Kiếp Chồng Chung

Chương 124: Ngoại Truyện 1


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 124: Ngoại Truyện 1

“Nhờ vào cô!”

“Nữa hả?”

“Ừ!”

“Đừng mà!”

“Không chịu cũng phải chịu.”

Đây chính là cuộc đối thoại giữa Khuê và Quyên, do Khuê nhờ Quyên canh nhà cho cô để cô với Lành đi Sài Gòn chơi vài bữa nên là mới có cái cớ sự là Quyên than thở như thế này. Cũng tại Khuê rảnh rỗi quá đi, bởi vậy cô mới dẫn Lành đi đây đi đó miết rồi mua vải về cho nàng may đồ. Mà nếu đi thì bỏ bé Lam với Adalie lại đây Khuê không an tâm lắm. Bé Lam nó than đi đường xa mệt nên không chịu đi, còn Adalie cô ấy nói rằng Sài Gòn không thú vị bằng ở đây nên lần này đi Khuê chỉ đành nhờ thêm Quyên ở đây coi chừng hai cái con người này giùm cô vì cô sợ khi cô đi rồi hai con người này sẽ làm cái nhà cô trở thành một bãi chiến trường.

“Coi nhà cho tôi ba tuần tôi mua quà về cho cô.”

Quyên vừa nghe Khuê đi tới ba tuần rất nhanh liền có phản ứng một cách dữ dội. “Thôi à nghen, mọi hôm đi có vài ba ngày, lần này đi tới ba tuần.”


“Lần này là có công chuyện, tôi với em ấy phải lên đó đặng chuẩn bị mở tiệm may.” Khuê nhìn Quyên ngồi mếu máo mà phì cười. Cô đi Sài Gòn đi đi về về liên tục như vậy cũng là có nguyên do, bởi vì Lành nói nàng vẫn thích có một tiệm may tự bản thân mình làm chủ nên Khuê ngẫm nghĩ dẫu sao nhà trên đó cũng để không, thôi thì sửa sang lại đôi chút rồi mở tiệm may trên đó để bắt đầu một cuộc sống mới của cả hai, với lại nơi mảnh đất này cũng không còn nhiệm vụ của Khuê nữa rồi, ông Hai đã nhận thêm học trò vẫn ngày ngày hốt thuốc miễn phí, dân chúng thì có ruộng để canh tác lâu lâu còn được cha cô cho thêm ít lúa gạo đặng ăn dần. Khuê thiết nghĩ bản thân cô cũng đã tới lúc cần làm một cái gì đó, cô muốn cùng Lành lập nghiệp để sau này còn có cái để lại cho hai đứa con, mặc dù tiền của từ đời cha cô dư sức cho mấy đứa nhỏ ăn xài nhưng mà Khuê vẫn quyết định phải tự mình làm ra tiền để còn dạy dỗ mấy đứa nhỏ cho nên thân.

Quyên nghe Khuê nói đi là vì công việc nên cô ấy đành gật đầu. Sau khi thấy Quyên chấp nhận giúp rồi thì Khuê cảm ơn xong là chạy đi thu xếp đồ đạc ngay. 

Sau khi Khuê rời nhà, tại nơi đây chỉ còn Adalie, bé Lam và Quyên ở lại cùng vài người gia nhân khác. Quyên đối với Adalie không thân thiết gì mấy nên chỉ nói qua loa vài câu rồi thôi vì vốn từ tiếng Pháp của Quyên còn hạn hẹp, cũng như vốn từ tiếng An Nam của Adalie, cô ấy chỉ nói được vài câu cơ bản chứ nếu như bắt buộc phải nói tròn vành rõ chữ cho người khác hiểu thì chẳng biết cần tới bao lâu mới có thể làm được.

“Cô Quyên, cô đi ăn hủ tiếu xào với con hông?” Bé Lam nhảy chân sáo níu lấy ngón tay thon thả của Quyên muốn kéo cô ấy đi ăn hủ tiếu xào chung với nó do nó đang thèm. Hồi nãy rủ Adalie rồi, bây giờ chỉ còn Quyên nữa thôi, nó muốn rủ Quyên đi luôn cho đủ bộ.

“Không đi đâu, con đi đi.” Quyên ho lên vài cái rồi từ chối lời mời của bé Lam.

“Đi đi cô, con đi với cô Tây Nước Mắm là không khác gì cô giao con cho bọn ác đâu, con còn nhỏ như vậy lỡ bị người ta ăn hiếp rồi sao.” Bé Lam nó kéo Quyên xuống bắt đầu thì thầm to nhỏ bên lỗ tai cô ấy. 

“Có nói dóc quá không, với cái miệng này của con thì ai ăn hiếp con nổi?” Quyên nhướng một bên lông mày tỏ vẻ khó tin vì với cái miệng này của bé Lam thì không tài nào nó bị người ta ăn hiếp được, nó không ăn hiếp người ta thì thôi chứ ai ăn hiếp được nó.


