Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 120: Bắt Gian
Kể từ cái hôm mà bể ra chuyện Hải đã gây một khoản nợ tổ bố thì cả nhà cậu ta vẫn đang chờ ngày bị chủ nợ tới tống cổ đi. Dẫu biết sẽ bị đuổi và không còn là nhà của mình nhưng cả nhà này vẫn muốn ở lì ở đó bởi nguyên do nếu không ở đây thì cũng chẳng biết ở đâu nữa. Mỗi ngày ở căn nhà này thấy ba má con của Lành ăn sung mặc sướng bỗng dưng khiến cho bà hội đồng càng trở nên ghen ghét vì rõ ràng nhà không có tiền thì sao lại có thể ăn uống bữa thì gà, bữa thì heo quay như vậy được?
“Cả nhà chồng nợ nần chồng chất không có gì ăn, mày là phận mần dâu mà ngồi đó chễm chệ ăn sung mặc sướng. Dẹp, không ăn uống gì hết.” Bà hội đồng không chịu nổi cảnh này nữa do nhà bà ta đã phải ăn uống toàn nước mắm mấy ngày nay mà lại chứng kiến Lành ăn uống đầy đủ ê hề thịt cá có khi còn bỏ cho gia nhân ăn nên đã tức giận tiến tới hất tung hết mâm cơm mà ba má con của Lành đang ăn. Bà ta hậm hực lườm nàng như muốn xé xác Lành ra làm đôi, mỗi ánh nhìn đều là chứa dao găm trong đó.
Lành đang cầm đũa đút cho con mình miếng cá hấp, bỗng mâm cơm bị hất văng như vậy cũng không làm cho nàng thấy giật mình. Nàng vẫn chậm rãi cười ngọt ngào đút cho con mình ăn xong miếng cá, “Ăn đi con, ngày mai má làm gà rô ti cho hai cục vàng ăn nha!” Lành cười híp mắt, dường như nàng không để ý tới bà hội đồng cho lắm thì phải.
“Mày đừng có trơ trơ ra đó. Tiền bạc chắc chắn là mày ăn cắp của nhà tao bởi vậy mày mới ăn uống kiểu này. Hải ơi là Hải, con ơi là con. Mày rước quỷ ma về nhà rồi con ơi.” Mọi chuyện tự bà hội đồng tự biên tự diễn rồi ngã ra khóc rống lên.
Lành nghe bà ta cứ gào thét bên lỗ tai tức thời nàng nhắm mắt lại, hai hàm răng khẽ nghiến vào nhau, lồng ngực hơi phồng ra hít sâu một hơi như đang cố nén sự tức giận trong người mình. Nàng dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, mạnh tới nỗi tưởng chừng sẽ làm cho chiếc bàn ấy gãy ra làm đôi, nàng đứng dậy, ánh mắt dần thay đổi. “Tới bộ đồ bà đang mặc mà bà còn bán thì bà nói coi tôi lấy tiền của bà kiểu gì. Bà mà không im cái miệng thì đừng trách.” Lành gằn giọng, “Gia nhân đâu, lên dọn hết đống này đi.”
Gia nhân nghe là Lành kêu thì cũng tức tốc chạy ra hì hục quét dọn. Bọn họ biết Hải và cả bà hội đồng hay bà nội cậu ta đều đã hết quyền cai trị cái nhà này rồi. Hiện tại chỉ có mợ cả mới chính là người có quyền lớn nhất ở đây, mợ cả còn lo cho họ đủ thứ nên là họ đều nghe lời mợ cả, mặc kệ bà hội đồng chạy tới can ngăn cào cấu không cho họ dọn dẹp vì bà ta như đã phát điên luôn miệng chửi rủa và rống lên rằng đây là nhà của mình, tất cả mọi người trong đây phải nghe lời mình.
“Lôi bả vô phòng nhốt lại, ồn quá.” Lành bực bội, nàng ra lệnh cho gia nhân xong thì ẵm con mình đi kiếm Khuê. Đã mấy ngày rồi nàng chưa được gặp cô, nàng đã nhớ cô dữ lắm rồi.
