Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 116: Quyết Tâm
“Chết rồi bà ơi, ông chết rồi.” Chỉ mới gần năm giờ sáng, nhà cửa bỗng chốc nháo nhào, gia nhân chạy vô trối chết báo tin rằng họ phát hiện ông Dần đã treo cổ tự tử ở sau vườn, lúc phát hiện thì xác đã lạnh tanh, chứng tỏ rằng ông Dần đã treo cổ ở đó từ đầu hôm tới giờ.
Một câu thông báo như sét đánh ngang tai, bà nội của Hải cũng trở nên suy sụp, bà ta quỵ xuống bên xác con trai mình vừa được đem vô nhà không ngừng khóc than. Từng tiếng ai oán, từng tiếng trách hờn lại đổ dồn lên đầu của Lành, nói nàng là một đứa xui xẻo nên mới gây ra cớ sự này.
Hải quỳ dưới đất, nước mắt khẽ rơi chạy dọc nơi gò má. Cậu ta bỗng hối hận với những gì mình đã nói nhưng mà đã quá muộn, cha cậu đã chết thật rồi. Tất cả cũng chỉ vì những câu nói của cậu cứ xoáy sâu vào vấn đề ông ấy đêm hôm vào phòng của Lành.
Đám ma nhà giàu hiển nhiên sẽ rình rang có đầy đủ trống kèn, chỉ có điều đám ma này lại còn mang theo những lời dị nghị bởi do ông Dần nhục nhã quá nên mới tự tử như vậy.
“Má cho con gửi hai đứa nhỏ vài bữa, bên đó trống kèn om sòm quá nó không ngủ được.” Lành đưa hai đứa nhỏ nhờ bà Liên giữ giúp mình, còn nàng phải về lại bên ấy bởi vì nàng không thể vắng mặt được, nàng cần có ở đó đặng mà còn thu xếp một số thứ.
Bà Liên nhìn hai đứa nhỏ rồi lại nhìn tới Lành, “Chuyện đó có liên can tới con không?” Bà Liên đang nghi ngờ rằng Lành có nhúng tay vô chuyện ông Dần chết, bà sợ rằng đứa con dâu nhỏ này chỉ vì những thứ hận thù mà làm bàn tay non nớt ấy phủ lên đầy máu tanh.
“Má tin con không?” Lành thở dài, nàng đưa qua vài bộ đồ để cho hai đứa nhỏ còn có thể thay đổi khi ở bên đây. Nói ra thì hai đứa con nàng rất dễ mà lại còn thông minh, đứa nào đứa nấy đều đeo dính da bà Liên với ông Phát chứ hiển nhiên không thèm đeo một người nào ở gia đình của Hải cả, bởi vậy khi nàng gửi hai đứa nó bên đây nàng sẽ không sợ nó đòi má rồi bỏ ăn.
“Má tin bây, nhưng mà bây mần cái chi thì lòng bây hiểu rõ. Thôi để hai đứa nhỏ ở đây, bây cứ về bên đó thu xếp.” Bà Liên đưa tay dắt hai đứa cháu cưng mình vào trong. Thiệt sự bà không dám tin Lành sẽ giết người, dù con dâu bà có dữ cách mấy thì nó cũng không bao giờ thay đổi thành một người ác độc như vậy đâu. Bản chất của Lành là hiền từ nào tới giờ, lành như cái tên của nàng, không thể nào làm hại ai, nên khi mà nàng hỏi bà rằng bà có tin nàng không thì bà nói rằng bà tin, nhưng mà còn trong thâm tâm của nàng liệu nàng có làm hay không thì tự khắc nàng sẽ hiểu.
Thấy con mình đã được bà Liên dẫn vô trong thì Lành cũng xoay người để trở về, bước chân chỉ hơi có chút cử động là đã khựng lại bởi vì có một thứ đã đập vào mắt nàng khiến đôi mắt nàng cay xè.
