Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 119
Ngáp một hơi dài sau khi vừa tỉnh dậy từ cơn sốt, Lành chậm rãi mở mắt, nương nhờ theo ánh sáng vàng của đèn măng xông nàng có thể thấy rõ được người đang ở cạnh nàng và đang nắm chặt lấy bàn tay nàng là ai.
Như không tin vào mắt, Lành vẫn chăm chú mở to đôi mắt nhìn Khuê, thi thoảng còn hơi nheo nheo mắt vì nhìn cô quá lâu nên bị mỏi. Nàng không lên tiếng, cũng không cử động gì hết, vì nàng sợ khi mình làm Khuê tỉnh giấc rồi thì cô sẽ lại làm mặt lạnh rồi giận dỗi trở về bỏ nàng lại căn nhà trống trải này. Trong tình yêu đôi khi không cần quá ồn ào, không cần hành động gì khác, chỉ cần nhìn nhau trong im lặng như vậy đã là quá đủ.
Bàn tay mềm mại hơi cử động khẽ siết lấy tay của Lành, Khuê dụi mắt, cô theo thói quen nhìn tới người con gái mình thương, “Em còn khó chịu trong mình không?” Nói rồi muốn đứng dậy đi tới bàn rót ít nước cho Lành nhưng eo đã bị nàng giữ lại, nàng dụi mặt sâu vào bụng của Khuê, “Cho em ôm cô một chút, em nhớ cô.”
Khuê nghe Lành nói vậy thì hành động muốn bước xuống giường cũng dừng lại, cô tiếp tục tựa vào thành giường để cho lành ôm mình, tới bàn tay đang nắm lấy tay nàng cũng không hề có dấu hiệu sẽ buông ra. Khuê không nói gì thêm, cô yên lặng không cử động để Lành có thể ôm cô thỏa thích theo ý nàng.
“Cô ở đây cả đêm với em?” Lành sau khi ôm Khuê đã đời rồi thì nàng ngồi trên giường tận hưởng sự chăm sóc ngọt ngào từ Khuê mà đã lâu rồi mới có được. Nàng há miệng ra để Khuê cho nàng uống thuốc, tới cháo thì cũng đã nhờ thằng Tẹo đem qua và hiện tại đã được cô đút từng muỗng y như em bé. Mới đầu thằng Tẹo đem cháo qua nó còn hú hồn khi mà thấy Khuê đêm hôm còn ở đây, nhưng mà rất nhanh thì nó đã tự hiểu nên không hỏi gì thêm, nó chỉ đứng ngoài cửa đợi khi nào Khuê cần gì sai biểu thì nó mần mà thôi.
“Không phải cả đêm, mà là từ tảng sáng!” Khuê cười híp mắt, lại lần nữa cô đưa muỗng cháo đã thổi nguội tới trước mặt nàng, cô dịu dàng tới độ Lành cứ nghĩ đây là mơ nên cứ thi thoảng tự nhéo bản thân mấy cái để xác minh chuyện đang xảy ra trước mặt nàng là thật.
“Cô hết giận em?” Lành cất giọng lí nhí, tới hai tay cũng đã thi nhau bứt vào góc áo để bớt cảm giác rối bời và hồi hộp trong lòng nàng lúc này.
Để lại cái tô đã trống trơn trên bàn, Khuê ngồi xuống mép giường, cô vén tóc mai đang lòa xòa của nàng ra sau vành tai, “Em biết khi tôi hay em đã là vợ của nó thì tôi đau tới mức nào không?” Khuê điềm đạm nói, “Lúc đó tôi đã rất giận em, nhưng mà giận em cách mấy thì chỗ này của tôi cũng không thể nào không cho phép tôi hết thương em được.” Khuê đặt tay Lành vào nơi trái tim cô đang đập, từng nhịp đập, từng sự sống hay từng hơi thở này của cô đều toát ra được là cô thương nàng. Miễn ngày nào trái tim cô còn đập, miễn ngày nào cô còn hơi thở thì ngày đó cô vẫn còn thương nàng.