“Con quỷ cái, con lăng loàn trắc nết, con đờn bà hư thân. Thả tao ra, mày có quyền gì?” Bà hội đồng giãy giụa, nhưng mà dù cho có giãy giụa cách mấy thì sức của một người phụ nữ làm sao có thể chống chọi lại nổi hai gia đinh trẻ tuổi đầy sức mạnh. Bà ta cứ thế bị lôi về phòng, gia đinh chẳng hề nương tình bà ta là chủ cũ, cứ như thế đẩy bà ta vào bên trong như quăng một thứ rác rưởi rồi khóa cửa lại.
Khuê hàng ngày vẫn tới lui ở nơi khám bệnh, cô bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi nên đã sụt mất mấy ký mà không hề hay biết. Do bệnh nhân biết cô nên họ tới ngày một đông, toàn bộ đều là những người không có tiền bạc nên Khuê hầu như phải xuất tiền túi lẫn công của mình ra để chữa trị. Gần bốn mươi mấy người đang đợi cô khám mà hiện tại chỉ có một mình cô, hôm nay cô thật sự đã đuối rồi.
Ngồi xuống ghế thở hắt ra một hơi đầy mỏi mệt khi vừa trị xong cho một đứa nhỏ bị bệnh về da. Da thịt của nó lở loét khắp nơi và nổi đầy những mẩn đỏ hết sức hôi hám, nhưng dù hôi hay dơ cách mấy cũng không làm Khuê cảm thấy ghê tởm, cô vẫn im lặng giúp đứa nhỏ tắm rửa sạch sẽ rồi sát trùng và mặc cho nó một bộ đồ mới thì cô mới tự mình ra sàn nước tắm rửa rồi khử trùng một hơi vì cô biết trên cơ thể đứa nhỏ đó có vi trùng có thể lây bệnh.
Bàn tay run rẩy cầm tới ly trà, do Khuê đã quá mệt nên là tới bàn tay mình cũng không thể cầm hay nắm nổi vật gì, kể cả ly trà nguội ngắt kia cũng vậy, nước trong đó cứ liên tục sóng sánh bởi tay của cô đã run lên từng đợt vì mỏi mệt.
“Ngày mai mọi người hẵng tới nữa, má của con mệt quá rồi. Mọi người thông cảm!” Bé Lam thấy Khuê đã mệt tới nỗi không nói được câu nào, cô cứ ngồi đó trầm ngâm nhìn vào một khoảng vô định thì nó biết ý nên đã đi ra bên ngoài nói những người đang đợi khám bệnh hãy về trước, ngày mai hẵng tới đây nữa.
Nhóm người ngồi bên ngoài chờ đợi tới lượt mình khi nghe bé Lam nói vậy thì cũng không có đòi hỏi gì, họ chỉ gật gật đầu xong rồi cùng nhau ra về. Họ còn nói nếu Khuê mệt quá thì ngưng một vài bữa cũng được, họ có thể đợi nổi.
“Em đi đâu?” Hải thấy Lành lại đi khỏi nhà nữa, tức thời cậu ta giữ nàng lại. Mấy ngày gần đây Lành cứ đi miết không chịu ở nhà, tới cậu ta muốn thấy mặt còn khó. Mỗi lần đi là ẵm con theo, riết rồi con cái nó không thèm lại gần cha nó luôn.
“Đi đâu mược xác tôi, cậu có quyền chi mà hỏi?” Lành gạt bàn tay gầy gộc trơ xương của Hải ra khỏi người mình. Hiện tại Hải khá ốm, kèm theo là đôi mắt thâm quầng cùng hốc mắt sâu vào thì vừa nhìn vô là biết ngay cậu ta đang mang bệnh hoặc là một kẻ nghiện ngập.
“Anh là chồng em thì không được hỏi em đi đâu sao?”
