Kiếp Chồng Chung

Chương 84


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 84

Trong một căn nhà nào đó:

“Anh, trả thù vậy được rồi!”

“Đời cha ăn mặn thì đời con khát nước. Em không nhớ gia đình nó từng đối xử với gia đình mình ra sao hả?”

“Nhưng mà oan oan tương báo, bao giờ mới dứt hả anh? Mình có báo thù báo oán thì cha với má cũng đâu sống lại được. Huống hồ anh bây giờ cũng đang là đốc tờ, anh đang cứu người mà, bây giờ anh lại đi hại người thì nghiệp mang đâu cho hết.”

“Chuyện của anh, em đừng có xía vô, anh đi đây, ở nhà lo cơm nước đi.”

—–

Đêm mươi tết, ngay khoảnh khắc giao thừa, tiếng pháo rộn ràng cả một khu xóm nhỏ. Khuê cầm cây nhang đốt hai dây pháo to trước cửa nhà, xung quanh còn có mấy đứa nhỏ chờ để lụm pháo hôi đặng mà về đốt, tụi nó đứa nào đứa nấy vô cùng háo hức chờ cho tiếng pháo vừa dứt là chui vô lụm mấy viên pháo nhỏ vì bị nổ văng ra còn chưa kịp cháy để mà về đốt chơi tiếp, tuy chỉ là mấy viên pháo bé nhỏ nhưng cũng đủ làm tụi nó vui trong mấy ngày tết rồi vì nhà tụi nó đâu có nhiều tiền mua pháo đâu.


Khuê đứng đó đếm sương sương cũng mười mấy đứa nhỏ đang đứng nên là cô ngoắc vô xếp hàng đặng cho cô lì xì luôn. Lần đầu tiên cô đứng ra làm lễ giao thừa này nọ đúng như một gia chủ thực thụ, chứ hồi đó toàn vú nuôi mần không à chứ cô đâu cần nhúng tay vô làm gì.

Sau khi cho xong lì xì thì cô kêu tụi nó mau về nhà kẻo cha với má trông, còn cô cũng đóng cửa rào lại vì bên ngoài đã tối thui rồi, mở cửa toang hoang như vậy không nên.

Ngồi xuống tấm chiếu trải ở giữa sân, Khuê lấy một khoanh bánh tét không có đậu vừa được vớt ra từ trong nồi để ăn. Bánh tét mới nấu chín nên sẽ không được dẻo và chắc như khi để nguội, bánh lúc nóng còn hơi bở vì nếp chưa kịp kết dính vào nhau nên hiện tại nhìn khoanh bánh còn rười rạc lắm, nhưng vì vậy cũng không làm giảm đi mùi vị thơm ngon của bánh mang lại. Vị mặn mặn lại có chút béo béo của nếp đã xào sơ qua với nước cốt dừa, bên trong là nhân chuối xiêm đỏ au đã được ướp đường từ trước, tuy ngọt nhưng không gắt. Khi hai thứ nếp và chuối này hòa quyện vào nhau thì phải nói là ngon hết sẩy, tới cả Tú đây cũng ăn trọn vẹn ba bốn khoanh còn muốn ăn tiếp vì Tú đây ăn khỏe vô cùng nhưng không hề mập.

“Ăn như con heo.” Con Bưởi cười cười đưa tay lên gỡ một hạt nếp còn dính trên mép miệng của Tú xuống, nó híp mắt cười mắng yêu Tú một câu.

“Ờ vậy mà cũng có người thương con heo này nè. Em cũng con heo mà bày đặt nói người ta!” Tú trề môi, cô cầm lên ly trà hớp một hơi vì ăn bánh nãy giờ cũng có chút khát nước. Rõ ràng Bưởi mới là tuổi con heo vậy mà nó lại đi nói Tú ăn như heo cho được.

Bánh đã nấu xong nên hiện tại đã được đem treo ở trên cây tầm vông sau bếp chờ sáng nguội để đem cúng. Do nhà Khuê ít người nên chỉ nấu chừng chục đòn chứ không nhiều và phần riêng của cô là đã bốn đòn không có đậu rồi. Má cô nói bánh tét phải có đậu mới ngon, Khuê không ăn được đậu thì bà làm riêng không đậu cho cô, nhưng còn con dâu bà thì phải ăn bánh tét có đầy đủ hết các nguyên liệu như đậu trắng có trong nếp, rồi nhân đậu mỡ này nọ mới ngon.

“Thôi mày ở đây chơi, tao vô sắp xếp mùng mền nữa, Lành buồn ngủ rồi.” Khuê thấy Lành dụi dụi mắt rồi ngáp mấy cái thì cô biết là nàng đã buồn ngủ. Trời cũng không còn sớm nữa nên là cô tranh thủ vô xập mùng xuống rồi sắp xếp lại cho em ấy có thể chui tọt vô ngủ luôn mà không cần đụng tay nữa.


