Kiếp Chồng Chung

Chương 125: Ngoại Truyện 2


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 125: Ngoại Truyện 2

Đôi mi dài cong vút khẽ cử động, Adalie trong mớ ký ức vụn vặt nhớ là mình đã mơ thấy Khuê và được cô ôm vào lòng chứ không hề nhận ra việc cô ấy nghĩ là mơ thiệt ra hoàn toàn là sự thật đã diễn ra vào đêm qua. Adalie nhíu mày khi ánh nắng buổi sớm mai chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp tựa thiên sứ của bản thân, cô ấy ngồi dậy đi ra ngoài súc miệng rửa mặt như mọi ngày. Ra tới bên ngoài, Adalie thấy Quyên cứ lắc cánh tay trái rồi đưa lên đưa xuống thoạt nhìn như là đang bị đau thì phải. “Bị sao vậy?” Adalie thấy Quyên ngồi nhăn nhó ở bàn theo phép lịch sự cũng hỏi han vài ba câu.

Quyên hướng ánh mắt tới Adalie, một cảm giác ngại ngùng bắt đầu xuất hiện khi chuyện bị hôn đêm qua bắt đầu hiện ra rõ mồn một trong đầu Quyên. Không những Quyên bị Adalie cưỡng hôn, mà cô còn phải hy sinh cánh tay trái này cả một đêm để có thể dỗ Adalie vào giấc ngủ nữa chứ, bởi vậy hiện tại mới có cái hiện trạng là Quyên giở tay không lên kiểu này.
“Không gì đâu, hơi mỏi chút.” Quyên âm ừ trả lời Adalie cho qua chuyện. Cô biết bản thân không thích người cùng giới, nhưng mà chuyện cô làm đêm qua như vậy với một người con gái là lần đầu tiên nên là cô có một cái cảm giác gì đó lạ lắm, vừa ngại lại vừa thấy như có một chút gì đó ngọt ngào bay bổng bởi người của Adalie rất thơm, kèm theo đó là môi cô ấy, môi cô ấy mềm mại tựa như một món bánh ngọt của Pháp vậy, khác xa với đôi môi thô ráp lại còn mang mùi khói thuốc của Hải.

Cuộc đối thoại chỉ qua loa như vậy rồi Quyên lẻn đi về phòng lúc nào không hay. Sự việc cứ thế trôi qua và Adalie vẫn đinh ninh rằng đó chỉ là một giấc mơ và cô ấy nghĩ có lẽ do tình cảm dành cho Khuê quá sâu nặng nên thành ra như vậy. Chỉ có Quyên, một mình Quyên đang bị dày xéo bản thân khi mỗi ngày đều chạm mặt Adalie, mỗi lần chạm mặt thì cô luôn nhớ về chuyện đó, nhớ về những câu ngọt ngào lẫn cái ôm không dành cho cô.
“Thích con gái sao? Giống hai người kia?” Quyên tự hỏi mình từng câu hỏi lạ kỳ. Cô chẳng biết mình bị gì nữa, trong đầu mấy ngày nay cứ quanh quẩn hình bóng của Adalie, tới một tiếng ho nhẹ từ cô ấy thôi cũng đủ làm Quyên sốt sắng chạy đi kiếm thuốc. Cô không biết cái này có phải là yêu hay không khi mà hiện tại cô đang không tài nào thoát khỏi cô gái người Tây xa lạ này, càng cố thoát lại càng dần chìm sâu. “Nhưng mà làm sao được chứ, rõ ràng đó giờ mình đâu có vậy đâu!” Quyên cứ mãi vật lộn với mớ hỗn độn đó không tài nào lý giải nổi. Rõ ràng cô không thích người cùng giới, kèm theo là chưa hề tiếp xúc nhiều với Adalie thì sao mà yêu thương gì cho nổi?

