Kiếp Chồng Chung

Chương 81


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 81

Nằm trong vòng tay của người mình thương, Lành tinh nghịch đưa tay đùa giỡn trên mái tóc dài còn đương thơm mùi vỏ bưởi. Nàng cầm lấy đuôi tóc của Khuê đưa đến bên chóp mũi nhắm mắt hít sâu một hơi. Mùi hương thơm thoang thoảng không hề gắt, chỉ nhè nhẹ tỏa ra khiến cho người khác phải vương vấn. Nhớ lúc mới gặp Khuê thiệt sự nàng không nhận ra cô là vợ của Hải vì khi đám cưới Khuê trang điểm khá sắc sảo, thường ngày không trang điểm đã đẹp rồi nên khi ấy cô tô điểm thêm ít son phấn và nàng đứng từ phía xa nên nàng không nhận ra được. Đúng là thiên duyên tiền định, từ vợ lớn của chồng bây giờ trở thành chồng của nàng luôn.

“Em thương mình lắm lắm!”

“Tôi cũng thương mình lắm lắm lắm!”

“Em thương lắm lắm lắm lắm!”

“Tôi cũng lắm lắm lắm lắm lắm!”

“Nhây quá!” Lành phì cười, nàng đánh yêu vào ngực Khuê một cái rồi lại tựa vào nơi ấm áp mà mình vừa đánh. Quả thật đây là nơi mà nàng cảm thấy an toàn nhất khi bên cạnh Khuê, là nơi cho nàng sự an ủi sau bao nhiêu ngày đêm mệt nhọc vì chăm lo cho con cái. Khi tựa vào đây nàng như được tiếp thêm nhựa sống, có thể hoạt bát vui cười để quên đi bao nhiêu sự mỏi mệt đã trải qua.

Từ khi còn là hai người xa lạ thì nàng đã xà vào lòng người ấy khóc một cách tức tưởi vì tủi thân và đau khổ khi chẳng ai chịu hiểu nàng. Còn giờ đây, vẫn nơi ấm áp này, nàng xà vào không phải vì tủi thân hay đau khổ khi không ai chịu hiểu nữa, mà là nàng được ôm ấp và tựa vào nó trong sự hạnh phúc tràn dâng khi mà người mình yêu nhất mực ân cần chăm sóc. Người ấy hiểu ý nàng tới nỗi chỉ cần nàng nhíu mày thôi là biết nàng cần gì hay thích gì không cần thiết phải hỏi tới hỏi lui nữa.


Bản thân sẽ hạnh phúc, không cần lo nghĩ nhiều khi thương đúng người, câu này Lành phải công nhận. Khuê hơn Hải, hơn về mọi mặt, từ cách ăn nói, hành động lẫn tri thức. Kể cả má của Khuê cũng hơn má của Hải biết bao nhiêu lần. Bà chấp nhận cả ba đứa cháu này trong khi không đứa nào là cháu ruột của bà, chấp nhận nàng là con dâu kể cả nàng với con gái bà có quan hệ luyến ái. Một người thương như vậy và một người má chồng như vậy không biết Lành phải tu mấy kiếp, soi hết dầu mấy cái đèn thì mới kiếm được nữa.

Trời trở lạnh, ban đêm Khuê vì khát nước và có chút mắc tiểu nên cô thức dậy, sẵn tiện đi qua coi sóc hai đứa nhỏ bên nôi coi tụi nó có vung tay đạp chân gì hay không đặng mà còn đắp mền lại cho tụi nó. Vặn cho cái tim đèn ở góc phòng cao lên để ngọn lửa được sáng hơn, Khuê nương nhờ ánh sáng đó chậm rãi giở mùng đang trùm hai cái nôi lại để coi thử. Hai gương mặt tròn trịa đang ngủ yên trong nôi khiến Khuê bất giác cười lên, cô đưa tay sờ vào gò má của hai đứa nhỏ, chỉnh sửa lại mền đắp cho tụi nó rồi cẩn thận đi ra tránh cho muỗi lọt vào.

Hai đứa nhỏ hiện tại đã giảm cho bú đêm vì tụi nó đã bú mạnh hơn vào ban ngày, không cần phải canh một chút là lại cho tụi nó bú nữa, nhờ vậy mà cũng đỡ mệt hơn chút. Cái nôi này cũng không phải để xa mà nó vô cùng sát với giường của hai người đặng đêm tới dễ đi qua đi lại thăm nom. Sở dĩ không cho tụi nó ngủ chung là vì Khuê sợ đêm tới sẽ vung trúng tụi nó, thêm nữa giường không được lớn nên cô mới cho tụi nó ra ngủ nôi. Tuy là ngủ nôi nhưng vẫn vô cùng ấm áp và kỹ lưỡng chứ không phải bỏ bê gì đâu.