“Lúc trước rước tôi về cậu hứa tôi có thể thoải mái làm gì tôi thích, bây giờ thì cậu muốn cấm đoán tôi phải không?” Lành nhíu chặt hàng lông mày, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu khi đôi co với Hải. “Cậu đi sớm về hôm được, tới tôi đi dạo một chút thì bị cậu nói. Sáng giờ tôi cũng đâu có thấy mặt cậu.”
“Em không thấy giờ anh ở nhà với em rồi sao? Em cũng ở nhà với anh đi, đừng đi nữa. Nhà mình hết tiền rồi, em sắm sửa hoài thì tiền đâu cho kham.” Hải thấy Lành ra ngoài thì lại sợ nàng lại mua hàng chục thứ đắt đỏ khác nên mới ngỏ ý muốn kêu nàng ở nhà. Nãy giờ cậu ta cứ mấp mé như vậy thì ra là vấn đề này.
“Ở nhà với tôi hay cậu hết tiền nên cậu trốn nợ? Cậu Hải à, tôi quá rành cậu rồi. Cậu mau để tôi đi, tiền là của tôi thì tôi muốn mua gì tôi mua. tôi không nhơ bợn đồng xu nào của cậu là được.” Thật sự đây là tiền của Lành làm ra, chính là tiền nàng bỏ công thức đêm thức hôm về những nguồn hàng cung cấp dài lâu cho các cửa hàng nhỏ lẻ lẫn nhà hàng lớn. Hải từ lâu đã bỏ bê công việc khiến hàng hóa trong kho ùn ứ ẩm mốc, tới gián với chuột cũng đầy một kho. Nàng tự mình kiếm ra những mối làm ăn khác, chấp nhận chịu lỗ tháng đầu để kiếm nguồn khách hàng mới chứ mấy mối cũ là họ đều chán chê cái thái độ thờ ơ vô trách nhiệm của Hải rồi.
Tiền đây là tiền của nàng, nàng đã tự kiếm ra được. Còn tiền của Hải thì cậu ta đã ăn xài quá nhiều rồi, xài lố luôn vô cả số tiền của nàng làm ra.
“Em mau nói rõ đi, ở đâu mà em tự làm ra tiền?”
“Ai rảnh!” Lành khó chịu nạt lại Hải một câu rồi nhanh chân rời đi khiến Hải cùng một vạn câu hỏi xoay quanh trong đầu và lại dần dà dấy lên nghi ngờ vấn đề làm lành của nàng và Khuê. Vừa nghĩ càng thấy tức vì vậy Hải đã âm thầm theo sau Lành để coi thử là nàng đang đi đâu và làm gì. Nếu như phát hiện Lành lại quay về với Khuê thì cậu ta sẽ có thể bắt tận tay và thẳng thừng bêu rếu danh dự của Khuê rồi.
“Mệt lắm hả?” Lành vòng tay ôm lấy Khuê từ sau lưng, nàng nũng nịu gối cằm lên vai cô nhẹ giọng hỏi rằng có phải cô đang rất mệt hay là không.
“Ừ!” Khuê gật gật đầu, cô nắm lấy bàn tay của Lành đưa tới trước mặt nhẹ nhàng hôn lên, “Nhưng mà thấy em là đỡ mệt rồi!” Khuê cười cười, cô kéo Lành tới để cho nàng ngồi lên đùi mình. Cô đã không còn giận nàng nữa, hai người đã làm lành với nhau, duy chỉ có một điều là hai người vẫn chưa thể gần gũi nhiều hơn một chút vì Lành còn chưa làm xong chuyện nàng cần phải làm.
“Cô nịnh ghê quá đó đa.” Lành đưa tay tới ngắt lên chóp mũi cao cao của Khuê. Rõ ràng cái miệng này của Khuê ngày càng ngọt, tới giọng nói cũng dịu dàng hơn trước làm cho nàng càng ngày càng không thể nào dứt cô ra nổi. Nếu nói ra nàng mê cô cũng không có gì là mắc cỡ, người nàng thương thì nàng mê thôi. Vừa giỏi lại vừa đẹp, hát còn hay nữa thì ngu gì mà không mê chứ phải không?