Đang đứng lom khom trải lại giường thì bỗng dưng vang lên một tiếng chát. Khuê xoay người lại, cô nhìn cái con người ban nãy làm ra vẻ buồn ngủ kia hiện tại lại đang cắn cắn môi nhìn cô một cách đầy tinh nghịch.

“Thiệt chứ em này chơi cái trò!” Khuê lắc đầu ngao ngán nhìn Lành, cô hiện tại đang ra vẻ người lớn rầy la một đứa con nít nghịch ngợm. “Vỗ riết nó xẹp là không có cái để bóp đó nha bé!” Khuê trừng mắt cảnh cáo nàng rồi cũng tiếp tục công việc thu dọn lại mùng mền cho cả hai. Càng lúc Lành càng có cái thói háo sắc. Mỗi khi cô mặc đồ bà ba một cái là nàng tìm mọi cách vỗ mông cô vì nàng nói vải sa tanh khi cô mặc vô nhìn cái mông cô nó bóng bóng hấp dẫn nên muốn vỗ, nghe mà thấy phát tức hông? Mỗi lần vỗ là kêu chát chát luôn chứ có nhẹ nhàng gì đâu, vỗ riết móp hàng họ người ta hết.

Lành bĩu môi, nàng ngồi lên giường đung đưa hai chân qua lại nhìn Khuê đang ẵm lần lượt hai đứa con để lên giường. Hiện tại trời đã lạnh hơn, con cái cũng hay cục cựa đòi bú nên là cô đem vô có gì dễ coi chừng, tuy có hơi chật một chút nhưng không sao, cô sẽ kỹ lưỡng để không huơ tay huơ chân trúng con.

“Chồng tui thì tui vỗ, tui vỗ chồng ai đâu mà trách à đa.” Lành trong giọng nói có vẻ hờn giận làm cho Khuê nghe xong thì phì cười, cô xoa đầu nàng một cách chiều chuộng rồi kêu nàng mau ngủ thôi, còn cô phải đi súc miệng cái đã vì ban nãy cô đã ăn một ít bánh trái rồi. “Em nằm trước đi, tôi đi súc miệng rồi vô.”

“Dạ, nhớ vô sớm sớm á nghen.”

“Ừ, biết rồi!”

Ngậm ít rượu cau ngâm để cho răng được chắc và nướu răng không bị sưng. Sau khi ngậm xong rượu cau thì Khuê súc miệng lại với nước, tiếp theo cô lấy bàn chải đã nhúng nước ướt chấm một ít vô muối rồi nhẹ nhàng chải lên răng để răng được trắng sạch. Cầm khăn lông vắt trên vai để lau đi nước còn lấm tấm ở gương mặt, Khuê vào phòng cất bàn chải vào hộc tủ rồi cũng chui tọt vô mùng đặng mà ngủ vì hiện tại lưng cô cũng mỏi nhừ rồi.


Ngả lưng xuống cái ổ chuột thân yêu, Khuê như vừa được ai cho ăn thuốc tiên vì cô đã được nghỉ ngơi. Nhìn qua cô vợ bé nhỏ đang cho con bú sữa thì Khuê xoay mặt sang, cô dùng tay chống nửa người dậy nhoài qua bên phía Lành để hôn lên trán nàng một cái thay cho câu nói ngủ ngon.

Đôi mắt long lanh lúc nào nhìn cũng như có nước đọng trong đó càng khiến Lành trở nên dễ thương. Nàng đưa đôi mắt ấy nhìn tới Khuê đang chìm vào giấc ngủ thì nàng cũng im lặng để Khuê có thể vào sâu giấc hơn, nàng biết Khuê đã vất vả nhiều rồi. Lát sau, khi hai đứa con đã bú no nê rồi thì Lành dời hai đứa con vào trong cho tui nó nằm kế nhau rồi đắp mền lại cẩn thận, còn nàng thì nhích lại gần với Khuê hơn ôm lấy cô để tìm đến hơi thở thân quen.

Nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi chạm đến gương mặt thanh tú đã chìm vào giấc ngủ sâu. Ngón cái nàng di chuyển lướt nhẹ trên hàng lông mày đen nhánh vẫn hay cau có khi mà đói bụng, sờ tới đôi mắt đang nhắm có hàng mi cong vút vẫn hay trừng lên khi mà có ai ăn hiếp nàng, sờ tới sống mũi cao, thẳng tắp vẫn thường xuyên dụi vào mái tóc của nàng để mà hít hà lấy hương thơm, sờ tới đôi môi mềm mại vẫn hay dùng để hôn nàng từng tấc da tấc thịt. Nàng muốn đem gương mặt này nhớ hết từng chi tiết dù chỉ là một thứ vô cùng nhỏ nhặt, đem nhớ hết vào trong lòng nàng, đem khắc sâu vào trong tim, trong tiềm thức để không bao giờ có thể quên được. Tuy là cô chỉ đi trước một năm chứ không phải là sanh ly tử biệt, nhưng mà nàng vẫn nhớ, nàng nhớ cô đến độ đau thắt nơi ngực trái, cô chưa đi nữa mà nàng đã thấy nhớ tới như vậy rồi.