“Con nói thiệt mà, cô đi với con đi, có gì cô trả tiền cho con tại hai má đi không nói với con tiền để đâu hết trơn.” Bé Lam kéo tay Quyên ra sức nài nỉ. Thiệt sự đi với Adalie bé Lam nó chán lắm tại vì Adalie không rành tiếng bản địa nên chỉ có thể ra dấu, mà mỗi lần ra dấu như vậy là hao tổn sức lực nên nó mới kéo Quyên theo đặng có gì còn làm bia đỡ đạn. 

Quyên bị bé Lam lắc tới lắc lui một hồi cũng muốn văng não ra ngoài, cô thở dài một cách đầy bất lực rồi cũng cùng hai con người này đi ra chợ đặng ăn hủ tiếu xào.

Ngồi xuống cái ghế đẩu được đóng bằng gỗ mù u, Quyên nói bé Lam muốn ăn gì cứ ăn, ăn xong cô trả tiền cho, chứ cô bây giờ không đói nên không muốn ăn thứ gì cả.

Adalie được bé Lam đặt cái tên là Tây Nước Mắm đúng là không sai, Quyên ngồi quan sát Adalie nãy giờ thì phát hiện ra rằng cô ấy ăn khá là mặn, nước mắm mà chan vô hủ tiếu mấy muỗng rồi mới cảm thấy ưng bụng. Có lẽ Adalie kiếp trước là người An Nam nên là mới ăn được mấy món ở đây giỏi như vậy.

“Không ăn hả?” Adalie cúi xuống hỏi bé Lam rằng vì sao Quyên không ăn, nhưng với vốn từ ít ỏi của mình nên cô ấy chỉ có thể dùng vài câu đớt đát đó của mình.

“Không, cổ nói là còn no.” 

“Ồ!”


Ngồi gõ gõ lên mặt bàn để giết thời gian, Quyên lại bất chợt ho lên vài tiếng vì cổ họng có hơi ngứa. Cô với tay lấy ấm trà bên cạnh tự rót cho mình một ly, sau khi nước trà ấm trôi xuống cổ họng rồi thì cơn ho ấy cũng giảm được đôi chút.

Ban đêm Adalie bỗng dưng lại phát bệnh, căn bệnh của cô ấy cứ tới lui thất thường như vậy nên là hầu như đi đâu xa cũng phải có đốc tờ đi theo, nhưng mà hiện tại ở nhà chỉ có một mình Quyên là người lớn và được coi là tầm hiểu biết rộng rãi còn những người ở kia thì làm sao rành được về mấy chứng bệnh lạ kỳ này. 

Thở từng cơn khó khăn rời khỏi giường để tìm thuốc cầm cự, Adalie lục lọi ngăn kéo miết nhưng không thấy thuốc đâu, cô ấy gắng gượng kêu lên để mong có người tới giúp. May sao Quyên không ngủ được còn ngồi ngoài uống trà nên nghe được, cô chạy nhanh qua phòng đựng thuốc của Khuê láy đúng loại thuốc mà Khuê đã để riêng ra và căn dặn Quyên liều lượng cho Adalie uống khi cô ấy phát bệnh. 

“Há miệng ra.” Quyên đỡ Adalie đang thở gấp dưới đất rồi nhét từng viên thuốc nhỏ vào miệng cô ấy. Adalie sau khi uống thuốc thì rất nhanh đã đỡ hẳn, hơi thở bắt đầu đều trở lại. Quyên thở phào, cô đỡ Adalie dậy rồi nhẹ nhàng đặt lên giường có nệm êm ái. Nói Adalie là người Tây nhưng mà vì bệnh từ nhỏ nên cơ thể cô ấy khá nhỏ nhắn chứ không hề to lớn như những người Tây khác nên là Quyên không mấy khó khăn khi đỡ được Adalie lên giường, nếu so sánh thì Adalie chỉ cao hơn Lành một chút là cùng, còn so với Quyên thì thấp hơn tí, bởi Quyên hiện tại đã cao lên kha khá rồi.

Trước khi đi Khuê luôn nhắc nhở Quyên rằng Adalie khi phát bệnh lên là sẽ kèm theo nóng sốt và mê sản nên là nếu như có phát bệnh thì phải ở lại săn sóc kỹ lưỡng vì cô ấy rất dễ tái đi tái lại. Nghĩa là khi hạ sốt rồi chút sau cơn sốt lại trở về y như hiện trạng cũ nên là phải canh chừng liên tục để tránh nguy hiểm tới tính mạng.

Trong cơn sốt, Adalie cảm nhận được một bàn tay mềm lại ấm áp sờ lên trán mình, cô ấy chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy được người trước mặt rồi thì chợt òa khóc. “Khuê!” Adalie thốt lên cái tên này khiến Quyên nhất thời sững sờ đến nỗi hành động đang lau nước ấm cho Adalie cũng ngừng lại.

