Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 127: Chút Vặt Vãnh Ngày Cận Tết
“Lẹ lẹ lên ghe cho kịp về nè!” Ông Phát đã gần tám mươi đứng kêu mấy đứa cháu nhanh chân lẹ tay để còn về nhà dưới đó ăn tết. Mặc dù hiện tại vợ chồng ông ở đây với Khuê nhưng mà dẫu sao nơi ông sanh ra và lớn lên vẫn là đất Cần Thơ, mồ mả ông bà tổ tiên cũng ở đó nên là ngày tết phải về dưới đặng sum họp vui vầy với con cháu chứ.
“Con đi nha vú không là trễ!” Khuê dặn dò vú Kim xong thì cô cũng xách vali đồ chạy ra hướng bến tàu. Do nhà cô đi đông nên xe không chở hết, phải dùng ghe lớn của nhà cậu Phong thì mới chở đủ người. Nhà cậu Phong là một thương gia có tiếng nên là ghe của nhà cậu đầy đủ nội thất y như một căn nhà bình thường.
Sau khi nhìn đã đủ mặt hết tất cả thì cậu Phong ra lệnh cho người làm lấy sào tre chống chiếc ghe to lớn rời bến. Trên ghe, mọi người ngồi ở đó cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất cười đùa đủ thứ khiến không khí vô cùng náo nhiệt. Tú và Bưởi cũng mới từ Pháp về, hai người về là đi thẳng theo Khuê xuống Cần Thơ luôn tại vì Tú vẫn còn trốn cha má của mình, nếu như nấn ná lại lâu chỉ sợ sẽ lại bị bắt về nữa.
“Em mệt lắm không?” Quyên thấy Adalie mặt mày xanh xao thì biết ngay cơn nghén lại tới. Cô ân cần chạm lên gương mặt trắng trẻo của người thương như một cách xoa dịu.
“Em muốn nằm nghỉ một chút.” Adalie tựa đầu vào vai của Quyên, nàng mệt mỏi trả lời cô bằng tiếng An Nam vô cùng rành rọt. Sở dĩ nàng hiện tại đã rành tiếng An Nam như vậy thì phải nói nhờ vào sự cố gắng của bản thân, suốt bao nhiêu năm rời xa Quyên thì Adalie luôn cố gắng học tiếng An Nam thông qua những người làm việc cho nhà bá tước, nàng đã nhờ họ dạy cho nàng vì họ cũng là người An Nam. Cũng may là Adalie từng sống ở nhà Khuê một thời gian nên là nàng chưa bao lâu đã nói được tiếng An Nam rành như người bản xứ. Tới nỗi mỗi lần nàng nói chuyện với người hầu trong nhà bá tước đều bằng tiếng An Nam khiến ông cứ nhìn nàng bằng một ánh mắt khó hiểu.
Quyên thấy Adalie đã thấm mệt nên sau khi xin phép người lớn xong thì cô dìu Adalie trở về phòng để nàng ngủ một chút.
“Bả ở đây không mà hốt được bé người Tây ngon lành vậy luôn?” Tú ngồi nhai mứt bí nhướng mày cảm thán về trình độ tán gái của Quyên. Gì đâu mà quanh đi quẩn lại toàn ở Cần Thơ không đi đâu xa mà gái tự kiếm tới luôn mới ghê chứ, chưa kể đây còn là gái Tây nữa.
“Ai như tao với mày he. Trầy da tróc vảy mới được vợ!” Khuê cười cười nhìn qua Lành ở bên cạnh. Cô với nàng phải trải qua biết bao nhiêu chông gai mới có ngày hạnh phúc như bây giờ, còn về Tú cũng vậy, Tú và Bưởi bị cha má của Tú chia cách đủ điều, bị đánh đập tới độ không ra hình người nữa mà vẫn cố gắng về bên nhau. Nhưng mà Khuê công nhận một điều rằng Tú có bản lãnh. Năm xưa hứa sẽ chăm sóc cho Bưởi chu toàn thì tính từ lúc hứa đó cho tới bây giờ chưa thấy Bưởi phải làm gì nặng nhọc một mình cả, hầu như từ việc giặt đồ hay là lau nhà đều được Tú phân chia ra mỗi người làm một thứ. Hiện tại Bưởi đã trút bỏ thân phận người ăn kẻ ở kèm theo sự chăm lo của Tú thì trở nên trắng trẻo ra dáng tiểu thư vô cùng. Từ lúc mà trắng lên rồi thì Bưởi càng giống cậu Phong, giống tới độ như sanh đôi.