Khuê cũng khá bất ngờ khi thấy Lành ở đây, cả người cô trở nên cứng ngắc không thể động đậy. Hai người cứ thế đứng nhìn nhau không ai nói với ai một lời nào cho tới khi Adalie lên tiếng phá tan bầu không khí ấy, “Mình vào nhà thôi, đứng đây mãi làm gì?” Theo thói quen, Adalie lại đan bàn tay mình vào tay Khuê, cô ấy kéo tay Khuê đi một mạch sượt qua mặt của Lành khiến cho lồng ngực nàng càng thêm đau buốt.
“Tối ngày đi chơi, lo ở nhà giữ con mày đi.” Bà Liên thấy Khuê đã chịu vác mặt về thì bắt đầu chất vấn, bà quăng Minh Anh qua cho cô bắt cô phải giữ con bé bởi vì một tuần qua cô đều đưa Adalie đi chơi còn không thì ngủ lại ở phòng khám luôn không thèm về nhà. Mỗi lần muốn nhìn thấy mặt cô là còn khó hơn lên trời nữa. Bữa nay bà phải bắt cô ở nhà, không ở nhà là bà giãy đành đạch cho cô coi.
Khuê tự dưng bị quăng đứa nhỏ vô mình thì cô cũng hoảng hồn, theo bản năng cô giữ chặt đứa nhỏ vì sợ nó rớt. “Trời ơi má ơi, hết hồn, tự nhiên thảy qua bất thình lình hà.” Khuê nhìn kỹ đứa nhỏ mình đang ẵm, thêm ban nãy Lành tới đây nữa thì cô biết chắc rằng đây là Minh Anh bởi con bé có thắt hai bên chùm tóc rất dễ thương. “Tự nhiên con người ta mà má giữ?” Khuê ngạc nhiên, tuy cô tỏ ra ngoài mặt sắc lạnh kêu rằng đây là con người ta nhưng bên trong thật ra là đã mềm nhũn khi mà đứa nhỏ nhoài người tới hôn lấy gò má trắng hồng của cô rồi.
Minh Anh và Minh Đăng mặc dù ở độ tuổi bằng nhau nhưng Minh Đăng đã nói chuyện liên tua bất tận, tới mấy câu hò ru ngủ cũng thuộc lời rồi hát theo Lành, chỉ có điều là nó bị đớt hát không nghe được câu gì thôi.
Còn về Minh Anh, con bé vẫn một bộ mặt trầm tư, thi thoảng thì có cười nhưng rất ít và hầu như chỉ giữ một bộ mặt tĩnh lặng không chút gợn sóng, tới đồ cũng đặc biệt chỉ thích một món đó là con ngựa bằng gỗ, quanh năm suốt tháng không hề đòi bất cứ một món đồ chơi nào khác ngoài nó, mỗi khi ngủ hay ăn cơm mà thiếu con ngựa gỗ ấy thì con bé sẽ không bao giờ nghe lời chịu ăn uống thứ gì cả.
Lễ tang qua đi, mọi thứ dần trở về với vòng lặp cũ. Hải vẫn là một tên nghiện ngập, cậu ta ghiền thuốc tới nỗi trong lúc còn diễn ra lễ tang cha mình mà cậu ta đã trốn lủi trong phòng tự hút thuốc phiện. Do mỗi ngày đều đi tới đi lui làm cậu ta cảm thấy bất tiện nên cậu ta đã mua luôn thuốc về đây, hễ khi cần là có thể xài luôn khỏi cần phải đi xa nữa.
“Lóng rày nói sao mà nhà mình đủ thứ chuyện, để bữa nào con đi chùa nghe tiếng chuông cho nó thanh tịnh.” Quyên ngồi vắt chân trên ghế, cô ta õng a õng ẹo nói với bà nội của Hải rằng muốn đi chùa nghe tiếng chuông để tịnh tâm, ai ngờ đâu vừa dứt lời là một tiếng boong vang lên tới đinh tai nhức óc.