Ngày lại qua ngày, tần suất chạm mặt nhau càng thêm nhiều bởi Quyên phải canh chừng nhà cho Khuê tới ba tuần lận chứ không phải vài ba ngày như hồi trước. Mà Adalie dạo này cũng dễ bệnh hình như là thuốc bắt đầu lờn dần nên là Quyên cứ phải kè kè theo coi sóc chứ chẳng thể lơ là, bởi nếu sơ sẩy một chút thôi không kịp cho uống thuốc thì sợ rằng cô ấy sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, mà mỗi khi Adalie bệnh thì sẽ sốt rồi lại mê sảng và nhìn Quyên ra Khuê rồi lại gối đầu lên tay cô mà ngủ và sáng hôm sau Quyên phải tranh thủ thức sớm hơn để chuyện này không bị phát hiện. Người ta thường nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, người không quen biết khi tiếp xúc dần cũng sẽ dần trở nên hảo cảm, mà người đã thích rồi càng tiếp xúc nhiều thì càng yêu nhiều hơn, muốn tham lam giữ người đó cho riêng mình.

“Bây giờ nằm nghỉ đi, đợi Khuê về rồi tính tiếp.” Quyên vừa nói vừa vắt một cái khăn ấm để chườm lên trán cho Adalie. Đốc tờ ở đây không mấy ai giỏi được như Khuê cả, ở đây Khuê là có tiếng nhất rồi, mà Khuê lại vắng mặt nên chỉ có thể đợi Khuê về mà thôi vì Quyên không biết gì về khám bệnh hết, nói cô coi vàng còn biết chứ coi bệnh thì cô thua.

“Cô có từng yêu đơn phương ai chưa?” Adalie bất chợt hỏi Quyên một câu. Mặc dù câu nói không rõ ràng nhưng Quyên vẫn hiểu. Cô thở dài, bàn tay mềm mại còn vết sẹo mờ năm do xưa xích mích với Khuê nhẹ chạm lên trán của Adalie để coi còn nóng không. “Lúc trước thì chưa, nhưng bây giờ thì không chắc.” Quyên chậm rãi trả lời, đôi môi chẳng biết tự bao giờ đã vẽ lên một đường cong hoàn mỹ.

“Là sao?” Adalie nhíu mày khó hiểu. Hai người sau khoản thời gian này cũng có thể gọi là thân hơn đôi chút vì Quyên đã được Khuê dặn canh nhà và cả coi sóc khi Adalie ốm đau, nên bây giờ cả hai đã thoải mái tâm sự chuyện tình cảm riêng tư không có cảm giác gượng gạo như trước nữa.


“Nghĩa là hiện tại tôi không chắc thứ tôi đang nghĩ trong đầu có phải là tình yêu hay không.”

“Yêu là yêu, có gì mà không chắc chứ!” Adalie bỗng xụ môi.

“Tôi không chắc là bởi vì người đó giống tôi, đều là con gái.” Quyên cười cười rồi lại chườm tiếp khăn nóng lên trán Adalie.

“Con gái thì sao chứ, con gái thì không được quyền yêu à?”

“Nhưng cô ấy không yêu tôi!”

“Không yêu thì khiến cho yêu, trừ khi cô ấy là hoa đã có chủ, còn không thì cứ tiến tới thôi.” Adalie xổ một tràng vừa trộn tiếng Pháp vừa tiếng An Nam nói với Quyên làm cho nét cười trên mặt Quyên ngày một rõ vì sự dễ thương này. “Vậy cô có yêu đơn phương ai không mà lại nói chuyện như người từng trải vậy?” Quyên mặc dù biết người trong lòng Adalie là Khuê nhưng cô vẫn muốn hỏi rõ một lần nữa. Không biết vì sao, nhưng lần này trong lòng Quyên thật mong muốn Adalie lắc đầu và nói rằng không có ai trong lòng hết.

“Đương nhiên là có, mà người đó là hoa có chủ nên tôi chỉ đành âm thầm yêu thôi, tôi cũng không phải là kẻ phá gia can của họ, tôi yêu người đó hơn cả mạng sống nhưng người đó còn chẳng thèm nhận ra. Hiện tại tôi thấy người đó sống vui vẻ là tôi hạnh phúc rồi.”

Rõ ràng biết chắc chắn câu trả lời là như vậy, thế mà tự dưng Quyên lại nổi cơn ghen trong lòng khi Adalie nói rằng yêu Khuê sâu đậm mặc dù chẳng cần nhắc tên. Quyên cắn lấy môi dưới, gương mặt đang cười cũng trở nên cứng ngắc, cô gỡ khăn trên trán Adalie xuống bỏ vô thau rồi bưng ra bên ngoài, “Nằm ở đây nghỉ đi, khi nào có mệt thì kêu tôi.” Giọng nói cũng trở nên mất đi sức lực đến lạ thường làm cho Adalie nhận ra hình như Quyên có một cái gì đó buồn bực trong lòng thì phải.


