Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 121: Thù Hận
Hải thấy Lành vẫn ung dung ân ân ái ái với Khuê trước mặt cậu ta thì trong đầu bỗng ong ong lên, lỗ tai tức thời cũng ù đi rồi ngã ra đất ngất xỉu tự lúc nào. Từ nãy tới giờ cậu ta đã cố gắng trụ vững để giữ lấy vẻ tôn nghiêm ít ỏi còn sót lại của một người đàn ông, nhưng dù cố cách mấy thì thân thể yếu ớt này cũng không thể ráng gượng nổi nữa vì cú sốc của Lành tạo ra mấy ngày gần đây và kèm theo thuốc phiện thêm những cuộc ăn chơi tàn phá sức khỏe nên hiện tại cậu ta đã yếu ớt như một nhánh cây mục nát, bởi vậy chỉ mới có chọc tức một xíu thôi là đã lăn đùng ra xỉu rồi.
Nằm trên giường cảm nhận được sự ngứa ngáy khắp thân thể, Hải bỗng mở mắt, đầu cậu ta đau như búa bổ kèm theo triệu chứng bứt rứt khó chịu như là có kiến bò ở bên trong. Hải lê lết cơ thể yếu ớt đã ngất xỉu gần hai ngày khỏi giường kiếm nước uống, đôi chân run rẩy vì không còn sức nên chỉ vừa đứng dậy là đã ngã ụp xuống nền gạch lạnh lẽo. Một phần do thuốc phiện và một phần nữa là trong thuốc phiện mà Hải hút còn còn thêm một số loại khác nên cậu ta càng hút vào càng trở nên rút ráy. Mọi thứ Lành có lẽ cũng nên cảm ơn người đốc tờ kia, nhờ người đó đưa thuốc cho nàng nên mới có thể thành công mỹ mãn như ngày hôm nay.
“Về đây mần chi nữa, mày đã bỏ nhà bỏ cửa đi rồi mà bây giờ còn mặt dày vác mặt về?” Bà nội của Hải liếc tới Quyên trên tay xách vali đồ thì bắt đầu hạch sách. Rõ ràng Quyên đã về nhà cha má ruột rồi thì bây giờ còn trở lại đây là nghĩa lý gì?
Nguyên do Quyên trở về đây là do cha má của cô ấy không nhận lại con gái, cũng bởi cãi cha cãi má chấp nhận làm vợ lẻ nên là bây giờ bị trục trặc chuyện chồng con muốn trở về nhà ở cũng không được nữa. Họ nói Quyên đã làm mất mặt cả gia đình rồi nên họ đã quyết định từ mặt đứa con gái này, họ không chấp nhận chuyện con mình từ một đứa thiên kim lại đi làm vợ lẻ sống kiếp chung chồng với một người cũng từng thôi vợ, còn thêm một chuyện nữa là Quyên lấy chồng cũng một thời gian nhưng không có con, bởi vậy tiếng lành không thấy đâu nhưng tiếng xấu lại đồn xa, thiên hạ bắt đầu bàn ra tán vào nói rằng do Quyên không đẻ con được nên là bị nhà chồng đuổi về, dẫu cho cô ấy có giải thích rõ ràng rằng không sống nổi ở đó do nhà chồng quá đáng nhưng mấy ai tin. Cũng bởi cô ấy từng một mực đòi gả rồi nhà chồng đối xử tốt này nọ, bây giờ lại nói sang một hướng khác thì thử hỏi có ai mà chịu nghe.
“Sao mà về đây, không phải tôi nói cô về đó ở rồi sao?” Lành chau mày nhìn Quyên vẫn im lặng bị bà nội của Hải hạch sách, nàng không nhịn nổi nữa nên cũng ra mặt lên tiếng chủ trì công đạo cho Quyên.