Tú nghe Khuê nói vậy thì nhìn qua Bưởi, cánh tay cô bắt đầu đưa lên vòng ngang eo của em ấy, “Trầy da mà được vợ hiền cũng đáng!” Tú cười híp mắt. Cô không hề hối hận khi hiện tại bản thân không còn là tiểu thư đài cát muốn ăn xài bao nhiêu thì ăn xài như xưa, mọi thứ chi tiêu cô đều phải suy nghĩ đủ thứ để chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình. Mặc dù không còn giàu tới nỗi quăng tiền ầm ầm mướn nguyên gánh hát cho người thương coi, nhưng mà Tú vẫn không để người thương của cô phải chịu đói hay thiếu thốn thứ gì cả.
Nhìn tụi nhỏ sau bao gian nan cũng có đôi có cặp ông Phát cũng mừng thầm. Sống ở trên đời này ngót nghét gần tám chục năm trời, trải qua đủ thứ chuyện tưởng chừng sẽ mất mạng đã khiến ông chiêm nghiệm ra rất nhiều thứ. Ông không còn quá khắt khe với con cái về vấn đề nó thương ai, muốn cưới ai hay là thích thứ gì nữa cả, miễn sao con ông muốn thì ông đều chấp thuận và đó là con đường của con ông lựa chọn. Tới cả chuyện cậu Đạt với cậu Vĩnh ông cũng biết nhưng mà vì giữ sự an toàn cho nhà mợ Mai với mợ Hà với cha má ruột nên ông không nói, vả lại mấy người họ cũng từng nói với ông là chẳng muốn công khai rình rang, họ chỉ cần im lặng sống bên nhau và thương nhau như thế nào thì một mình đối phương hiểu là đủ. Vẫn mang danh nghĩa vợ chồng, vẫn là con dâu nhà họ Đỗ, vẫn một mực hiếu thuận với cha má chồng chứ chưa hề một phút nào lơ là hết cả.
Gần hai ngày trời ghe mới cập bến. Mọi năm chỉ có ông với bà Liên về vì cửa hàng của Lành và Quyên chưa lấy lại được vốn nên cần mở xuyên tết để kéo khách. Còn hiện tại tiệm của họ đã đủ tiếng tăm nên là nghỉ một thời gian đặng về lại quê nhà ăn cái tết sum vầy cũng chẳng sao.
Nhà đông con mà anh em lại hòa thuận nên mỗi năm nhà thờ tổ tiên của ông Phát đều tràn ngập tiếng cười của sự đoàn viên. Năm nay còn vui hơn vì có thêm Tú, Bưởi, Quyên và Adalie lẫn gia đình cậu Phong xuống chơi nên là gia nhân cũng tất bật đủ thứ ra vô để mà chuẩn bị tiệc.
Hồi nào giờ Khuê là út cưng của mấy chị dâu thì bây giờ vẫn vậy. Mặc dù Khuê đã sắp bước qua cái tuổi hai mươi bảy vậy mà mấy chị dâu lẫn anh trai đều lì xì cho cô một xấp dày. Khuê cầm xấp lì xì đỏ chót cười một cách khoái chí vì năm nay cô lụm lúa cũng kha khá, dư sức sắm thêm mấy tấm lắc rồi.
1
“Má, má nghĩ sao về chuyện mình sẽ có một dĩa bưởi năm roi để ăn?”
“Là sao?” Lành nhướng mày khó hiểu khi bé Lam nó hỏi nàng một câu lạ lùng.
“Là vầy nè. Má thấy trái bưởi này hông?” Bé Lam cầm trái bưởi đưa ra trước mặt Lành.
“Ừ thấy!”
“Là má gọt cho con đi là có một dĩa bưởi rồi.”
“Le lưỡi cô ra tôi coi thử có mấy đốm mà khôn quá vậy.” Lành phì cười cầm lấy trái bưởi từ tay bé Lam rồi ra sau bếp gọt cho con bé. Ở trong nhà này mấy chị dâu cũng không hạch họe gì nàng hết, họ ai nấy đều bảo ban nàng đủ thứ bởi nàng là con dâu nhỏ nhất nên nàng được mấy chị dâu bảo bọc che chở dù cho đã lớn hơn xưa rất nhiều rồi.
“Bà út nhỏ, bà út lớn chơi bầu cua ăn gian lấy hết tiền lì xì của tụi con rồi!” Đứa nhỏ con của cậu Tân chạy lon ton vô méc Lành rằng đã bị bà út lớn của tụi nó chính là Khuê lắc bầu cua ăn gian lấy hết tiền lì xì. Từ cháu kêu bằng mợ út cho tới bà út nhỏ mạnh đứa nào nấy chạy vô méc Lành một câu khiến nàng phải thay trời hành đạo trừng trị cái con người già đầu không nên thân này.