“Khuê, em xin lỗi. Em không phản bội cô, chỉ là…em đã không còn đường lui nữa rồi.” Lành nghe Khuê bộc bạch tiếng lòng của cô thì nàng cũng không giấu nổi chuyện suốt hai năm qua nàng đã dựng kế hoạch nữa, nàng chạm đến gương mặt có chút lạnh của Khuê nhẹ nhàng vuốt ve như thể đàn trấn an. “Đợi em thêm một thời gian ngắn nữa, đợi khi em làm xong chuyện em cần làm thì em về bên cô được không?”
“Nhưng…”
“Em hứa sẽ không sao, em chỉ cần cô tin em và không giận em nữa là đủ, nha Khuê?” Lành thấy Khuê muốn khuyên nàng đừng trả thù nữa thì ngón tay nhỏ nhắn đã đưa tới môi cô ngăn lại những lời mà Khuê sắp nói. Đâm lao thì phải theo lao, nàng không thể quay đầu được nữa. Từng vết sẹo đau đớn khắc lên da thịt của Khuê, từng nỗi đau mà Hải bắt nàng và nhà Khuê phải gánh chịu đều làm cho nàng mỗi lần nghĩ tới là hận Hải cùng cả nhà cậu ta tới tận xương tủy. Nàng sẽ không giết Hải nữa, nhưng mà kế hoạch đã hoàn thiện tám chín phần rồi, bây giờ chỉ cần một khoảng thời gian nữa để vạch mặt hết toàn bộ tội trạng của Hải mà thôi.
“Hiện tại em không đơn độc nữa, lúc này đã có tôi bên cạnh em, em hãy để tôi cùng em đi trên con đường này được không? Tôi che chở em sớm thành quen rồi, em đừng bắt tôi phải dửng dưng nhìn em một mình lao vào đám quỷ dữ đang chực chờ xé xác em bất cứ lúc nào.”
Một lời nói đó của Khuê đã khiến Lành buông bỏ hết mọi nặng nề trong lòng, nàng lao vào người cô rồi khóc lên như một đứa trẻ. Có lẽ, bản thân nàng một mình gồng gánh sớm đã không chịu nổi rồi, chỉ có điều là nàng đang cố giả vờ mạnh mẽ để bảo vệ bản thân và con mình mà thôi.
Tảng sáng, khi mặt trời chưa kịp ló dạng là Khuê đã nhanh chóng rời đi để tránh việc bị người khác phát hiện. Thằng Tẹo mở cửa cho cô xong cũng rất nhanh trở về giường giả vờ ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vấn đề Hải ăn chơi hút hít chẳng mấy chốc tiền của đã hết sạch, tới chiếc xe hơi duy nhất của nhà cậu ta cũng bị đem bán khiến cho Quyên nay đã chán càng chán thêm vì vàng vòng nữ trang của cô ta cũng đã bị Hải lấy đem đi bán hết rồi. “Anh làm cái gì vậy hả Hải? Đây là của hồi môn nhà tôi cho vậy mà anh lại đem đi bán hết để thỏa mãn cái thú vui của anh. Cả trăm cây vàng bộ anh tưởng nhỏ sao?” Quyên nhìn hộp nữ trang trống trơn cùng những miếng vàng được đúc thành thẻ cũng đã không còn thì bao nhiêu nước mắt đó giờ cũng tuôn ra xối xả. Cô ta gục xuống bàn khóc bới không chịu đựng nổi cuộc sống này nữa. Từ khi về làm dâu cái nhà này đã phải chịu tiếng cây độc không trái, gái độc không con. Giờ lại phải nhận lấy một gáo nước lạnh từ nhà chồng bởi bao lời hứa trước kia chỉ là giả dối.
“Của bây cũng như của nó. Nó đem bán đi coi như kiếm vốn mần ăn, có chi mà bây hạch sách nó?” Má của Hải bước vào phòng lên tiếng bênh con trai.
“Mần ăn hay bán đi mua thuốc phiện rồi đàm đúm gái gú hả má. Con không chịu nổi cái nhà này nữa, má kêu con trai má trả vàng lại cho con.” Quyên dẫu có cái tính đanh đá cũng tương tự Khuê nên là hiện tại có chuyện cảm thấy bản thân chịu thiệt và nhịn nhục bấy lâu nay đã không kìm nén nổi nữa, hôm nay cô ta muốn giải quyết luôn một lần cho xong. Cãi cha cãi má chấp nhận về làm vợ lẻ cũng chỉ vì thương Hải, vậy mà giờ đây nhận lại được chỉ là những sự thờ ơ đến đáng sợ cùng những lời chỉ trích đâm chọt bởi những người mà cô ta gọi là nhà chồng.
