Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 128: Mười Năm Sau
“Kỳ gì mà kỳ, toàn chị em dâu với nhau không. Tụi bây vợ chồng hạnh phúc thì sợ chi mà kỳ?” Cha của mợ Hà vẫn không buông tha, ông vừa nói câu đó xong là ông chạy ra nhà trước câu cổ cậu Đạt kéo vô làm mấy chị dâu ở đây được một phen cười lớn, còn về mợ Mai thì trong lòng đã đau nhiều chút, nãy giờ mợ đứng im ru mếu mếu như muốn khóc tới nơi.
“Đạt, bây hôn vợ bây cái đi.”
“Sao vậy cha, tự nhiên kêu hôn vợ con?” Cậu Đạt ngơ ngác. Cậu đang ngồi với mấy ông anh tự nhiên bị kéo vô đây, mà kiểu gấp rút như vậy nên cậu không thể nào không tuân theo được. Ai mà có ngờ, thì ra nguyên do kéo cậu vô đây giật một giật hai là muốn cậu hôn mợ Hà.
“Nó nói hai đứa bây không có xích mích vợ chồng, nhưng mà tao không tin. Giờ bây hôn nó cái đi để tao tin.”
“Cha!” Mợ Hà nhăn mặt nhẹ giọng nhắc nhở cha mình. Ở đây có hầu như đầy đủ mặt chị dâu, có cả mấy đứa cháu nữa, làm vậy kỳ chết.
“Lẹ à.” Cha mợ Hà xẵng giọng, má mợ Hà thấy vậy thì cười cười, “Thôi bây hôn mặt nó cái cho ổng vừa bụng. Ổng vậy đó, phải chứng minh ổng mới tin.”
“Hôn mợ chín cái đi chú Đạt, ở đây mấy chị không ai cười đâu.” Mấy chị dâu lớn cũng bắt đầu thuận nước đẩy thuyền, ai nấy cũng cười quay qua để coi chuyện hay, tới cậu Vĩnh đang ngồi nhậu nghe đám cháu xì xầm thì cũng chạy riết ra sau đặng coi.
Cậu Vĩnh đứng cạnh mợ Mai nhìn tới mợ Hà đang sượng ngắt, còn cậu Đạt chỉ biết chết trân thì bắt đầu cười như được mùa. “Ngó bộ chị Hà không tránh khỏi kiếp nạn này rồi.” Cậu Vĩnh kề sát lỗ tai mợ Mai thì thầm khiến mợ lườm qua cậu một cái muốn đứt ra làm hai, “Anh ngon thấy ông Hưởng đi hôn người khác thử coi anh có bình tĩnh vậy hay không. Chồng con phát chán, thấy vợ đang chết trong tim mà còn chọc.” Mợ Mai bất mãn nói với cậu Vĩnh. Có lẽ mối quan hệ giữa bốn người mấy mợ là lạ lùng nhất. Tuy không tình cảm nhưng vẫn gọi nhau vợ chồng và người thương của nhau chẳng hề ghen vì họ biết đó chỉ là danh xưng và đã quen miệng, với lại một nhóm sáu người toàn là bạn thân chơi chung thì còn gì mà ghen tuông giận hờn đâu chứ. Nhưng mà chuyện này là khác, gọi nhau vợ chồng này nọ là bình thường, còn đằng này là hôn, là tiếp xúc thân mật nên mợ Mai đang vô cùng đau khổ.
“Anh đâu biết chi à đa, hay anh hôn em lại bù?”
1
“Quỷ dịch, xỉn vô cái bắt đầu ăn nói sà lơ!” Mợ Mai đấm vô vai cậu Vĩnh một cái vì cái tội ăn nói bậy bạ. Kêu vợ chồng thì vợ chồng, chứ đề cử cái vụ hôn tào lao này là mợ đá ra chuồng gà ngay tức khắc.
2
“Anh giỡn thôi mà.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mợ Hà và cậu Đạt, ai nấy đều đồng thanh vỗ tay kêu hôn đi khiến hai người bị vào thế bí chỉ biết bốn mắt nhìn nhau. “Sao giờ em?” Cậu Đạt nhỏ giọng thì thầm với mợ Hà để bàn kế sách.
“Ai biết trời ơi, để Mai mà bực là tối nay em ra ngoài ngủ đó.” Mợ Hà cũng không biết làm thế nào. Nếu vợ chồng thương nhau thì không nói, còn cái này chỉ là danh nghĩa thôi chứ phải vợ chồng thiệt đâu.
“Lẹ coi, không là tao giận à.” Cha mợ Hà bắt đầu thúc giục vì ông đã mất kiên nhẫn.
Với sự thúc ép của cha má lẫn những người xung quanh, cậu Đạt cắn răng hôn lên gò má đang đỏ lên của mợ Hà một cái. Còn về mợ Hà thì trong lòng mợ đã vang lên câu nói đầy dằn vặt: “Mai ơi, chị xin lỗi em!”