Bên ngoài, Hải đứng nhìn qua khe cửa rồi nghe những âm thanh ngọt ngào tình tứ bên trong càng khiến cậu ta tức tối, tới bàn tay cũng đã nắm chặt thành nắm đấm muốn xông vô giết Khuê ngay lập tức, nhưng vì cậu ta muốn bắt tận tay hai người trên giường nên mới ráng đợi bên ngoài thêm một chút nữa.
Đáng lẽ bé Lam ở đây thì Hải sẽ không thể vô được vầy đâu, do nó đã dắt hai đứa em về chơi với bà Liên nên là Hải mới âm thầm theo dõi Lành và lẻn vô tới cửa phòng nghỉ riêng của Khuê như vậy được. Mà phòng của Khuê cũng không ai tới lui bởi vậy cô mới chủ quan, Hải đứng ở ngoài từ nãy tới giờ mà không hề hay biết.
“Mới than mệt mà?” Lành thấy Khuê ẵm nàng nhẹ đặt xuống giường thì nàng biết cô đang cần gì. Nàng tựa người vào thành giường ôm lấy cổ của cô rồi nhìn cô bằng một ánh mắt đầy tinh nghịch.
“Hết rồi.”
“Trưa nóng lắm đó~”
“Kệ, lạnh thì hồi cũng ra mồ hôi thôi!” Khuê nhướng mày, tay cô cũng không yên phận nữa, cô bắt đầu cởi từng nút từng nút áo bà ba trên người của Lành để lộ ra tấm lưng trần trắng nõn nà không chút tì vết ấy khiến Hải máu ghen ngày càng một sôi lên đỉnh điểm.
Hai người phụ nữ với tâm trí tràn đầy nhớ nhung bắt đầu dùng những hành động thân mật ngày một nhiều hơn, từng âm thanh, từng hơi thở Hải đều có thể nghe thấy. Cậu ta không hiểu sao lại có thể nhìn và nghe rõ đến thế mặc dù những tiếng đó đều rất nhỏ. Một người từng là vợ mình, một người đã là vợ mình đang cùng nhau làm chuyện đáng xấu hổ đó.
“Hai con đờn bà lăng loàn.” Hải không chịu nổi nữa, cậu ra đạp cửa xông vào khiến Khuê bị giật mình nhanh chóng lấy mền để che đi cơ thể cả hai.
Sau khi vào tới bên trong, Hải đảo mắt nhìn tới Khuê và Lành còn ngồi ở giường với quần áo xốc xếch, “Cô, tôi không ngờ cô lại là loại đờn bà mạt hạng đó.” Hải chỉ tay vào mặt của Lành rồi bắt đầu sỉ vả bằng những câu từ khó nghe làm Khuê nghe xong bắt đầu nổi nóng muốn phải quấy một trận. Khuê dẫu đã tập được cái tính kiên nhẫn nhưng mà đối với Hải thì không, mỗi lần gặp Hải là cô đều muốn đem cậu ta ra đập cho mấy trận mới hả dạ.
Lành thấy Khuê muốn đứng dậy đôi co thì nàng giữ cô lại, nàng nghiêng người hôn lên gò má trắng hồng của cô như một cạc để trấn an, gương mặt nàng không lộ ra một chút sợ sệt việc bị chồng bắt gian tại giường với một người phụ nữ khác. Lành đưa tay cầm lên chiếc áo bà ba màu hồng ở góc giường chậm rãi mặc vô, nàng ngồi ở đó cài nút lại một cách vô cùng tự nhiên và xem Hải như không khí không một chút nào để tâm tới. Dường như sự việc vừa rồi không đủ làm nàng lay động thì phải, hoặc Hải chỉ là một kẻ không đáng để nàng phải bận tâm.