Hất thau nước vô bụi cây gần đó, Quyên đứng một mình nhìn vào xa xăm, trong lòng cô như đang có một thứ gì đó lạnh lẽo vô cùng đang làm cho tâm trạng cô bị chùng xuống, vừa lạnh lại vừa nhói lên.

Ba tuần chóng vánh trôi qua và Quyên ngày một nhận định rõ ràng hơn mình đã yêu cô gái người Pháp này mất rồi. Một trái tim héo úa khô cằn bởi tổn thương lại lần nữa được khơi lại sự sống, nó lần nữa được thổn thức bởi tình yêu như thuở ban đầu. Không biết lý do cô yêu cô ấy là gì nữa, chỉ đơn giản là yêu thôi, yêu không cần biết lý do nhưng vẫn yêu tới mức độ cuồng si.

“Quà của cô!” Khuê đưa cho Quyên mấy hộp bánh với ít phấn son coi như làm quà cảm ơn vì Quyên đã canh nhà và coi chừng con nhỏ quậy đục nước là Lam thay cho cô trong những ngày cô vắng mặt. Khuê cứ sợ bé Lam nó báo Quyên hết cái này tới cái kia, ai ngờ đâu khi nghe Quyên kể lại là con bé nó ngoan ngoãn suốt gần một tháng nay làm cho cô nghe xong cũng giật mình hỏi lại mấy lần vì không tin nổi, cô cứ tưởng Quyên đang bao che cho nó không đó chứ. Thà cô tin con mèo đẻ ra trứng chứ cô không bao giờ tin được chuyện bé Lam nó có một ngày ngồi im không bày trò phá phách.

Ăn qua loa ít cháo trắng, Quyên mệt mỏi ngả lưng xuống cái giường nệm cứng ngắc không hề có chăn ấm nệm êm như khi ở nhà, tất cả chỉ đơn giản một cái gối và một cái mền mỏng dính có sẵn hay dùng để đắp cho người bệnh và cái nệm bằng xơ dừa khô cứng. Cũng tại cô tự chuốc lấy, từ một tiểu thư đài cát cãi cha cãi mẹ chấp nhận làm vợ lẻ cho người ta để rồi nhận lại kết cục này. May là Khuê rộng lượng đã cho Quyên ở nhờ tại phòng khám, nhờ đó mà cô có chỗ che nắng che mưa chứ nếu không cô cũng chẳng biết phải đi đâu và về đâu nữa.

Trời dần về chiều, theo thường lệ Quyên sẽ mở cửa ra để quét tước trước sau do cây cối hay rụng lá nhiều, do cô ở đây một mình vì sự an toàn nên mới hay đóng cửa kín mít, chỉ khi nào cần ra ngoài cô mới mở cửa một chút rồi lại vào trong mà thôi.

Cầm cây chổi được làm bằng cọng dừa, Quyên vừa mở cửa ra là đã thấy Adalie đứng ngay trước mắt, cô ấy cười tươi tắn cầm theo ít đồ ăn đi thẳng vào bên trong không kịp cho Quyên phản ứng. “Khuê nói tôi nên tới cảm ơn cô một chút vì suốt gần một tháng qua cô đã chăm sóc cho tôi lúc tôi bệnh, tôi cũng sắp về Pháp để bác sĩ bên đó chữa bệnh do bên đó đã có thuốc mới, hôm nay tôi tới đây để mời cô một bữa và cũng như chào tạm biệt cô.” Vẫn phong cách pha tiếng An Nam và tiếng Pháp khó ai nghe nổi ấy, nhưng mà đối với Quyên cô lại thấy nó đáng yêu vô cùng và cô đều hiểu hết những gì mà Adalie biểu đạt.

Để lại cây chổi vô góc nhà, Quyên ngồi xuống đối diện Adalie, cô đưa mắt nhìn tới bàn đồ ăn vừa rượu vang vừa có luôn món bít tết, “Sao mà hoành tráng dữ vậy?”


