cái con quỷ cái già này, thấy nhịn cái làm tới, bữa nay tao không thay trời hành đạo thì đừng kêu tao vợ ông cai tổng.” Bà Liên đưa tay tới nắm đầu của bà hội đồng giật mạnh khiến cho đầu tóc vốn được búi gọn gàng của bà ta bị sứt ra rồi trở nên bù xù. “Mày đánh con dâu tao là mày chết mẹ mày rồi con.” Nói rồi vật mạnh bà hội đồng xuống nền đất, do bà Liên ra tay quá nhanh nên bà hội đồng còn chưa kịp trở tay thì đã bị tát rồi đấm túi bụi rồi.
Hai người phụ nữ với tuổi đời đã gần sáu mươi bắt đầu nhào vô chí chóe đánh nhau tới long trời lở đất khiến cho lớp trẻ đây cũng phải bàng hoàng, nhất là Khuê.
“Bữa nay tao số má với mày nè con chó, đánh con dâu tao hả, tao xé xác mày ra. Kêu thằng chồng mày tới đây tao nhai đầu luôn một lượt.”
—–
Bù chương hôm qua, hôm nay up hơn 4 ngàn một trăm chữ và bắt đầu suy nghĩ và viết từ hồi khuya. Hy vọng các đồng chí hài lòng. Nếu có lỗi nhảy chữ này nọ thì do lỗi bản thảo, tui sửa rồi cũng có mấy chữ nhảy bậy bạ, xin thông cảm!