Mở cửa nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng ồn sẽ đánh thức Lành, Khuê từ từ bước ra bên ngoài, cô tới nhà bếp rót cho mình ít nước đã nấu sẵn trong ấm lớn ra ly rồi uống một hơi. Sau khi đã uống xong thì cô chuyển hướng ra nhà vệ sinh bên ngoài vườn đặng trút bầu tâm sự.

Trời đêm sắp tết thổi những cơn gió se se lạnh khiến Khuê cũng có chút nổi da gà. Cô trở vô trong đóng chặt chẽ lại cửa nẻo rồi mới về lại phòng.

Nằm xuống giường cạnh bên người con gái nhỏ bé, Khuê tiếp tục ôm em ấy vào lòng như đang gìn giữ một thứ quý báu không gì sánh được.

“Đêm hôm rồi mà mình đi đâu, không mặc áo khoác vô là lạnh đó đa.” Lành giọng nói có phần ngáy ngủ, nàng nghiêng người ôm Khuê. Tuy rằng còn buồn ngủ vô cùng nhưng nàng vẫn cất giọng hỏi rằng Khuê đã đêm rồi sao còn ra ngoài, đã vậy còn mặc cái áo bà ba ngắn tay màu trắng mỏng manh không thèm khoác thêm cái áo dài tay nữa, lỡ như bị cảm thì phải làm sao, trời bây giờ nổi gió lạnh rồi.


“Đi ra ngoài uống chút nước thôi, em ngủ tiếp đi, trời mới hơn hai giờ sáng thôi.” Khuê lười nhác tựa cằm lên mái đầu xanh của em ấy, cô nhẹ giọng thì thầm, âm thanh chỉ đủ hai người nghe vì hiện tại cũng đã tối rồi, nói lớn không nên.

Lành nghe Khuê kêu nàng ngủ tiếp thì đầu có hơi cử động, nàng dụi sâu hơn vào người Khuê, cánh tay vòng lên ôm ngang ngực cô. “Dạ.” Tình yêu của cô và nàng chỉ đơn giản vậy thôi. Sáng khi thức dậy có thể nhìn mặt người mình thương đầu tiên và đến tối cùng nhau đi ngủ là được.

Trời hừng đông, khi gà còn đang gáy chuẩn bị cho ngày mới thì nơi căn nhà không được nhỏ cho lắm của Khuê nhộn nhịp hơn hẳn. Mợ Hà sẵn dịp đi chùa gần đây nên tới thăm thử hai đứa nhỏ ra sao, mợ còn xin cho tụi nó hai lá bùa bình an đặng mà cầu may mắn, mau ăn chóng lớn nữa.

“Chị Hà, chị coi nè, nó nắm tay em nè!” Mợ Mai ngạc nhiên thích thú kêu lên khi mà Minh Anh đã dùng bàn tay bé nhỏ của con bé nắm chặt lấy ngón tay của mợ Mai không rời. Đối với một người chưa từng có con như mợ Mai thì quả thật đây là một niềm vui sướng, mới lạ vô cùng.

“Vậy em đẻ cho chị một đứa đi.” Mợ Hà cười híp mắt. Đứa nhỏ này cũng thiệt là dễ thương, chính mợ đây cũng muốn hôn mấy cái, mặt mũi gì đâu mà sáng láng quá chừng.

“Xin giống của anh Vĩnh, em đẻ cho chị một đứa hen?” Mợ Mai quẹt mũi trêu chọc. Rõ ràng hai người không sanh con được mà cũng tối ngày đòi mợ đẻ con hoài.


“Sao được, em là của chị, không lấy của chú Vĩnh được. Thôi nghỉ đẻ.” Mợ Hà vội vội vàng vàng phủi đi ý nghĩ xin giống của cậu Vĩnh từ mợ Mai.

“Vậy đó mà tối ngày chị cứ chọc em, cháu một bầy rồi nựng chưa đã hay sao?”

“Nhưng mà con mình vẫn hơn chứ em, cháu nó đâu có ở chung với mình.” Mợ Hà ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn vào gương mặt vẫn còn say ngủ của hai đứa nhỏ mà khẽ cười. Sâu trong đôi mắt ấy của mợ Hà, mợ Mai thấy rõ được sự mong con của chị ấy. Mợ Mai cũng muốn sanh cho mợ Hà một đứa con lắm, nhưng mà hai người là thân con gái thì đâu thể nào.

Bất chợt trong đầu mợ Mai có suy nghĩ, mợ bèn đưa ra gợi ý. “Hay là mình xin con nuôi?”