“Quà tôi được ba gửi qua cũng lâu rồi nhưng không có dịp dùng, bây giờ có dịp nên tôi đem theo uống để tạm biệt cô luôn, một phần là cũng cảm ơn nữa, không nhờ cô là tôi tắt thở rồi.” Adalie đặt chai rượu xuống bàn xong gọi Quyên tới mau mau nhập tiệc, “Chỉ có tôi với cô thôi, Khuê nói rằng chị ấy không uống rượu nữa vì sợ Lành khó chịu.” Adalie có vẻ đã hơi ngà say, chai rượu trên bàn đã vơi đi một chút, có lẽ trước khi đến đây Adalie đã dùng bữa chia tay với Khuê và đã tự uống một vài ly trước đó rồi.

Ngồi xuống ghế, Quyên âm thầm quan sát gương mặt ửng hồng của người mà mình thầm thương, cô chống cằm nhìn cô ấy một cách say sưa, mọi thứ mà Adalie làm đều được Quyên thu hết vào tầm mắt và khắc sâu vào trong tâm trí.

“Khi nào thì cô đi?” Quyên thấy bầu không khí cứ im lặng đến độ nghe được tiếng dao nĩa leng keng nên cô bèn cất tiếng hỏi.

“Ngày mốt!” Adalie lại uống cạn một ly rượu nữa rồi mới trả lời Quyên.

“Cô không khỏe trong người, uống ít thôi!” Quyên thấy Adalie cứ uống hết ly này đến ly thì trong lòng rất lo lắng, cô với tay muốn giữ lại ly rượu của Adalie nhưng mà lại bị cô ấy giành lấy, “Tôi không sao!”

“Adalie à!” Quyên nhỏ giọng, cô đứng dậy bước tới ghế đối diện nơi mà Adalie đang ngồi, cô đem chai rượu mà Adalie muốn uống tiếp ngửa cổ tự mình một hơi uống hết sạch, mục đích cô làm như vậy là không muốn cho Adalie uống thêm ly nào nữa.

Adalie thấy Quyên có hành động đó bỗng bật cười thành tiếng, âm thanh trong trẻo tựa tiếng chuông ngân khiến cho Quyên lần nữa chìm vào mê đắm. “Cô biết khi cô gọi tên tôi như vậy nghe dễ thương lắm không?” Adalie vòng tay ôm ngang eo Quyên, “Tôi chưa từng được ai gọi tên theo cách ngọt ngào như vậy bao giờ, kể cả ba mẹ tôi!”

“Nếu cô thích, tôi có thể gọi cô như vậy cả đời!” Quyên hiện tại đã bắt đầu thấm men, cô không thể kìm được tiếng lòng mình mà bắt đầu nói ra. Mặc dù biết là kẻ thế thân, vậy mà sao Quyên vẫn tham lam muốn nó, cô vẫn cam chịu chấp nhận làm kẻ thế thân để đổi lại một ánh mắt nhu tình từ Adalie.

Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc tựa đại dương mênh mông sâu thẳm rồi đến đôi môi đang khép hờ, Quyên bất giác chủ động cúi xuống hôn lên hai cánh môi mỏng còn vương mùi rượu ấy. Adalie cũng chẳng từ chối Quyên, cô ấy nhanh chóng cùng Quyên hòa vào nụ hôn đó một cách điên dại, đầu lưỡi ấm nóng quấn lấy nhau liên tục dây dưa tới khi cả hai bắt đầu cần thêm không khí. Hơi men rất nhanh thúc đẩy hai người dần chìm sâu vào cơn mê tình ái, một người dành trọn tình yêu và cà trái tim cho đối phương, còn một người tình cảm có lẽ đã đặt sang cho một người khác chứ chẳng phải là người kia.


Ngậm lấy một bên vành tai của người bên dưới, Quyên thì thầm khiến hơi nóng phả ra làm cho Adalie càng thêm thở mạnh, “Cô có biết tôi yêu cô không? Tôi rất rất yêu cô. Nhưng tôi biết cô không yêu tôi, người cô yêu là Khuê đúng chứ?” Quyên đau đớn khi nói ra câu ấy, cô dịu dàng nâng cằm Adalie lên và lại hôn xuống khuôn miệng nhỏ nhắn ấy không kịp để cho Adalie trả lời được câu nào.