“Thương mấy người quá rồi, phải mần sao đây, bắt thường đó.” Lành tự thì thầm rồi tự cười. Nơi khóe mắt tự nhiên chảy xuống một ít nước nóng hổi mà Khuê không hề hay biết. Nàng hít sâu một hơi nhanh chóng quẹt đi hàng nước ấm nóng ấy rồi cũng rất nhanh đã cùng Khuê chìm vào giấc say nồng từ bao giờ.

Sáng mùng một, sau khi tắm táp sạch sẽ thì Khuê phải trở về nhà mình một chuyến vì cha cô đã dặn phải về chơi rồi ăn tiệc bên đó. Cô lấy một bao lì xì đỏ dày cộp ra đứng trước mặt Lành. “Chúc em năm mới vạn sự như ý, mau ăn chóng lớn, cao thêm một chút.”

“Ý là chê người ta lùn á chứ gì, biết mà, thương yêu gì người ta nữa đâu.” Lành phụng phịu nhận lấy bao lì xì.

“Không phải là chê, mà là em tuổi mới rồi, cũng nên phổng phao thêm xíu chứ, phải không? Má sấp nhỏ!” Khuê nháy mắt, cô khom người xuống đặt lên môi nàng một cái hôn nhẹ rồi mới đi. Bữa nay mấy anh chị cũng họp mặt đông đủ nên là cô cần phải tới đặng mà còn chúc tết kiếm lì xì nữa, gì chứ mấy cái này cô không thể bỏ lỡ được.

Nhà của cô cách đây cũng không quá xa, có thể đi bộ một chút là tới. Khuê thong dong bước đi trên nền đất có vài hạt sỏi nhọn hoắc đang nằm lăn lóc bên cạnh xác pháo đỏ vào đêm qua. Làng cô không được gì ngoài cái giàu hơn mấy làng khác, tết cũng chơi lớn hơn người ta đó là đốt pháo xuyên suốt tới mùng bốn chưa lúc nào ngơi tiếng nổ. Bởi vậy bây giờ đi tới đâu cũng nghe tiếng pháo nổ rân trời, rồi xác pháo cũng vương vãi đầy ra đất.


Bước vô trong nhà là rất nhanh Khuê đã bị đám cháu kéo vô trong đặng mà xếp hàng chúc tết lấy lì xì. Có thể nói cô là cái đứa già đầu nhất ở đây vậy mà cũng đứng vô xếp hàng cho bằng được.

Lần lượt từng đứa cháu chúc những câu đầy tốt lành đến ông cai tổng và cuối cùng là Khuê, cô cười hì hì chúc vài câu xong rồi xòe tay ra nhận bao lì xì đỏ tươi từ tay cha mình. Mặc dù bị mấy anh chọc quê nhưng mà cô vẫn trề môi nói mình còn con nít nên vẫn phải được lấy lì xì.

“Cô út, lì xì con!” Đứa con gái nhỏ xíu chừng năm tuổi là con của anh bảy của Khuê đang đứng kéo góc váy của cô xin lì xì. Do nhà đông cháu quá Khuê không nhớ nổi đây là đứa nào, con ai nên cô cũng cho nó đại luôn, dẫu sao cho nó rồi thì cha má nó cho lại cô nên cô cũng đâu có lỗ.

“Anh Giang ơi, lì xì cho em gái xinh đẹp dễ thương nhỏ nhắn của anh đi nà~” Khuê nũng nịu chạy lại ôm cổ ông anh thứ mười một của mình vừa đi nhậu với đám bạn về. Ông anh này của cô mê nhậu vô cùng, nhưng mà mê nhậu ăn chơi cỡ nào thì ông anh này đây cũng thương út Khuê nhất. Bởi vậy vừa nghe lì xì là cậu vỗ vỗ đầu Khuê rồi tháo luôn cái lắc tay hai cây mấy của mình ra nhét vô tay Khuê. “Anh lỡ không đem tiền rồi, cho cái này út Khuê lấy đỡ nghen, anh đi ngủ trước à, chiều còn chở má đi chùa nữa. Chúc út Khuê của anh mau ăn chóng lớn. À mà quên, út Khuê còn muốn cao hơn anh rồi, mau ăn chóng lớn nỗi gì nữa.” Cậu Giang cười cười nhìn Khuê, cậu xoa đầu cô vài cái một cách đầy cưng chiều rồi loạng choạng trở về phòng. Nhậu từ đêm ba mươi tới bây giờ cũng đã làm cho cậu thấm mệt nên là cậu phải đi nghỉ cái đã, không khéo cha má cậu lại rầy vì cái tội lo ăn nhậu không lo phụ giúp trông coi việc nhà trong ngoài nữa.

—–

U là chời nó lạnh muốn xỉu. Lạnh quá bị phong thấp rồi???



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.