“Cha má không nhìn tôi nữa, tôi cũng không biết phải đi đâu, về đâu.” Quyên cúi mặt cắn lấy môi dưới, hai tay bấu chặt vào quai của vali cất giọng buồn rười rượi nói với Lành. Hiện tại Quyên đã là kẻ không nhà, tới tiền trong người cũng chỉ còn vài đồng bạc lẻ cùng một ít nữ trang chứ chẳng còn gì khác nữa. Từ một thiên kim đài cát chưa từng đụng chuyện gì tới móng tay, bây giờ lại trở nên như vậy cũng thiệt là khó khăn cho Quyên, cô ấy chẳng biết phải làm gì hết cả, cảm xúc hoàn toàn trống rỗng bởi chẳng có ai thân thiết ngoài cha má. Nếu như nói người bênh vực cô ấy và quan tâm chuyện cô ấy ăn uống ngoại trừ cha má ra thì chỉ có Lành mà thôi, nên Quyên cũng suy nghĩ lắm mới bấm bụng trở về đây. Ở giữa căn nhà lạc lõng này, Quyên nhận ra, chỉ có Lành mới là người quan tâm cô ấy thật lòng chứ không hề có mưu mô gì như những con người mang danh nhà chồng này.
Lành nhìn Quyên không có chút gì gọi là dữ dằn như mọi ngày, cô ấy hiện tại thật nhỏ bé, thật mỏng manh, y như rằng sự hung dữ ấy chỉ là cái vỏ bọc vậy. Dẫu sao cũng là con gái nên chuyện có lúc yếu ớt như vậy cũng phải thôi. “Về phòng đi, nhà này bây giờ không có ai có quyền đuổi cô hết cả.” Lành cũng có chút xót xa cho người con gái lỡ lầm mang trái tim trao cho Hải, cô ấy thật giống nàng khi xưa, yêu bằng tất cả những gì bản thân có nhưng nhận lại từ Hải chỉ là những thứ đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần.
“Tôi nói thì cứ nghe.” Lành thấy Quyên vẫn ngập ngừng thì tức thời gương mặt nàng dần trở nên nghiêm nghị. Hiện tại vấn đề nàng đứng tên toàn bộ tài sản của nhà này vẫn chưa ai biết, bởi vậy chắc lẽ đó nên là Quyên vẫn còn ngờ ngợ câu nói của Lành ban nãy.
Quyên thấy Lành lại bày cái thói dở dở ương ương đó ra thì cũng không hỏi gì nhiều, cô ấy đi sượt qua mặt bà nội của Hải rồi tự khóa cửa phòng nhốt mình trong đó. Không hiểu sao nữa, cô ấy cảm thấy bây giờ thật tủi thân.
Cả căn nhà hiện tại chỉ có bà nội của Hải là tỉnh táo nhất, Hải thì bây giờ đã nằm một chỗ không đi lại gì nổi nữa, mọi thứ ăn uống đều phải phụ thuộc vào sự chăm sóc của người khác và Quyên lại là người tự mình nhận nhiệm vụ đó bởi trong lòng Quyên vẫn còn một chút gì đó hơi hơi lưu luyến với Hải.
Còn về bà hội đồng, bà ta đã điên điên dại dại không ra hình người, suốt ngày cứ hát hò rồi chửi ba láp ba xàm đòi lại nhà cửa và tự xưng chủ nhân khiến cho ai nấy nhìn vô cũng tặc lưỡi bởi đây là quả báo mà nhà này phải gánh chịu suốt từng ấy năm qua đã tàn ác với dân chúng như thế nào.
“Thuốc, cho tôi thuốc!” Hải tựa người lên thành giường, đôi môi khô khốc không còn miếng máu vẫn thều thào đòi thuốc phiện.
“Anh ăn cơm đi, đừng va vô mấy cái đó nữa.” Quyên thấy Hải bây giờ tiều tụy cũng xót xa, cô ấy nhẹ giọng như dỗ ngọt cậu ta rồi đưa muỗng cơm tới trước mặt người mà cô ấy vẫn gọi là chồng. Nhưng muỗng cơm vừa đưa tới lại bị hất văng, tới cả cái tô đá nhỏ trên tay của Quyên cũng theo lực hất đó của Hải mà rớt xuống sàn nhà bể tan tành khiến cho cơm lẫn đồ ăn trong đó rơi vãi khắp nơi.
“Thuốc, cho tao thuốc.” Hải nghiến răng bấu chặt lấy hai cánh tay của Quyên, cậu ta trừng trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy và đòi thuốc làm cho Quyên vì đau mà khẽ rơi nước mắt.