Váy vóc trắng tinh khôi bỗng chốc trượt khỏi vai Adalie, cô ấy nhìn Quyên, hai cánh tay vòng lên cổ của Quyên để có thể kéo sát Quyên xuống hơn với mình, “Đêm nay em là của Quyên!” Một câu nói rõ cả ý tứ và người Adalie nhắc không phải là Khuê mà chính xác là Quyên làm Quyên bỗng chốc đơ người, cô mở to đôi mắt, con ngươi không chút động đậy làm Adalie đang chờ đợi cũng phải nhíu mày hỏi, “Không thích?”

“Không phải!”

“Vậy tiếp tục!”

“Nhưng em không sợ sao khi lần đầu lại đưa cho Quyên?”

“Không cần nói thêm gì nữa, Quyên chỉ cần biết chỉ đêm nay em là của riêng Quyên và xin Quyên hãy trân trọng nó!” Adalie xót xa đưa tay lên chạm vào gò má đang ươn ướt của Quyên, “Đừng khóc, người em yêu không còn là Khuê nữa, em biết hết rồi, biết từ lúc Quyên trộm hôn em và biết luôn việc hằng đêm em bệnh Quyên là người túc trực bên cạnh, kể cả việc Quyên cho em gối đầu lên tay để em có thể ngủ ngon. Đừng nghĩ bản thân đang yêu đơn phương nữa, đau lắm!” Sau câu nói ấy, Adalie chủ động hôn Quyên, cô ấy còn không ngần ngại trao cả tấm thân còn trinh nguyên này cho một người con gái khác. Rõ ràng Adalie cứ nghĩ mình vẫn mãi đơn phương Khuê, vậy mà ai có ngờ đâu Quyên đã là người phá tan suy nghĩ đó, cô từng bước từng bước làm cho Adalie dần trở nên rung động bởi con người này mất rồi.

Cơn khát khao dục vọng được dấy lên đến đỉnh điểm, Quyên chạm tay tới nơi tư mật đang trở nên ẩm ướt của em ấy, cô hơi chần chừ không dám cho tay vào, chỉ khi Adalie thúc giục lần nữa thì Quyên mới dám tiến sâu hơn. Một âm thanh nỉ non vang lên nho nhỏ bên tai cùng với cảm giác bị cấu vào lưng thì Quyên biết rằng đã không còn đường lui, chính cô đã lấy đi lần đầu của Adalie và cô phải chịu trách nhiệm với việc cô đã làm ra.

Hai người cứ dây dưa trên chiếc giường nhỏ cho đến gần khuya, chỉ tới khi mà cả hai đều thấm mệt rồi thì mới dần chìm vào giấc ngủ. Adalie rúc sâu vào trong lồng ngực của Quyên để tìm đến hơi ấm, “Em xin lỗi, em dự định không nói ra nhưng mà khi say rồi em không kìm chế được bản thân nên em mới tới đây tìm Quyên, em xin lỗi!” Adalie nhận thấy Quyên đã ngủ rồi thì cô ấy mới nhìn vào gương mặt thanh tú đó rồi tự mình nói thầm trong bụng. Nước mắt nóng hổi trượt khỏi khóe mi, Adalie rướn người lên hôn vào môi Quyên lần nữa, cô ấy đau đớn tận tâm can khi chỉ vừa biết rõ tình ý của nhau thì đã phải chia xa. Đúng vậy, chỉ đêm nay cả hai được quyền là của nhau thôi vì sau đêm nay Adalie sẽ về lại Pháp và cô ấy sẽ phải kết hôn với một bá tước người Anh để củng cố lại mối quan hệ cho gia tộc mình. Ba cô ấy vừa gửi thư qua làm cho chính cô ấy cũng bàng hoàng khi sự việc xảy ra quá nhanh, nhưng mà chuyện kết hôn này là không thể tránh vì cả gia tộc đều trông chờ vào một mình Adalie, chính Adalie mới đủ xinh đẹp để khiến bá tước đó mê đắm mà thôi bởi ông ta đã nhắm trúng cô ấy qua bữa tiệc sinh nhật năm xưa rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.