“Bây ngộ hông. Nó bán hết rồi thì trả ngả nào?”
“Con không biết, nếu như má không nói con trai má trả lại đầy đủ vàng vòng cho con thì con báo quan. Lúc đó má đừng có trách.”
“Cái thứ gái độc không con như mày không đẻ được con thì đừng lên tiếng. Chính mày nằng nặc đòi gả về đây bây giờ còn trách ngược lại má con tao. Không phải tao niệm tình mày hay lui tới thì mơ đi tao cưới mày.”
“Chứ không phải má mê cái tiệm vàng trên tỉnh của nhà tôi sao?” Quyên nở nụ cười khinh bỉ.
“Cái con mất dạy này.” Miệng thì chửi còn tay lại vung lên muốn tát Quyên.
“Má à, má tối ngày có cái kiểu đánh dâu con này má mần hoài bộ má không chán hả má?” Lành cầm chặt lấy tay của bà hội đồng hất văng ra xa. Thiệt sự bà ta tối ngày chỉ có cái nước thị uy đánh con dâu là giỏi chứ dám làm gì ai. Hôm nay để nàng chóng mắt lên coi bà ta sẽ làm cái gì nàng.
“Lành, em không được hỗn.”
“Câm miệng, cái thứ bỏ đi như cậu lên tiếng cũng không có ích lợi gì.”
“Dẫu sao cái gia sản này cũng dư đền mấy mấy trăm cây vàng cho nó, đợi đó tao trả sạch sẽ rồi tống cổ hết tụi bây ra khỏi nhà. Mày đừng có mà ỷ được con tao cưng rồi bây giờ giở thói mất dạy theo bè lũ như vậy.” Bà hội đồng vẫn gân cổ lên cãi rồi chửi Lành tan nát chứ chẳng hề tỏ vẻ gì là con trai mình sai cả.
Lành nghe nói tới tiền nhà bà ta có thể dư sức đền cho Quyên thì tự dưng nàng cười lớn, nàng cười tới độ nước mắt cũng chảy ra. “Hahaha, tiền sao? Đứt chến rồi má ơi! Má nghĩ cái nhà này còn đồng xu cắc bạc nào khi mà thằng quý tử của má ngày nào cũng bài bạc rồi nghiện ngập suốt gần ba năm qua hả má?” Lành quẹt đi nước mắt, nụ cười trên mặt cũng tắt ngúm. Nàng đổi giọng điệu đầy sự châm chọc đối với hai má con của Hải, “Giấy tờ từ đất đai cho tới cái nhà này cũng bị thằng quý tử của má đem bán hết rồi, bây giờ chính xác là cả nhà mà không có một xu dính túi. Nói đúng hơn kẻ bị tống khỏi đây chính là ba con người lòng lang dạ thú của nhà bà.” Lành dùng đôi mắt sắc lẻm trừng tới mấy má con của Hải. “Khôn hồn biết điều thì đừng có mà cậy thế nữa bởi vì cả cái nhà này không còn ai sợ bà nữa đâu.”
Lành để lại lời nói này rồi xoay lưng rời đi, trước khi đi nàng cũng không quên nói với Quyên, “Dọn về nhà cha má ruột ở đi, ở đây chi mà bị hạch sách. Thân con gái có sắc, lại là nhà có tiền có của, đừng chôn chân trong cái nơi khốn nạn này nữa.” Đây thật sự là Lành không hề có ý đồ gì khác, nàng chỉ là cảm thấy Quyên đáng thương hơn đáng trách nên nàng không có tính cô ta vào vụ trả thù này. Bây giờ mọi thứ cũng đã xong, nàng muốn cho Quyên được tự do. Quyên là một cô gái trẻ, cuộc đời còn có thể làm lại, không nên chôn vùi tuổi xuân đầy hoang phí cho một đứa không ra gì làm gì.