“Buông ra!” Lành nghe tiếng rơi vỡ thì vội hướng tới căn phòng hôi hám này coi là việc gì đã xảy ra, vừa bước vô thôi là đã thấy Hải cấu hai bên bắp tay của Quyên rồi lắc mạnh thì rất nhanh nàng đã chạy tới giải vây. “Cái thứ người không ra người, ma không ra ma mà còn muốn làm ông trời hay gì?” Lành xô mạnh Hải khiến cậu ta rơi khỏi giường, dưới giường là cơm lẫn mảnh vỡ còn vương vãi nên là vừa té xuống một cái là bao nhiêu mảnh vỡ hay là cơm cháo gì cũng dính vô người cậu ta hết.
Hải đau đớn muốn đứng dậy nhưng đôi chân lại không có lực, cậu ta cứ như một con giun đất yếu ớt đang cố gắng giãy giụa để thoát khỏi sự ràng buộc. Hải càng giãy thì mảnh vỡ cứa càng sâu nên chẳng mấy chốc cả người đều là máu và máu.
Lành đứng khoanh tay nhìn Hải vùng vẫy trong bất lực thì không nén nổi nữa, nàng bật cười thành tiếng, “Sao, khó chịu lắm chứ gì!” Lành ngồi xổm xuống bên cạnh Hải, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ nhìn tới cậu ta như nhìn một đống rác vô dụng, “Đau không?” Lành giả vờ làm người tốt, nàng đỡ Hải dậy xong thì phủi hết cơm đang dính bết lại trên người cậu ta, hiện tại những hạt cơm trắng đã hòa cùng màu máu tanh trên người Hải, nhìn cảnh tượng của cậu ta bây giờ thật sự vô cùng hãi hùng.
“Cô muốn làm gì?” Hải thấy Lành bỗng dưng đỡ mình ngồi dậy và hỏi han một cách nhẹ nhàng thì bắt đầu có chút đề phòng, cậu ta hơi nhích xa ra khỏi người Lành một chút.
“Làm gì là làm gì?” Lành khẽ nhướng mày, “À, tôi còn phải đi gặp người tôi thương. Cơm cậu không ăn thì mược xác cậu, cứ ngồi đó chết đói đi. Tôi chấp nhận nuôi cơm ba miệng ăn của nhà cậu là may phước lắm rồi chứ đừng có cà chớn.” Lành đứng dậy vỗ vỗ tay bàn tay vào nhau như phủi bụi.
“Không Lành ơi, em đừng đi, đừng bỏ anh mà Lành, anh xin em!” Hải thấy Lành lại muốn đi gặp Khuê thì vội buông bỏ hết tự tôn từ trước tới nay, cậu ta nhào tới ôm chặt lấy chân của Lành không buông làm cho nàng dần trở nên khó chịu.
“Buông.”
“Không Lành ơi, anh van xin em, anh thương em, em bỏ anh thì anh chết mất!”
Lành nghe Hải nói nếu nàng bỏ cậu ta thì cậu ta sẽ chết nên nàng khựng lại không đi nữa, “Sẽ chết sao?”
“Đúng, em bỏ anh là anh không sống nổi đâu Lành ơi, anh thương em hơn ai hết mà.” Hải tưởng Lành đã thay đổi ý định nên bắt đầu than thở nhiều hơn, tới vòng tay đang ôm lấy chân nàng ngăn không cho nàng đi cũng bắt đầu siết chặt.
“Nếu vậy thì cậu đi chết đi.” Lành cười nửa miệng rồi đá mạnh Hải văng ra, “Hải à, cậu có nhớ tôi từng van xin cậu tha cho gia đình êm ấm của tôi như thế nào hay không?” Lành nắm một bên lỗ tai còn sót lại của Hải để giữ cho cậu ta mặt đối mặt với nàng. Lành đay nghiến kể ra chuyện lúc trước nàng đã van xin Hải và nhà Hải tha cho nhà Khuê thế nào và van xin cậu ta đừng cho cha mình đào mồ mả của tổ tiên nhà Khuê lên ra sao. Lúc nàng cầu xin thì Hải vẫn trưng ra bộ mặt không quan tâm rồi bỏ đi nên nàng mới tự bản thân cầm mìn tới để quyết sanh tử với đám người đó một phen. “Chắc cậu quên rồi, để tôi nhắc cho cậu nhớ nè cậu Hải!”