“Thôi chuyện này tính sau đi, mình ra ngoài kia phụ mấy đứa nhỏ làm cơm. Anh Đạt với chú Vĩnh chút cũng tới ăn đó đa.” Tuy mợ Hà chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa với cậu Đạt nhưng mà mợ vẫn dùng cách gọi hết sức ngọt ngào như các đôi vợ chồng mùi mẫn khác khi nhắc tới người con trai đó. Không phải là mợ có tình ý, mà là mợ kêu vậy quen rồi, trước khi ra riêng thì hai mợ cũng ở nhà chồng hơn một năm chờ cho nhà cửa cất xong chứ có phải ít đâu. Bởi vậy không kêu kiểu ngọt ngào đó thì sao mà qua mắt cha má chồng được, kêu riết rồi thành quen luôn.

Bước ra bên ngoài, hai mợ rất nhanh tới nhà bếp phụ giúp một tay. Người thì làm vịt, làm gà. Người thì tỉa hoa tỉa lá, cắt rau củ đặng nấu lẩu. Mỗi công việc đều phân chia ra rõ ràng đặng mà sớm một chút còn hoàn thành.

Bà Liên đứng khấn vái trước bàn thờ cha má của Lành vì bà có mua ít trái cây tới cúng nên cũng phải thắp vài nén nhang, bà thì thầm gì đó chỉ mình bà nghe. “Con tôi nó thương con anh chị thì cũng coi như tụi mình là sui gia. Tuy không có đám cưới rình rang hay công khai cho bàn dân thiên hạ biết, nhưng tôi hứa tôi sẽ vẫn làm cái lễ đường hoàng và cho đầy đủ sính lễ để con bé không tủi thân với ai. Nếu anh chị thương thì phù hộ tụi nó, đừng ngăn cấm tội nghiệp nghen.” Bà Liên sau khi thì thầm xong thì cắm nhang vào lư hương. Nhang cháy đỏ rực bốc khói lên nghi ngút, tàn nhang chốc sau cũng chẳng rơi xuống mà cháy cong thành một vòng xoắn tròn y như chứng tỏ rằng cha má đã khuất của Lành đồng ý với lời khấn vái ấy.


Ngồi xổm xuống cạnh Lành, Khuê cũng giúp em ấy tỉa mấy cái bông hoa cà rốt, nhưng mà tỉa sao mà nó xấu kinh khủng, tới Lành đây nhìn thành quả của Khuê làm cũng phải nhướng mày một cách khó tin là vì sao mà Khuê là một người xinh đẹp như tượng tạc, viết chữ cũng vô cùng bay bướm thì sao mà có thể làm ra một cái tác phẩm nhìn như chó gặm vậy được chứ?

“Đây là tôi dùng hết tâm tư tình cảm để điêu khắc ra chân dung của em, em thấy hông, mắt nè, mũi nè, miệng nè. Giống quá chừng!” Khuê vừa nói vừa chỉ ra từng chi tiết cho Lành nhận ra tác phẩm có thể xứng tầm thế giới của mình, nhưng mà dù cho cô có chỉ cỡ nào thì nàng vẫn không nhìn ra nổi là hình thù gì, nhìn cứ giống một cục củ cải đỏ bầy nhầy bị chó cạp tè le thì đúng hơn.

Lành dẫu muốn khóc trong lòng vì Khuê đem cái tác phẩm này nói là điêu khắc khuôn mặt nàng, nhưng vì nàng không muốn Khuê buồn và cũng là tình cảm của cô nên nàng cũng cười lên khen là quá đẹp, có thể đem đi đóng khung treo tường được rồi.

Chốc sau bé Lam chơi đùa đã đời thì chạy tới bên cạnh Lành, nó chăm chú nhìn má Lành của nó tỉa bông củ cải đỏ, cái nào cái nấy cũng đều tăm tắp vô cùng đẹp mắt nên là nó nói má Lành hãy dạy nó làm.

“Lam, con thấy cái này đẹp hông?” Khuê sau khi khoe một vòng nhà thì trở lại cạnh Lành, cô gặp bé Lam thì lại đưa ra cái tác phẩm của mình khoe tiếp. Nãy giờ khoe ai cũng khen đẹp hết, vậy thì hỏi thêm bé Lam nữa chắc không sao.

Nhưng mà Khuê không biết rằng, chính cái con bé trùm cuối này nó mới làm cho cô suy sụp tinh thần, mọi thứ trong cô đều sập đổ cái ầm.

Bé Lam đưa mắt nhìn cái cục không rõ hình thù trước mặt mình, con bé đang vô cùng khó hiểu là cái cục này đẹp ở chỗ nào. Nó chau mày quan sát kỹ càng để tự mình suy luận là liệu má Khuê nó đang điêu khắc cái gì mà nhìn trừu tượng dữ vậy. Sau một hồi suy nghĩ và nhìn thấy hình dạng này thì nó vội đúc kết ra một kết quả.

“Má Khuê khắc con sâu lông phải hông?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.