Lành còn bận tối mặt tối mũi để thu xếp sau lễ tang vậy mà Quyên ngồi đó ỏng a ỏng ẹo không thèm làm gì mà còn đòi nghe chuông cho thanh tịnh. Sẵn tiện có cái nồi đồng đang cầm trong lúc dọn dẹp, Lành chẳng ngần ngại đưa tới sát bên lỗ tai của Quyên rồi gõ một cái thiệt lớn làm cho cô ta phải giật mình bởi âm thanh quá khủng khiếp. “Nghe vậy đủ thanh tịnh em chưa hả em hai?” Lành giọng nói đầy sự đanh đá, nàng không chút sợ sệt gì bắt đầu trừng mắt đối đầu với Quyên.
“Chị!” Quyên tức tối, cô ta dẫu lớn hơn Lành nhưng bởi hôm bữa đã bị nàng thị uy một lần nên không dám kêu nàng là con này con nọ nữa, cô ta đã chịu thỏa hiệp kêu nàng là chị để nàng còn niệm tình nhường Hải cho cô ta.
“Chị chị cái gì?”
“Hừ.” Quyên không dám đôi co với Lành, cô ta chỉ đành hậm hực giậm chân mấy cái rồi trở về phòng bởi vì Lành bây giờ như đổi tánh, nàng hung dữ một cách khủng khiếp chứ không hề hiền lành như lúc ban đầu Quyên mới gặp nữa. “Trời ơi sao cái đầu nó nhức nhức.” Quyên xoa hai bên thái dương thầm chửi Lành, “Đúng là quỷ sứ, ở đâu cứ lù lù sau lưng.”
Khuê giữ con cho Lành cũng hai ngày, cô ngoan ngoãn ở nhà với con theo lời má mình dặn chứ không dám đi chơi nữa, tới chuyện ở phòng khám cô cũng ráng thu xếp rồi về nhà. Mỗi lần về nhà điều đầu tiên cô là đó là kiếm hai đứa nhỏ này, hai đứa là vàng là bạc của cô, vắng có chút là đã thấy nhớ gần chết.
Adalie cũng khá hiểu chuyện, cô ấy không nề hà gì, gương mặt lúc nào cũng giữ nụ cười như một thiên sứ cùng Khuê chơi đùa với hai đứa nhỏ. Khi nghe nói đây là con Khuê thì cô ấy cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh là đã thích ứng kịp. Cô ấy nói nếu như đây là con của Khuê thì cô ấy cũng sẽ coi như con của mình mà đối đãi.
“Má ơi con tới đón hai đứa nhỏ về.” Lành tranh thủ trời còn sớm nên nàng đi tới đón con về nhà, ai mà có ngờ bước tới ngưỡng cửa lại thấy được Khuê với Adalie ngồi cạnh nhau, hai người còn chơi với con của nàng nhìn vô cùng vui vẻ.
Khuê thấy Lành tới đón con thì cô cũng đứng dậy đi tới trước mặt nàng, gương mặt không hề có chút cảm xúc gì lộ ra, vẫn là một bộ dạng lạnh tanh khi đối diện nàng, “Đợi một chút để tôi vô gom đồ của tụi nó.” Khuê xỏ chân vào guốc mộc chậm rãi bước vô căn phòng nơi mà hai người từng có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, giờ đây căn phòng ấy không còn nàng nữa mà thay vào đó là Adalie.
“Cô, cô người Tây này là vợ mới của cô á hả?” Thằng Tẹo tò mò rượt theo tới phòng Khuê hỏi rằng liệu cái bà người Tây bên cạnh này có phải là vợ mới của cô út nó hay không tại vì nó thấy hai người sao mà thân mật hết biết.
“Vợ cái đầu mày. Cô mày coi như em gái thôi, nói bậy nói bạ.”
“Vậy cô còn thương chị Lành hông?” Thằng Tẹo nói vô thẳng trọng tâm.
“Còn thương thì sao, không còn thương thì sao?”