Lành đứng dậy cất giọng đều đều kể về chuyện cũ, “Nhớ lúc đó cha tôi, là ông Phát đó, đã quỳ xin cha cậu đừng đào mồ mả nhà ông ấy lên nhưng cha cậu không chịu. Ông ta bắt cha tôi phải quỳ rồi còn đạp lên mặt cha tôi nữa, ổng đạp như vầy nè!” Lành nhếch môi, nàng nhìn tới Hải nằm dài dưới sàn nhà chẳng khác gì một tấm giẻ rách, bỗng nàng nhấc chân lên và rồi đạp thẳng lên mặt của Hải như cái cách mà cha cậu ta đã từng làm với ông Phát khi ấy. “Nhớ lúc đó tôi thấy cậu cũng hả hê lắm, đứng trong góc khuất coi kịch hay còn gì.” Lành hận Hải tới tận xương tủy nên mỗi một chuyện nàng nhắc tới thì lực đạp càng tăng thêm khiến Hải đau đớn tới nỗi không ngừng rên rỉ nhưng chỉ có thể nằm im chịu trận vì từ nãy tới giờ cậu ta đã quá mất sức rồi.
Chuyện năm xưa mọi thứ đều có Hải nhúng tay, tới cả cậu ta đứng ở một góc khác cười hả hê nàng cũng nhìn thấy nên nàng trả lại cái đạp này cho Hải cũng chẳng sai, trái lại còn thấy lời nữa.
“Nhìn cậu tội chưa kìa. Một thời huy hoàng, một thời hô mưa gọi gió mà cậu Hải, sao bây giờ cậu còn thua một con chó vậy?” Lành bắt đầu mỉa mai châm chọc. Từ nãy tới giờ chỉ có hai người ở đây, Quyên từ nãy vừa được Lành giải vây là đã vội chạy ra bên ngoài rồi nên căn phòng hiện tại chỉ có nàng và Hải, với lại nếu có thêm người khác thì nàng cũng chẳng sợ bởi vì nàng chỉ làm đúng với cái thứ mà nàng cần phải làm thôi.
Hải nghe Lành nhắc từng chút từng chút một, kể cả chuyện mọi tài sản đều đã thuộc về nàng khiến cậu ta càng nghe càng cảm thấy bàng hoàng cùng sự hối hận khi mà đã quá tin tưởng Lành để giờ đây nhận lại kết cục như ngày hôm nay. “Đúng là tôi sai lầm khi cãi lời má tôi để rước cô về đây.” Hải thều thào, âm thanh nhỏ tới nỗi nếu như không phải do Lành cố gắng nghe thì nàng cũng chẳng biết cậu ta đang nói cái gì.
“Ngu thì chết chứ bệnh hoạn gì!” Lành lại mở lời châm chọc, nàng không đạp vào mặt của Hải nữa, “Tự làm đổ cơm thì nằm đó mà ăn hết, bữa này là bữa cuối rồi.” Nói xong Lành lạnh lùng rời đi để lại Hải dưới nền đất lạnh tanh không một ai tới lui thăm nom.
Lúc Lành rời đi rồi thì khóe mắt Hải bỗng cay cay rồi rơi ra từng hàng nước mắt hối hận vì chính bản thân mình đã làm Lành trở thành một con người ác độc đầy mưu mô như hiện tại. Cậu ta không thể ngờ nổi người mình thương, người hiền hậu có tiếng lại thay đổi như vậy. Hải cứ khóc, khóc tới độ thê lương. Mảnh sành cứa vào da thịt không ngừng rỉ máu cũng không đau bằng lòng Hải ngay lúc này. Vừa bị người mình thương cho biết sự thật mọi thứ trong mấy năm qua chỉ là giả dối lại còn vừa mất hết tài sản gầy dựng bao năm chỉ vì những cuộc ăn chơi vô bổ, Hải càng nghĩ càng đau đớn nên cứ nằm đó gào khóc một cách đầy bất lực bởi cậu bây giờ chẳng khác gì một phế nhân.