“Khuê!”
“Hả?”
“Ăn nhiêu tiền rồi?” Lành ngồi xổm xuống cạnh Khuê đang mở sòng dưới đất.
“Nhiều lắm đó đa, em coi nè.” Khuê cầm đống tiền mà mình dụ tụi nhỏ ra cho Lành coi. Sau khi Lành coi xong thì nàng cầm lấy, Khuê tưởng đâu nàng giữ tiền vì nào giờ cô làm có tiền thì đều đưa nàng giữ nhưng mà ngờ đâu Lành lại đem trả hết từng đứa khiến Khuê phải đứng dậy la làng vì đây là số tiền cô ngồi muốn cong xương sống sáng giờ mới có. “Ủa ủa tự nhiên trả tiền lại.”
“Ý kiến tối ngủ riêng.” Lành vừa đưa tiền lại cho đám nhỏ vừa hăm dọa sẽ cho Khuê ngủ riêng khiến cô dù tiếc đứt ruột số tiền đó nhưng vẫn phải im lặng vì cô sợ nàng sẽ quăng cô ngủ riêng thiệt, nếu vậy thì cô chết mất vì cô đã quen có nàng bên cạnh rồi.
1
Đám nhỏ khi mà được trả tiền lại thì gương mặt chù ụ ban nãy cũng trở nên tươi tắn. Tụi nó cảm ơn Lành xong thì chạy đi kiếm đồ ăn tại vì đói rồi.
Chuyện mợ Hà với mợ Mai chỉ một số ít người biết nên là hai người muốn thân mật gì cũng đều đợi về nhà riêng hết. Còn hôm nay tại vì về lại nhà cha má chồng và còn có cả hai bên cha má ruột tới dự tiệc nên là mọi thứ đều phải giữ kẽ.
“Mần dâu biết bao năm rồi mà chưa hề thấy bây nôn ọe miếng nào vậy Hà?” Má ruột mợ Hà ngồi cạnh con dâu cũng bắt đầu lên tiếng. Con gái bà về làm dâu nhà ông Phát ngót nghét cũng hơn mười năm vậy mà chưa thấy có dấu hiệu nôn ọe nào hết. Người trong nhà không nói nhưng người ngoài sẽ nói. Miệng lưỡi thiên hạ mà, mọi lời đồn đoán hầu như đều đổ lên đầu đàng gái chứ ít có ai mà nói bên đàng trai hết.
Mợ Hà ngồi sắp cắt ít chả lụa với thịt nguội tự dưng nghe má mình nhắc tới con cái bỗng có hơi khựng lại. “Sao má tự nhiên nhắc vụ này? Anh Đạt với con chưa muốn có con bây giờ nên đâu để chi má!” Mợ Hà lựa lời bịa ra một câu chuyện để má ruột không nghi ngờ. Rõ ràng từ lúc cưới tới nay thì mợ với cậu Đạt có ngủ chung hay chăn gối gì đâu mà có con, đêm nào mợ với mợ Mai cũng ngủ chung thôi chứ có ông chồng nào đâu.
“Bây gần ba chục rồi còn không chịu đẻ con thì đợi chừng nào. Bộ vợ chồng bây lục đục chi hả?” Cha của mợ Hà cũng từ nhà trước ra sau bếp kiếm con gái lâu ngày không gặp để nói chuyện. Do ông đã uống chút rượu ở một buổi tiệc khác nên hiện tại có hơi ngà say. Tình cờ vừa tới bếp là lại nghe hai má con mợ Hà nói về chuyện chồng con nên ông thân là cha thì ông hỏi thẳng đặng có gì còn biết đường dàn xếp.
“Đâu có, vợ chồng con vẫn bình thường.” Mợ Hà vừa trả lời cha mình vừa xếp gọn chả đã cắt vô dĩa.
“Tao ngó không phải à đa.”
“Vợ chồng con bình thường mà.”
“Kêu nó hôn bây cái tao mới tin.”
“Cha kỳ cục, ở đây có biết bao nhiêu người.” Mợ Hà nói xong câu này thì bất chợt thấy sống lưng lạnh lạnh. Vừa đảo mắt nhìn theo bản năng thì hỡi ôi thì ra đó chính là mợ Mai đang nhìn mợ Hà trừng trừng. Với đôi mắt đó của mợ Mai thì đương nhiên chỉ cần liếc một cái thôi là cũng đủ ớn rồi.
7