Adalie mếu máo ôm chặt Quyên vào lòng, cô ấy nức nở vì người cô ấy yêu đã yêu người khác, cô ấy khóc vì mối đơn phương của mình suốt bao lâu lại không được đền đáp. “Tại sao vậy Khuê, tại sao chị không để ý tới em dù chỉ một chút chứ?” Adalie dùng tiếng Pháp nghẹn ngào nói, mà Quyên nghe câu này lại hiểu nên cô không biết làm gì ngoài nhẹ vuốt lên tấm lưng gầy ấy dịu dàng an ủi.  

Quyên biết rằng Adalie có lẽ là sốt nên đã dẫn tới mê sản rồi nhìn lầm bản thân cô thành Khuê. Mà nhờ vào đó Quyên mới biết rằng thì ra Adalie đã yêu thầm Khuê lâu như vậy mà không được đền đáp, thông qua thêm vài câu nói khác thì Quyên biết luôn đã có lúc Adalie tình nguyện dành cả thân xác này cho Khuê nhưng Khuê cũng chẳng mảy may để ý càng làm Quyên thấy Khuê quả thật là một con người thủy chung không phải ai cũng có thể đem ra so sánh với Khuê được.


“Bây giờ em ngoan nằm xuống đi ngủ được không?” Quyên dùng tiếng Pháp mình học được để nói cho Adalie biết, mặc dù không rành nhưng vẫn đủ để cô ấy hiểu được ý bản thân mình muốn biểu đạt.

“Không, em không ngủ!” Quyên bướng bỉnh ôm lấy Quyên đè ra giường, “Một đêm này thôi, Khuê à, một đêm này thôi em sẽ về Pháp được chứ?” Adalie sờ lên gương mặt có nét hao hao Khuê của Quyên. Hai người cũng là dạng gương mặt thon thanh tú, có lẽ vì vậy mà Adalie đã nhìn lầm Quyên thành gương mặt của Khuê trong lúc bệnh như vậy.

Nhẹ áp đôi môi nóng hổi lên môi người nằm dưới, Adalie tham lam chiếm trọn môi của Quyên, cô ấy trong thâm tâm chỉ muốn trao cả thể xác này cho Khuê mà thôi chứ chẳng cần thiết Khuê có yêu bản thân cô ấy hay không. Môi cứ thế ngậm chặt lấy môi của Quyên khiến Quyên trố mắt nhìn từng hành động mà Adalie đã làm. “Một lần thôi, làm ơn!” Adalie thều thào bởi cơn sốt cao mang lại, cô ấy bắt đầu tự cởi váy mình ra khiến Quyên lập tức ngồi bật dậy, cô giữ chặt tay Adalie lại không cho cô ấy tự cởi đồ nữa. Quyên chưa từng nghĩ mình sẽ có chuyện này phát sinh với con gái nên khi mà bị một người con gái hôn theo kiểu trắng trợn như vậy thì bất chợt mặt mày cũng đỏ bừng bừng, trống ngực bắt đầu đập liên hồi có thể nghe được luôn.

Nhìn gương mặt cùng đôi mắt to tròn màu xanh biếc của Adalie qua ánh đèn măng xông, Quyên nhận ra không ngờ cô ấy lại đẹp đến vậy, đôi mắt long lanh đầy hơi nước cùng làn da trắng hồng kết hợp với nhau lại thấy nét đẹp này thật sự hài hòa, đẹp tới độ nhìn không muốn rời mắt. 

“Đúng là chị không yêu em rồi!” Adalie nở nụ cười nhàn nhạt tự an ủi. “Chị không yêu em cũng được, nhưng mà bây giờ em chỉ muốn nhờ chị một chuyện thôi. Chị làm ơn hãy ôm em cho em cảm thấy an toàn, chỉ khi gần chị em mới cảm nhận rõ sự ấm áp ấy.” Bỗng dưng Adalie bập bẹ nói ra bằng tiếng An Nam y như là cô ấy đã tập những câu nói này rất lâu để nói cho Khuê biết, mà có lẽ đã phụ lòng Adalie rồi vì người trước mặt cô ấy không phải là Khuê.

Quyên thấy Adalie đã nói như vậy nên cũng không muốn làm cô ấy buồn thêm, Quyên chỉ dịu dàng xoa đầu Adalie rồi cả hai cùng nằm xuống giường, Quyên chậm rãi xoa lên cánh tay của Adalie để dỗ cô ấy vào giấc ngủ cũng như là tạo cho cô ấy cảm giác an toàn. Adalie sau khi được đáp ứnv đề nghị là cứ như mèo con cần hơi ấm, cô ấy gối đầu lên tay Quyên rồi rút sâu vào lồng ngực của cô bắt đầu thở ra từng hơi thở nóng ẩm khiến cả người cô trở nên ngứa ngáy bứt rứt một cách không thể kiểm soát khi cứ nghĩ tới cái hôn nóng hổi không dành cho mình ban nãy.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.