“Còn thương thì lẹ lẹ mà rước chỉ về, con ngó cô làm bộ dạng ó đăm hổm rày là con ứa cô lắm rồi đó đa.” Thằng Tẹo trề môi, nó không hề sợ sẽ bị Khuê chửi một trận, cứ thế nó kêu cô làm bộ dạng ó đăm khiến cô chỉ biết trợn trắng mắt nhìn nó.
“Chuyện người lớn, con nít đừng có mà xen vô. Ôm đồ này rồi về lẹ lẹ đi.” Khuê tự nhiên nổi chứng, cô đẩy thằng Tẹo ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, làm cho nó chưa kịp dậm mắm thêm muối câu nào nữa là đã phải ra về.
Trên đường đi, nó ngó nghiêm mặt mũi của Lành ra sao, nó thấy hốc mắt nàng hơi đỏ đỏ thì biết ngay là nàng lại khóc. “Chị còn thương bả thì chị đi hốt lại bả đi, cứ khóc hoài cũng đâu giải quyết được gì. Bả cũng còn thương chị lắm.” Thằng Tẹo bày ra bộ dạng ông cụ non, nó bắt đầu khuyên răn hai cái con người lớn đầu mà cứ chơi cái trò hờn dỗi này mau mau làm lành trở lại đặng mà nó còn được về đây ăn cơm của bà Liên nấu nữa, chứ ở nhà ông Dần hai năm trời toàn ăn cơm nấu theo kiểu tào lao bên đó làm cho nó ngán tới cổ họng luôn rồi.
Nhà gì đâu mà keo thấy ớn, bữa nào cũng là củ cải muối với tàu hủ kho làm cho nó ăn muốn khùng. Chỉ có ở bên đây được ăn đồ bà Liên với Lành nấu thì nó mới nếm được mùi vị của thịt mà thôi. Bởi vậy dù cho giờ nó là người ở nhà ông Dần thì thi thoảng nó vẫn chạy về đây ăn cơm ké bởi vì những món bên đó nó không thể nào ăn nổi.
“Thương chị sao mà còn ngọt ngào với người khác hả em. Còn thêm chuyện xưng hô lạnh lùng vậy nữa.” Đôi mi Lành khẽ rũ xuống, nàng buồn bã nhớ lại những hành động lạnh như tiền mà Khuê đối xử với nàng mỗi lần gặp nhau ở những ngày qua. Đã làm mặt lạnh vậy rồi mà còn thương nỗi gì.
“Bả giận chị tại chị tự nhiên làm vợ ông Hải thôi, còn bà người Tây kia là bệnh nhân của bả chứ không như chị nghĩ. Giờ chị nghe em, chịu khó mặt dày chút, kệ tía nó liêm sỉ, bắt đầu tán tỉnh bả lại cho em.”
“Tán tỉnh?”
“Đúng!”
“Lỡ hông được rồi sao, quê lắm!”
“Trời ơi tán gái mà sợ quê, em nói rồi, phải mặt dày lên. Đánh không sợ, chửi không đi. Sớ rớ nữa đè bả ra hôn luôn cho em.”
Lành nghe thằng Tẹo nói vậy cũng cảm thấy ngờ ngợ, bỗng nàng cười rộ lên làm cho hai bên đồng điếu ở khóe môi cũng lộ ra vô cùng dễ thương. Mà nụ cười này đích thị là nụ cười thuần khiết như cái thuở mà Khuê gặp nàng lần đầu. “Đúng rồi, phải mặt dày lên. Phải cua lại chồng mình mới được, không thể để ai khác hốt ngoài mình.” Lành nhìn thằng Tẹo, nàng gật gật đầu quyết tâm sẽ nghe lời thằng Tẹo để tán tỉnh lại Khuê. Nàng không tin Khuê sẽ không động lòng trước nàng.
Thế là hành trình “cua” lại người chồng xinh đẹp đanh đá của cô nàng Hoàng Thị Lành chính thức bắt đầu.
——
Ăn cắp truyện là sẽ bị ỉa chảy đó :))) Nhớ nha!