“Thế nào là mạt hạng?” Lành sau khi mặc xong quần áo và thấy Khuê cũng đã đồ đạc chỉnh tề thì nàng mới chậm rãi nói. Từng câu nói lạnh giá toát ra khiến Hải bất giác rùng mình. Rõ ràng gần ba năm qua Lành đã thay đổi quá nhiều, tới giọng nói của nàng cũng càng có uy hơn nên là Hải khi nghe qua cũng có chút gì đó gọi là ớn lạnh sống lưng. Chỉ là một câu hỏi ngược lại như vậy thôi mà cũng đủ khiến người nghe cảm thấy sự uy lực rồi.
“Cô…cô còn không biết xấu hổ mà hỏi ngược lại tôi sao. Cô không xấu hổ nhưng tôi xấu hổ thay cô đó!” Hải lắp bắp, cậu ta bắt đầu oang oang cái giọng và tay chân cũng khua khoắng chỉ vào mặt nàng mắng mỏ nàng đủ thứ. Rõ ràng là đã sợ nhưng mà vẫn cố giữ bình tĩnh đây mà.
Lành thấy Hải lại đong đỏng như má cậu ta thì nàng bật cười thành tiếng, “Tôi còn có thể làm cho cậu cảm thấy xấu hổ hơn, cậu tin không?” Lành mặc dù nhỏ con hơn Hải nhưng không vì sự chênh lệch đó mà làm nàng sợ hãi, nàng vẫn đứng đó, hai tay nghiêm nghị để ra sau lưng và đối mặt với Hải cùng câu sỉ vả của cậu ta, gương mặt không một chút gợn sóng.
Lành nói xong câu đó thì chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nàng đi tới bên cạnh Khuê, cánh tay vòng lên cổ cô xong nhón chân lên đặt lên môi Khuê một cái hôn thật sâu. Từng cái mút môi, hay từng hành động chạm lên mặt đầy ngọt ngào nàng đều phô bày ra cho Hải thấy. Rõ ràng nàng không sợ bị Hải phát hiện, trái lại nàng còn cảm thấy thú vị khi muốn biết Hải sẽ làm gì tiếp theo khi chứng kiến cảnh này nữa kia kìa.
Sau khi hôn kéo dài chừng mấy chục giây thì Lành dứt môi Khuê ra, nàng liếm môi đầy vẻ thích thú xoay mặt qua nhìn Hải như đang khiêu khích cậu ta. Vẫn hành động ôm lấy cổ cô, còn tay vẫn đặt ngang eo Khuê chứ không hề buông ra. “Đủ cho cậu thấy xấu hổ chưa? Hửm, người chồng bất lực!” Lành thấy Hải đã siết tay lại thành nắm đấm thì càng hả hê, rõ ràng là tức tới điên lên rồi. “Sống ở đời làm đờn ông mà để vợ đi có quan hệ với phụ nữ bên ngoài thì cậu phải coi mình ra sao đã. Tôi phải nhục thay cậu đó. Chơi bời lêu lổng, tới vàng cưới của vợ cũng đem bán, vợ nhỏ lẫn vợ lớn đều bỏ thì cậu phải tự coi lại mình cái đã.”
“Khi xưa cậu có thể sỉ nhục tôi, người nhà cậu cũng có thể thay nhau sỉ nhục tôi bằng cách nào cũng được nhưng tôi vẫn lựa chọn là im lặng và cam chịu. Còn bây giờ, xin lỗi cậu, Lành đã không còn lành nữa rồi cậu à!”
Thật ra Lành đã phát hiện Hải theo dõi mình từ lâu, chỉ là nàng muốn coi cậu ta sẽ làm cái trò gì tiếp theo mà thôi. Hiện tại nàng đã làm xong thứ nàng cần, nàng cũng chẳng thèm phải giấu giếm gì nữa, nàng cứ như thế công khai cho Hải thấy rằng những thứ mà nàng đối đãi với cậu ta suốt bao năm qua chung quy cũng chỉ là sự giả dối mà thôi. Đã từ lâu nàng không còn thương cậu nữa rồi.